Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 115




Ta biết thứ hắn muốn lúc này là một kết quả.

Ta và hắn đều im lặng, ánh mắt như lửa kia cơ hồ muốn đôt chết ta. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ta rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: "Không..."

Ta không muốn.

Vì hắn ta có thể rót nước bưng trà, giặt đồ nấu cơm, bởi vì đó là việc cung nữ nên làm, cho dù có những thời điểm không hề thoải mái, ta vẫn cố nhẫn nại, nhưng ngoài việc đó, ta không muốn nghĩ...

Đột nhiên nhớ tới Dương Kim Kiều, Diêu Oánh Tuyết, những cơ thiếp tranh giành sủng ái ở Thượng Dương Cung, còn cả Ngưng Yên đang đau khổ chờ đợi trong lãnh cung, nếu đánh cược lần này, một khi thua, ta sẽ mất tất cả. Mà hắn lại không tổn thất gì, thậm chí phía sau vẫn còn vô số người tình nguyện hi sinh vì hắn...

"Hừ."

Một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai, ta nhìn hắn, ánh mắt từ nóng rực như lửa chuyển sang lạnh băng. Ta theo bản năng rùng mình một cái, nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: "Người có tim mà không ấm áp."

Cái gì? Những lời này khiến ta không khỏi nghi hoặc, ta nhìn hắn như muốn tìm ra đáp án, lại thấy hắn quay đầu, phân phó: "Dừng xe."

Xe ngựa lập tức dừng lại, thân thể bị lắc lư, ta còn chưa hoàn hồn đã nghe hắn lên tiếng lần nữa: "Cút xuống!"

...

Nhất thời không kịp phản ứng, ta chỉ biết đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia: "Điện hạ..."

"Cút!"

Hắn đá ta như một con chó cũng không phải lần đầu, nhưng hiện tại ngoại trừ khó chịu, trong lòng như bị thứ gì giày vò. Ta cắn răng xuống xe, tay chân vẫn còn phát run, cả người thiếu chút đã té nhào dưới đất, mà xe ngựa phía sau vẫn hiên ngang lên đường.

Ta nhìn xe ngựa biến mất ở cuối đường, có cơn gió thổi qua, tuy không như băng tuyết nhưng lại lạnh lẽo thấu xương.

Mùa đông ở phía Nam thì ra lại lạnh như vậy...

Dương Châu vẫn náo nhiệt như vậy, người tới người đi, khắp nơi ầm ĩ, mà lòng ta lại trống rỗng, ngơ ngác đứng đó một lúc lâu vẫn không tìm được nơi bản thân nên đi.

Ta nên về đâu?

Đúng lúc này, có người chạy tới, mỉm cười nhìn ta.

"Thanh Anh cô nương."

Ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nam tử có đôi mắt mang vài phần hài hước - Dương Vân Huy.

Ta hướng hắn hành lễ: "Không biết Dương đại nhân có gì phân phó?"

"Trời lạnh quá, ngươi có hứng cùng ta uống một ly không?"

Hắn vừa nói vừa đi vào quán tửu lâu bên đường, ta nhíu mày, với nam tử này, ta biết hắn muốn gây rắc rối cho ta, trong lòng đã có sẵn đề phòng, chỉ là thấy hắn đã nhiệt tình như vậy, ta ngược lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể lẳng lặng theo sau.

Hai người vào một căn phòng, sau đó phân phó tiểu nhị mang một bình trà và mấy đĩa điểm tâm. Hắn vẫy tay, ý bảo bọn họ đừng vào quấy rầy. Rèm châu rơi xuống, cánh cửa đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Ta nâng chung trà, qua tầng khó lượn lờ cẩn thận nhìn hắn.