Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 29: Trên đỉnh vu sơn (2)




Thẩm Tầm được Tạ Cẩn đút canh gừng khi đang ngồi trên đùi người ta.

Một chén canh húp vội vàng, Tạ Cẩn vòng cánh tay dài ôm choàng lấy nàng, cẩn thận tránh chỗ bị thương, tay kia vững vàng cầm chén đưa lên môi nàng.

Quần áo hai người chỉ treo một nửa trên thân, ánh mắt dính vào nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cũng không ngắm thân thể đối phương, nếu không chén canh gừng chắc chắn bị lãng phí.

Tuy đôi mắt vẫn giữ quy củ nhưng hình ảnh trong đầu lại không quy củ chút nào, bộ phận nào đó trên thân thể đang ép sát vào nhau cũng không quy củ. Lửa dục dưới sự kìm nén mạnh mẽ của bản thân càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt, thậm chí cả cơ thể như đang sôi sục, mồ hôi túa ra bao phủ toàn thân.

Giác quan trên người Tạ Cẩn hoàn toàn thức tỉnh, mỗi một phân biến hóa đều được cảm thụ rõ ràng. Tạ Cẩn cách lớp y phục cọ xát thân nàng, làm phần giữa đôi chân mở ra của nàng càng lúc càng ướt nóng đến mức tê dại. Trong lòng hai người đều biết rõ ràng, giữ tư thế này thêm một lát thì tuyệt đối không chỉ “Sờ sờ mà thôi”.

Canh gừng húp hết, Thẩm Tầm càng khát khủng khiếp hơn, toàn thân nóng hôi hổi. Tạ Cẩn đúng lúc rót một chén trà, đưa đến miệng nàng nhìn nàng tham lam uống ừng ực nhoáng cái là xong, một tay ôm nàng, một tay lấy ấm trà rót thêm nửa chén rồi tự mình uống hết.

Anh chàng đặt chén trà xuống, bàn tay mò vào trong áo nàng, ngón giữa ấn vào thắt lưng nàng xoa xoa, sau đó lần theo cột sống từng chút từng đẩy lên, cái nóng tê tái cũng bò dọc theo sống lưng. Thẩm Tầm cảm giác xương mình nhũn ra, ngồi trên đùi chàng ta liên tục ngọ ngoạy. Tạ Cẩn dùng tay kia giữ nàng lại: “Đừng lộn xộn.”

Ngón tay Tạ Cẩn không nhanh không chậm vuốt ve gáy nàng, mơn trớn vành tai rồi vòng ra trước cổ theo xương quai xanh trượt xuống. Ánh mắt anh cũng dõi theo ngón tay mình, cùng nhau rơi vào cổ áo đang rộng mở.

Cổ áo trung y gần như mở thẳng đến vòng eo, khe rãnh phập phồng nhìn không sót gì, chỉ còn đôi gò bồng đảo vẫn núp sau lớp áo khiến hai đầu tiêm hồng nhạt như muốn chọc thủng màn vải lụa mỏng mịn. Hầu kết Tạ Cẩn lên xuống, ngón tay cong lại kéo mở đai lưng lộ ra cơ bụng phẳng lì đầy sức sống. Chiếc rốn nhỏ xinh nằm giữa cơ bụng trông thật đáng yêu, khẽ run lên theo nhịp hít thở dồn dập của nàng.

Dưới bụng Tạ Cẩn cương cứng, hô hấp càng nặng nề hơn, nhưng anh thực có thể khắc chế bản thân. Sau khi hít một hơi thật sâu, bàn tay đang vuốt ve vòng eo nàng lại dần dần hướng lên trên. Bữa tiệc mê say ngây ngất đang bày ra trước mặt, anh muốn dùng cách của mình để nhấm nháp, để thưởng thức từng chút một, nhưng Thẩm Tầm lại trở nên thiếu kiên nhẫn.

Nàng đã cởi hoàn toàn bộ trung y không giấu được cảnh xuân, rút trâm cài khiến mái tóc đen xổ tung, chộp tay Tạ Cẩn trực tiếp ấn lên ngực mình. Cảm giác được bàn tay chàng phối hợp bao phủ một khối mềm mại bóp nhẹ, Thẩm Tầm nhịn không được ngửa người ra phía sau, chiếc cổ thon thả nhướng lên, phát ra một tiếng rên rỉ tựa như khoái cảm tựa như thống khổ.

Tiếng rên lọt vào tai khiến cổ họng Tạ Cẩn khô khốc, lòng bàn tay lướt qua đầu nhũ vươn thẳng tắp, năm ngón tay bao trọn gò bồng đảo, xoa nắn càng lúc càng mạnh.

Thẩm Tầm bị chàng nhồi bóp đến mức thân thể phát run, ôm siết bờ vai chàng, dâng lên bầu sữa bên kia ngay trước miệng chàng. Tạ Cẩn lập tức ngậm lấy, đặt lưỡi trên vòng đai đỏ hồng mà mút, suýt nữa hút mất luôn linh hồn của nàng.

Nàng đẩy chàng ra, Tạ Cẩn bị nàng áp vào lưng ghế, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt tẩm sắc dục, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp.

Anh chàng nhìn chằm chằm quả anh đào run rẩy trước mắt, chồm người về phía trước, đang muốn nếm lần thứ hai, đôi tay Thẩm Tầm đè vai anh, giọng nói khàn khàn: “Đến phiên tôi.”

Tạ Cẩn liếm liếm môi, tay nâng đôi bầu ngực, ngón cái lưu luyến vuốt ve đường cong hai bên mép đỉnh đồi, cười nói: “Được thôi.”

Vạt áo Tạ Cẩn mở rộng, khuôn ngực rắn chắc không ngừng phập phồng, cơ bụng dưới cũng liên tục co thắt. Thẩm Tầm nhìn đến mức miệng khô lưỡi khô, vạch mở vạt áo của anh sang hai bên lộ ra hai hạt đậu nho nhỏ trên cơ ngực săn chắc, duỗi tay sờ soạng một phen, cười khen: “Rất lớn nha.”

Tạ Cẩn đáp: “Giống nhau, giống nhau.”

“Nói dối.” Thẩm Tầm cúi đầu, há miệng ngậm lấy hạt đậu của chàng, lúng búng nói: “Của tôi không lớn, tôi biết mà.”

Thân người Tạ Cẩn khẽ run, một tay đè trên lưng nàng, một tay vòng qua nâng lên một bầu ngực: "Ta cảm thấy rất vừa vặn.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng mân mê quả anh đào: “Thực phù hợp, thực... xinh đẹp.”

Thẩm Tầm đổi qua ngậm lấy hạt đậu bên kia, cười hỏi: “Vậy anh thích kiểu nào? To hay nhỏ?”

Tạ Cẩn vỗ về chơi đùa gò bồng đảo, nhẹ thở hổn hển trả lời: “Nàng là kiểu gì thì ta thích kiểu đó.”

Lời vừa nói ra, hai người đều hơi chựng lại -- Thẩm Tầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, Tạ Cẩn cũng không ngờ mình sẽ nói ra lời này, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng nghĩ lại thì cảm thấy vốn là như thế.

Anh chàng cũng không thắc mắc, nâng lên bầu ngực mềm mại, dùng đầu ngón tay khảy khảy quả anh đào. Thẩm Tầm giơ tay mơn trớn khóe môi chàng, mỉm cười trêu: “Sao trước kia tôi không phát hiện anh dẻo miệng như vậy?”

Tạ Cẩn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, ngậm lấy ngón tay nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng xoay quanh đầu ngón tay, mút một chút rồi nhẹ nhàng nhả ra: “Từ trước đến nay ta chỉ nói lời thật, không giống người nào đó.”

Giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn mang theo một tia oán trách, trái tim Thẩm Tầm rung động, không nhịn nổi bắt đầu lột sạch anh chàng. Tạ Cẩn phối hợp cởi ra áo ngoài và trung y ném xuống đất.

Tay nàng lướt dọc theo cánh tay chàng sờ đến bả vai, lại theo bả vai lướt xuống vùng ngực. Cơ thể này thực sự rất quyến rũ, bắp thịt không cuồn cuộn quá mức, cánh tay cũng không thô cứng nhưng sờ vào toàn là cơ bắp săn chắc. Nàng sờ soạng cực kỳ thích chí, Tạ Cẩn cắn răng: “Tắt đèn nhé!”

“Đừng tắt!” Thẩm Tầm nhéo hạt đậu kéo kéo, như nguyện nghe được tiếng rên trầm thấp của anh chàng, lúc này mới cười: “Tôi còn chưa ngắm đủ.” Nói xong, bàn tay bèn chạy dọc theo khe rãnh của cơ ngực và cơ bụng lần mò xuống dưới, cởi đai lưng của chàng, thoáng lùi ra phía sau một chút rồi giải thoát chiếc quần đang sắp rách toạc.

Ánh mắt hai người đồng loạt rơi xuống chỗ kia. Thẩm Tầm cũng không phải mới thấy lần đầu tiên, thế mà vẫn không khỏi có chút kinh hãi. "Cậu bé" vô cùng phấn chấn nhảy vọt ra, Thẩm Tầm vươn tay nắm lấy, cười nói: “Trời đất, thật đúng là biết cách nhảy nhót há?”

Tạ Cẩn hơi cứng người, gương mặt vốn đang nhiễm một tầng dục sắc càng đỏ ửng, bực bội trách: “Học làm chi mấy từ hổ lang đó chứ?”

Thẩm Tầm rúc vào người anh chàng chơi tình lờ, cánh tay Tạ Cẩn lập tức siết chặt nàng vào lòng. Đôi gò bồng đảo dán vào ngực anh không ngừng cọ xát, một bàn tay toàn bộ ấp lên bộ phận dưới rốn ba tấc, mặc dù vuốt ve chơi đùa không kết cấu nhưng đủ khiến anh hồn loạn thần mê, máu trong người sôi sùng sục dưới sự tra tấn quay cuồng này, hoàn toàn không biết đâu là bến bờ.

Tạ Cẩn thở hổn hển một cách nặng nề, ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng rên nhẹ, lọt vào tai nàng giống như thúc giục xuân triều tuôn ra, vùng cỏ ướt đẫm cả người mềm nhũn bám vào cánh tay chàng.

Thẩm Tầm mê loạn hôn môi anh, bị anh mút lấy đầu lưỡi ngậm chặt trong miệng hút nàng say đắm, cuốn lấy nàng, ngấu nghiến nàng như ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt nàng.

Cả người run rẩy và tê dại, bên dưới bàn tay Thẩm Tầm siết chặt. Dựa vào cách thức đêm đó, nàng luồn bàn tay kia bao trọn phần thân thể đang vươn lên ngạo nghễ, cảm thụ được sự cương cứng và khẩn trương của chàng.

Thân hình Tạ Cẩn run rẩy, phần thân thể bị nàng nắm lấy dường như cũng có ý thức và sinh mệnh riêng, phồng lên mạnh mẽ, vận sức chờ tấn công.

“Hôm nay ngừng tại đây thôi,” Tạ Cẩn giữ lại cổ tay nàng, nhả môi nàng ra giọng khàn khàn, ánh mắt nóng rực chiếu tới, bên trong chứa đầy lửa dục hừng hực khiến cả người nàng ngứa ngáy tim đập thình thịch: “Nếu làm tiếp tục sợ nàng sẽ không thoải mái...”

Tạ Cẩn vẫn luôn bình tĩnh thì ngay lúc này bị dục vọng tra tấn nhìn quyến rũ vô cùng, khóe mắt đuôi mày tràn đầy dụ hoặc khiến tim nàng như mọc ra từng chùm từng chùm dây mây quấn chặt thân thể hai người với nhau, tách ra không được rời đi không được.

“Dài dòng!” Thẩm Tầm ghé vào tai chàng, cắn vành tai chàng ta một miếng.

Tạ Cẩn đột nhiên đứng bật dậy, bế nàng trực tiếp đặt trên bàn, cởi ra đai lưng của nàng.

Chiếc bàn rung rinh kêu kẽo kẹt, sau đó “Choang” một tiếng, chén canh và trà cụ trên bàn bị chấn động, một chung trà lăn xuống đất vỡ tan.

Tạ Cẩn mắt điếc tai ngơ, kéo quần nàng xuống ném qua một bên, bàn tay vuốt ve dọc theo bắp đùi trần trụi khát khao lần lên trên, cúi người hôn nàng.

Hai chân Thẩm Tầm mở rộng quấn lấy thắt lưng chàng, lồng ngực rắn chắc đè xuống, phần thân phồng to lần mò tới gần vùng cỏ sớm đã ướt đẫm, sau đó vui vẻ dán sát vào nhau.

Cảm giác tê dại khó có thể miêu tả lan tỏa khắp người, nàng cảm nhận chàng đang ráo riết thăm dò, tìm kiếm. Vì bị nước nhờn giữa hai chân nàng bôi trơn nên đầu gậy cứ cạ vào rồi trợt ra, mà cứ mỗi lần cọ xát như vậy đều khiến thể xác và tinh thần của nàng bị thiêu đốt, kích thích đến mức cả người nàng run rẩy không ngừng, vừa khó nhịn lại vừa thoải mái.

Thái dương Tạ Cẩn mướt mồ hôi, ghé vào bên tai nàng không ngừng thở gấp.

“Cần hỗ trợ không?” Nàng cười trêu, gắt gao ôm siết lấy chàng.

Tạ Cẩn hôn lên hàng mi đang chớp chớp rồi cắn môi nàng: “Không được cười.”

Anh chàng đưa tay mò mẫm giữa hai chân nàng, cuối cùng cũng tìm được cửa động, duỗi thẳng thắt lưng đẩy đầu gậy vào.