Một Điều Ước

Chương 5




Kẻ không biết xấu hổ 124 không tiếc pháp lực để hóa thành thực thể chạy đi đấu địa chủ, vậy nên không phải hắn không thực hiện được điều ước của Tưởng Bạch Lộ, mà là vì hắn thấy không đáng.

Hắn cảm thấy chuyện nhân gian không đáng để hắn hao tổn pháp lực vào, nhưng đấu địa chủ thì đáng.

Tưởng Bạch Lộ chỉ có thể im lặng tha cho hắn.

"Tức là...quỷ có tồn tại?" Liễu Phi khiếp sợ.

124 lơ lửng, bay trên đầu Liễu Phi đang uống dở ly trà sữa, hắn hít sâu một hơi, không ngửi thấy gì, hắn quay sang nhìn Tưởng Bạch Lộ.

Tưởng Bạch Lộ nghe lệnh đi pha một ly trà sữa, sau đó cầm ba cây đũa, bái qua loa vài cái: "Mời ngài uống trà sữa."

124 cười thỏa mãn.

"Trên đời này, chuyện quái gì cũng có." Quỷ cũng thích uống trà sữa.

Sau khi ra khỏi nhà Tưởng Bạch Lộ lần nữa, Liễu Phi vẫn còn ngơ ngác, tam quan của cậu ta vừa gặp chấn động mạnh. Một cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Phi nổi da gà, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu ta quay đầu lại, thấy 124 đang mỉm cười nhìn mình, lạnh cả sống lưng.

"Trời cũng tối rồi, tôi thấy hơi lo nên ra đây tiễn cậu đi thôi." Âm thanh trầm thấp đáng sợ vang lên, Liễu Phi cảm thấy khó thở.

......

"Tưởng Bạch Lộ! Liễu Phi ngất xỉu rồi!" 124 bay tới trước mặt Tưởng Bạch Lộ hét to.

"???Sao lại ngất xỉu?" Tưởng Bạch Lộ híp mắt nhìn 124.

Mắt 124 đảo qua đảo lại, nhìn tới nhìn lui.

"...124, ông dọa cậu ta."

"Không phải tôi! Tôi không làm! Cậu vu oan! Cậu nói bậy!"

Tưởng Bạch Lộ đành vác Liễu Phi vào nhà, lúc đỡ Liễu Phi, một chùm chìa khóa rơi xuống. Tưởng Bạch Lộ để Liễu Phi nằm trên sô pha, nhặt chìa khóa lên.

Móc khóa Lam mập mạp gây chú ý, móc khóa dùng trong thời gian dài, có nhiễu chỗ đã phai màu, chỗ góc cạnh bị va chạm mòn đi.

Cái móc khóa này Tưởng Bạch Lộ cũng có. Lúc trước, khi hai người vẫn còn là bạn tốt, có lần cùng đi chợ thì mua, cả hai đều thiếu móc chìa khóa, tuy cảm thấy dùng đồ giống nhau có phần giống đám con gái nhưng hai đứa vẫn mua cùng một loại móc khóa này.

Không ngờ Liễu Phi vẫn còn giữ, đương nhiên Tưởng Bạch Lộ cũng giữ lại, nhưng cậu cất móc khóa của mình trong ngăn kéo, không lấy ra dùng.

Qua từng đó năm cậu ấy vẫn giữ cái móc khóa sao, khi nhìn nó sẽ nghĩ đến mình sao, hay chỉ đơn giản là lười đổi cái khác. . truyện xuyên nhanh

Tưởng Bạch Lộ suy nghĩ rất nhiều.

"Tưởng Bạch Lộ, tôi có chuyện muốn nói với cậu." 124 hiếm khi nghiêm túc thế này.

Tưởng Bạch Lộ nhìn gương mặt trẻ con đang nghiêm túc kia, ngồi thẳng người lại.

"Chuyện gì?"

"Tôi đến từ Địa Phủ, nhờ âm khí tinh khiết trăm năm của Địa Phủ trong bình đựng nên tôi mới có thể ở đây lâu như vậy, hiện tại âm khí đã vơi đi bảy tám phần, tôi không thể ở lại được lâu." Thực ra là ông đây muốn về nhà, đấu địa rất có sức hút, không đụng vào thì thôi, nhưng một khi đã chơi thì không thể dứt ra được.

Tưởng Bạch Lộ: "Ông phải đi?"

Nhìn Tưởng Bạch Lộ ngơ ngác, 124 cũng không đành lòng, hắn nặng nề gật đầu. Tôi phải về đấu địa chủ.

"Cậu muốn làm bạn thân của Liễu Phi thêm lần nữa, tôi đã giúp cậu thực hiện rồi."

"Thực hiện rồi?"

"Phải." 124 nói, "Khi Liễu Phi thức dậy, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. À còn nữa, sau khi tôi đi, những ký ức có liên quan đến tôi sẽ bị xóa hết."

"Tại sao?" Tưởng Bạch Lộ ngạc nhiên.

124 vỗ vai Tưởng Bạch Lộ: "Đồng chí, trên đời này không có ma quỷ, chúng ta phải tin vào khoa học." 124 bay trên không, nói câu này với vẻ mặt không thể nào nghiêm túc hơn.

124 bay vòng quanh phòng, thật ra cũng có chút không nỡ đi, nhưng nhớ tới đám bạn chơi bài còn chờ hắn dưới Địa Phủ, chút không nỡ liền tan thành mây khói.

Với việc 124 phải đi, Tưởng Bạch Lộ cảm thấy hơi mất mát. Mấy ngày nay 124 luôn đi theo cậu, trừ trường học vào ban ngày hắn không đến, nhưng khi Tưởng Bạch Lộ thất thần đi trên đường cũng thoáng nhìn thấy hắn bay qua.

Giờ không phải lúc để ngạo kiều.

"Khó có dịp lên đây, ông muốn mang ít đặc sản về không?" Nói xong câu này, một người một quỷ đều cảm thấy hơi kì.

"Có tâm thì đốt cho ba cậu ít tiền giấy đi." Nhìn ánh mắt khó hiểu của Tưởng Bạch Lộ, 124 giải thích: "Thì khi đấu địa chủ, ba cậu cũng có đủ tiền trả nếu thua tôi."

....Đồng chí 124, chúng ta phải tự nhận thức được trình độ đánh bạc của mình.

Liễu Phi vẫn còn nằm trên sô pha, 124 có hơi chột dạ, lúc nãy hình như mình thổi gió lạnh hơi quá thì phải, đến giờ mà cậu ta vẫn chưa tỉnh.

Tưởng Bạch Lộ đắp chăn cho Liễu Phi, sợ hắn cảm lạnh, cậu chỉnh lại góc chăn.

124 nhìn Tưởng Bạch Lộ: "Đôi lúc, việc lựa chọn con đường để đi hơi khó khăn, nhưng nếu có một người bạn sẵn lòng đi cùng cậu, thì việc đó không còn khó nữa."

"Tôi nghĩ, chúng ta không thể chắc chắn đi con đường nào là tốt nhất, chỉ cần không hối hận là được rồi."

"Ba cậu nhất định muốn cậu sống hạnh phúc."

Tưởng Bạch Lộ tặng 124 cái nhìn kì quái: "Tự nhiên bị sao thế, thời kỳ mãn kinh à?"

124: "..."

"Không không, mãn kinh lúc này còn quá sớm, trước khi đi ông muốn... ân cần dạy bảo cháu trai?" Nghĩ lại thấy mình tự nhận là cháu trai, Tưởng Bạch Lộ ngậm miệng.

"Đi đây!"

Trước khi bước xuống Địa Phủ, 124 nghĩ lại những chuyện đã thấy trong ký ức của Liễu Phi, chần chừ nói với Tưởng Bạch Lộ: "Liễu Phi cũng có mong ước giống cậu."

Tưởng Bạch Lộ sững sờ.

"Tương lai có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, đừng hối hận, hãy sống thật vui vẻ, hạnh phúc." Để lại câu nói cuối cùng này, 124 biến mất.

Một lúc lâu sau, Tưởng Bạch Lộ vẫn chưa hoàn hồn.

Liễu Phi còn ngủ, Tưởng Bạch Lộ ngồi xổm nhìn cậu ta, gương mặt thanh tú, lông mày thanh mảnh, trán cao, Liễu Phi ngủ không phòng bị gì, Tưởng Bạch Lộ muốn chọc cậu ta một chút.

Nếu cậu cũng có mong ước giống tôi, vậy thì... tôi động chạm cậu một chút cũng được phải không?

Lại gần đôi môi kia, in nhẹ một nụ hôn, vừa chạm vào liền tách ra, chỉ một giây ngắn ngủi cũng để lại dư vị cho Tưởng Bạch Lộ.

Chờ Liễu Phi dậy, cậu phải nói cho Liễu Phi biết, hỏi Liễu Phi một câu.

Tôi thích cậu, còn cậu, cậu cũng thích tôi chứ?

Tương lai có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, chúng ta chỉ mới 17 tuổi, với độ tuổi này mà nói, có lẽ tình yêu chỉ là thứ nhẹ nhàng thoáng qua, là phút giây bồng bột của tuổi trẻ, nhưng với tôi, trong mắt tôi chỉ có cậu, gương mặt của cậu, nụ cười nhẹ trên môi cậu, và trái tim đập thình thịch khi hôn cậu.

Đường đi khó khăn, lưng đeo gánh nặng, nhưng nếu có cậu đi cùng, tôi không hối hận, chỉ thấy hạnh phúc.

Đầu Tưởng Bạch Lộ gục trên sô phục, khóe môi giương lên thành một nụ cười ấm áp. Cậu cứ nhìn Liễu Phi, nhìn đến khi mơ màng ngủ mất.

Khoan, từ từ, ai đã nói cho cậu biết Liễu Phi cũng có mong ước giống cậu, ai đã nói cậu không được hối hận...

"Cuối cùng cũng về rồi! Lão quỷ già này, còn dám đánh bạc tiếp hả?"

"Ha ha ha ha, mọi người khỏe chứ?"

.....

6 năm sau.

Hai người đã tốt nghiệp, Tưởng Bạch Lộ vẫn tiếp tục học, Liễu Phi đã tìm được việc làm. Thời gian trôi qua thật nhanh, 6 năm qua, bọn họ có lúc cãi nhau, thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được mâu thuẫn, đi tiếp cùng nhau.

Tình yêu không dễ dàng, nhưng chỉ cần là người mình thương, mọi khó khăn đều không là gì.

Hôm nay Tưởng Bạch Lộ cùng Liễu Phi chuyển nhà.

Liễu Phi nằm trên sô pha, cười nói: "Đồng chí Tưởng Bạch Lộ, đây là nơi chúng ta bày tỏ với nhau!"

Tưởng Bạch Lộ cầm gối ném vào mặt Liễu Phi: "Cũng là nơi hai ta mất nụ hôn đầu."

Liễu Phi cười ha hả: "Thì tại tôi vừa mở mắt đã thấy cậu nghiêng đầu ngủ, vừa hôn cậu một cái mà cậu tỉnh dậy rồi, đành phải tỏ tình thôi."

Tưởng Bạch Lộ nói: "Không phải, trước đó khi cậu ngủ tôi đã hôn trộm một cái rồi."

"Cái gì?!" Liễu Phi nhảy dựng lên, "Không thể tin được, cậu dám lợi dụng lúc tôi ngủ rồi hôn trộm! Trả lại sự trong trắng cho tôi!"

Tưởng Bạch Lộ hồi tưởng lại chuyện đó, cậu cũng hơi xấu hổ đành phải hét to: "Đừng quậy nữa! Giúp tôi dọn đồ đi!"

Liễu Phi tung tăng chạy qua dọn đồ.

"Mấy thứ này của cậu à?" Liễu Phi tìm được một thùng giấy.

Tưởng Bạch Lộ nhìn qua: "Là đồ của ba tôi." Cậu đi sang đó, trải qua thời gian dài như vậy, cậu mới có dũng khí xem đồ Tưởng Hữu Quốc để lại.

Liễu Phi cũng yên lặng.

Tưởng Bạch Lộ hít sâu, lấy từng món đồ trong thùng ra, đến khi nhìn thấy một bức ảnh, cậu dừng lại.

"Sao vậy? A, nhóc này thật dễ thương." Nhìn Tưởng Bạch Lộ bất động, Liễu Phi cầm lấy tấm ảnh chụp lật ra mặt sau.

"Tưởng Hữu Quốc, thì ra là ảnh ba cậu lúc bé, không giống cậu chút nào."

"Phải, tôi giống mẹ." Tưởng Bạch Lộ đáp lại.

"Ừm, đúng là cha con, tuy trông không giống nhau, nhưng khi nhìn vẫn cảm thấy quen mắt."

Có vẻ lời nói của Liễu Phi đã giúp Tưởng Bạch Lộ trả lời được câu hỏi mà cậu đã suy nghĩ bao năm nay, Tưởng Bạch Lộ cười nhẹ: "Chắc là...gen di truyền."

Liễu Phi giúp Tưởng Bạch thu dọn đồ đạc, phân ra đồ không dùng với đồ cần mang đi, hai người rời khỏi căn nhà này.

"Chúng ta tìm một khung ảnh cho tấm ảnh của ba tôi đi."

"Được."

"À, còn phải đốt thêm vàng mã để ông ấy có đủ tiền chơi đấu địa chủ."

"Hả? Tôi nhớ chú ấy không đánh bài mà?"

"Tôi nhớ nhầm sao?"

"Còn trẻ mà trí nhớ đã không tốt rồi, đồng chí Tưởng Bạch Lộ, tôi phải nuôi cậu cả đời rồi."

"Ai cần cậu nuôi."

"Rồi rồi, cậu nuôi tôi, tiền lương đưa hết cho cậu, vợ à."

Có lẽ con đường này khó khăn, nhưng có cậu ở bên, tôi không hối hận.

- Hoàn-