Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 105




Lại một lần nữa, Lâm thị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, đối với Ngu Diệu Kỳ, có thể nói bà ta là một từ mẫu, cho dù nàng ta phạm nhiều lỗi đến đâu bà đều có thể tha thứ, thậm chí một mình gánh chịu giúp con.

Nhưng đối với Ngu Phẩm Ngôn, bà ta lại làm như không nghe thấy không hỏi, giống như từ trước đến giờ chưa hề sinh ra đứa con này. Ngu Tương có thể tưởng tượng được tình cảnh của ca ca năm đó, sợ hãi cuộn mình ở góc đại lao âm u, thời điểm đau đớn thừa nhận tội giết người hay bị bệnh sốt cao tra tấn, có bao nhiêu khát khao về sự ấm áp, về tình thương của mẹ ở Lâm thị. Nhưng mà bà ta đã làm cái gì? Bà ta không đến thăm hỏi đã thôi, đằng này lại còn nói thẳng thừng rằng ca ca không xứng làm con trai của bà ta.

Những lời này chẳng khác nào đâm một đao vào lòng ca ca! Hiện giờ bà càng bảo vệ Ngu Diệu Kỳ bao nhiêu, Ngu Tương lại càng là không nhìn nổi bà, cười lạnh: “Mẫu thân không cần bao che cho nàng ta làm gì. Hơn nửa năm này ta cũng chỉ thấy Ngu Diệu Kỳ nhảy lên nhảy xuống mà thôi, hận không thể phô trương hết tất cả tài hoa của mình cho cả thiên hạ đều thấy, lại quên ước lượng xem mình có bao nhiêu sức lực……”

Không đợi nàng nói xong, Ngu Diệu Kỳ bỗng nhiên phát uy: “Ngu Tương, ngươi câm miệng! Tất cả mọi người đều có tư cách trách cứ ta, nhưng chỉ ngươi là không có! Ngươi có quan hệ gì với Ngu gia? Ăn trắng không trả tiền mười lăm năm, Ngu gia hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, ngươi sốt ruột hoảng hốt như thế, chẳng lẽ còn muốn nhúng chàm gia nghiệp của Ngu phủ? Ngươi cũng xứng sao?!”

Ngu Tương cảm thấy khó thở, một cỗ tức giận ác khí nghẹn ngay cổ không thể phát tát. Nàng đã sớm biết rằng sau khi thân thế bị công khai, Ngu Diệu Kỳ sẽ lấy những lời này đổ lền đầu nàng, khiến nàng vô cùng không thoải mái. Nàng rót một ly trà, dưới chăn bông lén kéo bàn tay to lớn của ca ca qua, lặng lẽ viết lên lòng bàn tay hắn: Cái gì mà muội sẽ không xứng ? Tương lai muội sẽ là Hầu phu nhân! Bạc của huynh chính là bạc của muội, nàng ta tham ô bạc của chúng ta còn không cho muội nói, đây là cái đạo lý gì hả!?

Ngu Phẩm Ngôn cẩn thận phân biệt dấu hiệu, lúc đã ý thức được nhưng lời nàng nói, thiếu chút nữa cũng bị dòng vui sướng hạnh phúc tuôn ra dìm chết đuối. Hắn đột nhiên kéo muội muội vào trong lòng, cúi đầu hôn môi nàng cùng hai hai gò má hơi phiếm hồng.

Một tiếng “chụt” trên môi giòn tan, chẳng những Ngu Tương hóa đá, cả lão thái thái và Ngu Tư Vũ sợ ngây người, ngay cả Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ đang khủng hoảng lo âu cũng đều nhất thời mất hết câu chữ.

Nụ hôn của Ngu Phẩm Ngôn cũng không dừng lại, tiếp tục hôn hôn lên tóc mai của muội muội, cất giọng khàn khàn: “Thật có lỗi, đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó Tương Nhi cản đao cho ta, cảm theo tâm khởi, tình nan tự ức (tình cảm trong lòng trỗi dậy, khó có thể kìm chế). Không có Tương Nhi thì vốn không có ta bây giờ, ai dám nói nàng không xứng?”

Phát hiện mèo con trong lòng lại muốn bùng nổ, hắn nhẹ nhàng xoa xoa sau cổ nàng trấn an.

Nghe những lời này của hắn, lão thái thái lập tức nhớ lại tình cảnh lúc xưa, vuốt cằm nói: “Ngôn Nhi nói vậy rất đúng. Tương Nhi là một thành viên của Ngu gia ta, từ giờ về sau nếu kẻ nào dám nói thêm bất cứ lời ong tiếng ve nào nữa thì lập tức cút ra ngoài cho ta! Ngu Diệu Kỳ, ngươi cũng có cửa đi trách cứ Tương Nhi, nhìn xem ngươi đã phạm vào cái tội gì! Dùng bạc công bổ sung vào tài sản riêng của mình, phóng mắt toàn bộ thượng kinh này cũng không thể tìm ra khuê tú nhà nào đức hạnh bại hoại như ngươi!”

Lão thái thái giận dữ vỗ bàn, Ngu Diệu Kỳ sợ tới mức câm như hến.

Ngu Tương lại thở hắt một hơi, thầm nghĩ một tiếng ‘nguy hiểm thật’, sau đó vùi mặt vào cái ôm ấp của ca ca, cắn một cái lên ngực hắn dường như để hả cơn giận, khiến cả người hắn run lên một cái. Bụng dưới của Ngu Phẩm Ngôn như bị lửa thiêu đốt, lại không có cách nào phát tác, chỉ có thể cười khổ ngồi vuốt lông chú mèo con trong lòng.

Trong lòng Lâm thị biết rõ mình đã không có đường lui, quỳ gối bên chân lão thái thái khóc lóc: “Mẫu thân, ngài đừng quở trách Kỳ Nhi, những việc này đều do con làm hết. Nàng chỉ là một tiểu hài tử trong nhà, không có lá gan……”

Lão thái thái tức giận nhưng lại nở nụ cười: “Lâm thị, ngươi đừng có lừa dối ta như đồ ngốc. Nói ngươi không có lá gan này ta còn tin, nói Ngu Diệu Kỳ không có lá gan này, đánh chết ta ta cũng không tin. Không có lá gan mà nàng ta có thể cố chấp tìm cách lén vào trạm dịch đưa thuốc cho Thái tử sao? Không có lá gan mà nàng ta có thể đập nát bức tượng phật mà Trầm gia dùng cả tính mạng trộm về, hại Trầm gia tan cửa nát nhà? Không có lá gan mà nàng có thể đánh cắp số tiền cứu mạng cuối cùng của Trầm thị rồi đi ra ngoài tìm người thân? Không có lá gan mà nàng có thể mua chuộc được mẹ con Phương gia làm bại hoại danh tiết của Tư Vũ? Không có lá gan mà nàng ta có thể tung ra lời đồn đãi hủy hoại con đường làm quan của Trầm đại nhân sao? Lá gan của nàng ta còn lớn hơn cả ông trời kìa!”

Lão thái thái bị tức giận đến nghẹn thở, lại tuôn ra tất cả những chuyện cũ năm xưa không muốn ai biết, chẳng những mắng Ngu Diệu Kỳ ngóc đầu không nổi, càng khiến Ngu Tương phải trừng lớn mắt mà nhìn.

Tuy rằng Ngu Phẩm Ngôn đã nói với nàng rằng nàng vốn nên họ Trầm, cha mẹ đều đã qua đời, chỉ còn lại một người ca ca. Nhưng lại chưa hề kể gì về những chuyện trước khi Trầm Nguyên Kỳ lên làm quan, hơn nữa lão thái thái đã lên án, trong nháy mắt nàng đã xâu chuỗi lại hết tất cả những manh mối thành một câu chuyện cũ, một câu chuyện về cảnh cửa nát nhà tan đầy bi thảm của một gia đình, mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này lại chính là Ngu Diệu Kỳ.

Tuy rằng nàng không có tình cảm gì nhiều với người Trầm gia kia, nhưng tốt xấu gì trong thân thể nàng cũng đang  chảy dòng máu của Trầm gia. Lùi một vạn bước mà nói (khiêm nhường mà nói), chỉ bằng những việc Ngu Diệu Kỳ gây ra, cho dù là một người ngoài chưa từng tiếp xúc một ngày cũng sẽ cảm thấy đầy căm phẫn.

Nàng rời khỏi vòng ôm của huynh trưởng, nâng chén trà trong tay lên ném về phía Ngu Diệu Kỳ, giống nhưng một con sư tử nổi giận: “Được lắm Diệu Kỳ! Ngươi còn nói ta cướp đoạt địa vị tông sùng hay vinh hoa phú quý của ngươi, sao ngươi không nói cho ta biết ngươi đã hại chết cả cha mẹ ta luôn? Sao ngươi không nói cho ta biết thiếu chút nữa ngươi đã làm hại ca ca ruột thịt của ta thân bại danh liệt hả? Đồ nữ nhân tâm địa rắn rết nhà ngươi, làm sao ngươi lại còn mặt mũi sống trên đời này! Tốt xấu gì bọn họ cũng đã dưỡng dục ngươi mười mấy cái năm rồi mà!”

Ngu Diệu Kỳ đã sớm đoán được nàng sẽ nổi giận, thời điểm nàng bắt đầu làm loạn lên đã nhanh chóng trốn ra phía sau lưng Lâm thị, muốn biện bạch cho bản thân, nhưng vừa mở miệng ra lại không biết nói gì chống trả.

Ngu Phẩm Ngôn dùng sức giữ muội muội, bàn tay vuốt ve sau lưng nàng, muốn giúp nàng tỉnh táo lại. Trong lòng lão thái thái tự biết mình lỡ lời, cũng vội vàng đi qua nói nhỏ: “Tương Nhi đừng giận, tất cả đã qua rồi, con còn có bà nội, còn có ca ca, còn có tỷ tỷ, còn có người thân yêu thương của con, đừng giận, đã qua rồi.”

Lâm thị ôm lấy Ngu Diệu Kỳ, khóc lóc: “Cầu xin các người đấy, đừng trách móc nặng nề Kỳ Nhi, tốt xấu gì cũng nên để lại cho nàng một con đường sống đi! Ta đi không được sao? Bây giờ ta lập tức đi thu dọn đồ đạc!” bà đã nhận số mệnh của mình, chỉ mong nữ nhi có thể an ổn ở lại Hầu phủ, cuối cùng tìm một chốn về cho mình.

Vốn Ngu Tương cũng không có tình cảm gì nhiều với hai vợ chồng Trầm thị, phẫn nộ vì sự uổng mạng của hai người hay vì việc Trầm Nguyên Kỳ bị lời đồn đãi hãm hại vẫn không quá kịch liệt. Sau khi bình tĩnh trở lại, nàng chỉ thấy bi ai cho bọn họ.

“Muội không sao.” Nàng vỗ vỗ huynh trưởng, lại nhìn lão thái thái mỉm cười, sau đó nhìn về phía Ngu Diệu Kỳ, gằn từng tiếng mở miệng: “Sau này ngươi đừng có đứng trước mặt ta mà nói ta thiếu nợ của ngươi cái gì. Ta thiếu của ngươi chỉ có một hồi phú quý, ngươi thiếu của ta lại là huyết hải thâm cừu cửa nát nhà tan. Nếu nói cho rõ ra, hôm nay ta nên chính tay đâm cha mẹ ngươi một dao mới đúng.”

Bàn tay vịn trên bánh xe vươn ra lấy một chiếc chủy thủ từ trong y phục, dùng sức đâm trên bàn. Một tiếng trống vang lên trầm đục đáng sợ tới mức khiến cả Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ nhất tề run lẩy bẩy.

“Nhưng nể tính các ngươi cũng mang họ Ngu, ta không động đến các ngươi. Sau này các ngươi cách xa ta ra, nơi nào có các ngươi thì sẽ không có ta, nơi nào có ta thì các ngươi tuyệt đối đừng xuất hiện, nhớ rõ chưa?” Giọng nói của nàng lạnh lẽo.

Uy hiếp trắng trợn giữa ban ngày như thế, lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn cũng không cản lại, một người nhắm mắt niệm phật, một người hết sức chuyên chú uống trà, bàn tay to lớn giấu ở dưới bàn còn lôi kéo bàn tay nhỏ bé trắng noãn của muội muội vuốt ve chơi đùa, muốn ngừng mà không được.

“Nhớ rõ.” Lâm thị nhấn đầu nữ nhi xuống đồng ý, đứng dậy nói: “Chỉ cần các người không đuổi Kỳ Nhi ra ngoài, ta lập tức rời khỏi đây.” Bà không đi cũng không được, tuy rằng sự kiện táo độc đã qua, nhưng ai biết trong lòng đám nữ tân kia nghĩ thế nào. Nói đưa hưu thư cho bà ta trở về nhà mẹ đẻ đã được xem là công đạo lắm rồi, bất cứ ai cũng không thể nói ra nói vào gì.

Ngu Tư Vũ vẫn luôn bảo trì trầm mặc nãy giờ lại mở miệng: “Mẫu thân, người cứ đi như vậy sao? Không phải người đã quên gì mất rồi chứ?” Vừa nói vừa đập tay lên đống sổ sách thật dày trên bàn.

Đúng rồi, còn có mấy vạn lượng bạc mà nữ nhi tham ô. Lúc này Lâm thị mới nhớ tới chuyện đó, có chút đứng không nổi, đỡ đầu mấy lần muốn té xỉu. Giá trị những món đồ cưới bà ta sở hữu cũng chỉ đến tầm hai vạn lượng bạc, giờ bảo bà ta đi chỗ nào tìm bốn vạn lượng bạc nữa đây? Trở về xin thứ huynh trưởng giúp đỡ? Nếu để cho hắn biết mình không còn là Hầu phu nhân nữa, sợ rằng hắn là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng thì có.

Một luồng gió lạnh thổi vào khiến bức rèm che, vang lên tiếng đinh đinh leng keng lộn xộn, rõ ràng vô cùng dễ nghe, khiến Lâm thị cảm thấy hết sức hoang vắng. Bà nén lệ, lại quỳ rạp xuống bên chân lão thái thái, sau khi dập đầu cũng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình cũng không biết mở miệng sao. Chứng cứ vô cùng xác thực, hậu quả lại quá nghiêm trọng, khiến bà ngay cả biện bạch cầu xin đường sống cũng không có.

Lão thái thái vẫn cứ nhắm mắt như cũ, bỗng nhiên Ngu Phẩm Ngôn mở miệng: “Quên đi, bà đi đi.” Đây là lần cuối cùng hắn rộng rãi với Lâm thị.

Lâm thị quá vui mừng mà rơi lệ, dĩ nhiên đã thấy đường lui: “Nếu Ngôn Nhi đã không truy cứu, vậy ta sẽ để lại những món đồ cưới kia cho Kỳ Nhi. Sau này ta hy vọng hai huynh muội các ngươi có thể hòa thuận trở lại, trông coi lẫn nhau. Phụ thân còn đang nhìn các ngươi ở dưới cửu tuyền kìa, tất nhiên hắn không hy vọng các ngươi sẽ đi đến kết cục này.”

Sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn, Ngu Tương, Ngu Tư Vũ đều trở nên cổ quái, đột nhiên lão thái thái mở mắt, đập mạnh vòng phật châu ở trên bàn, khàn cả giọng quát: “Ngươi cút đi cho ta! Mau mau lấy gậy đánh đuổi đi! Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi một lần nữa!”

Lâm thị sợ tới mức hồn phi phách tán, nhất thời xụi lơ trên đất. Ngu Phẩm Ngôn buông chén trà xuống bàn, trầm giọng mở miệng: “Đi thu dọn đồ đac đi, thu thập xong ta sẽ tự mình đưa ngươi trở về nhà.”

Ngu Diệu Kỳ muốn đến nâng Lâm thị dậy, đã thấy Mã ma ma gọi hai nha đầu đến nửa kéo nửa lôi Lâm thị ra ngoài, chỉ đành lúng túng đứng tại chỗ.

Lão thái thái cũng không thèm nhìn tới nàng, thở dài nói: “Tương Nhi, Ngu Diệu Kỳ tạo nghiệt con cũng biết . Đúng vậy, Trầm Trạng Nguyên chính là ca ca ruột thịt của con, trước mắt con nghĩ thế nào? Có dự tính gì hay chưa?”

Lời này của lão thái thái chính là ngầm hỏi Ngu Tương có muốn trở về nhận tổ quy tông hay không. Nhận tổ tổ quy tông tất nhiên là điều phải làm, nhưng dù sao Ngu Tương và Trầm Nguyên Kỳ cũng đều không quen biết, bỗng nhiên chạy tới sống chung một chỗ với hắn, ít nhiều cũng có chút không quen. Hơn nữa hiện tại nàng và huynh trưởng mới chỉ vừa hiểu tâm ý của nhau, đúng là thời điểm ngọt ngào ấm áp nhất, thật sự rất luyến tiếc nểu phải rời đi.

Ngu Phẩm Ngôn cũng không nói gì, nhưng ánh mắt đã hơi tối sầm lại.

Ngu Tương nhanh chóng liếc nhìn hắn, chậm chạp đáp: “Nếu ngài ấy là ca ca ruột thịt của con, hẳn là con nên……”

Câu nói còn chưa xong đã bị lão thái thái đột nhiên gõ đầu nàng một cái: “Đứa nhỏ đáng chết nhà ngươi! Mệt cho Ngu gia ta tân tân khổ khổ dưỡng dục ngươi mười lăm năm, ngươi lại nói đi là đi! Ta cứ nghĩ ngươi sẽ khác hoàn toàn với đồ sói mắt trắng Ngu Diệu Kỳ kia, không ngờ ngươi cũng là đứa lạnh tâm lạnh phế như thế! Ta cho ngươi đi đấy! Ta cho ngươi đi đấy! Xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không!”

Lão thái thái thuận tay cầm lấy quải trượng vỗ vỗ lên đùi nàng càng khiến Ngu Tương dở khóc dở cười, vừa vùi đầu vào lòng huynh trưởng vừa la lên: “Đừng đánh bà nội ơi, chân của con vốn đã què rồi mà! Con không đi, con không đi đâu hết được không vậy!”

Ngu Phẩm Ngôn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, sung sướng nở nụ cười: “Bà nội mau bớt giận, Tương Nhi nói không đi đâu hết kìa. Nàng sinh là người Ngu gia, chết cũng là quỷ Ngu gia, nếu nàng dám đi, có phải lên trời xuống đất con cũng có thể trói nàng kéo về mà.”

Lão thái thái vẫn chưa nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, nhưng nghe xong cũng vừa lòng dừng tay.

hết chương 105