“Thiện Bảo, kỳ thi tháng này ngươi lại đứng đầu, lần này ngươi nổi tiếng khắp Hàm An cung rồi!” Trong Phó công phủ, Phúc Trường An một tay chống cằm, cười nói với vẻ trêu chọc, “Ồ không, bây giờ phải đổi tên thành Hòa Thân rồi – Ai mà không biết đại tài tử Viên Mai, Viên Tử Tài đích thân đổi tên, làm thơ cho ngươi chứ.”
“Thôi đi, ngươi cũng chê cười ta!” Hòa Thân thu hồi ánh mắt từ khung cảnh xa hoa, lộng lẫy của Phó công phủ, cười khổ nói, “Nổi tiếng quá cũng không tốt, mấy ngày nay ta như ngồi trên đống lửa.” Lời y nói không sai, y không chỉ kết thân với vị công tử thứ tư nhà họ Phú Sát, mà còn được Viên Mai hết lời khen ngợi, điều này không chỉ khiến An Thuận và những kẻ khác càng thêm căm ghét y, mà ngay cả những học sinh khác, thấy y bỗng chốc trở nên nổi bật, cũng có kẻ ghen ghét, đố kỵ.
“Có gì mà sợ, chẳng lẽ còn có kẻ dám bắt nạt ngươi sao?! Xem hắn ta có mấy cái gan!” Phúc Trường An không cho là vậy, từ nhỏ cậu ta đã quen được mọi người vây quanh, cung phụng, sao biết được sự bất an trong lòng Hòa Thân, “Đừng nói chuyện đó nữa, hiếm khi rảnh rỗi mời ngươi đến nhà chơi, ngươi cứ lo lắng vẩn vơ!”
“Ta đột ngột đến thăm, ngay cả danh thiếp cũng chưa đưa, có phải là…”
“Thôi đi! A mã ta lúc này đang ở An Nam thảo phạt quân Miến Điện! Ngạch nương ta thì ngày ngày ở trong Phật đường niệm kinh, bái Phật, người trong nhà muốn gặp mặt nhau cũng khó – Ngươi đưa danh thiếp cho ai xem?” Phúc Trường An xua tay, “Thôi nào, hôm nay chúng ta phải uống cho say mới thôi…”
Hòa Thân nhanh tay cầm lấy bình rượu trước mặt cậu ta: “Đó là ngươi – ‘Chúng ta’ lúc nào thì nói vậy, ngươi còn nhỏ, không nên uống rượu, nhỡ đâu run tay thì lát nữa bắn cung không nổi.” Phúc Trường An vừa mới ủ rũ, nghe vậy liền vui vẻ trở lại, nhảy dựng lên như con khỉ: “Đúng rồi! Ta suýt nữa quên mất, ngươi nói tài cưỡi ngựa bắn cung của ngươi giỏi hơn ta – Viết lách thì ta không so với ngươi, nhưng nói đến bắn cung, ta và tam ca ta đều ngang tài ngang sức, Hoàng thượng còn khen ta là ‘hổ phụ sinh hổ tử’…” Thấy Hòa Thân mỉm cười, cậu ta liền sốt ruột kéo tay áo y, “Ngươi không tin ta sao? Chúng ta so tài một chút – Gia Thọ! Lấy cung của ta ra đây, không cần lấy cây cung nhỏ thường ngày luyện tập, lấy cây cung mười thạch mà Hoàng thượng ban thưởng ấy!” Hòa Thân vốn chỉ nói đùa, ai ngờ Trường An lại nghiêm túc như vậy, khuyên thế nào cũng không được, đành phải chiều theo ý cậu ta.
Chẳng mấy chốc, hai cây cung đã được mang đến. Hòa Thân nhìn kỹ cây cung trong tay Trường An, dây cung như sợi bạc, thân cung đen bóng, phía dưới còn chạm khắc hình chim ưng dang rộng đôi cánh như muốn bay – Quả nhiên là một cây cung quý hiếm.
“Chúng ta sẽ thi xem – Nhìn thấy cây hòe cách đó ba trượng không? Chúng ta sẽ buộc dải lụa đỏ lên cành cây, ai bắn trúng là người thắng!”
“Được!” Hòa Thân đồng ý dứt khoát, lập tức giương cung bắn tên, chỉ nghe tiếng dây cung vang lên “vèo” một cái, dải lụa đỏ đã bị bắn trúng, rơi xuống đất. Hòa Thân cất cung, lắc đầu nói: “Vẫn còn kém xa, cương nhu chưa đủ độ. Nếu không, mũi tên phải xuyên qua dải lụa mà dải lụa không đứt…”
Phúc Trường An nuốt nước bọt, cậu ta không ngờ một người thư sinh, nho nhã như Hòa Thân lại có tài bắn cung giỏi đến vậy, trong lòng càng không cam tâm chịu thua, hít sâu một hơi, giương cây cung mười thạch lên, dùng sức kéo căng – Hòa Thân không ngờ Phúc Trường An còn nhỏ tuổi mà sức lực đã lớn như vậy, vừa định khuyên cậu ta nghỉ ngơi một chút rồi hãy ngắm bắn, thì Phúc Trường An đã bắt đầu loạng choạng, mặt đỏ bừng – Với tuổi của cậu ta, giương được cây cung này đã là quá sức rồi – Hòa Thân thấy cậu ta mãi không thể đứng vững ngắm bắn, vội vàng nói: “Đừng cố, bỏ ra!” Vừa dứt lời, Phúc Trường An buông tay, mũi tên không giữ được nữa, bay lệch hướng! Mà ở phía xa, một nha hoàn bưng khay trà đi tới, thấy vậy liền sợ hãi hét lên – Hòa Thân lập tức giương cung bắn, muốn dùng lực bắn lệch mũi tên của Phúc Trường An – Đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng bạc xẹt qua, gió như bị xé toạc, Hòa Thân chỉ nghe thấy hai tiếng “vèo vèo”, mũi tên của y và Trường An vừa bắn ra đã bị chém đứt, rơi xuống đất – Hòa Thân nhìn sang, thấy một thanh loan đao ghim sâu trên cột nhà, đang rung lên bần bật.
Kiếm pháp như vậy! Hòa Thân cảm thấy choáng váng, chỉ cần chậm một chút thôi là máu đã đổ thành sông, vậy mà lại có người có thể dễ dàng chém đứt hai mũi tên được bắn ra với tốc độ cao như vậy!
“Lại nghịch ngợm nữa rồi! Cung ‘Ba Đồ Lỗ’
[1] do Hoàng thượng ban thưởng cũng mang ra nghịch ngợm sao?!” Giọng nói nam nhân trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm, Phúc Trường An cười hì hì, đưa cung tên cho Gia Thọ đang đứng ngây ngốc, chạy về phía người đàn ông đang vừa xắn tay áo vừa chậm rãi bước tới: “Tam ca!”
Tim Hòa Thân như ngừng đập – Phúc Khang An! Người được Càn Long nuôi dưỡng từ nhỏ, coi như con ruột, không chỉ một lần khen ngợi là “ngựa chiến ngàn dặm của trẫm” – Những câu chuyện về cậu ta ở kinh thành gần như đã lan truyền khắp nơi, bản thân Hòa Thân vẫn còn nhớ rõ, vào tháng chạp năm ngoái, y đến cửa hàng cầm đồ ở An Định môn
[2] để chuộc lại quần áo đã cầm trước đó, đúng lúc gặp quan phủ bố thí cháo cho dân nghèo, đáng lẽ đây là chuyện tốt, nhưng vị quan lớn này lại bày đặt oai phong, đi đâu cũng phải có tám người khiêng kiệu, tên lính canh đi đầu vì nóng vội đã giẫm chết một người dân đang tránh đường – Y từ tiệm cầm đồ bước ra liền thấy một đám người dân vây quanh chiếc kiệu tám người, phẫn nộ yêu cầu bồi thường – Từ xưa đến nay, quan lại không bao giờ đôi co với dân thường, quan phủ sao có thể để ý đến việc giẫm chết một người dân vô danh tiểu tốt, chỉ một mực giải tán đám đông, ép buộc những người dân gan dạ phải bỏ chạy – Đúng lúc tình hình đang căng thẳng, thì một người cưỡi ngựa phi đến, quất roi ngựa một cái, hất văng tên lính canh vừa rồi xuống đất. Tên lính canh định đứng dậy đánh nhau thì lại bị một roi quất ngã xuống, Phúc Khang An mới xuống kiệu, định mở miệng mắng chửi – nhưng đột nhiên như nhìn thấy ma, run rẩy cả người, không nói nên lời. Chàng trai trên lưng ngựa quát: “Ngươi là quan lớn, đáng lẽ ta phải kính trọng ngươi vì đã vất vả duy trì trị an cho kinh thành – Nhưng thuộc hạ của ngươi thật sự quá kém cỏi – Giữa ban ngày ban mặt mà dám coi thường mạng người! Trời rét buốt thế này, bố thí cháo cho dân nghèo là ân đức của Hoàng thượng, ngươi làm vậy là có ý gì! Ngươi đang dùng uy quyền của mình để bôi nhọ tấm lòng yêu dân của Hoàng thượng! Hơn nữa, nếu dân chúng nổi loạn, làm loạn thì chính là tội m謀 phản, ngay dưới chân thiên tử, ngươi có mấy cái đầu mà gánh vác nổi tội này!”
Chàng trai này ăn mặc như một công tử bột, không hề mặc quan phục, vậy mà Phúc Khang An, một vị quan tam phẩm, lại sợ hãi đến mức mặt mày tái mét. Ông ta run rẩy đồng ý sẽ xử lý thỏa đáng. Chàng trai kia vẫn chưa chịu buông tha, nhất quyết bắt thuộc hạ trói tên lính canh ngỗ ngược kia lại, còn nói là “thay mặt ông ta dạy dỗ”, khiến Phúc Khang An tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám phản bác nửa lời, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn rời đi. Sau đó, có người biết chuyện liền bàn tán: “Biết đó là ai không? Tam công tử nhà Phó tướng quân, là người đứng đầu trong số những người trẻ tuổi, quyền quý! Nghe nói là người được Hoàng thượng yêu quý nhất, ngay cả các hoàng tử cũng không sánh bằng, Phúc Khang An kia, có mấy cái đầu cũng không dám đắc tội đâu.”
“Đúng vậy, Phó tướng quân là em trai ruột của Tiên hoàng hậu, Phúc Khang An này chẳng phải là cháu ruột của Hoàng thượng sao!”
“Hừ, cháu ruột? E là còn thân thiết hơn cả cháu ruột đấy!”
Hòa Thân nghe những lời này, nhìn Phúc Khang An cưỡi ngựa phi đến, lướt qua người y, làm tung tóe lớp tuyết dày đặc. Y chỉ có thể nhìn thấy từ xa khuôn mặt tuấn tú, trên đó là vẻ kiêu ngạo, cao quý mà người khác không thể nào có được. Hòa Thân nhếch mép cười, trong lòng có chút không tự nhiên, thậm chí là khinh thường – Nếu có một ngày, y có được gia thế như Phúc Khang An, chắc chắn sẽ không thua kém gì cậu ta!
Nhưng không sao. Y nhìn theo bóng dáng đã khuất xa xa, thầm nghĩ: Những gì ngươi có được từ khi sinh ra, ta nhất định sẽ dùng chính đôi tay của mình để giành lấy!
“Tam ca, để ta giới thiệu – Đây là Hòa Thân – Người mà ta đã kể với huynh đó, học sinh thông minh nhất Hàm An cung – Cũng là bạn tốt nhất của ta.” Phúc Trường An kéo tay Hòa Thân, cười nói.
Phúc Khang An quay người lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén như điện, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười ôn hòa, gật đầu nói: “… Hân hạnh.”
Hòa Thân chắp tay chào lại, nhưng không hiểu sao tim y lại đập loạn nhịp, hình bóng mơ hồ trong lòng cậu từ đó dần trở nên rõ ràng – Thì ra, người đàn ông tuấn tú, oai phong trước mặt này chính là Phúc Khang An.
“Ngươi còn chưa biết sao? Ngày mai tam ca sẽ đến Hàm An cung học cùng chúng ta đấy.”
Hòa Thân giật mình, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: “Thật sao? Phúc tam gia mà đến, chúng ta còn chỗ nào dung thân nữa.”
Phúc Khang An vẫn luôn lạnh lùng quan sát chàng trai mà Trường An ngày nào cũng khen ngợi là “thiên tài thiếu niên” này, bản thân chàng vốn dĩ vẫn luôn học tập cùng các vị A ca, Bối lặc trong Dục Khánh cung, ít nhất cũng đã được năm, sáu năm – Từ nhỏ chàng đã là người thông minh, kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu thua ai, ngay cả khi ở cùng các vị A ca cũng chưa từng có ý thức “làm tôi” – Cha chàng là người cẩn thận, nghiêm khắc, khi nghe được những lời đồn đại này, liền xin Hoàng đế cho Phúc Khang An ra khỏi Dục Khánh cung, cũng có ý lo xa, tránh họa. Phúc Khang An trong lòng tự nhiên hiểu rõ, nhưng thấy Hòa Thân cũng không hề ngạc nhiên, liền đoán được người này đã nhìn thấu suy nghĩ của cha mình – Người này tâm cơ thật không đơn giản. Nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo nói: “Hòa huynh quá lời rồi.”
“Như vậy, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi học rồi, tam ca!” Phúc Trường An vui vẻ ôm lấy Phúc Khang An, nhưng lại quay sang cười với Hòa Thân, “Sau này, ba chúng ta sẽ cùng nhau tiến bước!”
So với sự ngây thơ của cậu ta, hai người còn lại chỉ im lặng mỉm cười, nụ cười đó ẩn chứa sự đề phòng và cảnh giác. Cuối cùng, Phúc Khang An xoa đầu Trường An, quay sang nói: “… Đương nhiên rồi.” Trong bốn anh em nhà họ Phúc, chỉ có Phúc Khang An là con vợ cả, thân phận cao quý hơn chàng, vì vậy mà Phúc Khang An không được hai người anh trai yêu quý, chỉ có người em trai út này là khác biệt, đương nhiên chàng không nỡ làm em mình mất hứng.
Việc Phúc Khang An vào Hàm An cung chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến mọi người đều kinh ngạc, ngay cả đám thầy giáo cũng trở nên cẩn thận hơn, ai cũng biết vị gia này muốn gì được nấy, hơn nữa lại là người không chấp nhận hạt bụi nào, vì vậy, ai cũng nghi ngờ liệu chàng có phải là người được “cấp trên” phái xuống để “giám sát” hay không. Nào ngờ Phúc Khang An lại như thay đổi tính tình, gặp ai cũng lạnh nhạt, khách sáo, không còn chút khí chất kiêu ngạo như trước. Ngày ngày chỉ đến trường đúng giờ, tan học thì chơi đùa cùng em trai và Hòa Thân.
Ban đầu, Hòa Thân cứ nghĩ Phúc Khang An cũng giống như Phúc Trường An, là loại công tử bột, chỉ biết dựa vào sự sủng ái của Càn Long và gia thế hiển hách để làm những chuyện người khác muốn làm mà không làm được, nào ngờ Phúc Khang An rời khỏi Thượng Thư Phòng, vào Hàm An cung lại có thể che giấu tài năng, nhưng cậu biết, đây chỉ là sự ẩn nhẫn ban đầu của hắn ta. Hòa Thân thản nhiên nhìn hai anh em nói chuyện, từ chuyện Hoàng thượng lại ban thưởng cho Phó công phủ và A Quế, Hải Lan Sát, Chiêu Huệ, những vị tướng lĩnh được trọng dụng, cho đến chuyện Phúc Hằng xuất chinh đã
[3]hơn nửa năm, không biết khi nào mới khải hoàn. Phúc Khang An trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt, thỉnh thoảng mới tiếp lời Phúc Trường An. Đợi đến khi Hòa Thân đứng dậy cáo từ, hai anh em mới ngừng nói chuyện.
“Ta quên mất hôm nay là ngày ngươi được nghỉ phép, chắc là muốn nhanh chóng rời khỏi hoàng cung để về nhà. Ngươi đi rồi, ai chơi với ta đây?” Phúc Trường An vốn đang vui vẻ, bỗng nhiên mặt nhăn nhó. Hòa Thân cúi người xuống, cười nói: “Chỉ đi ba ngày thôi.” Phúc Trường An đã quen được y chơi cùng, càng thêm quyến luyến, vì vậy vẫn trừng mắt nhìn y với vẻ mặt không vui.
“Tứ đệ, người ta về nhà chắc chắn là có việc quan trọng, hơn nữa chỉ có ba ngày, đâu phải là không trở lại.” Phúc Khang An cũng đứng dậy, “Vừa hay ta cũng muốn ra ngoài, tiễn Hòa lão đệ một đoạn.” Đây là lần đầu tiên Phúc Khang An chủ động mời, tuy chỉ là một câu nói xã giao, nhưng lại khiến Hòa Thân có chút bất ngờ – Y không nghĩ rằng một người như Phúc Khang An lại có thể tốt bụng tiễn mình về nhà. Vì vậy, y mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền tam gia rồi.” Trong lòng đã suy tính ngàn vạn cách để ứng phó, quay đầu lại thấy Phúc Trường An vẫn còn lưu luyến, y vội vàng ghé sát tai chàng, nhỏ giọng nói: “Ở phố Cổ Lâu Tây có rất nhiều đồ chơi mới, lần này về ta sẽ mua cho ngươi vài món?” Phúc Trường An là con cháu quý tộc, không dễ gì ra khỏi phủ, cho dù có ra ngoài thì cũng phải có một đám người hầu kẻ hạ đi theo, sao có thể giống như Hòa Thân, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm mua những món đồ chơi bằng đất sét, tranh vẽ, pháo hoa, những thứ rẻ tiền nhưng mới lạ, chàng liền vui vẻ trở lại: “Nhớ lời ngươi đó!” Sau đó, cậu ta lại len lén nhìn Phúc Khang An đã đi ra ngoài, ghé sát tai Hòa Thân nói: “Còn có những quyển sách mà lần trước ngươi đưa cho ta – Cửu vĩ hồ, Truyện Tây Sương gì đó, à, hay nhất là ‘Hồng Lâu Mộng’, hay thật! Ta đọc đến mức không muốn ngủ luôn!”
Hòa Thân mỉm cười nghe xong, đưa tay véo mũi chàng: “Tiểu quỷ! Ta nhớ hết rồi, yên tâm đi.” Nói xong, cậu thuận tay chỉnh lại áo khoác cho Phúc Trường An, rồi mới xoay người đi theo.
Hai người từ Hàm An cung đi ra, xe ngựa của Phúc Khang An đã đợi sẵn ở Tây Hoa môn
[4], Hòa Thân bảo Lưu Toàn về trước lấy hành lý, còn mình thì trực tiếp đến Tây Hoa môn chờ, cùng Phúc Khang An đi bộ ra khỏi cung.
Hòa Thân cứ nghĩ Phúc Khang An có chuyện muốn nói với mình, không ngờ đi mãi mà chàng vẫn không mở miệng, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ Phúc Khang An thực sự chỉ muốn tiễn mình về nhà?
“Trí Trai.” Phúc Khang An đột nhiên lên tiếng, gọi chữ của y, điều này mang ý nghĩa trang trọng hơn, “… Chuyện thảo phạt quân Miến Điện, ngươi có ý kiến gì không?”
Hòa Thân cúi đầu, đáp rất nhanh: “Ta chỉ là một học sinh, sao dám đàm luận triều chính – Không biết tam gia hỏi chuyện này là có ý gì?”
“Ha ha, ngươi cứ nói đi, ta nghe, có gì mà phải giấu giếm?” Phúc Khang An dừng bước, trên khuôn mặt tuấn tú, trẻ trung lộ ra vẻ u ám, “Trong lòng ta, luôn có chút bất an.”
Hòa Thân nhướng mày, đã hiểu ra chàng đang lo lắng điều gì. Năm Càn Long thứ ba mươi mốt, vì quốc vương Miến Điện không chịu cống nạp voi trắng, lại còn có ý đồ xâm phạm biên giới Vân Nam, nên Càn Long đã phái quân đến trấn giữ biên giới Trung – Miến, Tổng đốc Vân Quý là Dương Ứng Cư vì tham công mà khơi mào chiến tranh, khiến Miến Điện phát động tấn công, thế trận sa lầy, không thể vãn hồi, Càn Long ra lệnh triệu hồi Dương Ứng Cư, ban cho cái chết, sau đó lại phong cho tướng quân Minh Thụy làm thống soái, chia quân thành năm đường tấn công Miến Điện, nhưng vẫn đại bại – Mãi đến năm Càn Long thứ ba mươi tư mới phong cho Phúc Hằng làm thống soái, dẫn quân chinh phạt Miến Điện – Miến Điện là vùng đất hoang vu, khí hậu khắc nghiệt, dựa vào voi và gỗ để chiến đấu, quân Thanh lại phải hành quân xa xôi – Bây giờ đã hơn một năm trôi qua, chiến sự vẫn giằng co, Càn Long liên tục ban thưởng cho các tướng lĩnh chinh phạt Miến Điện, vừa là để khích lệ, vừa là để cảnh cáo, đều là ý muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh. Phúc Khang An e là cũng đoán được điều này, nhưng trong lúc nói chuyện với Phúc Trường An, chàng tuyệt đối không thể nào để lộ ra nửa lời.
“… Tam gia yên tâm. Phó công gia là lão tướng, đã từng bình định Đại Kim Xuyên, Tiểu Kim Xuyên
[5], Miến Điện chỉ là một đất nước nhỏ bé, lấy gì để chống lại Đại Thanh? Tin chiến thắng chắc chắn sẽ sớm được truyền về.” Hòa Thân không rõ Phúc Khang An hỏi mình là có ý thăm dò hay là ý gì khác, suy nghĩ một lúc lâu, cậu vẫn mỉm cười đáp.
Phúc Khang An nhìn y hồi lâu, ánh mắt dần trở nên u ám: “Trí Trai, ta coi ngươi là người thông minh – Ngươi… quá thông minh rồi – Thôi, đi thôi.”
Hòa Thân nghẹn lời, nhìn bóng lưng có chút cô đơn, lạc lõng của chàng trai đã sớm trải qua bao nhiêu sóng gió, trong lòng y bỗng chốc rung động – Y không nỡ nhìn thấy sự nhiệt huyết, hăng hái của chàng biến thành thất vọng, chán nản.
“Tam gia – Nếu có cơ hội – Hãy khuyên Hoàng thượng bãi binh, nghị hòa!”
Phúc Khang An dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn y.
Hòa Thân không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, y bước lên vài bước, nói tiếp: “Miến Điện khí hậu khắc nghiệt, mưa nắng thất thường, núi non hiểm trở, rừng rậm rậm rạp, người ta không thể nào phân biệt được đường đi – Hơn nữa, quân Thanh đã nhiều lần thất bại, nghe nói rất nhiều binh lính chết vì bệnh dịch, trong số mười vạn quân đã mất đi một nửa – Phó công gia hiện giờ là thống soái, ông ấy tuyệt đối không thể ra lệnh rút quân, nếu Hoàng thượng không chịu nhượng bộ, vậy thì chỉ có… tử chiến đến cùng!”
Tử chiến chính là liều chết. Sắc mặt Phúc Khang An không đổi, chỉ có đôi lông mày nhíu chặt, nhưng ngay sau đó, khi nhìn Hòa Thân, chàng lại lộ vẻ lo lắng: “Tử chiến đến cùng… Nhưng Hoàng thượng đã dùng binh nhiều năm, nếu không khiến Miến Điện thần phục, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc? Cũng giống như việc bình định Kim Xuyên năm xưa, tốn kém bao nhiêu tiền của, thương vong nghiêm trọng, nhưng vẫn phải chiếm được Đại Kim Xuyên, Tiểu Kim Xuyên.”
“Theo ta thấy, việc Hoàng thượng đánh Đại Kim Xuyên, Tiểu Kim Xuyên năm xưa cũng là một sai lầm!” Hòa Thân không chút do dự nói, “Hai bộ tộc nhỏ ở Tứ Xuyên chỉ là có chút unruly, hoàn toàn có thể dùng biện pháp hòa hoãn, chia để trị – Nhưng cũng giống như Miến Điện, đều là do chúng ta khơi mào chiến tranh, kéo dài sáu năm, tiêu tốn bảy mươi triệu lượng bạc trắng, sau khi chiếm được Kim Xuyên, cũng không thể nào cải cách, cai trị, vẫn để cho cháu trai của tên phản loạn Tát La Bôn tiếp tục làm thổ ty Đại Kim Xuyên, chẳng phải là nuôi ong tay áo sao – Không quá ba năm, Kim Xuyên chắc chắn sẽ lại nổi loạn!”
Y biết Càn Long luôn tự hào về võ công hiển hách của mình, việc đánh Kim Xuyên, chinh phạt Miến Điện cũng là một trong những chiến công hiển hách của ông ta, những lời này của cậu mà truyền ra ngoài thì chỉ có một con đường chết, nhưng lần này y lại nói ra trước mặt Phúc Khang An! Phúc Khang An ngây người nhìn cậu, những lời này không phải chàng chưa từng nghĩ đến, nhưng chưa bao giờ nói ra – Chính vì việc bình định Kim Xuyên đã giúp cha chàng trở thành vị quan quyền cao chức trọng, sao chàng có thể nói ra nửa lời? “… Vậy theo ngươi, chiến tranh Miến Điện sẽ kết thúc như thế nào?”
“Tiền!” Hòa Thân dứt khoát nói, “Người Miến tham lam, hèn nhát, ép buộc quá mức sẽ khiến lũ man di này quyết tâm khai chiến với Đại Thanh, chi bằng dùng tiền, mua chuộc, đừng nói là nghị hòa, cho dù là muốn Miến Điện thần phục cũng dễ dàng, Hoàng thượng cũng giữ được thể diện – Dù có tốn kém bao nhiêu tiền bạc cũng tốt hơn là đánh nhau nhiều năm, thương vong vô số.”
Hòa Thân trước mắt… quả nhiên không phải là người tầm thường, nhưng bốn chữ “âm hiểm, xảo quyệt” này, quả thực là đúng với y – Ngày thường đọc sách chăm chỉ, khéo léo lấy lòng người khác, đều là giả tạo. Phúc Khang An cụp mắt xuống, che giấu tia sáng sắc bén trong mắt – Ngươi tuy thông minh, nhưng vẫn còn quá non nớt.
[1] Ba Đồ Lỗ: Là phiên âm Hán Việt của từ “Baturu” trong tiếng Mãn, có nghĩa là dũng sĩ, anh hùng, người có sức mạnh phi thường.
[2] An Định môn: Một trong những cổng chính của thành Bắc Kinh.
[3] Hải Lan Sát: Tướng lĩnh người Mông Cổ, nổi tiếng với lòng dũng cảm, từng tham gia nhiều chiến dịch lớn của nhà Thanh.
[4] Tây Hoa Môn: Một trong những cửa chính của Tử Cấm Thành, nơi ở của Hoàng đế và hoàng tộc.
[5] Đại Kim Xuyên, Tiểu Kim Xuyên: Hai khu vực thuộc Kim Xuyên, phân biệt theo quy mô.