Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 24




Ngu Phẩm Ngôn đi vào quân doanh, hơn nữa tháng mới về nhà một lần, Ngu Tương biến thành nôn nóng thập phần, không thể không tìm mấy bản kinh Phật niệm liên tục. Nàng là một người có tuệ căn , tâm linh lại từ một thế giới khác đến, trước sau hai hoàn cảnh đều rơi cùng một a tì địa ngục, lại chưa bao giờ nghĩ giãy giũa, càng phản ứng càng lún sâu.

Hôm nay vừa học xong bài vở, một thượng cung nữ liền tự mình đến phủ đón nàng đi gặp Cửu công chúa.

Ở chung cùng tiểu hài tử đơn thuần là thoải mái nhẹ nhàng nhất, Ngu Tương áp chế lòng đầy tâm sự, ngồi lên xe ngựa.

Cửu công chúa tuy rằng đã muốn tám tuổi, nhưng vẫn ở cùng một nơi với Hoàng hậu, chiếm một cái viện to phía tây Trường Nhạc cung. Ngu Tương thỉnh an Hoàng hậu xong, được hai lão ma ma nâng cả người lẫn xe ra ngoài.

Thư đồng được chọn cho Cửu công chúa đã có, là Trấn quốc tướng quân đích ấu nữ Phạm Kiều Kiều, đừng nghe tên thì tưởng là người giỏi giang gì, cũng là một nha đâu khờ khạo có tính khí cọp con, tính tình đặc biệt thẳng thắng, nói chuyện hơi chút lôn xộn chưa được rõ ràng, tuy rằng đã hơn bảy tuổi, vóc người so với Ngu Tương cao hơn một chút, hơn nữa làn da nâu nâu dáng dấp to cao mắt lại lớn, thời điểm trừng mắt nhìn người rất có khí thế.

Đương nhiên, cọp giấy như vậy liền có thể hù dọa đứa trẻ con bình thường, Ngu Tương cũng không sợ,quay đầu một hồi liền đem cô nàng này dễ sai dễ bảo, trong lòng còn phải cảm phục ánh mắt nhìn người của Hoàng hậu nương nương. Tuy nói tìm một người ngốc là vì phòng bị Tiểu Cầu Nhi bị thư đồng quản thúc, nhưng cũng không thể tìm một người quá ngu ngốc a? Hai người giống nhau ở cùng một nơi chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: “Trời đất khiếm khuyết”.(câu này L nghĩ là thay hai người hoàn hảo thì là “vô khuyết”, hai người khờ khạo thì để “khiếm khuyết” chắc hợp hơn, mọi người cho L ý kiến them câu này. Nguyên văn là: “Thiên tàn thiếu”)

Lúc này “Thiên tàn thiếu” thấy nàng như thấy miếng mồi ngon, đã lốc cốc chạy tới, nắm tay nàng kéo hướng nhuyễn tháp. Hai ma ma đẩy phụ xe lăn tới, sau đó cởi giầy Ngu Tương ẳm nàng đặt đi.

Ba người nói chuyện một lát, Cửu công chúa liếc chung quanh một vòng, thấy một đám cung nữ đều cúi đầu, lúc này mới lấy ra một cái hộp gỗ phía sau gối kê, mở ra che tầm nhìn làm Ngu Tương không nhìn thấy được, liền nhỏ giọng nói: “Cho ngươi, cái này gọi là tuyết linh lung, ăn rất là ngon.”

Ngu Tương tập trung nhìn vào, thấy hai viên cầu tròn tròn lắc lư, bên ngoài phủ một lớp đường trắng , viên cầu lăn qua lăn lại, thập phần đáng yêu. Ngu Tương cầm một viên bỏ vào trong miệng nhai nuốt, buồn cười liếc mắt nhìn cô hổ giấy âm thầm nuốt nước miếng.

“Ăn ngon không?” Cửu công chúa hỏi với vẻ mặt chờ mong.

“Ăn ngon.” Đầu tiên cắn vào lớp vỏ mềm mịn bên ngoài, bên trong lập tức chảy ra hương thơm lừng của nước đậu đỏ, đối với người khác có thể nói vị hơi béo ngọt, nhưng đối với Ngu Tương mà nói lại vừa hợp khẩu vị. Nàng cùng Cửu công chúa giống nhau, cũng là loại người yêu ngọt như mạng .

Cửu công chúa cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười,“Ta biết là ngươi sẽ rất thích. Đây là ta phải dùng một túi bảo thạch đổi lấy, vốn có sáu cái, ta ăn hai cái, Kiều Kiều ăn hai cái, để lại cho ngươi hai cái.”

Ngu Tương đang nhai nuốt, nghe xong lời này thiếu chút nữa mắc nghẹn mà chết, vội vàng hướng một cung nữ đứng ở một bên vẫy vẫy tay, một ý nghĩ xem thường bay qua rất nhanh trong đầu. Cái gì mà có mấy viên bánh tuyết lăn qua lăn lại như thế nhưng lại có giá trị bằng một túi bảo thạch?

Cung nữ vô cùng lo lắng bưng tới một chén nước, giúp đỡ nàng uống.

Kim ma ma, nhũ mẫu của Cửu công chúa tiến lên vỗ vỗ lưng cho nàng, trong đầu lại đang cân nhắc tới lời nói mới vừa rồi. Đến tột cùng là ai to gan lớn mật như thế, dám dùng vài viên bánh tuyết lừa dối Cửu công chúa? Nhóm công chúa thời điểm đi học không được mang theo cung nữ bên người, chỉ cho phép mang theo thư đồng, chuyện ở học viện, Cửu công chúa không nói, Kim ma ma cũng không biết được.

Ngu Tương vuốt vuốt cái cần cổ, cuối cùng cũng đem viên bánh tuyết tròn tròn nuốt vào trong bụng, vội vàng truy hỏi: “Ngươi quả thực dùng một túi bảo thạch đổi lấy sáu cái bánh tuyết thật à?”

Cửu công chúa chớp chớp đôi mắt to, bộ dáng cực kỳ vô tội.

Ngu Tương che mặt than vãn, sau đó cầm hà bao lấy ra một đỉnh bạc vụn bằng cỡ đầu ngón tay nói: “Thấy không, một chút bạc như vầy có thể mua năm mươi cái bánh tuyết linh lung, hơn nữa cái này căn bản không gọi là tuyết linh lung, gọi là bánh gạo. Bán tùy ý đầy đường bên ngoài, giá thật là rẻ. Nha đầu ngốc, ngươi bị lừa rồi!”

Nàng nhìn về phía cọp con hỏi: “Ngươi chẳng lẽ cũng chưa gặp qua thứ này?”
Cọp con thật cẩn thận lắc đầu, vóc dáng to con như vậy, chỉ dám trốn phía sau Cửu công chúa, bộ dạng giấu đầu lòi đuôi thật sự buồn cười. Lại nói tiếp cũng rất kỳ quái, nàng không sợ Cửu công chúa, quay đầu lại sợ chết thiên tài ba năm được gặp một lần Ngu Tương.

Đứa nhỏ này nhìn qua chân thật, cũng như xuất thân của mọi người, ngày thường dùng toàn lý kim kiều ngọc đắt tiền, sao có thể ăn qua loại bánh dân dã bình thường này. Ngu Tương thở dài bất đắc dĩ hỏi: “Ai đổi với ngươi?”

“Là thư đồng của thất công chúa Đặng Thanh Minh.” Cọp con bắt đầu sinh sợ hãi nghiêng đầu nhớ lại.

Cửu công chúa phản ứng chậm chạp, đến lúc này mới ý thức được mình chính là người chịu thiệt , há miệng hỏi: “Một túi bảo thạch có thể đổi được bao nhiêu tuyết.. bánh gạo kia?”

“Có thể đem ngươi bỏ vào trong đó, cả đời cũng ăn không hết!” Ngu Tương điểm nhẹ trán nàng một cái, cử chỉ có chút tiếc nuối rèn sắt không thể thành thép: “Đổi cái gì mà đổi, ngươi là công chúa, nàng là thư đồng nho nhỏ, ngươi nhìn trúng điểm tâm của nàng điểm tâm chính là phúc của nàng ta, dựa vào cái gì phải cho nàng ta bảo thạch?”

“Nàng... nàng ta không chịu.” Cửu công chúa cử chỉ ủy khuất .

“Nàng không chịu liền đánh nàng! Ngươi có phụ hoàng lợi hại nhất trên thế gian, mẫu hậu lợi hại nhất thế gian, ca ca lợi hại nhất trên thế gian, ngươi muốn cái gì mà không chiếm được? Lần sau thấy nàng liền hung hăng đánh nàng, Cửu công chúa muốn ăn điểm tâm của nàng lại dám từ chối sao, lại dám không đồng ý sao!” Cảm xúc nhất thời kích động, miệng liền thốt ra vài cái chữ thô tục, Ngu Tương xấu hổ che miệng, gặp hai tiểu hài tử không có nghe được, đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm mình, lại tự nhiên bỏ tay xuống.

Kim ma ma che miệng nhịn cười.

Cửu công chúa suy nghĩ một lát, lắc đầu khó xử: “Như vậy không tốt, nhìn giống Thanh Hà quận chúa kia hôm hội yến làm người ta ghét.”

“Người kia sao có thể giống được. Thanh Hà quận chúa cướp của ngươi, cái đó kêu là làm càn, cẩu thả, lấy hạ phạm thượng. Ngươi lấy của người khác, cái đó kêu là ban ân, hãnh diện, cho nàng ta mặt mũi. Ngươi là công chúa, nàng ta là thư đồng, như thế nào có thể giống nhau được.” Ngu Tương đem quy tắc tự nhiên dạy dỗ ghi nhớ vào trí não của tiểu hài tử. Về phần như thế nào lấy yếu thắng mạnh, giả heo ăn thịt cọp linh tinh , nàng chính là dạy thêm một ngàn năm nữa, phỏng chừng đứa nhỏ này cũng sẽ không học được.

Phạm Kiều Kiều tuy là tướng tá cọp cái, nhưng cũng là một người khờ, ngập ngừng nói: “Đi lên liền đánh như lời nói, tiên sinh sẽ la mắng người.”

“Ngốc, tìm cái cớ là được.” Ngu Tương chỉ chỉ tâm mi nàng.

“Tìm cớ như thế nào?” Hai tiểu hài tử không ngại học hỏi người khác.

Ngu Tương đang muốn triển khai phương pháp dạy dỗ đen tối , thoáng nhìn Kim ma ma đứng ở ngoài ghế, lại do dự. Đem hai đứa nhỏ thuần khiết nhuộm thành than đen, giống như không được tốt cho lắm? Hoàng hậu nương nương tìm cọp con làm thư đồng, không phải là sợ Tiểu Cầu Nhi học xấu sao?

Này ý niệm chuyển đổi, nàng lập tức áp chế bụng đầy âm mưu quỷ kế nói: “Tìm cớ là một kỹ thuật sống, các ngươi còn nhỏ, làm không được đâu. Thôi quên đi, lần sau đừng quan tâm nàng ta là được. Caca của ta gần đây cũng không ở nhà, ta phải trở về hầu bà nội niệm kinh, giờ phải đi về ngay.” Chỉ rời nhà có một lát, nàng liền thật hoảng hốt, cái này cũng không phải là điềm báo tốt a.

Hai tiểu hài tử lưu luyến không muốn rời đẩy nàng tiễn đến cửa.

Ngu Tương đảo tròng mắt nhìn xung quanh, hướng Cửu công chúa ngoắc: “Đợi lát nữa thời điểm cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa tối, ngươi nhớ nói với Hoàng hậu cho ngươi một hộp châu báu.”

“Vì sao vậy?” Cửu công chúa nghiêng đầu.

“Ngươi liền nói với nương nương, ngày mai ngươi còn muốn đổi vài cái bánh gạo ăn, nhớ kỹ không?” Nghĩ tới nghĩ lui, ‘Hắc cáo trạng’ vẫn là biện pháp tốt thích hợp Tiểu Cầu Nhi.

“Nhớ kỹ.”

Cửu công chúa phàm là đồng ý cái gì liền nhất định phải làm cho bằng được, không giống người khác quanh co viện cớ. Ngu Tương lúc này mới yên tâm, xua tay hướng hai người tạm biệt. Kim ma ma lúc này hoàn toàn nhiệt tình, tự mình đẩy nàng đưa đến cửa cung, còn không quên hỏi nàng khi nào lại đến.

Bên trong điện Vĩnh Lạc, Đế hậu hai người cùng Cửu công chúa đang dùng bữa tối. Cửu công chúa ăn cái gì đều ăn thử hương vị, có thứ tốt cũng không quên gắp cho phụ hoàng mẫu hậu, hồn nhiên đồng ngôn đồng ngữ khiến hai người liên tục cười khẽ.

Ăn no được hơn bảy phần, Cửu công chúa dùng ít nước trà xanh đổi khẩu vị, xong rồi trông mong nhìn về phía Hoàng hậu: “Mẫu hậu, cho con một hộp châu báu được không?”

“Hôm qua không phải vừa mới cho con một hộp sao?” Hoàng hậu xoa nắn mũi nàng.

“Bánh hạt sen cho ta cầm đổi bánh gạo ăn rồi.” Cửu công chúa thành thật trả lời thẳng thắn.

Đứng ở phía sau nàng Kim ma ma biểu tình hoàn toàn tinh tế. Nếu Ngu Tương có mặt lúc này, không chừng đã muốn cho Cửu công chúa quỳ xuống .

Hoàng hậu sắc mặt lạnh lùng, liền ngay cả hoàng đế cũng xoay mặt xem lại, trầm giọng hỏi: “Bánh hạt sen là ai? Nhưng lại có thể làm cho con lấy một hộp châu báu đi đổi bánh gạo. Bên trong bánh gạo này là chứa gan rồng hay là phượng tủy?” Bánh gạo tuy là món ăn vặt ngoài phố, nhưng cũng được coi là điểm tâm trong kinh thành, Đế hậu hai người thời điểm vi phục xuất tuần nếm qua không ít, biết thứ này bốn năm đồng tiền có thể mua được một bao lớn.

Hoàng đế ngồi trên thiên hạ, cao cao tại thượng, thật không thể ngờ có người dám mạo phạm vương quyền. Lừa gạt nữ nhi hắn cùng với lừa gạt hắn không có gì khác biệt.

Hoàng hậu không mặn không nhạt nói: “Bánh hạt sen chính là muội muội của Dịch Phong, vì cứu hắn mất hai chân muội muội đó.”

“Như thế nào lại là nàng?” Hoàng đế nhíu mày, hơi có chút kinh ngạc. Ngu Tương liều mình cứu huynh chuyện này hắn sớm nghe nói qua, đối của nàng ấn tượng ban đầu vô cùng tốt .

Mắt thấy Ngu Tương sẽ bị chủ tử đào hố hại chết, Kim ma ma rốt cục không kiềm chế được, quỳ gối bên cạnh bàn rất cung kính nói: “Nô tỳ cả gan mạn phép nói một câu, sự tình là như vậy......”

Nàng đem đối thoại của mấy tiểu hài tử từ đầu chí cuối tự thuật một lần, chỉ bỏ bớt đi vài cái chữ thô tục kia của Ngu Tương.

Đế hậu hai người lúc này mới bừng lên tỉnh ngộ, nghe nhưng lại nhịn không được cười rộ lên, nhất là ‘Trên thế gian lợi hại nhất cha mẹ’ cùng với ‘Cùng Thanh Hà quận chúa không giống nhau’ hai đoạn kia, hoàng đế nghe xong vỗ tay cười to, liên tục nói tốt.

Hoàng hậu hơi rụt rè một chút, nhưng cũng cười ra ánh lệ.

“Thì ra là thế, cũng là chúng ta hiểu lầm .” Hoàng đế dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vầng trán ngây thơ của Cửu công chúa, trách mắng: “Con nha đầu ngốc này, sao như thế tham ăn thế! Lời nói bánh hạt sen nói rất đúng, về sau con coi trọng cái gì chỉ cần đoạt lấy là được. Nữ nhi của trẫm bất luận kiêu ngạo ngạo mạn bao nhiêu cũng không gọi là quá.”

Cửu công chúa không có hiểu hết ý, nhưng cũng thật sự gật đầu.

Hoàng đế nhịn không được lại day trán nàng một cái, ngay sau đó đem nàng kéo vào trong lòng xoa xoa đầu. Tiểu Cầu Nhi của hắn là hồn nhiên đơn giản nhất, cho nên nói thế nào hắn cũng không yên lòng. Nhiều nữ nhi như vậy, kì thực Cửu nhi mới là bảo bối trong lòng hắn, ngay cả Thái tử tự tay hắn giáo dưỡng lớn lên cũng phải lui sang một bên. Cửu công chúa quyến luyến cọ cọ trong ngực phụ hoàng.

Hoàng đế một mặt nhéo nhẹ hai má phúng phính của nàng, một mặt nhìn về phía Hoàng hậu, thầm oán trách nói: “Trẫm xem bánh hạt sen này cũng rất tốt, nàngchọn lựa tới lui, lại đi chọn nha đầu Phạm gia. Hai đứa ngây ngô ở cùng nơi, không bị người bỡn cợt sao được! Đi đứng không tiện cũng không phải việc gì lớn lao cả.”

Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài: “Là Tiểu Cầu Nhi chọn trúng Phạm Kiều Kiều, nô tì cũng không có biện pháp. Nô tì vốn cũng nhìn trúng nha đầu kia, nào biết thân thế của nàng có vấn đề......” Tiếp theo đem Ngu Tương thân thế nói thẳng ra.
“Đứa con của mình cũng có thể ôm sai, thật là kỳ khôi.” Hoàng đế nhíu mày.

Hoàng hậu cười nói: “Hai nhà cùng ở trong một sơn động, lại cùng lúc sinh con, hơn nữa trong hoàn cảnh nguy hiểm, đạo tặc hoành hành, nhất thời có sai lầm cũng khó trách. Đứa bé kia không biết khi nào thì có thể tìm lại được, khi tìm trở về được cũng khó dấu diếm, nô tì càng nghĩ, liền từ bỏ .”

Hoàng đế xua tay không cho là đúng: “Trẫm xem đứa nhỏ này cũng rất tốt. Thông minh, giảo hoạt, lại tính tình thẳng thắn không quanh co, đi theo bên người Tiểu Cầu Nhi trẫm cũng yên tâm. Thân thế không thân thế có gì quan hệ đâu, trẫm muốn cho ai cao quý, hắn liền tài trí hơn người; Trẫm muốn cho ai hèn mọn, hắn liền thấp như cát bụi, chỉ do một ý niệm của trẫm mà thôi. Nàng tốt lắm, cho nàng tiến cung cùng học đi, để Tiểu Cầu Nhi của trẫm đỡ phải bị người hí lộng. Còn nữa, Dịch Phong ít ngày nữa liền phải xuất chinh, cất nhắc muội muội của hắn vừa lúc cho hắn an tâm.”

Hoàng hậu suy nghĩ một lát, che miệng cười: “Hoàng thượng nói rất đúng, là nô tì nghĩ nhiều. Chúng ta vui vẻ cất nhắc ai liền cất nhắc người đó, thật là không cần băn khoăn nhiều như vậy.”