Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 109




Trong ấn tượng của ta, hắn là người không quản sống chết của kẻ khác, hắn sao có thể vì ta mà giải độc, và điểm quan trọng nhất là... Giả độc bằng cách nào?

"Người của Hoàng gia có mang tới ít đan dược, tất cả đều là thứ tốt ngàn vàng khó mua được. Ta thấy đêm qua cô nương bị thương nặng như vậy, sợ là cầu Nại Hà cũng sắp bước qua, hiện tại lại khỏi hẳn, sợ là điện hạ đã mang đan dược bảo vệ mạng sống của mình cho cô nương uống." Hồng Văn Toàn vừa nói vừa cười, còn dùng ánh mắt ám muội nhìn ta.

...

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng một khắc đó, ta xác thực trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra.

Lời Hồng Văn Toàn nói là thật sao?

Có thật Bùi Nguyên Hạo đem đan dược của mình cho ta uống?

Hắn, vì cứu ta...

Ta ngây ngốc ngồi một chỗ, tuy một câu cũng không nói nhưng tâm trạng lại chịu chấn động quá lớn, người ta quen biết trong quá khứ và hiện tại hoàn toàn trái ngược nhau.

Tất cả đều loạn, loạn tới rối mù.

Thấy ta không có phản ứng, Hồng Văn Toàn mới cười nói: "Thanh Anh cô nương, điện hạ quả thật rất quan tâm cô, nhớ lại bộ dáng của ngài ấy khi dẹp bọn sơn tặc trên núi Hổ Nha.... Bản quan đi theo ngài ấy nhiều năm, đương nhiên cũng đoán được tâm ý."

"Ta...."

"Cô nương cứ từ từ suy nghĩ đi, bản quan cáo từ trước."

Nói xong, ông ta phủi tay áo rời đi, mà ta vẫn rối thành một cuộn, chỉ biết đứng lên hành lễ quan loa, sau đó lại ngây ngốc đứng đó, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói của Hồng Văn Toàn.

Điện hạ quả thật rất quan tâm cô nương...

Hắn thật sự quan tâm ta sao?

Cho nên, hắn mới đưa thuốc giữ mạng cho ta; Cho nên, hắn mới ôm ta suốt đêm; Cho nên; hắn sẽ không vì ta lộn xộn mà oán hận?

Bùi Nguyên Hạo, hắn để ý ta sao?

Cả người chỉ biết ngây ngốc đứng đó, không biết bao lâu, ánh mặt trời cũng dần biến mất. Ta bất giác nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt lại thấy sàn nhà một mảnh sáng trưng, một thân hình cao lớn đang chậm rãi đi tới gần ta.

Vừa ngẩng đầu, ta liền thấy Bùi Nguyên Hạo.

Ta tưởng hắn đã về phòng nghỉ ngơi, nhưng nhìn sắc mặt hắn lúc này, hình như là mệt mỏi hơn lúc trước. Hắn đi tới trước mặt ta, hỏi: "Sao lại không nghỉ ngơi."

"..." Ta sửng sốt một lúc, thậm chí còn không hành lễ với hắn, "Điện hạ..."

Hắn không hề tức giận, chỉ cúi đầu nhìn ta. Ta không rõ ánh mắt đó có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng đột nhiên lại cảm thấy ấm áp.

"Đa tạ điện hạ."

"Là bổn cung đa tạ ngươi mới đúng, nếu không phải ngươi, ngươi chịu đau đã là ta, hoặc là... Không có thời gian để biết đau nữa."

"Việc này... Là nô tỳ nên làm."

"Đừng nói như vậy." Hắn dừng lại, thanh âm ngoài dự đoán khiến mọi người phát run, "Ta vốn cho rằng không ai sẽ vì ta... Nhưng ngươi..."

Hắn nói hai câu đều không trọn vẹn, ta có chút nghi hoặc ngẩng đầu, thấy hắn trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên duỗi tay sờ trước ngực, tháo ba nút thắt bên trái xuống.

Đó là một viên lan hoa khấu đươc chế tạo tinh xảo, hắn cầm chặt trong tay, chậm rãi đưa đến trước mặt ta.