Âu Trấn Phàm đã đến đây từ trước, cô không nghĩ là hắn đích thân đến để đón cô như thế.
Tôn Mịch nhanh chóng mở cửa vào xe ngồi, đột nhiên người đàn ông này hai tay tiến gần lại mặt sát mặt với nhau, cảnh tượng thật khiến cho người ta hiểu lầm mà.
"Anh..anh làm gì vậy.."
"Thắt dây an toàn"
Cái tên này đúng là xấu xa, làm cô mặt cũng bị ửng đỏ lên ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
Âu Trấn Phàm nhìn cô khẽ cười một cái rồi lái xe đi như tên bay vậy, tên này đang đua xe hay sao vậy thật là sợ chết khiếp mà...tốc độ lái xe của hắn chỉ mất năm phút là đến được nơi.
Trước cổng vinh thự Hoa Đài Viên, cô không dám tin vào mắt mình nơi này rộng lớn như một toà lâu đài xa xỉ tráng lệ, tên Âu Trấn Phàm này một mình mà có thể ở trong một căn nhà to thế cơ à.
"Đừng há hốc mồm ra như thế..vào thôi"
Giọng nói trầm lạnh có phần chọc ghẹo làm cô tỉnh ra nhanh chóng mở cửa xe đi vào cùng hắn, không chỉ là nơi này rất sang trọng giàu có mà người làm cũng cực kì chu đáo lịch sự.
Ô quản gia trước cửa cùng với một số người giúp việc khác nhẹ nhàng cuối chào hai người một cách thật vui vẻ niềm nở.
"Chào thiếu gia...chào Tôn tiểu thư"
Tôn Mịch vốn không quen với kiểu cách ăn ngon mặc đẹp kẻ hầu người hạ thế này nên cũng thật sự e ngại cuối mặt chào lại họ.
Âu Trấn Phàm khẽ chau mày không vui, cô gái này trước mặt hắn thì cứ như kẻ thù vậy có khi nào cuối chào hắn một cách tự nguyện niềm nở thế đâu.
"Nếu có gì thắc mắc cứ hỏi dì Ô..."
"Tôi..biết rồi.."
Âu Trấn Phàm nhẹ nhàng nói với Tôn Mịch rồi nhìn qua hướng Ô quản gia, người hầu nhanh chóng nghe theo Ô quản gia đưa cô lên phòng nghỉ ngơi trước.
Tôn Mịch cũng muốn nằm nghỉ một chút nên không từ chối mà đi thẳng lên lầu theo cô hầu gái đó.
Căn nhà này xa hoa đến nỗi cô không dám tin rằng một ngày mình có thể sống ở đây, Âu Trấn Phàm vốn là người thế nào cô thật sự không hiểu nỗi..lúc thì ấm áp lúc thì lạnh lùng như băng sơn thật khó hiểu.
Khắp nơi trong phòng đều ngập tràn hương thơm và đẳng cấp của một thổ hào thật sự, Tôn Mịch chậm rãi ngồi dậy thở dài một cái rồi nhanh lấy đồ của mình để vào tủ ngay ngắn rồi mới đi nghĩ ngơi. Âu Trấn Phàm sau khi đưa cô về nhà cũng nhanh đi đến công ty làm việc.
Ngày ra toà của vụ án cưỡng bức của chủ tịch J được khá nhiều các truyền thông quan tâm và đợi sẵn ở cửa để phỏng vấn.
Cố Liên Thành là luật sư của ông ta thì lại càng tăng thêm độ nóng của thông tin này, những nhà báo bất chấp chen lấn chỉ để chụp ảnh và hỏi hai người đó.
Hạ Ly Tâm đã hứa sẽ giúp Từ Mộng làm nhân chứng trong phiên toà này nên cô nhất định phải có mặc dù cho Hạ Lãng Dân có khuyên nhưng rồi cũng cho phép con gái đi.
Từng câu từng chữ của Cố Liên Thành phát ra đều sắc xảo vô cùng khiến đối phương chỉ có thể câm nín, bọn họ không biết từ đâu và từ khi nào có được đoạn video Từ Mộng chính tay bỏ thuốc vào rượu của chủ tịch J và cũng chính cô ta tự thân đưa đến dàn dựng đỗ cho ông ta tội danh này.
Hạ Ly Tâm xem đoạn video trước mặt cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn qua Từ Mộng, cô ta sao lại có thể gian xảo như thế...diễn xuất đúng là không tồi.
Bên phía chủ tịch J yêu cầu bỏ tù cô ta mà còn phải bồi thường danh dự cho họ một khoảng tiền trên trời mới chịu thôi. Thông tin nhanh chóng được lan rộng ra rộng rãi ai nấy đều biết và danh tiếng của ông J cũng được rửa sạch lại.
Thật ra lúc ông J lôi kéo cô ta vào phòng nhưng vừa đi vào cửa phòng rồi đóng cửa lại đã bị cô ta đánh ngất xỉu, lời khai này vì không có bằng chứng nên cảnh sát không ghi nhận.
Từ Mộng hai tay run rẫy, mắt trợn tròn căm thù nắm lấy áo của Hạ Ly Tâm lại kéo vào người kề một con dao sắc lạnh vào cổ.
"Tránh ra..nếu không tôi sẽ giết cô ta"
Con dao chỉ một chút nữa thôi là có thể làm cho cổ cô chảy máu ngay, Bắc Thiếu Hàm không biết từ đâu đến nhanh lẹ như một cơn gió ném một hòn đá vào tay của Từ Mộng khiến con dao rớt xuống.
Cảnh sát nhanh chóng tóm gọn cô ta còng tay lại đưa đi ngay. Bắc Thiếu Hàm vội đi lại đỡ Hạ Ly Tâm dậy chưa kịp hỏi han thì cô sợ đến nỗi ngất đi luôn.
"Sao cậu lại ở đây ?"
Cố Liên Thành nhìn Bắc Thiếu Hàm nghiêm túc hỏi.
"Thuận đường thôi..."