Một Đời An Nghiên

Chương 14




16.

Tôi nhờ Hàn Tranh giúp đỡ, trực tiếp mang tiền mừng của tôi đến đám cưới Doãn Tiểu Y.

“Chị gửi bao nhiêu tiền?”

“22500.”

Hàn Tranh không thi đỗ nghiên cứu sinh sau đại học, vì vậy cậu ta dứt khoát không học nữa, đi làm tổ chức sự kiện. Cậu ta giỏi nhìn thấu lòng người, công việc cũng rất tốt. Chúng tôi thi thoảng vẫn nói chuyện phiếm với nhau.

Cậu ta kinh ngạc: “Sao lại là con số này?”

Đây là giá của chiếc vòng tay Doãn Tiểu Y từng tặng tôi.

Năm đó tôi đi du học, hành lý không nhiều, ngoại trừ quần áo thiết yếu, tôi chỉ mang theo chiếc vòng tay này.

Mỗi lần tôi cảm thấy tương lai ảm đạm, u ám hay khó khăn, tôi sẽ lấy nó ra ngắm nghía thật kỹ.

Nó là vật kỷ niệm cho mối tình bắt đầu từ trái tim, từ tình yêu chân thành nhưng lại kết thúc vì vật chất.

Nó cũng nhắc nhở tôi rằng tôi là đứa trẻ không có ô, cần phải cố gắng chạy nhanh hơn nếu không muốn bị ướt.

Nhưng tôi không thích nợ người khác, vì vậy tôi muốn trả lại tiền cho Doãn Tiểu Y. Coi như, tôi dùng tiền mua lại nó.

Sau khi Hàn Tranh đi dự đám cưới về, cậu ta phàn nàn với tôi:

“Người mà cô ta kết hôn rất đẹp trai, hình như là người nổi tiếng trên mạng. Cha mẹ cô ta có vẻ không hài lòng lắm, mặt hằm hằm cả buổi.”

“Ờ, hình như cô ta đang mang thai, cũng có thể vì điều này mà cha mẹ cô ta không vui.”

“Nghe nói nhà trai trước kia…”

Tôi mỉm cười: “Được rồi, chị nhờ em đi đưa quà mừng, em cũng không cần nghe ngóng nhiều như vậy đâu.”

Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ, không lâu sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Doãn Tiểu Y.

Nói cho cùng, vòng tròn quan hệ của mọi người cũng không lớn, cô ta chỉ cần tìm một người bất kỳ, cũng có ngay liên hệ của tôi.

Cô ta cảm ơn tôi rất lịch sự, cảm ơn tôi đã mừng cưới cô ta.

Mấy năm không gặp, giọng nói của cô ta cũng điềm tĩnh và trưởng thành hơn nhiều.

Tôi nói: “Không có gì, năm đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đã tặng tôi món quà gặp mặt đắt tiền như vậy, tôi rất cảm động.”

Cô ta đột nhiên không nói nên lời.

Cũng không biết có phải do đang mang thai nên tâm trạng thất thường hay không, cô ta đột nhiên khóc òa lên.

“Thật ra, tôi muốn nói xin lỗi. Năm đó tôi quá mức tùy hứng, làm tổn thương anh Kỳ Huy, càng làm tổn thương chị — Rất xin lỗi, chị An Nghiên.”

Lời xin lỗi này, nghe rất… buồn cười, lố bịch.

Vì vậy tôi không nhịn được cười, nhưng vẫn giữ lịch sự nói, “Đã nhiều năm rồi, mọi chuyện không cần phải nhắc lại nữa.”

Doãn Tiểu Y sụt sịt, tiếp tục khóc: “Không, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với mọi người.”

“Những năm này, anh Kỳ Huy vẫn luôn sống không tốt. Anh ấy đã bỏ học giữa chừng khi đang học tiến sĩ, ở nhà suốt ngày, không chịu kiếm việc làm. Đến công ty mẹ anh làm việc, anh ấy ngoại trừ xã giao, chỉ biết chơi game, chẳng mấy chốc đã ba mươi tuổi, nhưng vẫn không chịu tìm đối tượng. Dì Kỳ giới thiệu cho anh ấy rất nhiều cô gái nhưng anh ấy chưa bao giờ gặp họ. Chúng tôi đều nói…Anh ấy đang đợi chị.”

“Tôi hỏi qua, chị cũng chưa từng có mối quan hệ nào khác. Vì vậy, nếu có thể, tôi có thể nhờ chị suy nghĩ lại về chuyện tái hợp với anh ấy được không?”

Tôi nghe cô ta nói dông dài, cũng không ngắt lời.

Kỳ Huy nhớ tôi, có gì lạ à?

Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, gặp nhau ở tuổi thanh xuân nồng nhiệt nhất của đời người, cùng nhau đi qua năm năm tốt đẹp nhất.

Mặc dù, cuối cùng không thể tiếp tục bước đến cuối đời, nhưng cũng đủ lưu lại trong kí ức mỗi người những kỉ niệm “khắc cốt ghi tâm”.

Ít nhất, theo những thông tin tôi biết, nhiều năm như vậy, bên cạnh Kỳ Huy cũng không xuất hiện thêm bất cứ cô gái nào khác.

Tuy nhiên, cũng có thể không phải vì anh ấy chờ đợi tôi, chỉ đơn giản là vì bị cha mẹ làm tổn thương, không muốn yếu đương nữa.

Tôi uể oải hỏi Doãn Tiểu Y: “Nghĩ thêm về cơ hội với Kỳ Huy? Cô hỏi tôi với tư cách gì? Là bạn từ nhỏ của anh ấy hay là cô gái đã từng thầm mến anh?”

Doãn Tiểu Y cãi lại: “Tôi chưa bao giờ thích anh Kỳ Huy, nếu như chị để ý chuyện này…”

“Vậy thì cô đang nói dối.”

“Tôi không phải cố ý, là dì bảo tôi tìm cách chia rẽ chị và anh ấy… Dì luôn nói chị và anh Kỳ Huy không hợp, nếu tôi làm cách nào đó khiến chị tự ti, chị sẽ chia tay anh ấy…”

“Bà ấy mấy năm trước không thích tôi, sao bây giờ có thể thích tôi cơ chứ?”

Dão Tiểu Y do dự nói: “Trong lòng dì ấy vẫn rất thương Kỳ Huy, nhìn anh ấy tiêu cực như vậy…”

“Không bằng đồng ý chấp nhận chị?”

Tôi không nhịn được cười: “Xin lỗi, tôi không có ý nghĩ này. Tôi hiện tại đang cảm thấy rất tốt, không muốn nhìn lại quá khứ không vui.”

Doãn Tiểu Y thở dài “Thật sự không muốn suy nghĩ lại sao? Vậy thì thôi.”

Tôi đã sớm biết mẹ Kỳ Huy không hài lòng với tôi. Doãn Tiểu Y cũng chỉ làm theo ý muốn của bà ta mà thôi.

Chỉ sợ cuộc gọi này ít nhiều cũng có quan hệ với bà ta.

Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn có một nghi ngờ.

Thấy Doãn Tiểu Y muốn cúp điện thoại, tôi rốt cuộc hỏi một vấn đề.

“Doãn Tiểu Y, cho dù nhà họ Kỳ yêu thương cô như con ruột, cô cũng là một cô gái có chủ kiến, có suy nghĩ riêng, tại sao cô lại nguyện ý nghe lời họ, khăng khăng muốn chia rẽ tôi và Kỳ Huy?”

“Kỳ Huy rất quan tâm cô, anh ấy coi cô như bạn bè, tại sao cô lại làm vậy với anh ấy.”

Doãn Tiểu Y hít sâu, nói một cách khó khăn.

“Bởi vì…Tôi đố kị với chị.”

Tôi có chút hoang mang.

“Cô... đố kị tôi?”

Điều này thật bất ngờ. Doãn Tiểu Y muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, nói cô ta là “thiên kiêu chi nữ” cũng không đủ, tại sao cô ta lại phải ghen tị với tôi?

“Chị có nhớ rằng chị đã từng giúp tôi làm bài tập về nhà một lần không? Lần đó, tôi được điểm tuyệt đối, giảng viên chuyên ngành đã tới tìm tôi, khen tôi là học sinh Trung Quốc xuất sắc nhất mà ông ấy từng dạy.”

“Trong ba năm tiếp theo, không phải tôi chưa từng cố gắng, nhưng dù tôi có thức đêm học bài, khổ sở học tập, tôi vĩnh viễn chỉ nhận được một lời phê bình — Quá đáng tiếc, Tiểu Y, em là một sinh viên thông minh, một bài luận em còn có thể viết hoàn mỹ như vậy, nhưng tại sao em không chịu cố gắng, cẩn thận trong thi cử?”

“Tôi không biết trả lời thế nào.”

“Khi đó tôi đã biết, An Nghiên, tôi đố kị với chị, tôi đố kị việc chị có thể dễ dàng đạt được những điều mà cả đời này tôi có cố cũng không bao giờ có được."

"… Cho nên, tôi muốn phá hủy những thứ mà chị có, để chị không thể kiêu ngạo được nữa.”

“Tôi quả thật đã thành công rồi. Chị và Kỳ Huy không thể ở bên nhau, nhưng tôi… không có mảy may vui vẻ.”

Rất khó để miêu tả cảm xúc bây giờ của tôi.

Ngạc nhiên cũng có, bất đắc dĩ cũng có, nhưng phần nhiều hơn cả là nhẹ nhõm.

Tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng khiến Doãn Tiểu Y trở nên lập dị như vậy — Có lẽ cô ta thực sự thầm mến Kỳ Huy, có lẽ cô ta coi thường gia cảnh bình thường của tôi hoặc cô ta nghĩ tôi là một người khó ưa.

Nhưng tôi thực sự không nghĩ ra, cô ta nghĩ rằng cô ta không thông minh bằng tôi.

Hóa ra tôi cũng đáng giá để cô ta phải ghen ghét, đố kị.

Hóa ra một cô gái mẫn cảm, yếu ớt, đa nghi, tự ti như tôi, cũng sẽ được người khác ghen tị.

Hóa ra vào thời điểm tôi không biết, không chỉ có tôi đang lặng lẽ ghen tị với sự xa hoa, giàu có của Doãn Tiểu Y mà cô ta, cũng thầm ghen tị với tôi.

Thật mỉa mai.

Nhưng… Nó cũng là sự giải thoát bất ngờ.

Cúp điện thoại, tôi lấy chiếc vòng từ sâu trong ngăn kéo ra, lần đầu tiên đeo nó.

Nhiều năm như vậy, tôi cất giữ chiếc vòng này, mang nó đi khắp mọi nơi, nhưng chưa bao giờ đeo thử.

Kim cương rực rỡ và tươi sáng.

Đường nét chạm khắc tỉ mỉ, tinh tế.

Ánh mắt Doãn Tiểu Y không tệ, nó thật sự rất đẹp.

Tôi lẳng lặng chiêm ngưỡng một phút, sau đó tháo nó ra, một lần nữa cất lại vào hộp, sau đó để trong ngăn kéo sâu, khóa lại.

Dù có hoa lệ, đắt đỏ đến đâu cũng chỉ là một món trang sức lạnh lẽo mà thôi.

Ngoại trừ đẹp đẽ, chẳng được tích sự gì.

Vì vậy, nó không thích hợp với tôi.

— Lát nữa tôi còn phải vào phòng thí nghiệm, đeo trang sức thao tác dụng cụ, rất bất tiện.

[Hoàn]