Triệu Lăng Nhi khiếp sợ mở to mắt, lắp bắp hỏi: “Đây… đây là cái gì?”
“Không cần phải biết nó là cái gì, ngươi chỉ cần làm theo lời dặn của trẫm, còn có, nhớ phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để cho Yến Đình Phái phát hiện!”
“Ta biết rồi!” Triệu Lăng Nhi không tự giác địa mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
“Lăng nhi! Ngươi lại không nghe lời ?” Thác Bạt Phong cứng mặt lại.
“Nó… Nó là độc dược?” Triệu Lăng Nhi nghĩ đến một đáp án đáng sợ, “Ngươi muốn ta độc chết Yến Đình Phái? Không, ta không làm!”
Nhìn vẻ quật cường của nàng, Thác Bạt Phong tự nhiên lúng túng, giải thích: “Nó là độc dược mãn tính, nếu dùng thời gian dài sẽ làm cho cả người vô lực, tâm tình bất an, nói năng không rõ, tinh thần thác loạn, cảm giác trì độn, sức phán đoán và điều khiển tự động giảm xuống.”
Càng nghe càng thấy nghiêm trọng, Triệu Lăng Nhi liền cự tuyệt: “Không được! Cái này sẽ hại chết Yến Đình Phái!”
“Lăng nhi…” Thác Bạt Phong cố ý dài giọng. Thấy nàng không tỏ ra thỏa hiệp chút nào thì không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn tức giận, ôn nhu lừa gạt: “Yên tâm, thuốc này sẽ không làm hắn chết đâu. Trẫm không có hứng thú với tính mạng của hắn, trẫm chỉ cảm thấy hứng thú với Yến quốc thôi!”
“Nhưng mà…”
“Lăng Nhi, chúng ta phải vất vả lắm mới gặp mặt, chẳng lẽ ngươi muốn lãng phí thời gian nói về kẻ khác?” Thác Bạt Phong vừa nói, vừa cởi giầy, trèo lên giường, ôm lấy nàng, ngón tay bắt đầu ve vuốt cánh tay nàng.
Cảm giác quen thuộc làm Triệu Lăng Nhi run lên.
“Lăng Nhi, ngươi nhớ trẫm không?” tiếng kêu mị hoặc nhân tâm đó lại vang lên bên tai nàng.
Cảm thụ được từng đợt khoái cảm hắn mang đến, nghênh đón ánh mắt mị hoặc của hắn, Triệu Lăng Nhi không tự chủ gật đầu.
“Nhớ trẫm nhiều không, biểu hiện cho trẫm xem, hả?” bàn tay Thác Bạt Phong từ từ đi xuống.
“Ngô…” Triệu Lăng Nhi cúi đầu rên lên. Lúc ý thức được hắn sắp đi vào bản thân, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện trọng yếu, vội vàng ngăn lại: “Hoàng thượng, cục cưng! Không thể cục cưng bị thương!”
“Đồ ngốc, dù sao cũng không muốn hắn, không sao cả!” Thác Bạt Phong bỏ tay nàng ra, tiếp tục bận rộn. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, cần nhanh chóng giải tỏa.
Khuôn mặt Triệu Lăng Nhi tức thời ảm đạm, nội tâm cảm thấy đau đớn khổ sở. Nhưng những đau đớn trong lòng rất nhanh tạm thời biến mất, bởi vì có một loại cảm giác khác bắt đầu kéo tới.
Hoan ái qua đi, Thác Bạt Phong gục lên người Triệu Lăng Nhi, thở hồng hộc, vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác đẹp đẽ khó hình dung vừa rồi. Đã bao lâu rồi? Hắn đã bao lâu chưa được hưởng cảm giác như vậy?
Ở hậu cung, hắn cơ hồ hàng đêm sênh ca. Tuy nhiên lần nào cũng cảm thấy vô vị, căn bản không có loại cảm giác như vừa rồi.
Triệu Lăng Nhi thấp giọng nói: Hoàng thượng, ta muốn để cục cưng ở lại trong bụng thêm vài ngày!”
“Không được!” Nhu tình biến mất, Thác Bạt Phong khôi phục vẻ lãnh khốc, “Ngày mai lập tức bỏ nó!”
“Nhưng mà việc mang thai căn bản không ai biết, mà lại không thể để ai biết, ta lại ở trong thâm cung, làm sao có thể bỏ nó?” Triệu Lăng Nhi đang nói là sự thật, đồng thời, nàng vẫn còn ôm hy vọng.
Thác Bạt Phong yên tĩnh trở lại, trầm tư trong chốc lát rồi nói: Giờ này ngày mai trẫm sẽ mang hoạt thai dược đến cho ngươi!”
“Hoàng thượng…” Triệu Lăng Nhi còn muốn nói gì nữa, lại bị hắn dùng miệng ngăn chặn. Rất nhanh. Trong bức màn hồng phấn lại diễn ra một hồi ái cục kiều diễm.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Ngoài cửa sổ, thái dương cao chiếu; song nội, vẫn an tĩnh.
Triệu Lăng Nhi lẳng lặng nằm trên giường, động cũng không muốn động, tay một mực để trên bụng.
Tối qua, sau lần thứ hai hoan ái, nàng lập tức cảm thấy bụng dưới đau nhức. Nàng biết, đó là do hắn dùng sức quá mức, làm nàng động thai.
Nàng ngủ gật đi trong đau đớn, cũng không biết hắn rời đi lúc nào.
Nhớ ra chuyện tối qua, nàng lôi từ dưới gối ra một bao thuốc bột. Nhìn nó, tâm tình nàng bỗng trở nên bề bộn, nước mắt lập tức chảy xuống.
“Yến Đình Phái, xin lỗi, xin lỗi!” nàng cúi đầu thổn thức.
Biết rõ là không nên, nhưng lại không thể không nghe theo lời Thác Bạt Phong. Giống như chuyện cục cưng, rõ ràng là không nỡ nhưng vẫn phải nhịn đau bỏ đi.
Tiếng bước chân vang lên, Yến Đình Phái đi đến. Thấy Triệu Lăng Nhi nước mắt lưng tròng thì vô cùng lo lắng, “Lăng nhi, sao ngươi lại khóc? Không thoải mái ở đâu?”
Không ngờ hắn đột nhiên tới, Triệu Lăng Nhi vội đút tay vào chăn, cố trấn tĩnh rồi trả lời, “Thần thiếp không sao… chắc là bị hạt cát bay vào mắt!”
Cát bay vào mắt? Yến Đình Phái hồ nghi nhìn bốn phía, sau đó đi tới đóng cửa sổ lại, trở lại trước giường, “Được rồi, hạ nhân nói hôm nay ngươi ngủ quên cả ăn sáng, ngươi không sao chứ?”
“Thần thiếp không sao, đa tạ Hoàng thượng quan tâm!” Triệu Lăng Nhi nhìn hắn, lấy tay chống xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy.
Yến Đình Phái vừa đỡ nàng vừa nói: “Trẫm đã sai người kêu thái y…”
Triệu Lăng Nhi nghe thấy thì sợ hãi kêu lên: “Hoàng thượng, không cần!”
“Lăng Nhi sao vậy?” Đối với sự kích động của Triệu Lăng Nhi, Yến Đình Phái vô cùng hồ nghi cùng lo lắng: “Ngươi không khỏe đương nhiên phải để thái y xem bệnh!”
Triệu Lăng Nhi tâm hoảng ý loạn, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra được một lý do, “Hoàng thượng, kỳ thật… kỳ thật thần thiếp là… nguyệt sự tới, thần thiếp cảm thấy ngại, nên mới… mới…”
Yến Đình Phái hiểu ra, tâm tình bất an cũng giảm bớt, “Vậy có cần để thái y xem cho không?”
“Không cần! Thần thiếp mỗi lần đều thích nằm trên giường. Đợi khi qua nguyệt sự rồi sẽ không sao nữa!” Triệu Lăng Nhi giải thích.
“Ân, vậy không cần thái y nữa, nhưng cơm vẫn phải ăn. Trẫm đã kêu nấu cháo tổ yến, để trẫm sai người bưng tới!” Yến Đình Phái nói xong, vỗ nhẹ nhàng lên vai nàng rồi lập tức xoay người đi ra cửa.
Nhìn theo bóng dáng dần biến mất, mắt Triệu Lăng Nhi tràn đầy sự ưu thương và áy náy…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Ngày hôm nay với Triệu Lăng Nhi mà nói, là trọn đời không quên.
Sau khi dùng bữa trưa xong, nàng nói với cung nữ không được quấy rầy, sau đó trở lại tẩm phòng. Vừa đóng cửa lại, nàng lấy hoạt thai dược mà Thác Bạt Phong đưa cho nàng, rót vào trong một chén nước.
Nàng dùng thìa quấy lên, nước trong chén xoáy thành một xoáy nhỏ, giống như lòng nàng đang mênh mông mãnh liệt.
Nhiều lần, nàng đưa chén lên miệng nhưng cuối cùng lại không thể nuốt xuống, bởi vì nàng không đành lòng.
Mặc dù cục cưng còn chưa thành hình nhưng cũng là kết tinh tình yêu của nàng và hắn. Nàng không nỡ, thật sự không nỡ.
“Lăng nhi, cục cưng đến không đúng thời điểm, không ai chờ mong, không ai hoan nghênh. Cho nên, hãy sớm bỏ đi mới là tốt nhất cho hắn!”
“Lăng nhi, tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều cục cưng, chúng sẽ được sinh ra trong sự mong chờ của chúng ta, sẽ rất hạnh phúc, rất vui vẻ!”
“Lăng nhi ngoan, nghe trẫm nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trẫm sẽ đón ngươi trở về. Đến lúc đó, ngươi sẽ lại hoan hoan hỉ hỉ sinh con dưỡng cái tro trẫm.
Bên tai nàng không ngừng vọng tới tiếng nói, những lời này đều là từ miệng Thác Bạt Phong, những lời này mới nghe thì thấy vô cùng hợp lý.
Rốt cục, Triệu Lăng Nhi nhắm chặt hai mắt, một hơi đổ chén nước vào trong miệng.
Trong lúc luồng nước lạnh lẽo chảy qua yết hầu, chảy vào dạ dày, cũng là lúc hai giọt nước mắt rớt từ khóe mắt nàng xuống đất.
Cố gắng trấn định, nàng cởi bỏ váy, tiết khố rồi ngồi xổm xuống bồn đựng nước tiểu.
Nàng một bên rơi lệ, một bên lẳng lặng chờ đợi. Không được một khắc sau, bụng bắt đầu truyền đến đau đớn, ngay sau đó, có chất lỏng chảy ra. Cúi đầu xuống nhìn, là máu! Là máu, đỏ tươi!
Nàng biết, dược tính đã phát tác, nàng biết, hắn sắp đi ra khỏi thân thể mình.
Nước mắt chảy xuống càng nhiều, tiếng nức nở cũng dần dần vang lên. Vì đau đớn, trán nàng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Chân đã đau đến tê dại nhưng nàng vẫn kiên trì, cố gắng chống đỡ, cố gắng chờ đợi, chờ đợi vật đó xuất hiện.
Càng ngày càng đau, nàng cắn chặt ống tay áo, cố gắng không để bản thân kêu lên.
Rốt cục, một cảm giác đau truyền đến mãnh liệt, khiến nàng không thể lên tiếng, một dòng nước ấm bất thường tuôn ra. Nàng cúi đầu, đập vào mắt nàng là một hình ảnh kinh tâm: giữa máu loãng nổi lên một khối nhục đoàn trắng ngà.
Hai đầu gối quỳ xuống đất, người gục lên cái ghế bên cạnh, nàng khóc nấc lên.
Lau sạch vết máu trên đùi, nàng thay một bộ áo ngủ sạch sẽ, trở lại trước ghế, nhìn đờ đẫn vào chiếc chậu.
Tâm nàng đau, vì sự tàn nhẫn của bản thân mà cảm thấy đau. Một hài tử còn chưa kịp thành hình đã bị bản thân tự tay giết chết.
Cả buổi nàng cứ khóc không thành tiếng như vậy, nước mắt cứ tuôn chảy.
Không biết qua bao lâu, lúc thấy bẩu trời ngoài cửa sổ đã nhiễm một rặng mây đỏ, nàng mới đứng lên, nhét chậu đựng nước tiểu xuống gầm giường, dè dặt bò lên giường…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Hoàng thượng!” Triệu Lăng Nhi trong cung trang màu tím, tay cầm chén ngọc tinh xảo, thướt tha đi vào ngự thư phòng.
Vừa rồi sau khi nghe thái giám bẩm báo, Yến Đình Phái đã ngừng xem tấu chương, con ngươi đen nhìn chằm chằm ra cửa, chờ đợi giai nhân xuất hiện.
“Hoàng thượng, đây là định tâm trà cho thần thiếp tự mình pha chế, hy vọng có thể làm giảm bớt mệt nhọc cho ngài.” Đón nhận ánh mắt sủng nịnh mà vui vẻ của hắn, Triệu Lăng Nhi chậm rãi đi tới trước bàn, dâng lên tách trà nóng trong tay.
Yến Đình Phái nhận lấy ngay lập tức, mở nắp ra, thưởng thức hương thơm của trà bốc lên.
“Ân, cũng không tệ. Đặc biệt là mùi hương nhẹ nhàng này, còn hấp dẫn hơn cả thanh tuyền trên Thiên Sơn nữa.” Yến Đình Phái khen ngợi.
Triệu Lăng Nhi cười, “Chẳng lẽ Hoàng thượng đã thưởng thức nước suối trên Thiên Sơn rồi?”
“Không có! Tuy nhiên, trẫm cho rằng đây là chén trà ngon nhất trên đời này, bởi vì nó là do Lăng Nhi tự mình pha!” Yến Đình Phái dường như muốn chứng minh lời nói của bản thân, đưa chén lên uống một hơi, cho đến khi không còn một giọt mới để xuống.
“Đã vậy thì sau này thần thiếp sẽ chăm chỉ pha cho Hoàng thượng.” Triệu Lăng Nhi liền nhân cơ hội nói.
“Có thể chứ? Trẫm sẽ tình nguyện nghỉ ngơi nhiều hơn một chút!” Yến Đình Phái lộ vẻ quan tâm hỏi: “Hai ngày nay thân thể đã khá lên chút nào chưa?”
“Tốt nhiều rồi! Không phải thần thiếp đã nói rồi sao, chỉ cần nguyệt sự qua, thần thiếp sẽ khôi phục bình thường mà.”
“Trẫm cũng không yên lòng.” Yến Đình Phái đứng dậy, đỡ nàng đi tới nhuyễn tháp bên cạnh, đau lòng nhìn nàng, “Mấy hôm trước thấy ngươi ốm yếu, mặt mũi tiều tụy tái nhợt, trẫm chỉ hận mình không thể chịu thay cho ngươi.”
Ngăn lại cảm giác nghẹn ngào nơi yết hầu, Triệu Lăng Nhi nhắm mắt lại, cố gắng hết sức không để nước mắt rơi ra. Sau đó nàng mới mở mắt, chế nhạo nói: “Hoàng thượng chẳng lẽ muốn làm nữ tử?”
Tuấn nhan Yến Đình Phái ửng đỏ, nhất thời nói không nên lời.
Triệu Lăng Nhi thản nhiên cười một tiếng, sau đó đứng dậy, bắt đầu xoa bóp cho Yến Đình Phái.
Yến Đình Phái nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ…
Nửa tháng sau đó, Triệu Lăng Nhi y lời Thác Bạt Phong, mỗi ngày đều cho thêm thuốc bột đó vào trong trà nóng cho Yến Đình Phái uống.
Dần dần, Yến Đình Phái bắt đầu thấy tứ chi vô lực, tâm tình bất an, đôi khi còn có cảm giác trì độn. Có khi Lăng Nhi gọi hắn mấy câu hắn mới có phản ứng.
Hôm nay, Triệu Lăng Nhi lại xuất hiện ở ngự thư phòng như bình thường.
“Lăng Nhi, không phải trẫm đã nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao?”
“Hoàng thượng nhật lý vạn kỳ, Lăng Nhi sao có thể an tâm ngủ? Về phương diện quốc sự, thần thiếp đã không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là phải tận lực giúp Hoàng thượng bớt áp lực trên phương diện cuộc sống.”
“Trẫm gần đây đầu óc không được tỉnh táo, đúng là cần tới định tâm trà của ngươi.” Yến Đình Phái không chút do dự tiếp nhận ly trà từ tay nàng, uống hết.
Nhìn, nghe, Triệu Lăng Nhi xấu hổ, cơ hồ muốn nói ra chân tướng. Để tránh hắn phát giác dị trạng của bản thân, nàng vội vàng đi tới phía sau hắn, những ngón tay nhỏ và dài bò lên trên hai vai hắn, chậm chạp xoa bóp.
Yến Đình Phái thoải mái mà kêu vài cái, thân thể dựa ra sau, thuận tiện nhắm mắt lại.
Triệu Lăng Nhi vừa tiếp tục vừa nhìn lên mặt bàn, không chút để ý hỏi: “Hoàng thượng, sao trên tờ giấy này đều chỉ có tên hai người?”
Sau khi Triệu Lăng Nhi nói xong một lúc, Yến Đình Phái mới trả lời: “Gần đây thân thể trẫm không tốt, nhiều lúc gặp quốc sự trọng yếu không thể giải quyết được. Trẫm muốn ra ngoài thư giãn, vì vậy mới chuẩn bị chọn người thay trẫm xử lý quốc sự.”
“Hoàng thượng muốn xuất cung?” tay Triệu Lăng Nhi run lên.
“Lăng Nhi không muốn xa trẫm? Lăng Nhi cứ yên tâm, trong kế hoạch của trẫm có ngươi.”
“Thật sao? Vậy thần thiếp tạ Hoàng thượng!” Triệu Lăng Nhi giả vờ cao hứng kinh hô một tiếng, tiện đà hỏi: “Vậy Hoàng thượng chuẩn bị chọn ai thay ngài?”
“Đình Dũng, Đình Hoa đều là bào đệ của trẫm, nhưng tính cách hai người thì trái ngược nhau. Đình Dũng thông minh cơ trí nhưng xử xự âm ngoan, luôn hiềm nghi người ngoài, dục vọng quyền lực quá lớn. Còn Đình Hoa thì phẩm tính thiện lương khoan hậu, đối nhân xử thế luôn ôn hòa, nhưng lại trời sinh đơn thuần, tư chất bình thường.”
“Vì vậy mà Hoàng thượng suy nghĩ đã lâu vẫn chưa đưa ra được quyết định?”
“Lăng Nhi nghĩ sao? Ai trong hai người thích hợp hơn?” Yến Đình Phái đột nhiên hỏi.
Triệu Lăng Nhi thất kinh, vội vàng nói, “Thần thiếp chỉ là nữ nhi, sao dám có ý kiến.”
“Lăng Nhi không phải là hạng người bình thường, Lăng Nhi trí dũng song toàn, là bậc anh thư danh chấn sa trường!” Yến Đình Phái chậm rãi mở mắt, hơi quay đầu lại, kéo Lăng Nhi lại gần, nghiêm túc nói: “Lăng Nhi, không ngại nói cho trẫm quan điểm của ngươi chứ?”
Vẻ thành khẩn và chờ đợi của hắn làm Triệu Lăng Nhi tự nhiên gật đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thần thiếp cho rằng, Đình Hoa thích hợp hơn Đình Dũng!”
“Lý do?” Yến Đình Phái gắt gao chìn chăm chú nàng.
Tránh né ánh mắt hắn, Triệu Lăng Nhi bình tĩnh giải thích: “Nói về năng lực, đúng là Đình Hoa không thể bằng Đình Dũng, nhưng thần thiếp luôn luôn cho rằng, đắc nhân tâm mới là nhân tố quan trọng cơ bản nhất trong trị quốc.”
Yến Đình Phái gật đầu, “Lăng nhi và trẫm, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.”
“Chẳng lẻ Hoàng thượng cũng đã sớm quyết định chọn Đình Hoa?”
“Không sai, trẫm vốn đang có một chút do dự, nghe xong Lăng Nhi nói, thì đã thêm xác định.”
“Nhưng mà, Hoàng thượng…”
“Lăng Nhi không cần kinh hoảng hay khiếp đảm, trẫm cũng không phải là hôn quân, việc trọng yếu như thế trẫm tất nhiên phải suy nghĩ thấu đáo.”
“Thần thiếp là sợ vạn nhất đưa ra ý kiến sai lầm…”
“Trẫm không phải đã nói cũng vốn quyết định như vậy sao? Lăng Nhi cứ yên tâm.” Yến Đình Phái thoáng ngừng lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đại sự rốt cuộc cũng được giải quyết, hôm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi cho thoải mái. Lăng nhi đi cùng trẫm lên Thiên Lý tháp một chút được không?”
“Lăng Nhi…” phát hiện nàng đột nhiên lo lắng, Yến Đình Phái hồ nghi đề cao tiếng nói.
“Ân?” Triệu Lăng Nhi rốt cục hoàn hồn.
“Trẫm muốn đi [ Thiên Lý tháp ] ngắm nhìn cảnh trí tươi đẹp của Yến quốc, Lăng Nhi có nguyện ý đi cùng trẫm không?”
“Nha, được!” Triệu Lăng Nhi cười cười, đi theo bên cạnh hắn. Hai người cùng nhau rời khỏi ngự thư phòng, đi tới phía bắc hậu cung.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Hoàng thượng, ngài có mệt không?” Triệu Lăng Nhi vừa tự lau mồ hôi trên mặt mình vừa đưa một chiếc khăn khác lên lau cho Yến Đình Phái.
“Không mệt, ngươi thì sao?” Yến Đình Phái thở hổn hển, đau lòng nhìn nàng, “Lăng Nhi, xin lỗi, đã để ngươi chịu khổ.”
“Hoàng thượng, ngài nói những lời này, ta rất giận.” Triệu Lăng Nhi cố ý nhăn mặt, “Thần thiếp đã nói muốn bồi Hoàng thượng du lãm thiên hạ minh xuyên.”
“Tuy nhiên, trẫm lần này không phải du lãm, mà là…”
“Mà là tìm thần y!” Triệu Lăng Nhi nói tiếp thay hắn, “Hoàng thượng, sao vừa rồi không để Hoàng thượng giúp ngài đi lên?”
“Nghe nói vị thần y kia coi trọng nhất là sự thành tâm, trẫm nhất định phải tự mình đi tới!”
“Thành thật mà nói, bao nhiêu chỗ không chọn mà vị thần y đó lại chọn đỉnh núi hẻo lánh này, thật sự là cổ quái!” Triệu Lăng Nhi nhìn bốn phía, không khỏi rùng mình.
Yến Đình Phái cũng ngửa đầu lên nhìn, tiện đà nói: “Chúng ta đi thêm chút nữa, chắc không đầy hai khắc nữa sẽ tới.”
“Ân!”
Càng đi lên, con đường ngày càng dốc, ngày càng hẹp, bọn họ không thể đi song song được nữa, chỉ có thể một trước một sau. Yến Đình Phái đi trước, Triệu Lăng Nhi theo phía sau.
Nhìn Yến Đình Phái vì bị bệnh hành hạ mà trở nên gầy gò, Triệu Lăng Nhi đầy bụng ưu sầu, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy. Nàng mải suy nghĩ, nhất thời không chú ý liền bị trượt chân, theo bản năng hét lên thất thanh.
Nghe thấy tiếng thét của nàng, Yến Đình Phái nhanh chóng quay đầu lại. Nhìn thấy nàng đang lăn xuống một sơn cốc, hắn không cần suy nghĩ liền nhún người nhảy xuống theo.
Triệu Lăng Nhi đang hoảng hốt thì cảm giác được bên hông có cánh tay nắm lấy. Lúc nhìn thấy Yến Đình Phái, nàng trợn mắt khó tin.
Yến Đình Phái dùng sức ôm chặt nàng, đúng lúc thân thể sượt qua một gốc cây vươn ra từ vách đã, kịp thời đưa tay nắm lấy.
“Lăng nhi, ôm chặt trẫm!” Mặt hắn vì dùng sức quá mức mà càng thêm tái nhợt.
“Hoàng thượng, sao ngài lại ngốc như vậy?” Triệu Lăng Nhi khóc.
“Trẫm đã nói muốn vĩnh viễn cùng ngươi chung một chỗ!”
“Nghe đến đó, Triệu Lăng Nhi khóc càng ác liệt. Hốt nhiên, một tiếng rắc vang lên, cành cây không chịu được sức nặng của hai người, đã gãy ra.
“Hoàng thượng, cành cây sắp rơi ra rồi, ngài mau buông tay, mau!”
“Lăng nhi đừng hoảng hốt, nắm chặt trẫm, còn có, đừng khóc, ngoan! Trẫm sẽ không buông ngươi ra đâu!”
“Hoàng thượng, ta là người xấu, là ta hại ngươi, ta cần phải đã bị trừng phạt!” Triệu Lăng Nhi đột nhiên dùng đại lực hất tay của hắn ra.
“Lăng Nhi đừng như vậy, trẫm cũng biết. Nhưng trẫm không trách ngươi.”
“Ngài biết?” Triệu Lăng Nhi kinh ngạc, ngừng giãy dụa.
“Lăng Nhi tin vào vận mệnh không? Mỗi người sau khi ra đời đã có một con đường phải đi, cho nên, tất cả những điều này đều là mệnh của trẫm.”
“Hoàng thượng, nếu ngài biết ta hại ngài, vì sao không vạch trần ta, còn để ta tiếp tục đi làm?”
“Lăng Nhi là một người thiện lương, ngươi sở dĩ làm như vậy, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ. Trẫm đã nói, tâm nguyện lớn nhất của trẫm chính là muốn thấy Lăng Nhi vui vẻ!”
Kỳ thật ngay sau khi phát hiện thân thể có điểm không ổn, thái y đã chẩn ra hắn trúng kịch độc. Dưới sự trợ giúp của hắn, hắn còn tra ra người hạ độc là Triệu Lăng Nhi. Hắn vốn cũng muốn hỏi nàng vì sao lại làm như vậy, nhưng mỗi lần lại nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, hắn lại không đành lòng.
Thái y còn nói, độc dược đã xâm nhập vào phổi của hắn, tỷ lệ khang phục là rất ít. Biết bản thân sắp chết, hắn càng không muốn hỏi nàng. Hắn tin chắc nàng là bất đắc dĩ!
“Hoàng thượng…”
“Lăng Nhi, có thể gọi ta một tiếng Đình Phái, đừng gọi Hoàng thượng nữa không? Ta thích ngươi gọi tên ta.”
“Đình… Phái, Đình Phái!” Không cần suy nghĩ, Triệu Lăng Nhi kêu lên.
“Rất động thính, từ miệng Lăng Nhi nói ra thực là thêm cảm động.” tuấn nhan tái nhợt của Yến Đình Phái lộ ra vẻ vui mừng. Hắn muốn được nghe thêm vài lần nữa, nhưng nhánh cây lại kêu rắc một tiếng nữa.
“Lăng Nhi, nếu có kiếp sau, ta còn có thể thích ngươi! Còn có thể yêu ngươi! Ngươi phải nhớ kỹ, Đình Phái sẽ vĩnh viễn yêu ngươi!” Nói xong câu nói sau cùng, lại lần nữa thật sâu nhìn nàng, Yến Đình Phái dùng toàn bộ sức lực ném nàng lên gốc cây, còn bản thân thì buông tay ra.
Triệu Lăng Nhi kinh hãi nhìn bóng dáng hắn dần dần rơi xuống, càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Đình Phái! Đình Phái…” nàng lúc này mới có thể kêu lên.
Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng vọng lại của vách núi.
Đình Phái, tại sao? Biết rõ ta hại ngươi, tại sao còn liều mình cứu ta? Đình Phái, tại sao ngươi lại ngốc như vậy?…