Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 127




Nghe xong vấn đề của ta, Hoàng Thiên Bá không lập tức trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời ta trước."

"Được, hỏi đi."

"Tối hôm pháo hoa hôm đó, ngươi quên mình xả thân cứu hắn, thậm chí không tiếc bại lộ thân phận, để chính mình bị thương." Hắn nhìn ta, ánh mắt nhấp nháy, giọng nói trầm thấp, "Nếu có lần sau, ngươi vẫn sẽ cứu hắn sao?"

Ta nghẹn họng.

Khi đó cứu hắn, ta hoàn toàn không suy xét nhiều như vậy, thậm chí không hề nghĩ tới thân phận hắn, cũng không suy xét tới vấn đề bại lộ thân phận, bị thương. Nhưng nếu... Lần nữa đối diện với nguy hiểm lần này, lần nữa rơi vào hiểm cảnh cùng hắn, ta còn sẽ vì hắn mà mạo hiểm sao?

Trong lòng vô cùng rối loạn, ta lắc đầu: "Ta... Ta không biết."

"..." Hoàng Thiên Bá nhìn ta, không biết qua bao lâu mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm, "Thì ra ngươi... Ngươi cũng thích hắn."

Dưới ánh đèn, sắc mặt ta vô cùng tái nhợt, trong lòng hoảng hốt vì câu nói kia, giọng nói rõ ràng rất nhẹ nhưng lại va đập mạnh mẽ trong trái tim ta: Thì ra ngươi cũng thích hắn...

Ta... Ta thích hắn sao?

Mặc dù tới hiện tại ta vẫn vô cùng lý trí, bình tĩnh trốn tránh hắn, nhưng ngay thời điểm nguy hiểm, ta lại quên đi ước nguyện ban đầu.

Những thứ khiến ta mất đi lý trí đó ta không biết là gì, nhưng trốn lại không thoát được, tránh cũng không xong, mà ngay lúc nãy, tại thời điểm mạng ta ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại không hề bận tâm, vẫn mạnh miệng ra lệnh kêu thị vệ đánh đuổi thích khách.

Đang mơ màng hoảng hốt, mắt cá chân đột nhiên bị bàn tay to ấm áp cầm lấy.

Hoàng Thiên Bá cúi đầu nhìn chân ta, nói: "Ta xem vết thương cho ngươi trước."

"A!" Ta lập tức hoàn hồn, theo bản năng muốn rụt về, "Không, không cần."

"Không biết chừng ngươi tương lai lại bị thương nhiều hơn nữa." Hắn than một tiếng, "Ta bôi thuốc cho ngươi trước đã."

Vừa dứt lời, một bóng hình xinh đẹp váy hồng đứng ngay cửa, là vị nữ đường chủ vừa rồi, nàng tức giận đưa mắt nhìn chúng ta.

Hoàng Thiên Bá sửng sốt: "Sao nàng lại tới đây?"

"Hai người đang làm gì vậy hả?"

"Thanh Anh... Nàng ấy bị thương, ta giúp nàng ấy bôi thuốc."

"Bôi thuốc? Chẳng lẽ ở đây không có đại phu sao? Sao không đi tìm ta? Từ lúc nào hộ pháp lai quản chuyện người khác bị thương vậy hả?"Nàng thở hổn hển, hoàn toàn không giữ được vẻ ổn trọng như vừa rồi.

Hoàng Thiên Bá ngây cả người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, lên tiếng: "Đường... Mộ Hoa, nàng sao vậy?"

"Hừ!" Đối phương dậm chân, xoay người rời đi.

"Nàng..."

Nhìn đối phương đã đi xa, hắn đột nhiên muốn đuổi theo, nhưng khi quay đầu nhìn ta, hắn lại do dự. Trong lòng ta cũng hiểu được, liền nói: "Hoàng gia, ta chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại."

Hắn nghĩ nghĩ rồi lấy ra bình thuốc đưa cho ta, dặn dò hai câu liền xoay người ra ngoài, từ xa, ta có thể nghe tiếng bọn họ tranh chấp.

Không biết vì sao, ta lại bật cười.

Nữ tử tên Mộ Hoa này, vừa rồi còn bình tĩnh, nhưng nhìn tình cảnh này lại tùy hứng làm bậy, hoàn toàn không giữ được lý trí khi nãy.

Ta và nàng, chẳng lẽ không giống nhau sao?