“Lục công công, phiền ngài nói với hoàng thượng trang phục người yêu cầu đã xong.” Hàn Lăng đặt chiếc ngoại bào màu xanh ngay ngắn ở trên bàn rồi cáo từ: “Lục công công, nô tỳ về Ti Thải phường trước.”
Kỳ thật, Ti Thải phường có những chuyên viên chuyên trách việc mang y phục cho chủ tử, chính là hoàng thượng nhất định muốn Hàn Lăng phải tự mình đưa tới. Hàn Lăng còn tưởng rằng hôm nay lại bị một phen chế nhạo cùng vũ nhục, không ngờ tới đúng lúc hoàng thượng đang bàn công chuyện với các đại thần tại ngự thư phòng. Thật là ông trời có mắt giúp nàng tránh được một kiếp! Cho nên không nên chậm trễ, nàng để y phục xuống, chuẩn bị rời đi.
Tâm tình yên tĩnh, cước bộ cũng nhẹ nhàng không ít, Hàn Lăng vội vã rời khỏi cái ôn thần điện này, nhất thời không chú ý bị vấp vào bậu cửa, cả người ngã về phía trước.
Đúng lúc mắt thấy sắp hôn lên sàn nhà thì mọt cánh tay cường tráng hữu lực kịp thời xuất hiện, nàng ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Phù phù, nguy hiểm thật! Hàn Lăng âm thầm cảm thấy may mắn, đang muốn cảm ơn thì từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói trầm thấp hùng hậu: “Các ái phi thường nói trẫm tuấn mỹ mê người, trẫm còn cho rằng là các nàng chỉ khen trẫm thôi, không nghĩ tới trẫm quả thực mị lực bắn ra bốn phía, chẳng những làm cho người nào đó không thể chờ được bò lên long sàng của trẫm, mà còn muốn nghĩ cách đổ vào ngực trẫm.” (da mặt siêu dày!)
Là tên hoàng thượng chết dẫm kia! Hàn Lăng sắc mặt đại biến, không cần nghĩ ngợi đẩy hắn ra.
Đáng tiếc hắn không những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn. “Ngươi cũng thật đặc biệt, lại còn thích chơi trò chống cự.”
Mẹ kiếp, lại cái giọng điệu kinh thường ấy! Hàn Lăng nội tâm cuồng nộ, giương mắt chống lại hắn: “Biến thái, sớm biết là ngươi tới, ta thà chết cũng không cần ngươi cứu.”
“Ngươi thật to gan, dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với trẫm?”
“Đối với người như ngươi, ta…” Ý thức được sắc mặt Vi Phong càng ngày càng tối, vẻ mặt càng ngày càng đáng sợ, Hàn Lăng không khỏi run rẩy hai cái, không dám lên tiếng nữa, xoay mặt nhìn đi nơi khác, vừa lúc thấy Lục công công mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía này. Trong lòng Hàn Lăng nổi lên cảnh báo, ông trời, vạn nhất để “Cẩu tử đội” nhìn thấy cảnh này, thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch. Nhớ ra lời cảnh cáo của Vân phi lúc trước, thân thể Hàn Lăng lại run lên vài cái.
“Lục công công, ngươi lui xuống trước đi!” Vi Phong một bên phân phó, một bên bước vào trong điện, bàn tay to vẫn ôm chặt eo Hàn Lăng.
Trong điện chỉ còn lại Hàn Lăng và Vi Phong. Hai mắt Hàn Lăng chuyển động, rốt cục cố lấy dũng khí nói: “Hoàng thượng, xin người buông nô tỳ ra!”
“Nếu như trẫm nói không buông?”
Ghê tởm! Vô lại! Hàn Lăng phẫn hận nghiến răng, đang định há mồm cắn vào cánh tay đang ôm nàng kia thì khuôn mặt bị ép ngẩng lên, đôi môi ấm áp bị đè ép xuống.
Hàn Lăng trợn mắt há mồm. Trời ơi, nụ hôn đầu tiên đã giữ gìn hơn hai mươi năm lại bị mất đi như vậy! Lúc một người bạn trai nửa đùa nửa thật nói hôn nàng, nàng đã không đồng ý bởi vì nàng cảm giác được hôn môi là một việc rất thần thánh và tuyệt đẹp, chỉ có thể làm với người mình yêu sâu đậm. Sao ngờ tới, cứ như vậy trao cho đồ hoàng đế lợn giống này, thật sự là tức chết người a.
Trong lúc Hàn Lăng kêu trời kêu đất, vì bản thân cảm thấy bất bình, hai hàm răng nàng đã bị cạy ra, một đầu lưỡi ấm nóng xông vào, hơn nữa, hơn nữa… còn có một thứ chất lỏng cuồn cuộn chảy vào miệng nàng, đó là nước miếng! (miêu tả kinh quá!) Yêu ghét tâm! Yêu ghét tâm! Nhịn xuống ý nghĩ buồn nôn, hai hàm răng Hàn Lăng khép lại, cắn xuống.
“Úc!” theo sau tiếng kêu, cái đầu lưỡi ấm áp kia rốt cục cũng rút ra. Phản ứng đầu tiên của Hàn Lăng là lấy khăn tay từ trong ngực ra, chán ghét lau môi, không ngừng ho, có ý muốn để nước miếng kia phun ra khăn tay.
“Ai cho ngươi làm như vậy? Nuốt trở lại mau!” Vi Phong lấy tay đặt trên môi nàng, hung tợn ra lệnh, ánh mắt mãnh liệt, tuấn dung thực là kinh khủng.
Hàn Lăng không kịp đề phòng liền nuốt ngụm nước miếng vào yết hầu.
Vi Phòng vừa dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Lăng vừa đưa tay lau đi máu tươi ngoài miệng mình. Nữ nhân chết tiệt, dám tỏ ra ghê tởm như vậy. Đau đớn trên môi không là gì đối với hắn, chỉ là tự ái đã bị tổn hại, càng nghĩ càng giận, long nhan lại bắt đầu lộ vẻ đáng sợ.
“Vương bát đản, đó là nụ hôn đầu tiên của ta. Nụ hôn đầu tiên là ta muốn giành cho người yêu. Đồ sắc lang nhà ngươi không hỏi han gì cướp mất, ngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi… ngươi…” Vi Phong còn chưa kịp tức giận, Hàn Lăng đã chửi ầm lên.
“Nụ hôn đầu tiên thì sao? Trẫm là hoàng đế, thiên hạ là của trẫm, chỉ cần trẫm muốn, toàn bộ con người ngươi đều là của trẫm!” Vi Phong cuồng vọng chăm chú nhìn nàng, nếu đổi lại là người khác dám nói những điều đại nghịch bất đạo như vậy chỉ sợ đã sớm mất đầu. Nhìn bộ dáng chửi đổng như người đàn bà chanh chua của nàng, hắn lại không cảm thấy bất kì não ý nào, ngược lại nội tâm còn dâng lên một cảm giác thú vị.
“Dựa vào cái gì? Đừng tưởng ngươi là hoàng đế thì ta sẽ nghe theo ý muốn của ngươi; đừng tưởng rằng ngươi là kẻ thống trị thì tất cả mọi sự sẽ tuân theo ý nguyện của ngươi! Đầu tiên là trêu chọc ta, có ý để những nữ nhân kia vũ nhục trừng phạt ta. Ta không có đắc tội với ngươi, tại sao lại đối với ta như vậy? Chẳng lẽ đó là thủ đoạn của một đấng minh quân sao?” Nhớ lại những ngày gần đây chịu đủ mọi loại sỉ nhục, Hàn Lăng thương tâm nghẹn ngào, nước mắt trào ra.
Một giọt nước mắt lóng lánh, phảng phất như một viên đá nhỏ gõ vào lòng Vi Phong, khiến hắn cho hắn mất tự chủ đi đến bên nàng, một lần nữa ôm nàng vào lòng.
Hàn Lăng đau khổ vạn phần, bất chấp tất cả, không chút khách khí khóc lớn trước ngực hắn, nước mắt nước mũi toàn bộ rơi trên bộ long bào mềm mại hắn đang mặc. Không biết qua bao lâu, tâm tình ai oán của nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
“Tâm tình đã khá hơn chưa?” tiếng nói hắn không còn vẻ lạnh như băng nữa mà mơ hồ lộ ra một điểm ôn nhu.
Hàn Lăng ngẩng mặt lên, thấy trước tiên là một đôi con ngươi đen thâm thúy lóe sáng, nàng đầu tiên là ngẩn ra, rồi trấn định tinh thần, đứng thẳng người nghiêm trang nói: “Hoàng thượng, nếu trước đây nô tỳ đã mạo phạm người, xin người đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ, nô tỳ cam đoan sau này không bao giờ tái phạm nữa. Mặt khác, nô tỳ huyết thống đê tiện, thân phận thấp kém, chỉ nghĩ ở trong cung an phận thủ thường, mong hoàng thượng đừng trêu nô tỳ nữa. Trong cung có đông đảo phi tần đang chờ hoàng thượng, hoàng thượng nếu muốn thử nghiệm trò chơi hôn môi, có thể tìm đến chỗ các nàng.”
Vi Phong không nói gì, bốn phía yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của hai người. Hàn Lăng vẫn cúi đầu, nội tâm sóng ngầm mãnh liệt, đứng ở trước mặt nàng chính là hoàng thượng – người nắm quyền sinh tử trong tay, khả năng vừa mới… nàng vừa mới rồi đã không kiêng nể gì phát tiết những bất mãn của bản thân, hắn có giận giữ không, có giam nàng lại, thậm chí xử tử nàng hay không?
Nghĩ đến địa lao hôn ám ẩm thấp, lại nghĩ đến đại đao sáng choang kề cổ, Hàn Lăng không lạnh mà run, hai chân như nhũn ra vô lực.
“Mau lui ra!” không hề có ý giận giữ hay trừng phạt, chỉ là một câu nói thường thường nhạn nhạt.
“Ách!” Hắn không tức giận? Hắn không ngại? Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh dị thường, không có chút não ý nào, Hàn Lăng thấy mừng rỡ lại có buồn bực, vội vã bái tạ, cứ như phía sau có ma đuổi chạy ra thiên điện, rời khỏi Dụ Kiền cung.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Không cần…” một tiếng kêu thê lương cắt qua gian phòng yên tĩnh.
Cốc Thu bị đánh thức, mở mắt, nhờ ánh sáng mờ mờ chiếu qua cửa sổ nhìn thấy hai tay Hàn Lăng không ngừng khua khoắng, tiếng kêu thê lương đúng là từ nàng phát ra.
Cốc Thu vội vàng chạy đến trước giường Hàn Lăng, một bên nắm chặt tay Hàn Lăng, một bên vuốt mặt nàng: “Lăng, mau tỉnh dậy, ngươi lại nằm mơ thấy ác mộng rồi!”
Hàn Lăng bừng tỉnh, nhìn thấy Cốc Thu, lại nhìn cảnh quen thuộc xung quanh, tâm trạng kinh hoảng mới hơi ổn định lại. Từ lúc bị hoàng thượng hôn, nàng mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng. Ở trong mộng, Vi Phong ngậm môi nàng, đầu lưỡi tách hai hàm răng của nàng, tấn công khoang miệng nàng. Đầu tiên là liếm lộng một phen, sau đó ăn tươi hàm răng nàng, ăn tươi lưỡi nàng, thậm chí cả yết hầu nàng.
“Lăng, ngươi có muốn tìm đại phu không?” Cốc Thu lo lắng nhìn nàng.
“Không cần!” Hàn Lăng phiền muộn lắc đầu. Nàng thập phần rõ ràng, đây là do di chứng của lần khủng hoảng đó, đại phu dù có cao minh cũng không thể nào trị được.
Nhìn nàng có điểm tiều tụy, Cốc Thu đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: “Lăng, ngày mai là ngày nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới không phải làm việc, chúng ta ra ngoài chơi đi?” Nàng hy vọng mượn điều này để giải trừ ác mộng cho Hàn Lăng.
Ngày nghỉ? Căn cứ theo quy định ở hoàng triều này, những cung nữ mới tiến cung sau một tháng sẽ được sắp xếp gặp người nhà một lần. Những cung nữ quê ở xa hoặc không có người thân thì có thể tự do vui chơi một ngày. Lương mẫu đang mang bệnh trong người, chắc chắn sẽ không tới được.
“Cốc Thu, ngày mai ta muốn đưa ngươi đến một nơi!” Nhớ ra Vân Tiêu đảo, Hàn Lăng đề nghị, xem ra nàng thật sự muốn đi giải sầu, nhìn những sự vật tươi đẹp để đem những tình cảnh kinh khủng quên đi, nếu không ác mộng này mỗi ngày sẽ hành hạ nàng. Nếu lâu dài, đại não mệt nhọc quá độ, cho dù không thành kẻ khờ cũng thành người điên.
“Là nơi nào? Trong cung hay ngoài cung?” Cốc Thu hăng hái bừng bừng.
“Trong cung! Tên gọi Vân Tiêu đảo!”
“Vân Tiêu đảo? Chưa từng nghe qua, nơi đó như thế nào?”
“Ngươi đi thì biết!” Hàn Lăng cười thần bí. “Được, ngày mai chắc Nhị Cẩu cũng được nghỉ ngơi, chúng ta kêu hắn đi cùng!”
“Tốt, ba người chúng ta lâu rồi không có chơi cùng nhau. Còn nhớ trước kia lúc phơi thóc chơi trò đánh bù nhìn không?”
“Đương nhiên là nhớ rõ, ngươi chính là kém nhất, rồi đến Nhị Cẩu. Chỉ có ta là thông minh nhất, lần nào cũng thắng!”
“Cái gì chứ!” Cốc Thu dẩu môi lên, lộ ra tính khí trẻ con đã lâu không thấy. “Ta lúc ấy chính là nhường ngươi thôi, nếu không người thắng chắc chắn không thể là ai khác ngoài ta!”
“Thật là, ngươi rõ ràng là thua còn bao biện…”
“Không phải, là ta để cho ngươi thắng…”
Hai người cứ như vậy cãi cọ qua lại, bao nhiêu hồi ức, tâm tình cùng tuôn ra, cùng nhau nằm lên giường, qua một lúc đã ngủ say.