Tâm tình Triệu Lăng Nhi càng ngày càng lo lắng, bối rối cùng thấp thỏm bất an.
Sau khi biết được quỷ kế của Thác Bạt Phong, nàng còn biết thêm được nhiều chân tướng.
Nguyên lai những bức thư bản thân gửi ra ngoài cũng không tới được tay của A Cảnh ca, cả những bức thư mà bản thân nhận được cũng là do Thác Bạt Phong sắp xếp.
Tại sao? Tại sao hắn lại ghê tởm và ti tiện như vậy? Sao lại máu lạnh vô tình như vậy? Sao có thể không chừa thủ đoạn nào như vậy?
Nàng còn tưởng rằng thượng thiên bắt đầu chiếu cố bản thân, không nghĩ tới, những lời ngon tiếng ngọt cất giấu vô biên vô hạn đều là nói dối, từng hành động nhu tình mật ý đều là giả tạo đáng sợ, tất cả đều là phù dung sớm nở tối tàn, huyễn như bọt nước.
Đáng tiếc nhất là bản thân lại ngu xuẩn tin hắn, không nề hà gì nỗ lực vì hắn, cả thân và tâm đều vì hắn! Nàng oán bản thân không có phân biệt tốt xấu, hận bản thân không có cốt khí, càng hận bản thân không biết liêm sỉ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại nhớ tới đêm trước khi rời khỏi Thác Bạt hoàng triều…
Đêm chẳng những cô độc tịch mịch mà còn lạnh lẻo như nước. Nàng nằm trên chiếc giường lớn trống rỗng, không cách nào ngủ được.
Hắn nói cho nàng thời gian ba ngày để suy nghĩ. Nàng liều mạng bắt buộc bản thân quên hắn, tuy nhiên, nàng phảng phất như bị trúng tà, lại đi nhớ mãi không quên kẻ tiểu nhân hèn hạ đó, càng muốn quên thì bóng dáng hắn hiện lên càng rõ ràng, khoảng thời gian vui vẻ cùng hắn không lúc nào là không hiển hiện trước mắt.
Bên cạnh đó, Tiểu Thiến lại luôn cố ý vô tình “tả oán” việc hắn đối tốt với tần phi này, ngủ tại cung điện kia ở trước mặt nàng, vì vậy nàng càng không thể kiên cường. Giả như không biết chống đỡ, chỉ sợ nàng đã hàng phục hắn từ lâu rồi.
“Chi…” cửa phòng bị mở ra, nàng xốc chăn, phát hiện tên ma quỷ thời thời khắc khắc quấn quanh đầu óc nàng đang tiến tới gần.
Khóe môi hắn nhếch lên lạnh lùng, toàn thân cất giấu một cỗ khí cuồng phóng; hàng mi dài của hắn mơ hồ tản ra lực sát thương khó dò.
“Ngươi tới đây làm gì?” nàng lành lạnh đảo mắt.
Hắn không nói, chậm rãi đi tới trước giường, tựa vào trụ giường cười mỉa.
Nội tâm dấy lên tức giận, nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn rồi kéo cao chăn, chuẩn bị bao lấy bản thân.
Nhưng hắn còn nhanh hơn, những ngón tay hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng, tuấn mục ôn nhu, khuôn mặt đầy tà khí nhìn nàng.
“Bỏ đi!” Nàng kinh giác, tiếng nói bản thân không hề trấn định, mơ hồ lộ ra mấy phần cảnh giác.
“Lăng nhi!” Hắn cúi đầu, tiếng nói ôn nhu truyền ra từ miệng hắn, xẹt qua tai nàng.
Trong nháy mắt, nàng lại giống như bị trúng tà, động tác trong tay liền ngưng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Không biết bao lâu, cả người hắn đã ngồi xuống bên cạnh nàng, hai bàn tay thâm nhập vào trong áo ngủ của nàng, bắt đầu bừa bãi.
Giống như dĩ vãng, thân thể của nàng bị hai tay hắn động chạm dần dần nóng lên, đầu óc trở nên trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, thừa nhận nàng đang bị hắn hành hạ.
“Lăng nhi, trẫm rất nhớ ngươi, mấy ngày không gặp trẫm, ngươi có nhớ trẫm không?” Cũng vẫn là giọng nói làm cho người ta không thể kháng cự này.
Không cần, không nên nghe, ngàn vạn lần đừng để bị hắn dụ dỗ, chỉ cần qua đêm nay, ngươi có thể hoàn toàn thoát ly hắn, thoát ly tên ma quỷ dối trá lãnh huyết này.
Lúc ấy, lòng của nàng không ngừng hò hét, yêu cầu bản thân nhất định kiên nhẫn, ngón tay cấu vào lòng bàn tay, khắc chế luồng rung động điên cuồng đang dâng lên. Nàng không muốn trở thành vật hy sinh giúp hắn xâm lược Yến quốc, thậm chí là cả thiên hạ. Nhưng không biết tại sao luồng cảm giác mị nhân quen thuộc đó làm nàng vô lực cũng như vô tâm cự tuyệt.
Hắn cởi bỏ quần áo, gắt gao quấn lấy nàng, ngọn lửa lại bùng lên thiêu đốt lý trí cả hai người.
Không thể ngăn chặn, nàng cảm giác bất lực, nước mắt chảy xuống, một cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có tấn công mọi giác quan của nàng.
“Lăng nhi, khoái nhạc không? Có cảm giác được ngươi hình như đang ở trên mây không?” Hắn một bên luật động, một bên tà mị hỏi nàng.
Nàng mặc dù không nói, nhưng tiếng rên rỉ của nàng, phản ứng của nàng, đều cho thấy nàng lại trầm luân .
“Lăng nhi, ngươi là người thích hợp nhất với trẫm! Chỉ có ngươi mới làm trẫm cảm thấy tâm linh kết hợp. Trẫm hy vọng vĩnh viễn sẽ được cùng ngươi ở chung một chỗ, thật sự hy vọng, nhưng mà…”
“A… A…” Triệu Lăng Nhi cảm thấy bản thân sắp đã chết, là cực lạc mà chết. Nàng hé miệng, bất lực ngâm gọi, giãy dụa thân thể, phối hợp hắn càng tiến thêm một bước.
“Lăng nhi, làm sao bây giờ? Ngươi muốn trẫm làm sao bây giờ?” Bởi vì hắn không ngừng ra sức, mồ hôi dọc theo đường nét tuấn mỹ trên mặt hắn rơi xuống, càng thêm mê người cùng mị hoặc.
“Hoàng thượng, ta đáp ứng ngươi! Ta đáp ứng ngươi!” Nàng, cũng đầu hàng! Bởi vì nàng cũng muốn vĩnh viễn cùng hắn chung một chỗ!
Liền như vậy, nàng vứt bỏ tất cả, đáp ứng yêu cầu tà ác của ahwns, trở về Triệu quốc, lấy phương thức hòa thân để tới gần Yến Đình Phái, làm Yến Đình Phái suy sụp, để cuối cùng khiến cho Yến quốc trở thành tử quốc của Thác Bạt hoàng triều…
“Nương nương, đã tới rồi! Nương nương…” Màn xe được vén lên, truyền đến tiếng nói nhỏ của phu xe.
Triệu Lăng Nhi rốt cục từ trong hồi ức tỉnh táo lại, nàng thẳng lưng, nhảy xuống đất. Nhìn cung tường màu đỏ cao cao trước mắt, còn có hàng cổ bách cung kính tang thương, một cỗ cảm giác xa cách nhiều năm du nhiên nhi sanh.
Dĩ vãng, bởi vì xuất chinh, nàng đã từng rời khỏi hoàng cung đến 2 tháng, nhưng cảm giác lúc đó cũng không phức tạp cùng phiền muộn như hiện tại.
Nàng quay đầu lại, phân phó phu xe: “Ngươi trở về đi thôi!”
“Vậy nương nương tất cả cẩn thận!” phu xe này, là một thân tín của Thác Bạt Phong.
Đưa mắt nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nàng mới thu hồi tầm mắt, đi tới cửa cung.
“Tam công chúa?” Thủ vệ hộ vệ thấy Triệu Lăng Nhi, lập tức vui mừng mà cung kính kêu lên. Bởi vì chức trách yêu cầu, Triệu Lăng Nhi thường xuyên ra cung, thủ vệ hộ vệ đều biết nàng.
“Hãy bình thân!” Nếu là trước đây, Triệu lăng nhi nhất định sẽ tặng cho bọn họ một giọng nói và nụ cười ngọt ngào, nhưng hôm nay, nàng không có bất cứ vẻ mặt gì, chỉ là nhẹ giọng ứng một câu liền bước vào cửa cung.
Dọc theo đường đi, nàng vừa đi vừa dừng, dĩ nhiên mất đến nửa canh giờ, mới trở lại “nhà” .
Nhàn phi đi từ tẩm phòng ra đại điện, nhìn thấy Triệu Lăng Nhi, đầu tin là khó tin dụi dụi mắt, cuối cùng thì kích động mừng rỡ chạy tới trước mặt nàng, “Lăng nhi! Thật là ngươi sao? Ngươi đã trở về?”
“Nương!” Tiếng kêu thê thảm chứa đựng bao chua xót, khổ sở và nhớ nhung.
“Lăng nhi, ngươi dọa nương nương gần chết đó!” Nhàn phi ôm chặt Triệu Lăng Nhi, lệ nóng doanh tròng.
Hai mẹ con cứ ôm nhau khóc lóc như vậy. Không biết sau bao lâu mới lưu luyến tách ra.
“Lăng nhi, nào, để nương nương ngắm ngươi nào!” Nhàn phi nhìn Triệu Lăng Nhi từ đầu đến chân, tỉ mỉ đánh giá. Phát hiện ngoài việc ánh mắt nàng có điểm cô đơn, mặt mũi có điểm tiều tụy thì khuôn mặt không có gì khác thường, nhưng thân thể có vẻ đẫy đà lên rất nhiều.
“Lăng nhi, rốt cục có chuyện gì xảy ra? A Cảnh nói ngươi tự dưng mất tích, bọn họ tìm kiếm xung quanh vài ngày mà không thấy người, chỉ thấy ngựa của ngươi!”
“Buổi tối hôm đó, lúc tan tiệc, ta không ngủ được nên đã cưỡi ngựa đi dạo gần đó một chút, ai ngờ lúc qua một vách núi, bạch mã lại phát sinh dị trạng làm ta ngã ở vách đá…” Triệu Lăng Nhi nói ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn.
“Vậy ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Vừa nghe là rơi vào vách đá, Nhàn phi đã kinh hãi kêu lên.
“May mắn là ta rơi vào một tán cây vươn ra bên vách núi, sau đó mới rớt xuống, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bị trật mắt cá chân. Ta sở dĩ đến giờ mới trở về vừa là do chân bị thương vừa là vì ta tìm mãi mới thấy đường lên.
“Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi! Ngươi cuối cùng bình an trở về, lão Thiên có mắt mà!” Nhàn phi tâm tình vẫn kích động, “Đúng rồi Lăng nhi, ngươi mau đi yết kiến phụ hoàng, cho hắn biết ngươi đã trở về, ngươi đột nhiên mất tích, hắn cũng rất là lo lắng.”
Đúng vậy, hắn sợ không có nàng, Triệu quốc sẽ bị biệt quốc xâm chiếm! Nhớ đến phụ hoàng tầm thường hoang dâm đó, Triệu Lăng Nhi âm thầm hừ lạnh.
Nhưng tối hậu, nàng cũng căn cứ quy củ, đi tới tẩm cung của Triệu Huân Ngâm. Huống hồ, nàng cũng có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với hắn.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!” Triệu Lăng Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống trước mặt Triệu Huân Ngâm.
“Lăng nhi, ngươi đã trở về!” Triệu Huân Ngâm lần đầu tiên lộ ra vẻ kích động trước mặt Triệu Lăng Nhi. Cũng khó trách, thiếu Triệu Lăng Nhi, hắn làm sao có thể vô ưu ngồi đây cùng tần phi dâm nhạc.
“Làm phụ hoàng lo lắng, nhi thần đáng chết!” Triệu Lăng Nhi dáng vẻ áy náy, đem những điều mới nói với Nhàn phi kể lại cho Triệu Huân Ngâm.
“Thì ra là thế!” Triệu Huân Ngâm nghe xong, tâm tình bối rối cuối cùng yên ổn xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu!” Triệu Lăng Nhi vừa nói, đảo mắt nhìn phi tử phía sau Triệu Huân Ngâm.
Triệu Huân Ngâm cho phi tử lui ra xong mới cất tiếng hỏi: “Lăng nhi có việc gì cứ nói cho phụ hoàng!”
“Nhi thần muốn mau chóng hòa thân giá đến Yến quốc!” Triệu Lăng Nhi nói gọn gàng dứt khoát.
Triệu Huân Ngâm chấn động, khói hiểu nhìn kỹ Triệu Lăng Nhi một hồi, mới chậm rãi hỏi: “Lăng nhi tháng trước còn muốn lùi lại hôn lễ, tại sao lần này lại thay đổi chủ ý?”
“Triệu quốc chúng ta dũng mãnh thiện chiến, nhưng nếu trường kỳ chinh chiến cũng không phải là kế sách lâu dài. Yến quốc phồn vinh hưng thịnh, có thực lực cường đại, sau khi Triệu quốc chúng ta có quan hệ thông gia với họ, những ngoại địch của ta sau này nếu có ý muốn nhòm ngó chúng ta cũng phải nhìn sang Yến quốc, tự nhiên cũng sẽ cố kỵ vài phần, không dám tùy tiện xâm phạm!” Những cái cớ này, Triệu Lăng Nhi đã sớm chuẩn bị.
“Ân! !” Triệu Huân Ngâm tỉnh ngộ gật đầu, “Biện pháp này đúng là không tệ!”
“Nhi thần cùng Yến quốc hoàng đế mặc dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cũng hiểu khá rõ, hắn đối với nhi thần coi như dụng tâm, sau khi nhi thần giá qua đó, chắc chắn sẽ thật tốt phụng dưỡng hắn.”
“Ân! Vậy để phụ hoàng báo tin cho Yến Đình Phái.” Tên ngu ngốc Triệu Huân Ngâm đã sớm không có chủ kiến, vừa nghe Triệu Lăng Nhi nói có lý thì lập tức đồng ý.
“Còn có, phụ hoàng xin yên tâm, vô luận nhi thần ở đâu, đều nhớ cố hương, nhi thần nhất định sẽ không để Triệu quốc bị khi dễ.”
“Đúng là nữ nhi tốt của trẫm! Nhàn phi sinh được một nữ nhi hiểu chuyện, nhu thuận như ngươi, trẫm nhất định sẽ hậu đãi nàng.” Triệu Huân Ngâm mặt rồng đại duyệt.
Điều nàng muốn chính là câu nói này! Triệu Lăng Nhi nén vui mừng, cười với Triệu Huân Ngâm rồi cáo từ.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Lăng nhi, ngươi muốn thành hôn, A Cảnh ca không biết nên tặng lễ vật gì, chỉ có thể tặng ngươi cái này!” Vương Cảnh nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của Triệu Lăng Nhi, đặt lên đó một chiếc vòng tay màu đỏ.
Thực là đẹp quá! Từng viên đá đỏ nối nhau, mượt mà rắn chắc, dưới ánh sáng mặt trời tản mát ra quang mang mỹ lệ. Triệu Lăng Nhi vui mừng nhìn, không nỡ rời tầm mắt.
“Lễ vật không đáng giá, hy vọng ngươi đừng trách.” Vương Cảnh cũng kích động ngắm nhìn chiếc vòng ngưng tụ tâm huyết và tinh lực của hắn.
“A Cảnh ca, cám ơn! Mặc kệ là lễ vật gì, chỉ cần là của A Cảnh ca tặng, đối với Lăng nhi đều trân quý!” Triệu Lăng Nhi cảm kích vạn phần, “Thật sự rất đẹp, đây là chiếc vòng đẹp nhất Lăng nhi từng thấy, nó nhất định khiến A Cảnh ca tốn không ít thời gian và tâm huyết.”
Vương Cảnh không trả lời, mà u thán, “Nó đại diện cho lời chúc phúc của ta, từ nay về sau, nó sẽ thay thế ta, bảo vệ ngươi thật tốt, thật tốt…” Hai chữ “làm bạn” hắn không nói được, bởi vì hắn biết rõ, sau này sẽ có người khác làm bạn nàng, đó là Yến Đình Phái.
“Cám ơn! Lăng nhi biết!” Triệu Lăng Nhi vừa nói, liền tháo hai chiếc hoa tai xuống, thận trọng đưa cho Vương Cảnh, “A Cảnh ca, đây là đôi hoa tai Lăng nhi thích nhất, từ nay về sau nó sẽ đại diện cho ta, làm bạn với ngươi, chúc phúc cho ngươi!”
Vương Cảnh vững vàng nhận lấy, cảm thụ được hơi ấm của nàng, kích động lắp bắp nói, “Nhất định… nhất định… chúng nó nhất định sẽ làm được!”
Triệu Lăng Nhi cười, sự chú ý trở lại chiếc vòng trên tay, tò mò hỏi: “A Cảnh ca, đây là đậu gì vậy? Sao ta chưa từng thấy?”
“Tương tư đậu!”
“Tương tư đậu?” Triệu Lăng Nhi nghi hoặc.
Đậu đỏ sinh miền nam, xuân lai phát kỷ chi? Nguyện quân chọn thêm hiệt, vật ấy …nhất tương tư!
Bất quá, hắn không dự đinh nói cho nàng ý nghĩa chân chính của nó.
“A cảnh ca, ngài tặng Lăng nhi tương tư đậu, đại biểu cho ngươi sẽ nhớ Lăng nhi, có phải hay không?”
Trừ nhớ ra, còn có yêu thương nồng đậm, trọn đời không quên! Vương Cảnh thầm nói.
“A Cảnh ca…”
“Ách, ” Vương Cảnh phục hồi tinh thần, lại lần nữa nhìn liếc mắt nhìn những hạt đậu đỏ rực, gật đầu, “Không sai, chúng nó đại biểu ta đối với ngươi khiên quải cùng chúc phúc. Cho nên Lăng nhi, ngươi phải hạnh phúc, chúc ngươi cùng Yến Đình Phái đối hữu tình nhân, Loan Phượng hợp ô, tương thân tương ái, bạch đầu giai lão!”
Hữu tình nhân! Tương thân tương ái! Bạch đầu giai lão! Nhớ ra nhiệm vụ của bản thân, khuôn mặt Triệu Lăng Nhi không khỏi ảm đạm xuống. Mãi đến Vương Cảnh gọi mấy lần mới khôi phục.
“Lăng nhi, ngươi có tâm sự?” Vương Cảnh nhìn chăm chú vào nàng, con ngươi đen lộ vẻ ân cần cùng lo lắng.
Triệu Lăng Nhi không nói, chỉ là khẽ run.
Nhìn ra dị trạng của nàng, Vương Cảnh nắm tay nàng lên, gấp giọng hỏi: “Có thể nói cho A Cảnh ca hay không?”
“Ta…”
“Việc ngươi tự nhiên mất tích và việc Thác Bạt quân đột nhiên lui binh có liên quan gì tới nhau không?” Vương Cảnh đưa ra phỏng đoán.
“Làm sao có thể!” Triệu Lăng Nhi trả lời quá nhanh, càng làm cho Vương Cảnh thêm nghi hoặc.
“Lăng nhi, tới cùng chuyện gì xảy ra, nói cho A Cảnh ca được không? Ngươi rõ ràng đã nói, vì nương ngươi, ngươi muốn ở lại thêm một năm!”
“A Cảnh ca…”
“Chẳng lẽ Yến Đình Phái đổi ý?”
“Không phải! Không liên quan đến hắn!” Triệu Lăng Nhi không đành lòng để người khác hiểu lầm Yến Đình Phái, “Là ta chủ động đề nghị. Ta cảm giác được, chỉ cần ta giá đến Yến quốc, địch nhân xét đến Yến quốc phân thượng, sẽ có cố kỵ đối với Triệu quốc. Ngài cũng biết, mỗi lần đánh giặc, vô số binh lính bị thương cùng hy sinh.”
Lý do nàng nói đích xác là rất tốt, rất đầy đủ, nhưng không hiểu sao Vương Cảnh vẫn cảm thấy có điểm là lạ.
“A Cảnh ca, cưỡi ngựa thi với ta nhé? Tương lai không biết còn có cơ hội tỉ thí cùng A Cảnh ca hay không!” Không muốn hắn phỏng đoán thêm, Triệu Lăng Nhi đổi đề tài, cầm tay hắn, cùng nhau đi vào chuồng ngựa cách đó không xa.
Nàng sải bước tới bạch mã, nhanh chóng cầm dây cương, hấp tấp chạy ra.
Vương Cảnh trong lòng mặc dù cảm nghi ngờ, nhưng cũng không truy cứu nữa, cũng vội vàng tung người lên ngựa, đuổi theo nàng…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Tẩm phòng lưu động một cỗ hào khí hớn hở, đồng thời cũng tràn ngập một cỗ thương cảm nồng đậm.
Nhìn tuyệt mỹ nhân nhi một thân giá y đỏ trong gương, Nhàn phi tràn đầy vui mừng.
Đột nhiên, Triệu lăng nhi quay đầu lại, “Nương, xin lỗi, nữ nhi bất hiếu!”
Nhàn phi nghe thấy thì bao nhiêu khổ sở cố kìm nén ở đáy lòng thiếu chút nữa trào ra, nàng cực lực nhịn xuống cái nghẹn ngào nơi yết hầu, cười dài nói: “Đồ ngốc, mẫu thân luôn muốn ngươi tìm được chỗ tốt, ngươi giá đến Yến quốc xa xôi, mẫu thân mặc dù có chút lo lắng, nhưng ngươi được gả cho một lang quân như ý, mẫu thân cũng yên tâm!”
“Nương…” Nàng hận không thể lập tức nói ra bí mật trong lòng. Tuy nhiên, lời nói đến khóe miệng vẫn không thể thoát ra. Bởi vì, nàng xấu hổ, đồng thời cũng không muốn làm cho mẫu thân bi thương cùng khổ sở.
“Không cần lo lắng cho nương, nương sẽ sống thật tốt, huống hồ còn có A Cảnh chiếu cố cho ta.”
“Nương…”
“Ngoan, đừng khóc, ngươi nhìn xem. Cho dù đây không phải là chính thức ra mắt con dân Yến quốc, nhưng nói thế nào cũng là thời gian ngươi xuất giá, nhất định phải thật xinh đẹp, thanh lịch, trang trọng. Thân là tam công chúa Triệu quốc, ngươi không thể thất lễ với người ta, không thể làm phụ hoàng ngươi mất mặt!” Nhàn phi vừa nói, vừa nhấc chiếc khăn tay lên, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cho Triệu Lăng Nhi.
Triệu Lăng Nhi rơi lệ, nhìn vào bóng mình trong gương, tâm tình càng thêm kích động.
Nhìn vào sự lạnh nhạt của phụ hoàng với mẫu thân, nàng đã thề tương lai nếu không tìm được một nam nhân chân tâm yêu mến thì sẽ không lấy chồng.
Gặp Yến Đình Phái là trong bữa tiệc sinh nhật năm ngoái của phụ hoàng, hắn khiêm khiêm có lễ, anh tuấn tiêu sái, tao nhã vô cùng, làm nàng cảm thấy ấm áp, đáy lòng tựa hồ đã xúc động. Vì vậy mới có việc Triệu quốc và Yến quốc hòa thân.
Nàng cũng đã từng tưởng tượng cảnh bản thân đầu đội mũ phượng cao quý, thân khoác khăn choàng mỹ lệ, hoan hỉ gả cho Yến Đình Phái.
Nhưng hôm nay nàng không cảm thấy bất kỳ vui sướng hay chờ mong nào cả. Đơn giản là tất cả đã thay đổi rồi, từ sau khi gặp tên ma quỷ Thác Bạt Phong kia, tất cả đều không còn nằm trong tầm khống chế của bản thân nữa.
“Nương nương, tam công chúa, đã đến lúc xuất phát!” cung nữ đi vào nhắc nhở, phát hiện lớp trang điểm của Triệu Lăng Nhi bị trôi đi ít nhiều, liền vội vàng cầm lấy son phấn trên bàn dậm vào.
Mãi đến khi xác định tất cả đã thỏa đáng rồi, hai cung nữ mới nâng đỡ Triệu Lăng Nhi lúc đó đang trăm mối tơ vò ra khỏi tầm phòng mà nàng đã sống mười tám năm.
Cuối cùng, dưới sự tiễn đưa của Nhàn phi, Triệu Huân Ngâm và đủ loại văn võ bá quan, Triệu Lăng Nhi ngồi lên cỗ xe ngựa hoa lệ…