Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 114




Ngu Phẩm Ngôn luôn ở Phiêu Kị doanh để chỉnh đốn quân vụ, kiếm lương thảo; qua nửa tháng sau, đến lúc gần xuất phát mới có thể trở về nhà từ biệt người thân. Lão thái thái đã đặt mua một bàn rượu thịnh soạn để tiễn hắn.



Thức ăn trên bàn đầy màu sắc lần hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, chén rượu ngon tản ra hương khí, nhưng cả phòng khách lại không hề có không khí ăn uống linh đình, cũng không có nụ cười chuyện vui. Lão thái thái cố nén xúc động muốn thở dài, cố gắng cười: “Đều ăn đi, còn thất thần làm cái gì? Nào, mời đại ca của các con một chén đi, chúc hắn lên đường bình an, khải hoàn trở về.”

Ngu Diệu Kỳ là người đầu tiên vâng lệnh, bưng lên chén rượu lên hướng về phía Ngu Phẩm Ngôn, cười nói: “Đại ca, muội kính huynh, mong huynh có thể uy chấn man di, đại thắng trở về.” Dứt lời nhấp một ngụm nhỏ.

Ngu Phẩm Ngôn cũng cho nàng ta mặt mũi, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó là Ngu Tư Vũ, cũng là nói những lời chúc tốt đẹp bình an, chiến thắng trở về. Mọi người kính nhau một vòng, lại phát hiện Ngu Tương vẫn cúi đầu thưởng thức chén rượu, không nói một lời.

“Tương Nhi, uống một chén rượu tiến bước với ca ca con đi. Sau khi ra ngoài đánh trận, người hắn nhớ nhất chính là con đấy.” Lão thái thái nâng ta vuốt vuốt tóc mai của nàng.

Nghe vậy, Ngu Tương mới như bừng tỉnh từ trong mộng, bưng chén rượu lên nói một câu ngắn gọn: ‘Còn sống trở về’ liền uống một hơi cạn sạch, không đợi Ngu Phẩm Ngôn đáp lễ đã lập tức rót thêm một ly khác ngửa đầu uống hết, uống sạch bốn năm chén mới dùng khăn tay che miệng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, nhỏ nhã thở hắt ra mùi hương rượu, hai má cũng dần dần ửng hồng lên.

Rốt cuộc đến lúc này lão thái thái cũng hiểu, có lẽ trong lòng cháu gái cực kì không thoải mái, muốn khiến bản thân mình quá chén. Bà vốn muốn ngăn cản, vừa há miệng thở dốc lại phát hiện dù bà có nói cái gì thì vẫn chỉ là lời nói suông, ngược lại cũng học theo cháu gái uống thêm vài chén rượu, cuối cùng thở dài một hơi.

“Bụng rỗng uống rượu không tốt đâu, ăn thêm một chút đồ ăn đi.” Ngu Phẩm Ngôn thu chén rượu trên tay hai người, ôn nhu khuyên giải.

Ngu Tương không có chén rượu trong tay, trực tiếp cầm luôn bầu rượu ngậm vào trong miệng, chờ đến khi Ngu Phẩm Ngôn dở khóc dở cười giành lấy thì bầu rượu đã vơi hơn phân nửa. Sắc mặt nàng đã đỏ hồng, ánh mắt say ẩn hiện sương mù, một tay chống cằm, một tay đưa cho Ngu Phẩm Ngôn đĩa rau, si ngốc cười: “Ca ca, thừa dịp này ăn cho nhiệt tình vào, đến Tây Cương rồi cũng chỉ có thể cắn lương khô. Đây là món cá Lư hấp mà huynh thích ăn, còn có món thịt kho tàu đầu Sư Tử nữa này, còn có món hạt dẻ hầm đuôi lợn……”

Tuy rằng nàng đã say khướt rồi, lại vẫn có thể nhắm mắt liệt kê tất cả những món huynh trưởng yêu thích, gắp cho huynh trưởng một bát thức ăn vun đầy thiếu chút nữa tràn ra ngoài mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời có vẻ tự ngẫm: “Để ta nhớ xem ca ca còn thích ăn cái gì nữa, a, món yêu thích nhất lại không có trên bàn ăn này, là ở chỗ ta mới đúng, là vị mật đào……” Vừa nói vừa nhướn người đến gần huynh trưởng, hơn mân mê vểnh cái miệng nhỏ nhắn đổ tươi lên.

Đào Hồng và Liễu Lục đều không nhịn được ôm mặt, ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn lại đầy ý cười, đưa tay giữ đầu nàng rồi áp luôn khuôn mặt đỏ hồng ấy vào trong lòng mình thật chặt, cũng ngăn cản lời nói sắp tuôn ra khỏi miệng của nàng, nhìn lão thái thái bất đắc dĩ nói: “Tương Nhi uống rượu say rồi, con đưa nàng trở về trước.”

Lão thái thái không nghi ngờ gì cả, xua tay nói: “Đi đi, trong lòng nàng khó chịu, trở về khuyên nhủ nàng cho tốt.”

Ngu Phẩm Ngôn gật đầu, dùng tư thế ôm trẻ con bế muội muội đứng lên, để cho đầu nàng áp lên trên vai mình. Hình ảnh hai người chặt chẽ dính lấy nhau như thế nhìn qua vô cùng ái muội, nhưng bởi vì bên ngoài có quan hệ huynh muội, lại thêm việc Ngu Tương không thể đi lại, nhiều năm như vậy nhưng vẫn không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi.

Ngu Diệu Kỳ nhanh chóng liếc nhìn sâu vào bóng dáng hai người dần đi xa, ánh mắt vi thiểm.

Mới đầu Ngu Phẩm Ngôn còn đi rất thong thả, nhưng đến lúc cảm giác được tiểu nha đầu đang chôn mặt trên vai lại hé đầu lưỡi liếm mút xương quai xanh của mình, trong nháy mắt cơ thể hắn căng cứng lại, dùng sức vỗ vỗ cái mông mềm mại dưới tay.

Ngu Tương chẳng những không yên tĩnh, ngược lại còn dùng răng cắn cắn cọ sát mãnh liệt hơn, cảm giác tê dại như bị dòng điện chạy qua truyền khắp toàn thân, khiến cả hơi thở của Ngu Phẩm Ngôn nặng nề xuống, sắc mặt phiếm hồng. Hắn không tự chủ mà bước chân nhanh hơn, sau khi vào phòng liền thả tiểu nha đầu đang tra tấn mình vào ổ chăn trên giường, khàn giọng cảnh cáo:“Tương Nhi, đừng nghịch ngợm nữa.”

“Muội không nghịch ngợm.” Ngu Tương trở mình ở trên giường, nửa ngồi lên, tươi cười vô cùng diễm lệ: “Ca ca, huynh tới gần chút nữa đi, muội cũng có chuẩn bị chút lễ vật chia tay tặng huynh này.”

“Lễ vật gì vậy?” Ngu Phẩm Ngôn đứng tại chỗ không hề cử động.

“Chính là…… chính là muội này……” Nàng vừa cười khẽ vừa cởi áo khoác ra, ngay sau đó cởi luôn cả nhu váy lẫn áo yếm.

Thân thể trắng như tuyết của thiếu nữ như được ánh dương rực rỡ chiếu sáng, hơi tản mát ra ánh huỳnh quang, toàn thân không thể tìm ra lỗ chân lông, ngay cả chỗ tư mật nhất kia cũng bóng loáng như ngọc, bộ ngực no đủ khẽ rung theo từng cái động đậy của nàng, khiến người ta nhìn mà miệng khô lưỡi khô. Vẻ mặt hơi có chút ngượng ngùng, lại càng tăng thêm sức quyến rũ cùng ý xuân, bàn tay nhỏ bé trượt dần trên thân thể đầy đường cong dụ hoặc của mình rồi dần dần đi thấp xuống, cuối cùng lai trượt đến chỗ kia……

“Ca ca, đây là lễ vật muội muốn tặng cho huynh, có thích hay không? Nếu huynh muốn, hết thảy những thứ này của muội đều thuộc về huynh!” Nàng mị nhãn như tơ, bàn tay rảnh rỗi còn lại vẫy vẫy gọi huynh trưởng.

Toàn thân Ngu Phẩm Ngôn đều cứng ngắc, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ chết trong tay tiểu yêu tinh kia, loại cảm giác này lại càng thêm mạnh liệt tột bậc ngay tại thời khắc này. Hắn tiến lên một bước nhỏ, ngay sau đó lại bước nhanh vô cùng, sau đó đột nhiên áp lên thân thể của tiểu yêu tinh, điên cuồng vuốt ve thân thể trắng mịn của nàng.

Nàng tựa như một con cá ngân, chỉ cần thả lỏng lực đạo là có thể thoát ra khỏi lòng mình, vì chút ảo giác này, một tay Ngu Phẩm Ngôn lập tức giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng, một tay dùng sức ấn cái mông nàng lên bộ vị đã cứng rắn của mình, dựa vào bản năng của giống đực mà ma sát cọ động, cùng lúc đó lại đưa miệng hôn lên từng tấc từng tấc cơ thể nàng.

Ngu Tương cong cả người ra sau, hơi ngửa đầu, híp mắt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở phun ra những tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa thỏa mãn vui thích. Thấy quần áo huynh trưởng còn chỉnh tề, nàng lẩm bẩm một câu: ‘Không công bằng’ liền đưa tay xé rách ngoại bào của hắn, bàn tay nhỏ bé vói vào trong quần áo của hắn, vuốt ve tám khối cơ bụng thẳng hàng chỉnh tề kia, sau đó chạy xuống dưới, cầm lấy……

Ngu Phẩm Ngôn thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa bị chiêu thức của tiểu yêu tinh này kích thích cho phóng ra. Quả nhiên sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn chết trong tay tiểu yêu tinh này, hắn chảy mồ hôi nóng xác định.

Trong phòng truyền đến những tiếng động còn cổ quái hơn mấy hôm trước, Đào Hồng cùng Liễu Lục hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều viết bốn chữ to đùng ‘ngăn cản hay không ngăn cản”.

————————-

Sau hai huynh muội trở về, Ngu Tư Vũ cũng đứng dậy cáo từ, Ngu Diệu Kỳ tiến đến bên tai lão thái thái nói nhỏ: “Tổ mẫu, nói cho người biết một tin xấu, sợ là cháu trai và cháu gái mà người yêu thương nhất đã sớm có tư tình. Không chừng lúc này bọn họ đang làm cái việc trái với luân thường đạo lý rồi kìa , người có muốn đi xem hay không?”

Lão thái thái dùng ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới đột ngột đứng dậy, bước nhanh chân về phía Kinh Phức tiểu viện. Ngu Diệu Kỳ lặng lẽ cười nhạo, nhanh chóng đuổi theo. Đi đến nửa đường nhưng hai người đều không phát hiện có một con vẹt màu sắc rực rỡ đã bay vụt qua đỉnh đầu.

Đào Hồng cùng Liễu Lục đang khó xử, chỉ thấy A Lục vừa đi ra ngoài thông khí phịch cánh dừng ngay dưới chiếc cành son vàng ngay dưới hành lang, kéo cổ họng la lên: “Lão tổ tông đến đây, lão tổ tông đến đây.”

“Không tốt, lão phu nhân đến đây.” Đào Hồng vội vàng gõ cửa, Liễu Lục lấy một quả hạch đào ra chặn miệng A Lục. Đây là món A Lục thích ăn nhất, nó ngậm hạch đào xong liền lập tức bay xa.

Trong phòng, Ngu Phẩm Ngôn đã sớm nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng giúp cả hai mặc quần áo, nhét muội muội vào ổ chăn. Hành động này của hắn hoàn toàn không phải vì muốn trốn trách nhiệm, mà là vì bảo vệ muội muội. Hắn không sợ công khai mối quan hệ của hai người, nhưng cũng không thể công khai ngay trong tình huống vô cùng chật vật này.

Một lát sau, lão thái thái dẫn Ngu Diệu Kỳ bước nhanh vào cửa viện, đi theo phía sau là đám người Mã ma ma cùng Vãn Thu còn ngơ ngác không hiểu vì sao. Lão thái thái cũng rất nóng nảy, quên luôn cả việc cơ bản quan trọng là đuổi đám hạ nhân lui xuống, thẳng đến khi bước đến cánh cửa phòng khép hờ mới đột nhiên hoàn hồn, xua tay nói: “Tất cả các ngươi trở về đi, không cần theo ta.”

Đám người Mã ma ma lập tức cáo lui.

Lão thái thái đưa tay muốn đẩy cửa, ngay thời khắc ngón tay vừa chạm đến cánh cửa liền dừng lại. Bà có chút hoảng sợ, không biết nếu thật sự thấy được cảnh tượng như vậy thì nên ứng đối thế nào.

Ngu Diệu Kỳ lại bước lên trước bà đẩy tung cửa phòng, sau đó nhíu mày. Chỉ thấy Ngu Phẩm Ngôn quần áo chỉnh tề ngồi ở bên giường, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu, Ngu Tương nằm trong ổ chăn, hai mắt nhắm nghiền, gò má phiếm hồng, ngủ vô cùng ngọt ngào. Trên tủ đầu giường có đặt một chiếc bát trống rỗng, có lẽ là bát đựng canh giải rượu.

Một màn này vô cùng bình thường cũng vô cùng ấm áp, chẳng qua cũng chỉ là ca ca chăm sóc muội muội bị say rượu mà thôi.

Ngu Diệu Kỳ giật mình đi qua liền cảm thấy vô cùng thất vọng, lại có chút chột dạ nhìn lão thái thái. Lão thái thái tiến lên từng bước, thấp giọng nói: “Tương Nhi đã tốt lên chưa? Ta sợ nàng uống nhiều lại khiến vết thương ở chân nặng thêm, vì vậy mới muốn qua đây thăm một chút.”

“Không sao, hát hò mấy câu tiểu khúc xong lại ngủ rồi.” Ngu Phẩm Ngôn cười lắc đầu.

Ngu Tương uống rượu xong thích nhất là hát tiểu khúc, có thể hát từ kinh kịch đến Côn Khúc, lại từ Côn Khúc hát đến điệu hát dân gian hoàng mai, lắc lắc eo nhỏ rồi lại huơ hai tay, bộ dáng khi thì khỏi nói có bao nhiêu tinh quái. Lão thái thái buồn cười nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài đi, để cho nàng ngủ một giấc thật ngon. Nếu không con cứ chờ Tương Nhi tỉnh lại? Nếu nàng mở mắt ra mà không nhìn thấy con, sợ là sẽ náo loạn hết cả lên.”

“Không được, con phải đi rồi. Nàng đã trưởng thành, không giống còn nhỏ nữa, sẽ không náo loạn đâu.” Ngu Phẩm Ngôn xoay người, lén lút nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang đặt trên gối của muội muội.

“Chỉ mong là vậy.” Lão thái thái không tiếng động than thở.

Ngu Diệu Kỳ thừa dịp hai người đang nói chuyện liền bước lên hất chăn của Ngu Tương ra, thấy trên người nàng vẫn còn mặc bộ quần áo lúc nãy một cách chỉnh tề, lúc này mới hoàn toàn mất hết hy vọng.

Ngu Phẩm Ngôn dùng ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn nàng ta một cái, lão thái thái còn không thèm nhìn đến nàng ta mà xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng biết ca ca sẽ phải đi ngay bay giờ, Ngu Tương rất muốn nhào qua ôm lấy cổ hắn, bảo hắn mang nàng đến Tây Cương, hoặc lại khẩn cầu hắn nhất định phải bình an trở về một lần nữa, nhưng bởi vì đang diễn trò nên chỉ có thể nằm thẳng tắp trên giường không thể làm gì. Hồi lâu sau, Liễu Lục đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Hầu gia đã đi rồi, ngài ấy dặn người phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Lúc này Ngu Tương mới xoay người ngồi dậy, ôm lấy chăn lặng lẽ khóc.

Liễu Lục bưng một chậu nước tới cho nàng lau mặt, ngập ngừng nói: “Tiểu thư, mới vừa rồi người với Hầu gia đã…đã nên việc hay không?”

“Thiếu chút nữa.” Ngu Tương dùng khăn tay lau nước mũi, giọng điệu đầy buồn khổ.

Liễu Lục lại như trút được gánh nặng, khóe miệng cứng đơ liền lộ ra chút ý cười. Không nên việc là tốt rồi, tiểu thư thất trinh là chuyện nhỏ, dù sao trừ Hầu gia ra thì nàng cũng không muốn lấy bất cứ ai làm chồng, nhưng nếu không cẩn thận có thai, Hầu gia ở phương trời xa xôi như thế làm sao có thể chăm lo chu toàn cho hai mẹ con người.

Ngu Tương bị nụ cười của Liễu Lục đâm vào ánh mắt, cả giận nói: “Ngươi đúng là đồ không có lương tâm, cô gia phải ra chiến trường ngươi còn vui vẻ đến vậy, ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Liễu Lục chụp được chiếc khăn tay nàng ném tới, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

hết chương 114