Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 53




Lúc hai mẹ con đến, lão thái thái đang làm tảo khóa. Phàm là có tâm, Lâm thị có thể biết rằng đây là thói quen đã kéo dài mười bốn năm qua của lão thái thái. Nhưng bà ta lại là người vô tâm, chỉ đành dẫn nữ nhi ngồi chời ở sảnh ngoài, chờ hết hai bình nước trà mới thấy Mã ma ma đỡ lão thái thái cả người đầy hương phật đi ra.

“Mười bốn năm, đây là lần duy nhất ngươi đến thỉnh an ta phải không? Thật sự là khó có được.” Lão thái thái đi qua phía giường nhỏ, nâng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, ngay cả một cái nhìn cũng lười đưa cho Lâm thị.

Lần thỉnh an duy nhất trong mười bốn năm qua? Vậy trong mười bốn năm ấy mẫu thân đã làm được cái gì? Ngu Diệu Kỳ kinh ngạc liếc mắt sang nhìn Lâm thị, lúc này mới hiểu được vì sao hai quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại cứng nhắc như thế.

Lâm thị có chút xấu hổ, đang cố vắt hết óc nghĩ nên làm thế nào mới có thể giúp bà bà vui lòng, đã thấy Ngu Tư Vũ bước vào thỉnh an, thấy sắc mặt nàng hơi ngạc nhiên, nhanh chóng cúi thân hành lễ.

Đây vừa lúc cho Lâm thị một lối thoát. Hiếm khi bà mái độ hòa hoãn với người thứ nữ này vài phần, tự tay đỡ thứ nữ đứng lên.

Lão thái thái phất tay cho mọi người ngồi xuống, tầm mắt nhắm thẳng đến bên hông Ngu Diệu Kỳ, như vô tình mở miệng: “Lá bùa bình an ta đưa cho con đâu, sao không thấy mang trên người thế? Đó là món do một cao tăng đắc đạo viết ra đấy,có thể trừ tà tị hung bảo vệ bình an.”

Ngu Diệu Kỳ không mảy may đuối lý, ngược lại cười yếu ớt nghiêng đầu đáp: “Thưa bà nội, vì đó là tặng phẩm bà nội đưa cho tôn nữ, tôn nữ không dám đeo bên người hàng ngày sợ mài mòn, chỉ đặt dưới gối vào lúc đi ngủ. Tôn nữ đa tạ tấm lòng yêu mến của bà nội.”

Nếu không phải đã sớm biết tin tức, lão thái thái thật sự không thể nhìn ra chút oán hận và khinh thường nào trên vẻ mặt cười đến vô cùng chân thành kia.

Chẳng những tính tình lạnh bạc đến mức ấy, cũng vô cùng giỏi về ngụy trang, rốt cuộc người Trầm gia đã giáo dưỡng như thế nào, lại có thể nuôi dưỡng ra cái đức hạnh đến độ này của nàng chứ? Chưa nói vốn số mệnh của nàng đã là hung thần, chỉ bằng mức độ lãnh tâm lãnh phế này, dừng ở nhà ai cũng đều là mầm tai họa.

Lão thái thái không phủ nhận một điều rằng ban đầu bà không vui chính là vì Lâm thị quá thiên vị Ngu Diệu Kỳ, nhưng mới đầu chỉ cũng chỉ là cố chấp về Lâm thị mà thôi. Cho đến khi thấy hết nhân tâm, một hai phần không vui kia liền hóa thành bay tám phần chán ghét.

Ngu Diệu Kỳ càng biểu hiện khéo léo trước mặt bà, ngược lại càng phụ trợ cho bản tính tâm ngoan thủ lạt phía sau lưng nàng. Chỉ tặng một lá bùa bình an liền có thể kéo oán hận tới, vậy chẳng phải lúc trước Ngôn Nhi khiến nàng bị giam vào lao ngục hai lần sẽ bị nàng hận thấu xương sao? Tương Nhi đã chiếm mất tôn vị sẽ bị nàng ghen ghét mức độ nào?

Nghĩ đến đây, bảy tám phần chán ghét lại chuyển hóa thành mười phần đề phòng. Bây giờ ngay cả liếc nhìn nàng thêm một cái cũng khiến lão thái thái thấy khó chịu, đơn giản lắc đầu, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm thế đi, đâu có cách nào khác ngoài chấp nhận đâu.”

Từ trước đến này Ngu Diệu Kỳ rất giỏi về nhìn biết sắc mặt người khác, chỉ mím môi không nói.

Ngu Tư Vũ rất biết thời thế, đợi cuộc trò chuyện đông dài tây ngắn diễn ra mới cường điệu nói về việc gia đình nhà người ta đính thân, hạ sính, sắp có việc vui.

Lão thái thái như có chút đăm chiêu liếc nhìn nàng một cái, không kiên nhẫn mở miệng: “Đừng có theo ta nói mấy việc hỗn tạp đó, ngươi chỉ cần nói rõ ra là ngươi hận không thể được gả đi ngay. Không chờ ta đến Phương gia xin nghị hôn nổi nữa rồi phải không?”

Sắc mặt Ngu Tư Vũ đỏ bừng, cúi đầu dùng sức quấy khăn tay, không dám tiếp lời.

Tâm tính lão thái thái càng thêm khó chịu, xua tay nói:“Hôm sau ta lập tức đi làm chuyện này, ngươi đừng hối hận là được! Mục đích đã đạt được rồi, còn không mau trở về đi?” Thấy một hai người cứ mãi tự cho mình là thông minh này bà liền cảm thấy đau đầu.

Ngu Tư Vũ hành lễ cáo từ, lúc bước ra cửa không nhịn được lộ ra một chút vui mừng trên mặt.

Chờ nàng đi xa, Mã ma ma nhẹ giọng nói thầm một câu: “Lão thái thái, không phải Phương đại nhân kia đã bị Hầu gia xử trảm rồi sao? Gia tài đều không còn……”

Lão thái thái xua tay ý bảo bà không được nhiều lời.

Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ nghe xong lời này, nhịn không được quay sang nhìn nhau, đều lóe lên một tia sáng hiểu ý.

Lão thái thái vẫn chưa phát giác, đang muốn mở miệng đuổi hai mẹ con đi, Ngu Diệu Kỳ đã đứng dậy cáo từ trước, nói là muốn đi trò chuyện với muội muội, để lại Lâm thị với vẻ mặt kiên quyết nhìn về phía mẹ chồng.

—————————————————————————-

Ngu Diệu Kỳ được Bảo Sinh dẫn đường đi đến tây sương. Tây sương gồm hai tiểu viện, cách nhau không xa cũng không gần, gian tiểu viện hướng nam kia lấy ánh sáng rất tốt lại lớn hơn, đương nhiên do Ngu Tương sở hữu, phía đông là chỗ của Ngu Tư Vũ.

Ngu Diệu Kỳ xuyên qua sao thủ hành lang, bước qua cửa thuỳ hoa, đưa mắt nhìn về tất cả những loại kỳ hoa dị thảo đang nở rộ bên trong, cũng có vô số ong mật lẫn cánh bướm tung bay giữa ánh mặt trời rực rỡ, thoáng trong không khí có mang theo một mùi hương thoang thoảng không biết từ đâu đến.

Một tiểu viện tươi sáng với sức sống bừng bừng như thế vốn không hề hợp với Vĩnh Nhạc Hầu phủ nguy nga sâm nghiêm, rồi lại như vô tình hài hòa vào nhau, giống như chốn đào nguyên không thể có tại nhân gian, lại giống như một gian phòng nhỏ ấm áp nằm ngay giữa một mảnh đất lạnh đầy hàn băng, khiến người nhìn vô cùng vui sướng.

Ngu Diệu Kỳ đứng trước dãy tường việc nở đầy hoa tươi, hơi có chút say mê, lại bị một tiếng gọi huyên náo đánh gãy tư tưởng: “Người đến, người đến, tiểu thư, có người đến!” Đảo mắt nhìn lại cũng là con vẹt A Lục đang treo ngay tại hành lang.

Lúc này Ngu Diệu Kỳ mới như vừa tỉnh táo sau giấc, càng ôm thêm nỗi ghen ghét đi đến cửa phòng nghỉ. Chỉ nghĩ đến việc nàng là đích nữ Hầu phủ chân chính lại chỉ có thể chen chúc ở cùng một chỗ với mẫu thân, mà Ngu Tương đã cómột tòa tiể viện xinh đẹp mộng ảo như thế, thật sự không công bằng! Những thứ này vốn nên thuộc về nàng!

Mới sáng sớm Ngu Tương đã bị Liễu Lục gọi tỉnh ngủ, bên tai còn phảng phất nghe chuyện Lâm thị thiêu hủy bùa bình an cùng ý muốn đoạt lại việc chưởng gia, nàng lại dửng dưng nói một câu “Tùy bà ấy thôi, ta cũng muốn nhìn xem bà ấy có cái năng lực ấy không.” Lập tức nghiêng đầu một bên ngủ say.

Liễu Lục không còn cách nào khác, chỉ đành sai người đi làm đồ ăn sáng. Đem món cháo gà tùng nhung thơm ngào ngạt đến cạnh chóp mũi chủ tử nhoáng lên một cái, không cần gọi nàng cũng có thể tỉnh ngay lập tức.

Nhưng cháo nóng còn chưa bưng lên, a Lục đã la hét ầm ĩ, Liễu Lục vội vàng ngênh đón Ngu Diệu Kỳ trước cửa, áy náy mở miệng: “Hồi nhị tiểu thư, bây giờ tiểu thư còn đang ngủ, thỉnh cầu ngài ngồi đây chờ một lát, nô tỳ lập tức đi gọi nàng.”

“Ta cũng muốn vào thăm. Khuê phòng của muội muội ta tất nhiên rất muốn đi nhìn một chút.” Ngu Diệu Kỳ cười vô cùng hòa ái, giành bước trước đi vào cửa.

Phòng cũng không lớn, bài trí lại vô cung xa hoa tinh xảo, tất cả những món trưng bày trên chiếc kệ bác cổ đều là những món đồ cổ lâu năm bằng sứ. Gia cụ trong phòng đều từ gỗ lim vàng và toan chi mộc tạo thành, cực kì quý báu. Bàn trang điểm lại vô cùng lớn, đặt một chiếc gương đồng cùng vô số đồ trang sức và lược bí; trong chiếc rương dường như đặt rất nhiều món trang sức, che đậy không hết, chỉ dùng một chiếc khóa đồng lỏng lẻo giữ lại.

Một tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng ngũ sắc lấp lánh phản xạ qua khe. Nếu thật sự mở ra, cũng không biết sẽ chói mắt đến mức nào nữa.

Vẻ tươi cười trên mặt Ngu Diệu Kỳ rất khéo léo tao nhã, kì thật trái tim đã rướm máu từng giọt từng giọt, cũng có hàng trăm con trùng độc mang tên ghen tị đang từ miệng vết thương lở loét lan rộng ra, ăn mòn xương cốt nàng ta đến phát đau.

“Đã giờ nào rồi, sao muội muội còn chưa rời giường? Mặt trời đã phơi nắng đến mông rồi kìa!.” Nàng ngồi xuống bên chiếc giường mềm cạnh cửa sổ, miệng phun ra từng câu trêu ghẹo, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, uyển chuyển du dương hết sức dễ nghe, cho dù là ai cũng ngờ được giờ này khắc này trong đáy lòng nàng ta đang giam giữ một con ác thú điên cuồng rít gào

Ngu Tương được Liễu Lục đỡ lên lẩm bẩm hai tiếng, lúc này mới yếu ớt tỉnh táo, vừa xốc màn che trước giường lên vừa ngáp dài mở miệng: “Tỷ tỷ tới rồi?”

Thấy rõ dung nhan thật sự khi chưa trang điểm của thiếu nữ, đáy lòng Ngu Diệu Kỳ lại bị xé nát thêm một trận nữa. Xóa đi sắc thái đậm rực rỡ, khuôn mặt thiếu nữ mất đi vài phần sắc bén lại càng có thêm sự ngọt ngào, đôi lông mày nhạt mà có nét hàm yên, cái mũi cao cùng làn môi như quả anh đào, khí chất thuần khiết lại lộ ra vẻ quyến rũ, quả nhiên là khuôn mặt khiến người nhìn người yêu.

Lại thêm việc nàng cử động không kềm chế, tính tình quái đản, ngủ lại không mặc áo lót, chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ màu vàng nhạt cùng chiếc quần thụng cùng màu bằng lụa mỏng, càng tôn vẻ đẹp cho bộ ngực mềm mại mượt mà, vòng eo tinh tế, làn da nõn nà, thật thật là một báu vật nhân gian hiếm có.

Ngoài dung mạo rực rỡ, khí chất lại thêm linh hoạt, càng khiến Ngu Diệu Kỳ nhìn đến không kìm lòng được, trong đầu tự nhiên hiện lên hai câu thơ kiều diễm –ngọc tí liêu vụ trướng, hoạt sắc mãn sinh hương.

( tay ngọc vén màn lụa, hoạt sắc mãn sinh hương)

Ngay cả nàng là một nữ tử còn nhịn không được mà động tâm, nói gì đến nam tử? May mắn là hai chân nàng ta bị phế, nếu không vào cung trở thành một đại sủng phi cũng không phải việc khó!

Ngu Diệu Kỳ cảm thấy đau đớn một trận, cũng bất tri bất giác cắn nát môi dưới, vội vàng dùng khăn tay lau sạch tơ máu trên môi.

Ngu Tương cũng không biết chỉ trong nháy mắt nàng ta có thể liên tưởng đến rất nhiều chuyện không đâu vào đâu như vậy, chỉ vươn hai tay tùy ý để Đào Hồng Liễu Lục mặc quần áo vào cho mình, sau đó được hai người trợ giúp ngồi vào xe lăn, đi qua phía trước bàn trang điểm rửa mặt súc miệng.

Đưa cành liễu ngâm muối vào trong miệng, nàng mơ hồ không rõ hỏi: “Lúc trước tặng bộ diêu đó, tỷ tỷ có thích không?”

“Vô cùng thích, hôm nay là cố ý đến cảm tạ muội muội.” Ngu Diệu Kỳ vuốt ve bộ diêu cài bên tóc mai, nụ cười hết sức chân thành tha thiết động lòng người.

Ngu Tương cũng không thèm nhìn tới nàng, phun một ngụm nước trong miệng ra, lấy khăn ấm lau mặt, sau đó lại lấy một cái bình nhỏ ra, dính một ít cao lên đầu ngón tay thoa đều lên mặt.

Mùi hoa sen nồng đậm phiêu tán trong không khí, xông đến mức khiến người ta có chút choáng váng. Trong lòng Ngu Diệu Kỳ biết thứ nàng đang thoa kia nhất định không phải thứ tầm thường, nếu không tuyệt đối không thể dưỡng ra một thân băng cơ ngọc cốt như thế.

Nếu năm đó không ôm nhầm, mấy thứ này hẳn là những thứ vốn nên thuộc về mình — những lời này tựa như một câu ma chú, không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, sau đó trói chặt lấy lòng nàng từng vòng từng vòng, lún sâu vào da thịt xương tủy, từ nay về sau rốt cuộc không thể nhổ ra.

Ngu Tương từ trong gương đồng liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như lơ đãng hỏi: “Bà nội đưa cho tỷ tỷ tấm bùa bình an đâu rồi? Sao không thấy tỷ tỷ đeo?”

“Khi ra cửa tỷ cất nó dưới gối rồi. Dù sao cũng là đồ bằng giấy, mỗi ngày đeo sợ sẽ bị mài mòn.” Ngu Diệu Kỳ nâng chén trà lên, muốn che dấu khóe môi khinh thường. Cũng chỉ cho có một miếng giấy thôi, có đang giá tới mức hai người đều phải nhắc đến hay không?

Ngu Tương nhướng mi cười khẽ: “Chắc không phải tỷ tỷ sẽ nghĩ, bà nội đưa quà cho tỷ một cái hà bao tinh xảo thôi, trên hà bao ấy chỉ buộc một sợi dây lụa ngũ sắc là xong chứ? Ý tứ trong ấy chính là muốn tỷ mang theo bên hông mỗi ngày, đẹp mắt lại còn có thể phối với váy. Tỷ tỷ không biết đấy thôi, lá bùa bình an ấy là do bốn năm trước bà nội cầu xin thần tăng Khổ Hải mới có, mấy năm nay vẫn cung phụng trong Trấn Quốc Tự, là nơi dù bao nhiêu người muốn lấy cũng không lấy được thứ tốt. Lúc ấy muội còn thấy kỳ quái vì sao bà nội lại giữ nó làm gì, thì ra là đưa cho tỷ tỷ , có thể thấy được bà nội vẫn rất nhớ thương tỷ tỷ đấy!”

Ngu Diệu Kỳ nghe trong giọng nói của nàng có chút chua chát, trên mặt không hiện, trong lòng lại vô cùng hưởng thụ. Nhưng nói thì thiên hoa loạn trụy đấy, rốt cuộc đưa một tờ giấy thì cùng chỉ là một tờ giấy thôi, có thể có giá trị gì chứ? Nhưng mà việc lão thái thái coi trọng nàng cũng khiến nàng rất vừa lòng. Như thế, sau khi trở về tìm cái hà bao kia ra mang cũng được.

“Thiên hoa loạn trụy, địa dũng kim liên,” tức là hoa trời rơi xuống, đất mọc sen vàng. nhà thiền dùng từ ngữ này mô tả một thuyết pháp hay, làm cảm động mọi người.

Rốt cuộc là cháu gái ruột, làm sao không có chút đau lòng ? Chỉ cần thêm vài ngày nữa, nhất định nàng có thể chiếm vị thế trước mặt bà nội. Nghĩ đến đây, khóe môi Ngu Diệu Kỳ kìm không được cũng nhếch lên.

Ngu Tương nhìn thấy vẻ mặt nàng ta qua gương đồng, càng thêm lạnh lòng. Người bình thường nếu nghe xong những lời này, nhiều ít gì cũng sẽ tỏ ra có chút hối hận vì đã đốt tấm bùa, Nhưng mà nàng ta lại không hề để đối phương vào mắt, chính vì thế không hề cảm thấy có chút hối hận tự trách nào. Mang thù không nhớ ân, quả nhiên Ngu Diệu Kỳ này thật giống như lời ca ca miêu tả, là loại người lạnh bạc vô cùng.

Như thế, mình dù không muốn đấu với nàng, chỉ sợ cũng không được.

hết chương 53