Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Chương 9: Cho nên bản năng có đôi khi là đáng xấu hổ




Ta là người tham sống sợ chết. Điểm này ta ko ngại thú nhận.Ta vẫn thực nhát gan, nhớ rõ ngày đó ởnhà trẻ có tiểu bằng hữu đoạt đồ chơi của ta, ta ngay cả thở mạnh cũngko dám. Ngủ trưa bọn họ làm ấm ĩ nhưng lại để ta chịu tiếng xấu thayngười khác, ta đều luôn cam tâm tình nguyện tiếp nhận. Gặp được Cao Philà lần thứ nhất cũng là duy nhất ta dũng cảm, dũng cảm ko từ bất cứ thủđoạn nào.Sau khi gả cho Cao Phi, ta đếm đầu ngóntay sống qua ngày. Ta không chấp nhận trị liệu không có nghĩa là ta kosợ chết, ngược lại càng thêm sợ hãi, ta sợ hãi ta trị liệu không tốt,mới lên bàn mổ sẽ gặp bất trắc, hoặc là thời điểm ta tiếp thu trị liệutóc trên đầu sẽ rụng sạch, trở nên vô cùng xấu xí.Tóm lại, ta không dám đánh đánh cuộc bất cứ điều gì, nhất là dùng cuộc sống được ở bên cạnh Cao Phi để đánh cuộc.Thế nhưng lúc này đây, ta lại vô cùng hi vọng mình chết đi, như vậy, ít nhất Cao Phi về sau sẽ nhớ rõ có mộtngười đã từng liều chết cứu hắn, món nợ sinh mạng này hắn không thể quên được.Chỉ là ý thức ngoan cường như thế nào, thân thể thời khắc này lại vẫn ngoan cố, cho nên bản năng có đôi khi là đáng xấu hổ.Ta mở mắt ra là buổi sáng một ngày nàođó, ánh nắng tươi sáng, ta không biết đã là thời gian nào, ta nhìn thấytrên bệ cửa sổ mấy con chim sẻ từng bước từng bước nhảy nhót.Ta giật giật thân thể, toàn thân đau đớn
data-ad-slot="8346126209">