Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 107




Ngu Tương ươm mầm hạt giống thảo dược xong liền tắm rửa một lần, lúc này đang nằm trên giường ngắm chiếc quan kê phỉ thúy mà Trầm Nguyên Kỳ đưa cho mình.

Liễu Lục dùng khăn chà lau mái tóc ướt sũng của nàng, cũng tán thưởng: “Đây chắc là đồ mà Trầm Trạng Nguyên đưa sao? Cũng không kém bao nhiêu so với chiếc mà Hầu gia đưa đâu, có thể thấy Trầm Trạng Nguyên rất quan tâm đến tiểu thư.”

Ngu Tương cười nói: “Ta đã sớm cảm thấy người đó thật quen thuộc, không ngờ huynh ấy lại đúng là ca ca của ta. Trách không được khuôn mặt ấy lại tuấn mỹ như vậy, thì ra vì là giống ta.”

Khóe miệng Liễu Lục run rẩy: “Ngài ấy lớn hơn tiểu thư người vài tuổi đấy, phải nói là người lớn lên giống ngài ấy mới đúng. Có điều lại nói tiếp cũng lạ, người và Hầu gia cũng không có quan hệ huyết thống mà tướng mạo lại giống nhau đến năm sáu phần, thật sự là kì lạ.”

Ngu Tương sờ sờ hai má, vẻ mặt tự đắc: “Ta đã sớm nói mà, là tướng vợ chồng.”

Khi hai người còn đang nói chuyện, ngoài cửa lại vang lên một tiếng cười trầm thấp, Ngu Phẩm Ngôn đưa tay vén chiếc rèm cửa bước vào. Đào Hồng vội vàng giành bước lên trước, vui tươi hớn hở mở miệng: “Cô gia, ngài đã về rồi, nô tỳ đi châm trà cho ngài.”

Nàng vừa nhấc chân phải đi lại bị Ngu Phẩm Ngôn gọi: “Từ từ, mới vừa rồi ngươi gọi bản hầu là gì?”

Đào Hồng chớp mắt, vẻ mặt hết sức vô tội: “Thì là cô gia mà, còn có thể gọi là gì nữa sao?”

Liễu Lục ôm mặt than một tiếng, nụ cười nhẹ của Ngu Phẩm Ngôn lại trở nên sảng khoái hơn nhiều, cũng không biết động tác như thế nào, vừa lật tay một cái liền lấy ra một đĩnh vàng nhỏ, cười nói: “Miệng nha đầu ngươi thật thông minh, thưởng cho ngươi .”

Ánh mắt Đào Hồng đột nhiên trợn to, hai tay nhận lấy đĩnh vàng nhỏ rồi tiếp tục mở miệng không ngừng: “Nô tỳ tạ ơn cô gia ban cho, cô gia mau mời vào, cô gia mau ngồi đi, cô gia chờ một chút, nô tỳ đến nhĩ phòng pha trà……”

Ngu Tương đỡ trán, giọng điệu có phần vô lực: “Được rồi, ngươi mau đi đi. Ngươi có gọi cô gia mấy tiếng nữa cũng không được thêm đâu, trừ phi ngươi chọc cho ta nổi giận lật bàn.”

Đào Hồng vội vàng che đầu chạy biến ra ngoài nhanh như chớp, Liễu Lục cũng men theo chân tường lui ra ngoài, trước khi đi còn biết điều mà đóng cửa phòng.

Ngu Phẩm Ngôn đi đến ngồi xuống bên giường muội muội, cười nói: “Ta vẫn nghĩ rằng Liễu Lục thông minh hơn Đào Hồng, hôm nay thấy mới biết là ta nhìn nhầm .”

Ngu Tương cất quan kê vào trong hộp, hừ hừ nói: “Hai nha đầu của muội đều rất thông minh, nếu không muội làm sao có thể để ý?”

Ngu Phẩm Ngôn cầm lấy chiếc khăn trên tủ đầu giường, tiếp tục lau khô tóc giúp nàng, nhìn chằm chằm hộp gấm hỏi: “Sao ta chưa hề thấy chiếc quan kê này, ai đưa vậy?”

“Là Trầm Nguyên Kỳ đưa, ngày cập kê huynh ấy gửi Ngu Tư Vũ mang vào.” Một tay Ngu Tương nâng má, cõi lòng đầy chờ mong mở miệng: “Ca ca, muội có thể lén lút đi nhận mặt với huynh ấy được không? Huynh ấy thật tốt, tính tình tốt, tài học tốt, tướng mạo tôt, nhân phẩm cũng tốt luôn.”

Nụ cười trên mặt Ngu Phẩm Ngôn đã không còn sót lại chút nào, trầm giọng hỏi: “Tài học tướng mạo thì tốt thật, nhưng làm sao muội có thể biết được tính tình và nhân phẩm?”

“Huynh xem, Ngu Diệu Kỳ làm hại huynh ấy, không, làm hại cả nhà chúng ta phải tan nát, nhưng sau khi đậu Trạng Nguyên huynh ấy lại chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù nàng ta, có thể thấy được huynh ấy có phẩm hạnh rất cao thượng.”

“Chưa gì mà muội đã vội vã muốn nhận hắn ta như vậy, không bằng hiện tại ta đi bẩm báo với bà nội, bảo bà cho muội trở về, sau đó ta lại đến cửa cầu hôn?” Cả người Ngu Phẩm Ngôn đè lên trên muội muội, vừa nói vừa cắn cắn cái cổ thon dài của nàng.

Ngu Tương lập tức sợ hãi, gắt gao ôm lấy vòng eo hơi gầy những hữu lực của huynh trưởng, thấp giọng nói: “Đừng đi đừng đi, sắp cuối năm rồi, chúng ta để cho bà nội thoải mái đến năm sau đi, chuyện nhận thức người thân gì đó năm sau hãy nhắc đến.”

Ngu Phẩm Ngôn không đáp, từ cổ nàng hôn tới xương quai xanh, còn cố ý tạo nên vài dấu hôn đỏ hồng trên đó. Ngu Tương rên rỉ, hai má không thể nhịn được hơi ửng hồng, đôi mắt ướt sũng, giống như một con mèo nhỏ lười đang khao khát được chủ nhân ấu yếm.

Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn thâm ám, bàn tay to vén áo khoác của nàng ra, dùng sức vuốt ve bả vai trắng mịn mượt mà của nàng, chóp mũi phun ra hơi thở nóng rực như lửa. Đúng tại lúc này, Đào Hồng bưng một bình nước trà thoải mái tiêu sái đi vào, thấy hai người đang dây dưa cùng một chỗ liền sợ hãi “a” lên sợ hãi một tiếng, sau đó cướp đường mà chạy.

May mà nàng luôn rèn luyện chức nghiệp hàng ngày mới không đập vỡ luôn bình trà.

Ngu Phẩm Ngôn xoay người ngồi dậy, cẩn thận chỉnh sửa lại áo khoác cho muội muội, ngón tay cái lại vân vê giữa khe ngực đầy dẫn dụ của nàng, thở dốc nói: “Vừa rồi còn nói nàng là người thông minh, đảo mắt liền ngốc mạo phao.”

Ngu Tương được nghe xong lời ấy cũng cười đến ngả nghiêng trên giường.

Liễu Lục đuổi theo Đào Hồng, sau khi đem khay trà trở về lại cẩn thận gõ gõ cửa, nghe thấy sự chấp thuận mới đi vào, châm trà cho hai vị chủ tử xong lại lấy ra một bình thuốc nhỏ, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, nên mát xa thuốc rồi.”

Hai chân của Ngu Tương đều phải mát xa một lần mỗi ngày để bảo trì bảo trì hoạt tính của cơ thể. Vì Đào Hồng có sức lực lớn, bình thường nàng vẫn hay làm việc này, hôm nay nàng bị dọa chạy, Liễu Lục đành phải nhận làm, không ngờ Hầu gia nhận lấy bình thuốc vào tay rồi nói: “Cứ để ta làm, ngươi lui xuống trước đi.”

Liễu Lục đứng im bất động không chịu rời đi: “Hầu gia, lúc mát xa phải kéo ống quần của tiểu thư lên.” Cho nên phi lễ chớ nhìn nha!

Ngu Phẩm Ngôn cười liếc nhìn nàng: “Trước khi Tương Nhi tròn mười bốn tuổi đều là ta xoa thuốc giúp nàng, chẳng lẽ ta lại không biết sao?”

Liễu Lục nhìn vẻ mặt lạnh như băng cùng ánh mắt nóng rực của Hầu gia, lại nhìn chủ tử vô tâm vô phế bên cạnh, chỉ đành hành lễ cáo lui.

Bên trong đốt địa long, bên giường còn đặt chiếc chậu than, nhiệt độ không khí như mùa xuân ấm áp vui vẻ, rất dễ khiến người ta hân hoan theo. Ngu Tương chỉ mặc một kiện nhu váy, một kiện áo khoác mỏng manh, tất bao đôi chân trắng noãn đã sớm bị nàng cởi ra; mười đầu ngón chân nho nhỏ tròn tròn phiếm phấn hồng, hơi hơi co lại, nhìn hết sức đáng yêu.

Vì phần phía dưới xương bánh chè của nàng đã hoàn toàn chết lặng, vì thế bộ dáng đôi chân ngọc lại càng thêm tinh xảo khéo léo hơn nhiều so với người khác, nhẹ nhàng cầm, nhưng lại chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay. Một bàn tay của Ngu Phẩm Ngôn xoa nắn mu bàn chân nắng noãn ấy, một bàn tay khác lại vuốt ve những ngón chân mượt mà của nàng, có chút yêu thích không buông tay. Xoa đủ, hắn đặt hai bàn chân lên cùng một chỗ, cúi đầu hôn từng cái.

Trong lòng Ngu Tương vui mừng, cố tình ngoài miệng lại không chịu tha cho ai, ra vẻ giận dữ nói: “Nếu như chân của muội có thể động đậy, nhất định muội sẽ đá cho huynh gãy răng, ai bảo huynh dám khinh bạc muội!”

Ngu Phẩm Ngôn trầm giọng mà cười: “Này mà cũng gọi là khinh bạc sao? Còn quá sớm đấy.”

Trong nhu váy của Ngu Tương mặc một cái quần thụng màu vàng nhạt, dưới ống quần dùng một sợ dây lụa buộc lại hình con bướm, nhìn qua vô cùng tinh xảo đáng yêu. Ngu Phẩm Ngôn vừa nói vừa cởi bỏ nơ bướm, kéo ống quần lên trên đùi nàng, ngay sau đó nụ cười dần dần phai nhạt, trong đôi mắt lại bùng lên ngọn lửa kinh diễm, nóng kinh người.

Chỉ một năm mà thôi, muội muội đã lớn lên rất nhiều, hai chân này còn thẳng tắp thon dài hơn cả trong tưởng tượng của hắn, cũng bóng loáng như ngọc hơn, đặt trên chiếc đệm thêu hoa sơn trà màu vàng càng tôn thêm màu da trắng ngần như hòa tan dương chi, khiến người ta muốn hung hăng cắn một miếng, nhấm nháp tư vị dụ hoặc này.

Trong nháy mắt, dường như Ngu Phẩm Ngôn đã quên luôn cả cách hô hấp. Nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại, đổ thứ tinh dầu tản ra mùi cỏ xanh từ trong bình ra lòng bàn tay chà xát cho nóng lên, sau đó lại mát xa từng chút từng chút từ bắp đùi muội muội trở xuống. Khi ấn đến xương bánh chè bị hằn một vết đao dữ tợn kia, trong đầu hắn đã không còn một chút tâm tư kiều diễm nào khi nãy nữa, khàn giọng hỏi: “Chỗ này có cảm giác gì không?”

“Không còn cảm giác gì cả.” Ngu Tương lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn tiếp tục mát xa cẳng chân, mỗi một tấc lại ấn một cái rồi hỏi nàng có cảm giác gì hay không, nhưng tất cả đều chỉ đổi được một cái lắc đầu. Cuối cùng đến lúc mát xa các ngón chân, sắc mặt hắn đã hết sức âm trầm, kiên định nói: “Tương Nhi đừng lo lắng, nhất định ca ca sẽ tìm Khổ Tuệ đại sư về chữa trị chân cho muội.”

Ngu Tương sống qua hai đời, đã sớm có thói quen, huống hồ đời này chỉ có hai cẳng chân chết lặng, nàng vẫn còn có thể tự mình xoay người hay ngồi dậy, bởi vậy có chút không để ý: “Tìm năm năm rồi vẫn cũng chưa tìm ra, nói không chừng lúc Khổ Tuệ đại sư đi độ hải đã gặp nạn gì rồi thì sao.” Dường như ý thức được lời này không khác gì nguyền rủa, nàng vội vàng chắp hai tay lại niệm câu ‘A di đà Phật’.

Ngu Phẩm Ngôn đổ chút tinh dầu chuẩn bị xoa ấn lần thứ hai, trong lời nói lại tỏa ra vài tia thoải mái: “Nếu ông ta đã chết, ta sẽ trói Phác thần y lôi đến đây. Không phải miệng ông ta cứng rắn lắm sao? Ba vạn ba ngàn sáu trăm loại khổ hình của ta đều dùng hết lên người ông ta, xem còn cứng rắn được nữa không.”

Ngu Tương yên lặng thắp một cấy nến cho Phác thần y, trấn an: “Đừng, Phác thần y đã có nhân xưng ‘cứu một mạng’, ngay cả Hoàng thượng mà ông ấy cũng chỉ nói cứu một lần, huynh tuyệt đối đừng như vậy làm. Chúng ta sẽ tìm một năm nữa, tìm không thấy rồi hãy tính. Dù sao cả ngày muội đều ở trong nhà, đi chỗ nào cũng đều có huynh ôm, có thể đi đứng hay không cũng không sao cả.”

Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu chuyên chú mát xa, cũng không trả lời, cũng không rõ biểu tình.

Ngu Tương sợ hắn thật sự đi tìm tìm Phác thần y gây phiền toái, không thể không nói sang chuyện khác: “Lại nói tiếp, trước khi muội mười bốn tuổi vẫn là ca ca xoa chân cho muội. Tay nghề của ca ca cao hơn Đào Hồng vô số lần, vì sao tự nhiên lại không chịu chịu muội xoa bóp nữa?”

Nghe vậy Ngu Phẩm Ngôn mới ngẩng đầu, trong đôi mắt thâm thúy tràn ngập tình yêu triền miên, giọng nói cũng trầm thấp khàn khàn: “Bởi vì lần cuối cùng xoa bóp ấy, ca ca trở về bị mộng tinh. Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tốt nhất là không nhìn.”

Lời nói này bao hàm đủ ý tứ khơi gợi dụ dỗ và tình sắc, nếu để cho khuê tú nhà bình thường nghe được, nhất định sẽ xấu hổ mắc cỡ chết được. Cố tình Ngu Tương lại là người da mặt dày, mới đầu còn có chút biết thẹn thùng, sau khi đã có thói quen thì lại còn cởi mở hơn cả Ngu Phẩm Ngôn. Đời trước chưa bao giờ tiếp xúc với bất kì nam nhân nào khác ngoài người anh song sinh kia của mình, đương nhiên sẽ chưa bao giờ nói đến chuyện tình yêu, lúc này cảm nhận được loại ý ngọt tràn đầy này lại có chút muốn ngừng mà không được, luôn không ngừng muốn thăm dò về thứ cảm xúc như chốn bí ẩn ấy.

Nghe được những lời này, trong đôi mắt rực rỡ của nàng tràn đầy tự đắc, dùng ngón trỏ hơi hơi mân mê môi đỏ mọng, dụ hoặc nói: “Huynh thích muội như vậy sao? Vậy sao còn không mau đến hôn muội đi?”

Ngu Phẩm Ngôn thấp giọng nở nụ cười, vì lửa nóng táo bạo trực diện của nàng, vì sự không che giấu của nàng. Nếu nói tất cả những gì ở nửa đời hắn đều là đau khổ và giết chóc, như vậy thì nữ nhân nhỏ vô cùng rực rỡ trước mắt hắn chính là nguồn ánh sáng và dòng nước ngọt mát duy nhất trong cuộc đời đen tối ấy. Hắn chậm rãi tới gần, mở miệng giữ chặt lấy đôi môi đỏ mọng phấn nộn kia, nhưng ngay thời khắc chạm lấy nhau, đôi môi đỏ mọng kia lại lui ra sau.

“Làm sao vậy?” Hầu kết của hắn lăn lộn, vô cùng khát khao.

“Chúng ta đổi một cách hôn khác đi.” Ngu Tương đẩy khuôn mặt tuấn mỹ của huynh trưởng ra, nhìn nhìn hai bên, lấy từ trong đĩa ra một viên kẹo mạch nha hình sợi dài, cắn ở giữa hai hàm răng, nói không rõ: “Đến hôn muội đi.”

Lần đầu tiên trong hai kiếp biết tình yêu là gì, nàng giống như một đứa nhỏ biết được một món đồ chơi mới lạ, không ngừng nhanh chóng tìm kiếm cách chơi nào vui hơn. Chẳng những khi ở chung có đưa ra các yêu cầu tinh quái, ngay cả nụ hôn cũng có thể chơi thành nhiều kiểu như trăm cách trồng hoa.

Ngu Phẩm Ngôn đã quá yêu thích cái tính tình không biết ngượng ngùng này của nàng, nhưng mà cách một cây kẹo mạch nha, thật không hiểu nên đưa miệng đến như thế nào, chỉ phải dở khóc dở cười hỏi: “Trong miệng muội ngậm kẹo như thế, bảo ca ca hôn muội như thế nào đây?”

“Muội cắn một đầu này, huynh cắn một đầu kia, chúng ta cắn cắn hết là có thể hôn nhau rồi. Sao huynh lại ngốc thế!” Ngu Tương vừa nói vừa đưa một đầu khác của chiếc kẹo mạch nha đến gần hắn hắn.

Ngu Phẩm Ngôn giống như bị thùng nước xối lên đầu cho tỉnh táo, lại giống như ăn phải mấy trăm cân thuốc cười, vừa cười vừa đến gần cắn kẹo, cuối cùng cũng có thể ngậm đôi môi của tiểu yêu tinh vào trong miệng, sau đó một cảm giác đầu lưỡi dây dưa như muốn bùng nổ khác với những lần hôn khác, trong nháy mắt, có vô số khói lửa không ngừng nở rộ ở trong đầu.

Đôi mắt Ngu Phẩm Ngôn đỏ sậm, hung hăng ôm lấy eo nhỏ của muội muội, hận không thể lập tức nuốt con người vô cùng ngọt ngào này vào bụng. Vừa hôn xong, Ngu Tương ôm cổ hắn không ngừng hỏi: “Ngọt không? Ngọt không……”

Ngọt, cả người cứ như ngâm trong nước đường, hận không thể chết chìm cho xong. Ngu Phẩm Ngôn hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của nàng, cười đến vui thích.

hết chương 107