Một Đêm Ân Sủng

Chương 90: Tiền duyên thiên - 2 : Mị tâm




Dựa vào nội công thâm hậu, Thác Bạt Phong có thể nói là vô thanh vô tức đi tới bên người Triệu Lăng Nhi, trước khi nàng kịp phát hiện thì đã điểm huyệt ngủ của nàng.

Ánh sáng nhu hòa chiếu lên mặt hồ nước dập dờn, thủy khí nhàn nhạt bay lên, cảnh tượng phi thường yên tĩnh đẹp đẽ.

Thác Bạt Phong nhìn chăm chú vào người đang nằm trong lòng hắn. Hậu cung của hắn giai lệ vô số, toàn những mỹ nhân đẹp như quan ngọc, quốc sắc thiên hương, như hoa như ngọc cả. Tuy nhiên, vẻ đẹp giống như nàng, giống như hoa sen mới nở, mê người thoát tục, cũng là lần đầu tiên hắn thấy.

Da thịt tuyết trắng, dưới ánh trăng càng trở nên mịn màng; những giọt nước lóng lánh vẫn vương trên da thịt trắng nõn ấy càng tăng thêm một phần gợi cảm cùng dụ dỗ.

Những ngón tay hắn từ từ đi xuống, tận tình hưởng thụ mỗi tấc da thịt trên người nàng.

Nàng trông xinh xắn lanh lợi, tuyết phong tròn trịa cao vút, tiểu phúc trơn nhẵn như ngọc, đôi chân thon dài, cả người kiều mỹ.

Hắn vốn chỉ muốn tùy ý chạm thoáng vào thôi, nhưng hắn dần dần phát giác, hắn tựa hồ đã lưu luyến rồi.

Tuyết phu trắng mịn như tơ, ôn nhu vạn phần, bởi vì hắn vuốt ve mà nổi lên một tầng hồng nhạt, rất là mê người. Nhìn nhìn, hắn cảm giác yết hầu căng thẳng, bụng dưới tựa hồ nổi lên một cỗ khác thường, cảm giác nóng bức thiếu chút nữa thiêu đốt hắn.

Nếu bình thường, hắn nhất định không chút do dự, lập tức muốn nàng. Tuy nhiên, nghĩ tới vừa rồi nhìn thấy quân phục Triệu quốc, lý trí của hắn lập tức chiến thắng, những ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng đi tới nơi riêng tư của nàng, rất nhanh đã tìm được cửa vào quen thuộc kia, dùng sức đi vào.

Lúc đụng tới tầng “chướng ngại vật” mỏng đó, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tia vui vẻ. Hắn ôm lấy nàng trở lại trên bờ, nắm lên bộ quân phục khoác lên người nàng, mang nàng nhảy lên tuấn mã, trở lại quân doanh.

“Hoàng thượng nửa đêm triệu hoán thuộc hạ tới đây, xin hỏi là có chuyện gì? Chẳng lẽ đã xảy ra việc gì rồi?” Vẫn là tên trung niên tướng lãnh kia. Mới vừa rồi lúc hắn đang ngủ mơ màng thì bị người đánh thức, nói Hoàng thượng muốn hắn lập tức yết kiến.

Thác Bạt Phong chỉ người trên giường, hỏi: “Đã gặp nàng chưa?”

Trung niên tướng lãnh vừa nhìn, lớn tiếng kinh hô, “Hoàng thượng, nàng… nàng không phải là Triệu Lăng Nhi sao? Sao… sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?”

“Ngươi xác định nàng là Triệu Lăng Nhi? Nữ nhi của Triệu Huân Ngâm, Thống soái hoàng quân Triệu quốc?”

“Hồi Hoàng thượng, thuộc hạ khẳng định! Thuộc hạ đã cùng nàng giao chiến vài lần, tất nhiên nhận ra nàng. Huống hồ, trên người nàng còn mặc bộ khôi giáp màu bạc này, thân phận của nàng rõ ràng rồi.”

Thác Bạt Phong vừa nghe, bạc môi khêu gợi lộ ra một nụ cười tà mị, cấp bách ôm lấy người trên giường, vừa đi ra ngoài vừa phân phó: “Thông báo lui binh.”

“Lui binh?” Trung niên tướng lãnh cả kinh, “Hoàng thượng, chúng ta không phải nói ba ngày sau sẽ lại tiến công sao? Tại sao đột nhiên lui binh?”

Trung niên tướng lãnh vừa đi theo Thác Bạt Phong ra doanh trướng vừa tiếp tục nói: “Hoàng thượng, chiến dịch mấy ngày trước đúng là quân ta không thắng lợi, nhưng lần này có Hoàng thượng tự mình ngự chinh, nhất định có thể đánh cho Triệu quốc không còn mảnh giáp. Huống hồ, Triệu quốc thiếu Triệu Lăng Nhi suất lĩnh, căn bản không thể uy hiếp được quân ta.”

“Chiếm Triệu quốc là việc phải làm. Tuy nhiên, trẫm muốn không tốn một hơi sức nào mà đạt được Triệu quốc!” nói xong, Thác Bạt Phong đã nhảy lên lưng ngựa.

“Nhưng Hoàng thượng…”

“Không cần nói nữa, nghe chỉ thị của trẫm, ngày mai lập tức lui binh!” Hắn kéo dây cương.

“Vậy… Thuộc hạ tuân mệnh!” Trung niên tướng lãnh cung kính địa đáp một câu, lập tức lại hỏi: “Hoàng thượng, giờ đang là nửa đêm, ngài định đi đâu?”

“Trẫm trở lại kinh thành!” Thác Bạt Phong nhàn nhạt ném lại một câu, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, một tay ôm Triệu Lăng Nhi sát vào lòng, một tay lặc nhanh dây cương, lạnh lùng thét to một tiếng, tuấn mã lập tức chạy đi, rất nhanh biến mất giữa bóng đêm…

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Trong phòng giam. Triệu Lăng Nhi cuộn người lại ngồi xổm ở góc tường. Cả người vẫn không thể bình tĩnh lại.

Hạ thể truyền đến đau đớn làm nàng phải kêu lên. Từ từ xốc tấm chăn che người ra, nàng nhìn thấy trong bắp đùi còn lưu lại vết máu loang lổ.

Hóa ra chuyện vừa rồi không phải là mộng, nàng thật sự đã bị tuấn mỹ nam tử xa lạ kia xâm phạm.

Tại sao có thể như vậy! Trời ạ, ai có thể nói cho nàng, tới cùng chuyện gì xảy ra!

Nàng nhớ sau khi kết thúc bữa tiệc, nàng cưỡi ngựa đi tới tiểu hồ gần quân doanh, cởi xiêm y tắm rửa, sau đó thì không nhớ được gì nữa.

Tiểu hồ đó là do nàng một lần vô tình tìm thấy, rất kín đáo, những người khác không hề biết. Nửa tháng hành quân này, nàng cách ngày lại tới đó tắm rửa, vẫn bình an vô sự. Nhưng, lần này lại xảy ra sự!

Nam tử xa lạ vừa rồi là ai? Là hắn đã bắt bản thân? Lúc nãy đã nhìn thoáng qua, gian phòng đó rất rộng rãi xa hoa, phi thường trang lệ.

Có thái giám, thị vệ, còn có cả địa lao âm trầm này… Chẳng lẽ nơi này là hoàng cung?

Là hoàng cung quốc gia nào? Nàng phi thường rõ ràng, trong phương viên trăm dặm phụ cận quân doanh, không phải là đất hoang thì cũng chỉ có vài thôn nhỏ. Người nọ rốt cuộc đã dùng phương pháp gì mà có thể thần không biết, quỷ không hay đưa bản thân tới đây?

Còn có, nếu hắn đơn thuần muốn xâm phạm bản thân, tại sao không tiến hành luôn ở bên hồ mà còn phải hao tổn tâm tư đưa bản thân về hoàng cung?

Sau khi xâm phạm lại giam nàng vào địa lao này, tới cùng hắn có mục đích gì? Sau này sẽ có những gì chờ đợi bản thân đây?

Bao nhiêu nghi vấn cùng dồn đến khiến nàng tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao. Rốt cục, đầu óc không chịu đựng được nữa, nàng hét lên một tiếng, ôm đầu ngất đi…

Trong lao vẫn tràn ngập thứ mùi mốc meo ẩm thấp, trừ vài tiếng chuột gọi bạn thì phi thường yên lặng.

Trên người Triệu Lăng Nhi vẫn chỉ có tấm chăn vàng, mái tóc dài rồi bù xõa xuống, lăng loạn khô héo, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng vì không có ánh nắng mặt trời mà trở nên nhạt nhòa ảm đạm.

Ba ngày trong lao, trừ có thị vệ một ngày ba bữa đưa cơm thì không có tới một bóng người.

Nàng vẫn một mực suy đoán, rốt cuộc đây là đâu? Nam nhân đã đoạt đi lần đầu tiên của bản thân là ai? Vì sao lại nhốt bản thân ở đây? Còn có, rốt cục là muốn nhốt tới khi nào?

Không biết tình hình quân đội Triệu quốc ra sao rồi? A Cảnh ca phát hiện ra bản thân mất tích nhất định sẽ rất lo lắng. Triệu quốc và Thác Bạt vương triều giao chiến mấy ngày, đang lúc thượng phong, bản thân lại mất tích, có thể làm cho lòng quân đại loạn không, làm giảm sĩ khí không?

Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập tiến đến làm Triệu Lăng Nhi tỉnh lại.

Nàng cảnh giác đứng lên, nín thở chờ đợi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong nháy mắt, hai tên thị vệ xuất hiện trước mặt Triệu Lăng Nhi.

“Loảng xoảng!” cửa lao bị mở ra, bọn họ bước vào, không nói tiếng nào xách nách Triệu Lăng Nhi ra ngoài.

“Uy, các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Triệu Lăng Nhi giãy ra, thấy bọn họ không trả lời thì nhấc chân lên, chuẩn bị đánh bọn họ.

Ai ngờ, nàng rất nhanh bị bọn họ chế trụ! Nguyên lai, bọn họ không phải thị vệ bình thường, mà là đại nội cao thủ võ nghệ cao cường! Ghê tởm hơn chính là, bọn họ cùm chân nàng bằng một sợi xích rất nặng.

“Uy, buông, các ngươi muốn làm gì vậy!” Triệu Lăng Nhi giận tím mặt.

“Hoàng thượng muốn gặp!” một tên nói.

Hoàng thượng? Hoàng thượng trong miệng bọn họ có phải là nam nhân kia hay không? Hắn muốn gặp bản thân để làm gì?

Sau đó Triệu Lăng Nhi lại rơi vào trầm tư, đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần thì phát hiện ra bản thân đang ở trong một gian phòng xa hoa. Sau đó, nàng hình như nghe thấy có âm thanh cổ quái.

Nhìn về phía phát ra tiếng kêu, nàng kinh thấy trên chiếc giường lớn màu vàng có hai thân hình quang lỏa đang giao triển chung một chỗ! Bọn họ đang…

Khuôn mặt đỏ bừng, Triệu Lăng Nhi vội vàng ngó lơ đi chỗ khác, nhưng những âm thanh kia cứ lọt vào tai, nàng lại ngượng ngùng, vội vàng đi tới cửa, chuẩn bị thoát khỏi nơi này. Đáng tiếc, vô luận nàng dùng sức thế nào, cánh cửa đó vẫn không mở ra!

“Đừng lãng phí khí lực!” Một đạo thanh âm trầm thấp, khàn khàn từ phía sau vang lên.

Triệu lăng nhi ngẩn người, quay đầu lại, một lần nữa nhìn về giường lớn. Là hắn! Nhìn rõ ràng mặt mũi nam nhân đang đong đưa tấm lưng kia, Triệu Lăng Nhi khiếp sợ trợn mắt hốc mồm.

Không ngờ hắn lại tồi tệ như vậy, vừa mới đoạt đi trong sạch của bản thân, hôm nay lại cùng nữ nhân khác chung một chỗ. Hoàng đế đúng không phải là thứ tốt, hắn và phụ hoàng đều giống nhau, đều là sắc bại hoại!

Cùng lúc đó, Thác Bạt Phong cũng âm thầm đánh giá Triệu Lăng Nhi. Đôi mày nàng đang từ từ nhíu lại, hiển nhiên, hắn phi thường không hài lòng với phản ứng của nàng.

Tiến lên vài lần nữa, hắn bứt ra rời đi, sau khi ra lệnh cho nữ tử kia rời đi, hắn cứ thế lõa thể đi tới trước mặt Triệu Lăng Nhi.

“Ngươi là ai?” trong phòng chỉ còn lại Triệu Lăng Nhi và Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong không nói, chỉ dùng ánh mắt phức tạp mà quỷ dị nhìn lại nàng.

“Ngươi bắt ta tới đây có mục đích gì? Còn có, ngươi… ngươi sao lại làm chuyện như vậy đối với ta?” Triệu Lăng Nhi khôi phục lại khí thế trên chiến trường, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thác Bạt Phong vẫn không lên tiếng, đột nhiên vươn một tay ôm nàng vào lòng.

Mùi son phấn nồng đậm xông vào mũi làm cho Triệu Lăng Nhi cảm thấy khó chịu, theo bản năng đẩy hắn ra.

Nhưng cánh tay hắn tựa như thiết trụ, gắt gao vây nàng trong lòng, làm nàng không thể động đậy.

“Uy…” nàng ngẩng đầu, chuẩn bị quát mắng, nhưng lời nói chưa ra đến miệng thì đã bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn bao lấy.

“Ngô…”

Hôn, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng quỷ dị, Triệu Lăng Nhi không thể ngăn cản nụ hôn bá đạo của hắn, lý trí và ý phản kháng đã sớm biến mất cùng với làn sóng lạ lẫm của cơ thể. Tim nàng đập thình thịch, thẹn thùng xen lẫn sợ hãi, cư nhiên còn có một tia khát vọng khó phát hiện.

Đợi đến lúc nàng khôi phục như cũ, phát hiện bản thân đã bị ôm lên giường từ lúc nào, cái cùm trên chân cũng đã được cởi bỏ. Hơn nữa, hắn hình như còn chuẩn bị làm chuyện giống ngày đó với nàng.

Không cần suy nghĩ, nàng giơ lên chân, hung hăng đá vào hắn.

“Úc!” Một tiếng kêu. Hóa ra, Triệu Lăng Nhi vừa rồi nhất thời nóng lòng, đã đá trúng chỗ chí mạng của hắn.

Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng xanh mét, Triệu Lăng Nhi cảm thấy bối rối, tiếng nói sợ hãi, “Đừng trách ta, là ta bị ép buộc! Ai bảo ngươi muốn dùng thứ đồ dơ dáy đó xâm phạm ta, nó vừa rồi mới chạm vào người đàn bà kia!”

“Ha ha!” đột nhiên hắn cười lớn, nét mặt làm người ta sợ hãi lúc nãy cũng dần dần biến mất.

Hắn ngắm nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không vui? Ngươi đang đố kỵ? Thấy trẫm hoan ái cùng nữ tử khác, ngươi cảm thấy rất đau lòng hả? Có phải hay không?”

“Nguyên nhân ta không vui là, ngươi giống như mọi hoàng đế, trầm mê nữ sắc, dâm loạn hoảng mi. Còn như đau lòng, tại sao ta phải đau lòng?” Triệu Lăng Nhi vừa nói, mắt vừa lộ vẻ yếm ác, còn thuận thế ngồi dậy, kéo chăn che lấy thân thể, tiếp tục nói: “Uy, ngươi rốt cuộc là ai? Đây là đâu? Là quốc gia nào? Ngươi bắt ta có mục đích gì?”

Vẻ vui vẻ dần lui, Thác Bạt Phong nhịn xuống những phiền muộn, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, tối hậu bước xuống giường, khoác ngoại bào lên người rồi bước nhanh ra cửa. Lúc tới cửa, hắn quay đầu ném lại một câu, “Ngoan ngoãn ở đây đợi trẫm về, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”

Khó hiểu! Triệu Lăng Nhi cũng nhảy xuống giường, chạy về phía cửa. Nhưng bất luận nàng cố gắng thế nào thì cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích! Ghê tởm! Nàng lại mắng Thác Bạt Phong, đồng thời không khỏi tả oán bản thân vì sao chỉ biết một ít quyền cước công phu đơn giản, nếu A Cảnh ca có ở đây, cái cửa chết tiệt này không thể ngăn nổi hắn.

A Cảnh ca! Nhớ ra Vương Cảnh, nội tâm Triệu Lăng Nhi lại là một hồi bi trướng, than khóc một tiếng, nàng bất đắc dĩ trở lại trên giường.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Ngự thư phòng.

“Không phải tất cả nữ nhân sau khi cùng trẫm đều mê luyến trẫm sao? Tại sao nàng lại không?” tuấn dung Thác Bạt Phong âm trầm, tinh mâu nén giận.

Mới vừa rồi, hắn vừa bước ra khỏi tẩm phòng liền lập tức sai người truyền Vu Thái Triết tới.

Vu Thái Triết, quân sư của Thác Bạt hoàng triều, bác học đa tài, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tinh vu dịch quẻ. Là nguyên lão hai đời của Thác Bạt hoàng triều, cũng là phụ ta đại thần của Thác Bạt Phong.

Khác với Thác Bạt Phong, Vu Thái Triết lai tỏ ra thập phần khí định thần nhàn, “Hoàng thượng, không cần như thế, nàng đến từ dị quốc, chắc là có khác biệt.”

“Vậy ngươi có đề nghị gì? Trẫm hiện tại nên làm như thế nào?” Thác Bạt Phong mày vẫn đang thâm khóa.

Vu Thái Triết thoáng suy tư, nói: “Hoàng thượng, không ngại cưng chìu nàng thêm mấy lần!”

“Cưng chìu nàng thêm mấy lần?”

“Ân, mị tâm chú, mị tâm, nếu có thêm chút yêu thương, nói không chừng sẽ càng thêm linh kỳ.”

“Yêu? Quốc sư muốn trẫm yêu nàng? Hoang đường!” khuôn mặt tuấn tú của Thác Bạt Phong lộ ra vẻ khinh thường.

“Thế giới vạn vật, vừa giống như thực lại vừa như ảo, trong giả có thực, trong thực có giả vậy. Hoàng thượng đã hiểu ý ta chưa?”

Thác Bạt Phong lại trầm ngâm một hồi. Sau đó, hai đầu mày giãn ra, trong mắt lại hiện lên vẻ cuồng vọng, hắn đi nhanh ra khỏi ngự thư phòng.

Lúc đi qua đại điện, hắn gọi thêm vài cung nữ đi vào phòng.

Triệu Lăng Nhi đang trầm tư, nghe thấy tiếng cửa mở thì vội vàng ngồi dậy.

“Nương nương, mời theo nô tỳ đi Bích Thanh Trì tắm rửa thay quần áo!” Vài cung nữ nhất tề đi tới trước giường, cung kính khom người chào Triệu Lăng Nhi.

Ánh mắt Triệu Lăng Nhi lướt qua bọn họ, nhìn về phía Thác Bạt Phong.

Nhận ánh mắt của nàng, quang mang khác thường lóe lên trong mắt Thác Bạt Phong, khóe môi khêu gợi trán ra một nụ cười bí hiểm, chậm rãi nói, “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là Lăng phi của trẫm, ban thưởng Bách Hợp cung.”

Triệu Lăng Nhi nghe xong thì ngây người. Lăng phi? Làm nữ nhân hậu cung của hắn? Còn có, làm sao hắn biết khuê danh của nàng? “Ngươi rốt cuộc là ai?” Nàng nghi hoặc hỏi.

“Trẫm là phu quân của ngươi, là nam nhân ngươi sắp sửa hầu hạ!” Thác Bạt Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, trên mặt là một nụ cười tà mị khó hiểu.

Triệu Lăng Nhi còn chưa kịp phản ứng đã bị vài cung nữ nửa đỡ nửa khiêng ra khỏi phòng.