Giờ khắc này, ta lập tức hiểu rõ tất cả.
Hiệu thuốc!
Hôm nay Mộ Hoa vì trận chiến tại chùa Hồng Diệp mà mang theo toàn bộ tinh anh tới đây, nàng muốn liều mạng, nhưng cứ như vậy, hiệu thuốc sẽ hoàn toàn bị bại lộ.
Khó trách...!Khó trách Bùi Nguyên Hạo tự tin như thế, thì ra mục đích của hắn căn bản không phải ở đây, mà là hiệu thuốc Hồi Sinh.
Có lẽ lúc này, người châu phủ đã hoàn toàn khống chế được hiệu thuốc!
Ta quay đầu nhìn hắn, trước mắt chỉ còn một mảnh sương mù, tia sáng kia đã biến mất.
Lần nữa thanh tỉnh trở lại, nam tử này tuyệt đối không phải người ta có khả năng nhìn thấu.
Mộ Hoa gầm lên một tiếng: "Ta giết ngươi." Nói xong, nàng lập tức rút trường kiếm đâm tới Bùi Nguyên Hạo!
Ta đứng đó còn chưa kịp phản ứng, một tay Bùi Nguyên Hạo đã kéo ta ra phía sau, đôi mắt không chớp nhìn trường kiếm đâm tới.
Giữa tiếng gió gào thét, hàn quang chói mắt, mắt thấy hắn sắp bị đâm trúng, ta sợ tới cơ hồ muốn hét lên.
Nhưng, mũi kiếm lại dừng ngay ấn đường của hắn.
Giờ khắc này, trái tim ta như ngừng đập, Bùi Nguyên Hạo một chút lại không cử động, ánh mắt chằm chằm nhìn Mộ Hoa.
Đương nhiên, so với khoảnh khắc sống chết của hắn, những người trước mặt càng thêm hoảng loạn.
Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: "Ngươi yên tâm, trước mắt ta sẽ không động tới các ngươi, hôm nay chắc chắn sẽ không đổ máu.
Ta chỉ muốn nói rằng, các ngươi không đấu lại ta!"
Chỉ một câu, thắng bại đã định!
Ta cũng hiểu nguyên nhân hắn làm như vậy.
Nếu muốn động đao thương, những người này dù chết cũng không nhận thua, nhưng hiện tại hắn đã khống chế cục diện dễ như trở bàn tay, cũng chính là muốn nói, hắn có thể khống chế hiệu thuốc, đương nhiên có thể giết đám người này.
Lòng ta cũng rõ, với cá tính của hắn, sẽ không đặt chính mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, càng không dễ dàng buông tha cho những người trước mặt.
Từ lần thỏa hiệp lần trước tới đợt "Giao dịch" lần này, những gì hắn làm đều không để người khác nắm bắt.
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Không kịp nghĩ nhiều, cục diện trước mặt đã định, Mộ Hoa đứng đó, không có bất cứ hành động nào.
Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng đẩy mũi kiếm trước mặt ra, nói: "Việc hôm nay đã xong, sau này còn gặp lại."
Nói xong, hắn nắm tay ta, đi về phía trước.
Tới giờ khắc này, ta mới phát hiện, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Đường núi khó đi, gió lạnh rét run nhưng chỉ chốc lát sau, hai tay của chúng ta dần trở nên ấm áp.
Ta ngẩng đầu, nhìn bả vai vững chắc tựa như núi kia.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn như vậy, hắn đi phía trước, một tay nắm tay ta, không quay đầu, cũng không nói chuyện.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên lên tiếng: "Thanh Anh."
Ta sửng sốt, nói: "Vâng."
Hắn trầm mặc một lúc, vẫn không quay đầu, chỉ nhẹ giọng: "Sau này đừng chạy loạn nữa."
Thanh âm lạnh lùng còn mang theo chút không kiên nhẫn, ta biết hắn không phải người biết thỏa hiệp, làm những chuyện này trong lòng đương nhiên vô cùng khó chịu, cho nên chỉ đáp: "Vâng."
Không khí tựa hồ hòa hoãn một chút, ta nghĩ nghĩ, lại cẩn thận nói: "Điện hạ, ngài thật sự bỏ qua cho hiệu thuốc Hồi Sinh sao?".