Hai người đang nói chuyện.Cô gái trẻ của Chu gia ôm một cậu bé vào sòng bạc.
Cậu bé kia mấy ngày nay thấy Nam Bắc cũng đặc biệt thích cô, vén rèm bước vào, vỗ vỗ chân Nam Bắc. Cô cười ôm cậu bé đặt trên một cái bàn.
“Cha em nói, vừa rồi chị vì một cô gái Myanmar mà làm ầm ỹ?”
Đứa bé trai bốn năm tuổi, dáng vẻ rất chững chạc.
“Đúng vậy.” Nam Bắc tươi cười nhìn Trình Mục Dương, sau đó nhéo cái mũi cậu bé. “Cha em còn nói gì?” Cậu bé nhún nhún vai: “Cha nói, những người trẻ tuổi hiện nay thật không hiểu phép tắc.”
Nam Bắc cười lên tiếng: “Một chữ cũng không sai?”
“Một chữ không sai.” Cậu bé nói “Em đặc biệt nhớ kỹ để đến nói cho chị nghe.”
Nam Bắc nắm tay cậu bé trong tay mình, nói: “Chị nói với em một chút chuyện thú vị.” Cậu bé vuốt cằm, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô. “Ở đất liền có rất nhiều nhà giam, bên trong nhốt toàn người xấu. Nhưng em có biết, người xấu cũng chia thành năm, bảy loại.” Nam Bắc nhỏ giọng dỗ cậu bé. “Ở nơi này, những người xấu phải hầu hạ người khác hoặc là bị người ta làm nơi trút giận.”
“Như vậy.” Cậu bé nhíu mi, “Bọn họ phân chia cấp bậc như thế nào?”
“Bắt nạt phụ nữ, hình phạt chính là bỏ tù, những người đàn ông bắt nạt phụ nữ chính là những kẻ yếu.”
“Bắt nạt phụ nữ?”
Nam Bắc chỉ chỉ Trình Mục Dương: “Ví dụ như anh ấy, anh ấy rất thích chị, muốn hôn chị, nhưng chị không đồng ý, anh ấy lại nhất định muốn hôn. Bắt nạt phụ nữ chính là như thế.”
Trình Mục Dương nhướng mày, không tiếng động nở nụ cười.
“Cho nên, phải nhớ rõ lời chị nói.” Nam Bắc lấy tay nhẹ nhàng nắm mũi cậu bé. “Vĩnh viễn không được bắt nạt kẻ yếu, nhất là phụ nữ. Nếu có người vi phạm nguyên tắc của em, vì bảo vệ những người xung quanh, em phải tiêu diệt hoàn toàn kẻ xấu đó.”
Lời này nói xong, ngay cả mẹ của cậu bé cũng cười rộ lên, khen cô dạy dỗ rất khéo léo.
Cô gái kia thoạt nhìn thật trẻ, Nam Bắc tùy tiện nói hai câu, lại phát hiện tuổi của cô ấy chỉ mới mười chín. Chẳng qua vì mặc trang phục truyền thống, lại ôm con trai, đương nhiên trông có vẻ già hơn một chút.
Hai người nhanh chóng rời sòng bạc.
Phòng Trình Mục Dương, nằm cuối hành lang tầng năm. Tay hắn lớn hơn tay cô rất nhiều, gắt gao ôm cô. Hai người từ lúc vào thang máy không ngừng hôn môi. Tay hắn đêm nay vì cô mà giết người, thậm chí vì cô có thể gặp phải phiền toái không cần thiết.
Cô nghĩ, cô đã nợ hắn rất nhiều.
Trình Mục Dương xoay người mở cửa phòng, cô tránh qua bên bước vào.
Tay hắn đóng cửa lại, ấn chốt mở đèn, sau đó lại nắm tay cô.
Rèm trong phòng đều là loại ngăn cách ánh sáng, cho nên dù đang giữa trưa, trong phòng vẫn tối đen. Trong bóng tối, mọi giác quan đều nhạy cảm gấp đôi, một tay hắn đem cô ôm vào trong lòng: “Bắc Bắc.”
“Hư…” Nam Bắc nhẹ giọng nói, “Không được nói, để em nói.”
Hắn an tĩnh lại.
“Em là ai?”
“Nam Bắc.”
“Chúng ta quen nhau thế nào?”
“Trên Quốc lộ E40 tại Bỉ, chúng ta cùng ngồi ghế sau của ôtô, sau đó.” Trình Mục Dương trả lời vấn đề của cô, “Em vì né tránh anh, một mình xuống xe, gặp bắn nhau. Sau đó, anh cứu em.”
“Ai né tránh anh?” Nam Bắc dở khóc dở cười.
“Không phải sao?” Trình Mục Dương trượt tay từ lưng xuống, nâng thắt lưng của cô lên: “Còn suy nghĩ gì?”
Hắn thật sự rất thông minh.
Ngay từ lúc bắt đầu, mỗi lần cô tránh né, mỗi lần cô muốn lui sau, hắn đều hiểu rõ.
“Được, được.” Nam Bắc nhìn vào ánh mắt hắn, “Nhớ rõ, em là Nam Bắc, chúng ta quen nhau ở Bỉ. Cùng ở với anh không phải là Nam Bắc của Uyển Đinh, vĩnh viễn không phải.”
Lời nói mơ hồ, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Em thích anh, em và anh ở cùng một chỗ, nhưng bản thân em không bao gồm toàn bộ lợi ích gia tộc của em.
“Em đối với anh mà nói, cho đến bây giờ em đều không liên quan đến Uyển Đinh.” Trình Mục Dương cúi đầu. “Anh chỉ biết Nam Bắc thiếu anh thẻ bạc khi nãy, Nam Bắc bị bắn vào cánh tay mà khóc hỗn loạn.”
“Trình Mục Dương ——”
Nam Bắc muốn chạm vào hắn, nhưng cánh tay lại bị bắt lấy. Độ mạnh yếu rất chính xác, triệt tiêu lực của cô nhưng không khiến cô bị thương.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của lòng bàn tay hắn.
“Em trước kia đã chịu bao nhiêu cực khổ? Mới có thể tự tin như vậy né tránh con dao kia?” Tay hắn di chuyển nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, bắt đầu hôn trán, hai má cô rồi xuống dưới một chút, nhẹ giọng nói: “Phơi nắng trên mặt hồ mấy giờ đã bị thương, trúng đạn liền khóc. Nếu anh là anh trai em, nhất định sẽ không để em chịu những tổn thương này.”
“Đó là lần đầu tiên.” Nam Bắc nhẹ giọng nói, “Em không biết là đau như vậy, hơn nữa khi đó em vẫn không có tin tức của anh trai, cứ nghĩ anh ấy đã chết.”
Rất kỳ quái.
Lần đó cô thật sự khóc rất to. Có lẽ, tại Bỉ khi đó, cũng không phải là Nam Bắc chân chính. Có lẽ, nếu không còn Nam Hoài, cô cũng không còn là chính mình.
“Bắc Bắc?”
“Vâng.”
Hắn đứt quãng hôn môi cô, dẫn lên nhiệt tình của hai người: “Bắc Bắc?”
Cô lại dạ, hai má nóng lên.
“Bắc Bắc?”
Trình Mục Dương lần thứ ba kêu tên của cô.
Thanh âm lưỡng lự.
Cô nhắm mắt lại, cúi đầu, ừ một tiếng.
Từ lúc ban đầu khi hắn gọi tên cô, đều có thói quen được cô đáp lại. Mặc kệ là ánh mắt hay tiếng đáp của cô, hắn đều lặp đi lặp lại để chứng thực.
Rất kỳ quái.
Lại làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn.
Trong bóng đêm, bọn họ dựa vào vách tường, hôn nhau.
Tay hắn làm cô không thể tránh thoát. Đôi tay vì cô nổ súng kia, giờ phút này ôn nhu tiến vào trong áo sơmi, lưu luyến trên ngực và bụng của cô. Trình Mục Dương nhẹ nhàng dùng một chân để ở vách tường, đặt cô ngồi vững trên đùi mình, ngón tay chôn chặt vào sâu trong cơ thể cô.
Cô hỗn loạn, đau đớn, Nhưng loại đau đớn này không kịch liệt, giống như cơ thể bị thiêu cháy. Cô cắn chặt bả vai Trình Mục Dương để bản thân không phát ra âm thanh rên rỉ. Nhưng hắn hiểu rõ cô, chậm rãi liếm lỗ tai cô hỏi: “Đau sao?”
Nam Bắc cúi đầu đáp lời.
Bỗng nhiên có âm thanh rất nhỏ, là âm thanh của kim loại.
Trình Mục Dương rời tay khỏi thân thể cô, từ trong túi quần lấy ra chai rượu nhỏ màu bạc, dùng răng nanh mở bình, chính mình uống một ngụm lớn. Nam Bắc mê mang nhìn hắn, cho đến khi hắn dùng ngón tay ẩm ướt nâng cằm cô lên, đem rượu trong miệng hắn truyền sang miệng cô.
Hương vị cồn đậm đặc, cô bị sặc đến chảy nước mắt.
“Đồ khốn.”
“Tiếp tục mắng.” Hắn cười, lại tiếp tục mớm rượu cho cô, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, khiến cô không thể thở.
“Trình Mục Dương, anh là đồ khốn, từ đầu đến đuôi là đồ khốn ——”
Âm thanh xé vải, áo ngực của cô đã bị hắn mở ra, tay không còn ôn nhu nữa. Hương vị cồn vẫn lan tràn trong miệng. “Tiếp tục mắng.”
Trong thanh âm, ý cười tràn đầy.
Hắn rõ ràng là đồ khốn. Cô lại căn bản không thể kháng cự.
Chỉ là thân trên kề cận ma sát như vậy cô đã bị tra tấn đến thần trí không tỉnh táo.
Cuối cùng hắn rốt cuộc cũng tháo bỏ quần áo của cô, một tay ôm cô, sau đó cởi quần dài của mình, đồng thời vén rèm cửa sổ lên, toàn bộ quá trình, nụ hôn không bị gián đoạn.
Nam Bắc nhắm mắt, cảm giác được ánh sáng chiếu vào toàn bộ căn phòng.
Cô mơ mơ màng màng cắn bờ môi hắn: “Không cần mở cửa, bật đèn đi.” Phòng hắn đối diện bể bơi, nếu có người xuất hiện, nhất định sẽ thấy những hình ảnh này.
“Không có ai, có người canh ở bên ngoài.” Trình Mục Dương nhẹ giọng lừa gạt cô, “Bắc Bắc, mở to mắt.”
Là ánh nắng, không phải ánh đèn.
Cho nên thật là có độ ấm, độ ấm nóng rực.
Cô híp mắt, mơ hồ nhìn mắt hắn, đôi mắt nâu kia tràn đầy tình dục, xinh đẹp đến không thực. Cô đến bây giờ chưa từng nói cho hắn biết, lần đầu tiên nhìn ánh mắt hắn, cô cảm thấy hắn chính là một chàng trai đơn thuần.
Lạnh lùng, lại thiện lương.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống dính vào làn da hai người.
Trình Mục Dương đưa lưng về phía ánh mặt trời, đem hai tay của cô đặt trên vai hắn, nâng chân cô lên, chậm rãi tiến vào, môi lại ngăn chặn mọi rên rỉ của cô.
“Ôm chặt anh.” Hắn thấp giọng cầu cô, “Bắc Bắc, ôm chặt anh.”
Một khoảng thời gian, hắn ôm chặt cô, im lặng chờ đợi cô thích ứng hắn.
Thân thể hắn, bao vây mọi tư duy của cô. Nam Bắc giãy dụa không được, chỉ có thể chậm rãi quen với sự có mặt của hắn trong cơ thể cô.
Thích ứng với động tác xé rách của hắn, một lần lại một lần thân thể bị xỏ xuyên. Đau đớn lan tràn trong huyết mạch, cồn sáu mươi độ lại khiến cô không có sức lực giãy dụa, thân thể bởi vì hắn không ngừng chiếm giữ mà trở nên mềm mại.
Toàn bộ quá trình, Trình Mục Dương đều im lặng nhìn Nam Bắc, tay chưa bao giờ rời khỏi thân thể cô. Mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Hai người từ hành lang đến trên giường, hạ thân vẫn gắt gao kết hợp, thắt lưng cô gấp khúc thừa nhận sự chiếm hữu cùng với ra vào của hắn.
“Anh rất nhớ em.”
Hắn nặng nề mà thở hổn hển. Cuối cùng, dùng môi hôn lên ánh mắt nhắm chặt của cô, “Vẫn luôn nhớ em.”
Ánh mặt trời chói chang đốt cháy cô. Hai người nằm trên giường hỗn loạn, đồng thời đạt đến cao triều.
Cô thật sự là bị rượu của hắn làm say khướt.
Cuối cùng, trong cảm giác mông lung thấy hắn mang cô vào phòng tắm, dưới vào hoa sen giúp cô tẩy rửa. Ngón tay thon dài cẩn thận tỉ mỉ lau chùi toàn thân.
“Khát nước…” Nam Bắc cọ cọ thân thể hắn.
Tay Trình Mục Dương đang nâng thắt lưng cô, bởi vì động tác này của cô mà thân thể hắn lại có phản ứng.
“Khát…”
“Muốn uống nước?”
“Vâng.”
“Tắm xong rồi uống, được không?”
“Khát.”
Uống rượu nồng độ quá cao khiến cô khát nước nghiêm trọng.
Hơn nữa lại đang đứng dưới dòng nước, nghe tiếng nước chảy, khát càng khát hơn.
Cô chưa bao giờ biết, ở trạng thái này làm nũng, đối với Trình Mục Dương có bao nhiêu dụ hoặc. Hắn đem cô đặt trong bồn tắm lớn, nửa thân quỳ dươi đất hé miệng ngậm ngực cô.
“Trình Mục Dương, khát.” Nam Bắc vỗ vỗ lưng của hắn, bởi vì hắn chợt dùng sức mà run rẩy, “Em muốn uống nước…Uống nước trước, uống nước xong….Lại làm…”
Cô thật sự đã khát muốn chết.
Tóc dài phân tán trước ngực, tay hắn quấn quanh thắt lưng Nam Bắc, không để ý đến kháng nghị, tách hai chân cô ra lại đem chính mình đẩy vào.
Nam Bắc cúi đầu rên rỉ, cả miệng khô khốc, trong lòng lại bị hắn châm lửa.
Không gian nhỏ hẹp như vậy, cô bị hắn dồn vào một góc của bồn tắm, không ngừng thở hổn hển. Cuối cùng nhịn không được nghiêng đầu dùng lưỡi hứng lấy nước từ vòi sen.
“Ngoan, Bắc Bắc, ngoan.” Trình Mục Dương không ngừng ra vào, âm thanh khàn khàn dụ dỗ, “Không được uống.”
Hắn dùng tay xoay mặt cô lại, dùng môi mình nhẹ nhàng chạm vào môi cô, thân thể vẫn không ngừng lại.
Đợi đến khi hắn tắm rửa xong mang cô đến giường, Nam Bắc đã say khướt ngủ trong lòng hắn. Trong mơ hồ, Trình Mục Dương đã cho cô uống ba ly nước đá. Nhưng lúc tỉnh lại, miệng lưỡi vẫn khô như trước.
Trong phòng không có ai.
Đã là hoàng hôn. Cô ghé mặt vào vải bông mềm mại của ga giường, nhìn về chân trời xa xa trên mặt biển. Trong mũi tràn ngập hương vị của hai người, dù đã qua ba, bốn giờ nhưng nó vẫn nồng đậm như cũ.
Từ lúc sinh ra, cô đã biết có một số chuyện là không thể thay đổi.
Sinh ra trong một gia tộc đặc biệt như Nam gia, cô biết, đen là đen, vĩnh viễn không thể xóa thành màu trắng, đã bước vào thế giới này, cái tên của cô sẽ khiến mọi người e ngại. Vì thế, chỉ một cái nhíu mi của mình, chỉ một câu ngắn ngủi, sẽ liên lụy đến thù hận mấy đời, dây dưa vĩnh viễn.
Có lẽ trước mặt cô đơn giản chỉ là một ly nước.
Mà nguồn gốc của nó có thể là máu của ai đó.
Thời khắc gặp Trình Mục Dương, tuyệt đối sẽ nghĩ hắn là một chàng trai ôn nhu đơn thuần. Cô đã từng nghĩ, hắn chỉ phù hợp thuộc về nước Bỉ, quốc gia nhiều mưa kia, thuộc về phòng thí nghiệm, hay thuộc về các hạng mục nghiên cứu khoa học. Chưa bao giờ cô nghĩ đến, hắn thuộc về thế giới hắc đạo này.
Trên biển, mặt trời đã lặn, trời tối đen, đã gần tám giờ.
Đêm nay là ván bài thứ hai. Ban ngày chỉ ăn qua một chút đồ ăn, hắn bây giờ chắc đã ngồi trên chiếu bạc. Đối mặt với ai đây? Con trai lớn của Thẩm gia, hay người nào của Chu gia?
Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương.
Là ánh mắt trời chậm rãi lặn xuống, trong đầu cô vẫn mờ mịt, lặng lẽ ngồi xuống.
Màn đêm buông xuống, ván bài bắt đầu, có lẽ cô nên đi xem một chút. Dáng vẻ ngồi trên chiếu bạc của Trình Mục Dương.
—Hết chương 15—