Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 20




Ngu Tương nằm sấp trên vai Ngu Phẩm Ngôn nhìn các khuê tú như những cái tượng gỗ đang ngây ngốc ở đằng sau, mặt như màu đất, nhìn các nàng rồi cười tự đắc, lại giả vờ thương tâm chui vào hõm cổ ca ca, lập tức nhớ tới thân phận thực sự của tiểu Cầu Nhi, không khỏi cứng lưỡi.

Lúc tiểu Cầu Nhi đưa cho nàng cái hà bao đựng bảo thạch kia, Ngu Tương chỉ biết xuất thân của đối phương tuyệt đối không đơn giản. Nhưng nếu nhìn hết thân phận của những người có mặt tại Hi Hòa Viên hôm nay, xuất thân của ai lại đơn giản được cơ chứ, cho nên nàng vẫn chưa nghĩ sâu xa. Ngàn lần không thể ngờ, bên cạnh quả bóng nhỏ chỉ có một lão ma ma đi theo, ăn mặc đơn giản mộc mạc vậy lại là Cửu công chúa đương triều. Chính là Cửu công chúa được Đế hậu và Thái tử bảo vệ cẩn thận đó!

Âm tiết quả bóng nhỏ gần như là Cửu nhi, hơn nữa với thân thể tròn vo kia, gọi bằng cái biệt danh này rất chuẩn xác.

Nàng xoay mặt nhìn hai huynh muội đang bước đi phía trước, đã thấy tiểu Cầu Nhi đang vừa kéo vừa nghẹn ngào, bộ dáng vô cùng đáng thương. Đứa nhỏ này... chắc vừa rồi đã nghĩ mình sẽ nhảy xuống sông thật, nên mới bị dọa phải không?

Trong lòng Ngu Tương hơi dâng lên vài tia áy náy.

Ngu Phẩm Ngôn lại nghĩ rằng nàng còn sợ hãi, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: “Đừng sợ, có ca ca ở đâu, không ai có thể bắt nạt muội cả!"

“Ca ca, có phải muội đã gây phiền toái cho huynh rồi phải không? Phụ thân nàng ấy là Dụ thân vương.” Đây chính là cái thời đại ‘có người nhà tốt, chính là có cả thiên hạ" mà!

Dụ thân vương, cố bám lấy đất phong phía tây bắc, cự tuyệt không chịu hồi kinh, ngay cả khi Hoàng thượng hạ xuống ba lượt chiếu thư đều mặc kệ, dã tâm Tư Mã Chiêu này sợ là đến người qua đường cũng biết*. Không quá nửa năm hay một năm nữa, Hoàng thượng sẽ động đao với hắn, mà xem ra con gái dòng chính cùng vợ cả của hắn ở lại trong kinh thành sớm đã bị vứt bỏ, sau này cũng không biết sẽ nhần cái chết kiểu gì nữa.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Ngu Phẩm Ngôn lặng yên đổ lóe ra một chút thù địch, xoa nhẹ đầu muội muội nói nhỏ: “Không sao, phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta không sợ đắc tội với phủ Dụ thân vương.”

Ngu Tương thỏa mãn nở nụ cười.

Trong Phượng Tê các, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Thái tử phi ngồi ở ghế khách, vừa thấy tiểu Cầu Nhi khóc thút thít nghẹn ngào, cả hai lập tức đứng lên ra đón.

Ngu Tương không có cách nào hành lễ, chỉ có thể cúi đầu một cái, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hoàng hậu cười nói một câu: "đứa bé ngoan", sau đó ôm lấy nữ nhi út vào lòng vỗ nhẹ, ôn nhu hỏi: “Quả bóng nhỏ, làm sao vậy? Ai dám nắt nạt con sao?"

Ngu Tương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng điềm tĩnh.

“Nàng...... Các nàng cướp đèn của con, muốn đánh con, bánh hạt sen bảo vệ con, các nàng lại muốn giết chết bánh hạt sen, khiến bánh hạt sen nhảy xuống sông.” Tiểu Cầu Nhi hít cái mũi nhỏ, kể lại từng câu từng câu.

Ngu Tương thật hận không thể xông lên ra sức hôn quả bóng nhỏ béo tròn này. Chỉ cần hai ba câu liền có thể hãm hại đám người kia gắt gao, quả nhiên là người xấu xa bẩm sinh mà!

Vốn nét mặt Hoàng hậu còn mang ba phần cười yếu ớt, nghe xong lời này lập tức bao trùm bởi sự lạnh lẽo.

Ngu Tương thoáng cúi đầu, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra, bộ dáng ngậm lệ trong hốc mắt muốn rơi nhưng lại không rơi đặc biệt khiến người yêu thương. Nàng chỉ ngồi ở chỗ kia, không nói một câu nào, người ngoài liền cảm thấy nàng đang bị ủy khuất vô cùng.

“Đừng khóc, mẫu hậu sẽ làm chủ cho con. Nghe ma ma nói con muốn ăn cá chép dấm đường sao? Ngự trù đã làm xong rồi đấy, đi rửa cái mặt đi, cùng Ngu...cùng bánh hạt sen đi ăn đi!” Hoàng hậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nữ nhi, lại vỗ lấy cái mông nhỏ nu nu thịt của nàng.

Nghe nói có đồ ăn, nháy mắt tiểu Cầu Nhi đã cười đến nở hoa, đôi mắt còn hàm chứa lệ lấp lánh ngoắc tay với Ngu Tương.

Ngu Tương quay đầu nhìn huynh trưởng nhà mình, thấy hắn khẽ vuốt cằm mới chịu đi theo, vừa bước ra ngoài cửa, chỉ thấy một vị thượng cung dẫn đám khuê tú kia chậm rãi đi đến. Quận chúa Thanh Hà mới vừa rồi không ai bì nổi bây giờ lại chẳng khác nào chim cút bị bắn rơi, đang run lẩy bẩy rơi lệ; vẻ mặt Thường Nhã Phù trấn định, bước chân lại có chút trống rỗng (nguyên văn là: không thực tế-- 虚浮). Ngu Tư Vũ cúi đầu bước đằng sau, nghe thấy tiếng xe lăn trượt lộc cộc, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt tràn đầy van nài.

Ngu Tương nâng cao hàm, lại nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng phủi trên cổ một cái. Thấy khuôn mặt Ngu Tư Vũ trong nháy mắt vặn vẹo mới nở nụ cười xấu xa.

Hiển nhiên quận chúa Thanh Hà và Thường Nhã Phù cũng thấy rõ động tác mang ý tứ uy hiếp của nàng, đồng thời mở to hai mắt. Người này thật là trái tính trái nết, diễn trò một chút như vậy đã thành công tính kế bọn họ! Nếu sớm nói ra thân phận của Cửu công chúa, không phải sẽ chẳng có chuyện gì rồi sao! Đây là cố ý mưu đồ chỉnh bọn họ mà!

Trải qua chuyện này, tiếng xấu của nhị tiểu thư phủ Vĩnh Nhạc Hầu xem như đã truyền khắp, hung hăng, xảo quyệt, còn rất giỏi giả vờ vô tội. Khuê tú bình thường ai cũng không dám kết bạn với nàng, chỉ sợ nàng chém mình hai đao lúc nào không hay, đương nhiên càng thêm không dám đắc tội, chỉ vì sau lưng nàng có vài ngọn núi lớn rất bền chắc.

Lúc Ngu Tương và tiểu Cầu Nhi đang hưởng thụ mỹ thực, một đám khuê tú lại phải quỳ gối trong Phượng Tê các nghe giáo huấn. Quận chúa Thanh Hà bị cấm túc ba tháng, những người còn lại bị phạt chép một trăm lần kinh thư. Cách xử trí này không coi là nghiêm khắc lắm, nhưng một câu "thiếu hụt đức hạnh" của Hoàng hậu nương nương cũng đủ khiến cho các nàng không thể trở mình được trong nhiều năm. Người có hôn ước sợ nhà chồng từ hôn, chưa có hôn ước lại sợ không thể gả ra ngoài, thật hối hận đến xanh ruột.

Lo liệu xong mọi việc, Hoàng hậu thong thả bước đến thiên điện, nhìn lén hai tiểu cô nương dùng bữa sau bình phong chạm rỗng.

Mỗi lần Cửu công chúa ăn rất khó đỡ, mỗi một lượt thức ăn đều chỉ cho ba phần phân lượng, đừng bằng chén bạch ngọc. Hai người, một người giả bộ khóc, một người khóc thật, đều tiêu hao lượng năng lượng rất lớn, lúc này ăn mới cảm thấy hương vị ngọt ngào, rất nhanh đã càn quét sạch một bàn thức ăn đầy màu sắc. Chỉ còn lại một viên thịt kho tàu đầu sư tử, tiểu Cầu Nhi đưa đũa muốn gắp, lại bị Ngu Tương dùng chiếc đũa đâm xuống lấy, đặt ở bên miệng làm bộ chuẩn bị nuốt.

Tiểu Cầu Nhi trông mong nhìn nàng.

Ngu Tương đưa đầu sư tử đầu qua.

Tiểu Cầu Nhi mừng rỡ, há mồm định cắn, ngay thời điểm nàng sắp cắn được, Ngu Tương nhanh tay thu đầu sư tử về.

Tiểu Cầu Nhi chỉ cắn được một ngụm không khí, hàm trên đạp vào hàm dưới, phát ra một tiếng cộp vang dội, sau đó dùng ánh mắt hàm chứa nước mắt lên án nhìn nàng.

Mặt Ngu Tương căng ra, lại đưa chiếc đũa qua, tiểu Cầu Nhi lại tiếp tục cắn phải một ngụm không khí. Đùa giỡn kiểu ấy ba lần, tiểu Cầu Nhi đều liên tục mắc mưu. Ngu Tương thật sự chịu không nổi, gục xuống bàn cười, thấy vẻ mặt nàng không ăn được lại muốn ăn thật sự đáng thương, lúc này mới đút đầu sư tử vào miệng nàng, đổi lấy một nụ cười cảm kích rất ngây thơ.

Cùng đến đây với Hoàng hậu, Ngu lão thái thái xấu hổ không thôi, chỉ đành xoay phật châu cúi đầu niệm kinh, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ.

Hoàng hậu lại không hề tỏ ra tức giận, ngược lại che miệng cười khẽ. Tức là đã biết thân phận của quả bóng nhỏ, lại còn có thể ở cạnh nàng một cách hào phóng tự nhiên như thế, không khúm núm, không a dua nịnh hót, không phục thấp làm thiếp, trong mắt không có sự nhiệt tình giả dối, chỉ có sự yêu thích rõ ràng với nữ nhi của nàng. Có thể khiến nữ nhi khóc, cũng có thể khiến nữ nhi cười, làm cho nàng trở nên vô cùng hoạt bát, điều này thật sự đã vượt qua mong muốn của Hoàng hậu rất nhiều. Đứa nhỏ này tốt lắm, cái mà quả bóng nhỏ cần chính là một người bạn tinh quái như thế, đỡ phải khiến cho tính cách của nàng càng lúc càng quái gở.

Hoàng hậu ngừng cười, nhìn Ngu lão thái thái ngoắc tay, bước vào chính điện, sau khi ngồi vào chỗ của mình liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngu lão thái quân, bản cung coi trọng cháu gái này của ngươi, đưa vào trong cung làm bạn với Tiểu Cửu đi!"

Ngu lão thái thái chần chừ nói: “Nhưng đôi chân của nàng......”

Hoàng hậu xua tay: “Không sao, phái thêm nhiều ma ma hầu hạ là được.”

Ngu lão thái thái cân nhắc một lát, quyết định nói thật về thân thế của Ngu Tương. Mọi việc nếu đụng tới Hoàng gia thì không thể đơn giản, người Ngu Tương hầu hạ là công chúa, thân phận nhất định phải đủ xứng đôi với công chúa, nếu một ngày nào đó sự thật bại lộ, còn không phải sẽ đội lên cái mũ ‘tội khi quân" sao?

Có lẽ tình huống còn có thể hỏng bét hơn nữa, nếu Hoàng hậu nương nương nổi lòng thương hại, muốn tìm cho Ngu Tương một nhà chồng tốt, thánh chỉ tứ hôn ban xuống mới bị bại lộ thân thế, người đắc tội cũng càng nhiều.

Bây giờ Hầu phủ đã lạc mất đích nữ, là nhà chịu phải tổn thất rồi, đến lúc đó lấy việc giả mạo này thôi cũng đủ biến họ thành tội nhân thật sự, thế nào cũng sẽ bị mấy ngụm nước bọt dìm cho chết đuối.

Tuy nói đã xử lí sạch những nha đầu bà tử kia rồi, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mọi việc tưởng như đã rất hoàn hảo lại luôn có những lỗ hổng. Vì vậy, Ngu lão thái thái cho dù có gạt người khắp thiên hạ, cũng không dám lừa gạt hoàng gia.

Hoàng hậu nghe xong quả nhiên vô cùng kinh ngạc, trầm mặc một lát mới than thở: “Trong này thế nhưng lạ có nhiều khúc chiết như vậy, thật sự là ông trời trêu người. Đã tìm được Ngu Tương chân chính chưa?”

“Hồi nương nương, vẫn còn đang tìm.” Ngu lão thái thái lắc đầu cười khổ.

Đây chỉ là bí mật hậu trạch, rất khó để nói với người ngoài. Lão thái thái có thể thẳng thắn thành thật bẩm báo, Hoàng hậu rất hưởng thụ phần trung thành này, nhưng cũng không đề cập tới chuyện thay bà tìm người. Cứ để cho phủ Vĩnh Nhạc Hầu tự giải quyết đi. Ngu Tương chân chính sống hay chết, cảnh ngộ như thế nào, không ai có thể biết được, giấu kín việc này cũng rất tốt, có thể thay nàng tìm vài đường lui.

Chính mình cứ tạm thời xem như chưa từng nghe được đi.

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu cười nói: “Đừng vội, với bản lĩnh của Dịch Phong, một ngày nào đó sẽ tìm được .” Nhíu mày cân nhắc một lát, tiếp tục nói: “Ngu Tương được các ngươi giáo dưỡng vô cùng tốt, đức hạnh thượng cấp, đầu óc trí tuệ, làm việc hào phóng. Không làm thư đồng cũng được, vài ba ngày liền đưa vào cung để bồi Tiểu Cửu, khó khăn lắm con bé mới tìm được người bạn hợp ý như thế.”

Việc này liền xem như sáng tỏ, Ngu lão thái thái thở phào, cũng vội vàng nhận lời.

Ngu Tương được Ngu Phẩm Ngôn ôm ra cửa cung, xa xa liền thấy Ngu Tư Vũ cúi đầu đứng trước xe ngựa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lão thái thái thấy nàng, hừ lạnh một tiếng, lại thấy xe ngựa của phủ Tĩnh quốc công đứng chờ một bên, sắc mặt càng âm trầm.

“Lão thái quân, có thể mượn bước nói chuyện một chút không?” Phu nhân Tĩnh quốc công tiến lên đón, cười làm lành.

“Thôi khỏi, canh giờ không còn sớm, nhà nào về nhà ấy đi.” Lão thái thái không chớp mắt liền đi qua, tự mình xốc rèm lên, để cho tôn tử đặt cháu gái vào bên trong xe.

“Lão tổ tông, con đến đỡ người.” Ngu Tư Vũ thông minh bước tới.

Vì có người ngoài ở đây, lão thái thái áp chế lửa giận đang tràn đầy, vịn vào cánh tay nàng bước lên xe. Ngu Tư Vũ hơi an tâm vài phần, nhìn về phía đại ca đang ngồi trên lưng ngựa cười lấy lòng, cũng vội vàng đi vào, ngoan ngoãn ngồi trong góc.

Ngu Tương nhìn nàng nhếch miệng, sau đó xốc bức màn lên thưởng thức khuôn mặt biến hóa đủ màu xanh trắng của phu nhân Tĩnh quốc công. Thường Nhã Phù cũng không xuất hiện, có lẽ đang trốn trong xe không dám gặp người. Bánh xe chậm rãi lăn, bóng dáng phu nhân Tĩnh quốc công dần dần bị bóng đêm bao phủ, biến thành một chấm đen mơ hồ không rõ, lúc này Ngu Tương mới chịu yên ổn ngồi đó, hỏi: “Lão tổ tông, đại ca thật sự sẽ thành thân với Phù nhi tỷ tỷ kia sao?”

“Chuyện này cứ để đó, trẻ con gia gia, đừng có hỏi nhiều như vậy.” Lão thái thái nhắm mắt trầm ngâm.

Việc hôn sự này, bà càng nhìn càng không hài lòng. Chuyện phủ Tĩnh quốc công bội bạc vẫn còn là cái gia đâm vào trong lòng bà, hôm nay thấy Thường Nhã Phù, cái gai này không những không được gỡ bỏ, ngược lại đâm càng sâu. Năm đó muốn hủy hôn còn có thể cho qua, hôm nay còn hợp lại với người ngoài định lừa đồ của em gái chồng. Đây là tật xấu gì vậy chứ? Ở mặt ngoài là giải vây giúp Tương Nhi, bên trong lại ngầm muốn lấy lòng quận chúa Thanh Hà, cái trò ra vẻ thông minh ở hai bên nhưng thật sự rất vụng về.

Càng bực mình chính là, không ngờ nàng lại thiển cận như thế, không biết người nào nên thân cận người nào nên làm bất hòa. Đao của Hoàng thượng đang treo trên đầu Dụ thân vương, nàng lại còn vội vàng nịnh bợ, tính đi tính lại chẳng qua cũng là công dã tràng mà thôi. Cháu dâu nhìn có vẻ khôn khéo nhưng bên trong lại ngu xuẩn như vậy, rước vào cửa mới chính là tai họa!

Nghĩ đến đây, lão thái thái lắc đầu thở dài.

Ngu Tư Vũ cẩn thận tiến lên bóp vai cho bà.

“Không cần bận bịu như vậy, cứ ngồi im một bên đó. Hôm nay vừa ra cửa ta đã dạy ngươi thế nào? Liên kết với người ngoài đối phó tỷ muội nhà mình, tiền đồ của ngươi. Đức hạnh nghèo nàn, có câu kết luận của Hoàng hậu nương nương, cho dù ta muốn tìm cho ngươi một nhà chồng tốt cũng khó, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Sắc mặt lão thái thái âm trầm hất tay nàng ta ra, quay sang nhìn Ngu Tương đang tự mình cắn điểm tâm. Lúc này bà mới kéo ra được một nụ cười, nhẹ giọng dặn dò: “Vào cung, con nên thông minh một chút, đừng trêu cợt Cửu công chúa nữa.”

“Dạ, con hiểu rồi.” Ngu Tương ngọt ngào đáp lời, buông mắt thưởng thức mu bàn tay bỗng nhiên nổi đầy gân xanh của Ngu Tư Vũ.

*Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:

- “Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó”.

Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.

Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.