Một Đêm Ân Sủng

Chương 86: Cưỡng bức nàng




Thân ảnh hắn ngày càng gần, nước mắt Hàn Lăng càng chảy nhiều hơn, yết hầu nghẹn ngào, thanh âm trở nên khàn khàn, “Tồi tệ, cuối cùng cũng chịu xuất hiện sao?”

Đôi con ngươi đen lấp lánh hữu thần từ khi bước vào phòng này vẫn không hề chớp, hắn tham lam nhìn nàng, tựa hồ muốn đem những khoảng thời gian trước đó quay lại.

Hàn Lăng khóc càng nức nở, hai vai rung lên, miệng phát ra tiếng ô ô nức nở.

Cũng vì vậy mà đánh thức Vi Lạc.

Nhìn thấy bóng dáng biến mất đã lâu, Vi Lạc vui mừng kêu lên, “Phụ thân, ta rốt cục cũng mơ thấy ngài!”

“Lạc Lạc, đây không phải là mơ, là thật sự, phụ thân thật sự đã trở về, người cha vô tâm vô phế của ngươi đã trở về!” Hàn Lăng nói chuyện với Vi Lạc nhưng ánh mắt vẫn dán vào Liễu Đình Phái.

“Tối hôm qua mơ thấy Phong thúc thúc, hôm nay mơ thấy phụ thân, thật cao hứng, mụ mụ, ta muốn tiếp tục ngủ, còn phụ thân, ngài phải chờ ta, không thể len lén bỏ đi!” Lần này, Vi Lạc dĩ nhiên tự động nằm lại xuống giường, nhắm mắt lại.

Hàn Lăng quay đầu lại, chuẩn bị đánh thức Lạc Lạc, lại bị Liễu Đình Phái ngăn lại, “Để hắn ngủ tiếp đi, chúng ta nói chuyện!”

Hàn Lăng gật đầu, lại dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, “Thối tha, không nói một tiếng đã bỏ đi, còn nói cái gì vĩnh viễn làm bạn ta, thật sự là vô tâm vô phế.”

Liễu Đình Phái ngồi xuống giường, yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới nói, “Ta đi, là một lựa chọn sáng suốt, cũng là lựa chọn tốt nhất.”

“Ngươi…” Hàn Lăng biết ý tứ của hắn, không khỏi ngẩng mặt lên, “Nếu như vậy, ngươi còn trở về làm chi!”

Tại sao phải về? Chính hắn cũng không rõ, tựa hồ tất cả đều là đi theo con tim, tim hắn, vô luận đi đến đâu, vĩnh viễn nhớ về nàng; vô luận đi bao xa, cũng nghĩ phải trở về!

“Tốt lắm, không mắng ngươi nữa, mau nói cho ta biết dạo gần đây ngươi đã đi những đâu.”

“Đi Dụ Trác hoàng triều!”

“Dụ trác hoàng triều?” Hàn Lăng lấy làm lạ, không nghĩ tới hắn thật sự trở về, hốt nhiên lại nghĩ tới cái gì, nàng hỏi tiếp: “Nơi đó hiện tại tình huống như thế nào?”

“Tiểu hài xưng đế, tất cả sự vụ do nhiếp chính vương thụ lý, dân chúng đều cảm thấy giật mình.”

“Tất cả đều là âm mưu quỷ kế của lão yêu bà đáng chết kia.” Hàn Lăng nghiến răng nghiến lợi.

“Mụ mụ, lão yêu bà là ai?” Vi Lạc đột nhiên mở mắt, “Có phải là lão vu bà ghê tởm ăn tiểu hồng mạo kia không?” Chuyện sói Đại Hôi và Tiểu Hồng Mạo là do Hàn Lăng kể cho hắn nghe.

Hàn Lăng quay đầu lại, “Lạc Lạc, ngươi không phải đang ngủ sao?”

Lạc Lạc ngồi dậy, “Không có a, ta từ nãy đến giờ vẫn nghe mụ mụ cùng phụ thân nói chuyện phiếm! Ta nghĩ, đây không phải mộng, phụ thân thật sự đã trở về! Đêm qua tự nhiên nhìn thấy thúc thúc, đó mới là mộng; hiện tại rõ ràng đã sáng, đương nhiên không phải là mộng !”

Hàn Lăng vừa nghe, dở khóc dở cười.

Liễu Đình Phái cũng bình tĩnh nhìn kỹ Vi Lạc, thấp giọng một câu, “Vi gia, xem như đại thế đã mất!”

Hắn tiếng nói tuy thấp, nhưng vẫn đủ để Hàn Lăng nghe thấy: “Đình Phái, ngươi nói cái gì, cái gì Vi gia đại thế đã mất? Ngươi còn biết chuyện gì nữa phải không?”

Liễu Đình Phái nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

“Đình Phái…”

“Kỳ thật, tiểu hoàng đế không phải là con ruột của Vi Phong!”

Đầu Hàn Lăng nổ oanh một tiếng, cả người run lên, “Đó không phải là nhi tử của Lam phi sao?”

“Nhi tử của Lam phi đã sớm chết từ trong bụng mẹ rồi!”

“Cái gì?” Hàn Lăng lại là nhất đại chấn kinh, “Vậy…”

“Tráo thái tử!”

“Mụ mụ, cái gì gọi là tráo thái tử?” Hốt nhiên, Vi Lạc lại nói một câu.

Hàn Lăng lúc này mới nhớ ra Vi lạc vẫn ở đây, đồng thời cũng ý thức được đã đến lúc chuẩn bị vào triều , vì vậy một bên xuống giường, một bên nói với Liễu Đình Phái , “Ngươi đường xá bôn ba, chắc là rất mệt rồi, ngươi hãy tới gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, chờ ta hạ triều trở về nói tiếp.”

“Phụ thân, chúng ta cùng nhau ngủ!” Lúc Liễu Đình Phái chuẩn bị rời đi, Vi Lạc bỗng dưng kéo hắn, “Đã lâu không thấy phụ thân, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với phụ thân!”

Ánh mắt Liễu Đình Phái lập tức tràn đầy sủng nịnh, một tay ôm hắn vào lòng, mãnh liệt hôn lên mặt hắn, sau đó dùng ánh mắt hỏi Hàn Lăng.

Hàn Lăng nhìn hắn, lại nhìn Vi Lạc, cuối cùng gật đầu.

Trong phòng ngủ lập tức truyền ra tiếng hoan hô hưng phấn của Vi Lạc, “phụ tử” hai người nhất tề ngã vào trên giường.

Nhìn bọn họ thì thầm với nhau, Hàn Lăng hé miệng cười một tiếng, lấy ra triều phục, đi tới bình phong phía sau thay đồ.

“Tư thế oai hùng hiên ngang, trong uy nghiêm không mất ôn nhu, ngươi đảm nhiệm chức nữ vương đúng là không sai nha!” lúc Hàn Lăng trở lại trước đài trang điểm, Liễu Đình Phái ôm Vi Lạc đi tới trước mặt nàng.

Hàn Lăng không nói, ánh mắt cùng khóe môi biểu hiện nàng đang cười.

“Nếu như có thể bỏ đi cái mặt nạ này, mụ mụ nhất định hấp dẫn hơn nhiều!” Vi Lạc vừa nói, vừa vươn bàn tay nhỏ ra nắm lấy cái mặt nạ.

“Mụ mụ xinh đẹp như vậy, nếu không dùng mặt nạ che bớt đi, sẽ rất dễ dàng rước lấy một đám ong bướm.” Liễu Đình Phái vừa nói, một bên kéo tay Vi Lạc lại, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn.

“Phụ thân, cái gì gọi là ong bướm? Có phải là mùi thơm trên người mụ mụ đã dẫn con bướm cùng ong mật tới?”

Lời nói ngây thơ của Vi Lạc làm cho Hàn Lăng cười gập cả người lại, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng của Tố Nga, nàng mới khôi phục lại, “Các ngươi cứ ở đây đi, ta sẽ nói với Tố Nga, sau khi bữa sáng chuẩn bị xong sẽ tới gọi các ngươi.” Nói xong, nàng hôn hai cái lên hai gò má của Vi Lạc rồi mới đi ra ngoài.

“Hai cha con” lâu ngày gặp lại tiếp tục lâm vào cảnh hưng phấn hoan hỉ, ôm hôn thân thiết.

Sùng Dương điện.

Vừa mới lâm triều một chút đã thu một tấu chương khẩn cấp, nói kinh thành xảy ra án mạng!

Bình thường, án mạng phát sinh trong kinh thành đều do Cửu Môn Đề Đốc xử lý trước, nhưng án mạng lần này lại đề cập đến nhi tử của cựu nữ vương Xinh Tươi quốc Lý Dật Thanh, phủ doãn không dám xét xử, vì vậy trực tiếp trình lên triều đình.

Vội vã kết thúc buổi triều, Hàn Lăng mang theo vài triều thần cùng đi đến Túy Mộng lâu.

Không giống với cảnh náo nhiệt xôn xao trong quá khứ, cả đại sảnh im ắng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân, bọn Hàn Lăng nhanh chóng đi tới Túy Hương phòng, nơi xảy ra án mạng.

Trên chiếc giường rộng rãi xa hoa vẫn đang nằm ngang một khối thân hình lõa lồ của một nữ nử, thi thể hơi lạnh, cổ tay trái có một vết cắt, máu từ đó chảy ra một vũng lớn, một con dao dài chừng mười ly nằm ngay gần bàn tay phải của người chết.

Hàn Lăng rung động, đồng thời cũng cảm thấy một tia tiếc hận.

Tô Lý Trân đi cùng nàng, đột nhiên gục lên mép giường, thê thảm khóc hô, “Mạn nhi, vì sao ngươi ngu ngốc như vậy, vì sao lại nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân?”

Hàn Lăng kinh hãi, “Tô khanh gia, chẳng lẽ người chết là…”

“Nàng là nữ nhi của ta, là tiểu nữ nhi ta thương yêu nhất!” Tô Lý Trân nói, đột nhiên mắt lộ ra hung quang, “Chết tiệt Lý Dật Thanh! Mau gọi hắn ra đây, ta muốn đem hắn chôn cùng Mạn nhi!”

“Tô khanh gia, chuyện còn chưa tra rõ, ngươi trước đừng phán định lung tung.” Hàn Lăng vừa nói, đảo mắt nhìn về phía nhân viên tiếp tân, “Thanh vương gia đâu?”

“Hồi bệ hạ, lâu chủ một canh giờ trước đã đi rồi!” Nhân viên tiếp tân chi tiết bẩm báo.

“Nàng kia… đã phát hiện ra bao lâu rồi?” Hàn Lăng chỉ thi thể trên giường.

“Trước khi lâu chủ ra ngoài có phân phó tiểu nhân lên tiễn Diệp cô nương, lúc tiểu nhân đi vào phòng thì phát hiện… phát hiện trên giường đầy những máu, Diệp cô nương cũng đã tắt thở.”

“Dao này là của ai?” Hàn Lăng lại chỉ con dao nhỏ bên cạnh thi thể.

“Là dao gọt hoa quả của Túy Mộng lâu.” Nhân viên tiếp tân nói, mặt lộ vẻ bi trướng, “Diệp cô nương mỗi lần tìm đến lâu chủ đều vô cùng cao hứng, hoan hỉ tiêu sái, không thể ngờ lần này lại cắt cổ tay tự sát…”

“Ai nói nàng tự sát? Nhất định là tên hỗn đản Lý Dật Thanh đó đã giết chết con gái của ta.” Tô Lý Trân lập tức nói, “Xinh Tươi quốc vốn rất tốt, chính là bởi vì hắn thối nát dâm loạn, mở ra cái nơi quỷ quái này. Mạn nhi của ta luôn luôn đơn thuần chất phác, nếu không phải hắn cố ý dụ dỗ, Mạn nhi cũng sẽ không biến thành như vậy!”

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi! Hàn Lăng không khỏi âm thầm hừ lạnh. Tuy nhiên, tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, nhiệm vụ hàng đầu là mau chóng tìm được Lý Dật Thanh, để hỏi cho rõ.

“Ngươi mau phái người đi tìm Lý Dật Thanh, tìm ở những nơi bình thường hắn hay lui tới. Sau khi tìm thấy thì đưa hắn đến gặp quả nhân.” Hàn Lăng nói xong, lại phân phó một nữ quan khác, ” Mặc xiêm y cho nàng, mang về Tông Nhân phủ.”

“Để tự ta làm!” Tô Lý Trân không cho các nữ quan khác tới gần, tự mình nhặt lên xiêm y màu xanh biếc trên mặt đất, từng thứ từng thứ mặc lên người Diệp Tuyết Mạn.

Hàn Lăng phân phó thị vệ vào phòng, đưa Diệp Tuyết Mạn đi.

Tô Lý Trân luôn bám sát theo, lúc đi qua người Hàn Lăng thì phẫn hận nói lại một câu, “Nếu không đem được Lý Dật Thanh chôn cùng Mạn nhi, ta nhất định sẽ không bỏ qua!”

“Chuyện còn chưa điều tra rõ, quả nhân sẽ không nói bừa.” Hàn Lăng lạnh lùng trả lời, bước ra khỏi phòng.

Vừa trở lại hoàng cung, nàng lập tức tới chỗ ở của Lý Ánh Cúc, kể lại sự việc cho Lý Ánh Cúc.

Lý Ánh Cúc nghe xong thì vô cùng sửng sốt, liền vội vã hỏi: “Thanh nhi đâu? Hắn hôm nay đã đến chưa?”

“Không biết, ta đã sai người đi tìm hắn .”

“Tô Lý Trân vốn có hiềm khích với ta, nàng nhất định sẽ nắm cơ hội này để trả thù, vạn nhất Thanh nhi có xảy ra chuyện gì, lúc tới hoàng tuyền, ta làm sao còn mặt mũi gặp lại Thất Hiền pháp sư!” Lý Ánh Cúc thấp thỏm bất an.

“Bà bà, đừng như vậy, sẽ không sao đâu.” Hàn Lăng an ủi nàng, “Theo như ta quan sát, Diệp Tuyết Mạn rõ ràng là tự sát.”

“Ta đã sớm nói, hắn mở Túy Mộng lâu, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không nghe ta khuyên cáo. Nhìn xem, hiện tại đã ra cơ sự này rồi!”

“Nếu thật sự là Diệp Tuyết Mạn tự sát, căn cứ vào pháp luật của Xinh Tươi quốc, Dật Thanh sẽ không bị xử phạt, nhiều lắm là không cho phép tiếp tục mở Túy Mộng lâu, điều này không phải là hợp ý chúng ta sao?” Hàn Lăng tiếp tục an ủi, kéo Lý Ánh Cúc ngồi xuống cạnh mình.

Lý Ánh Cúc cũng không nói gì nữa nhưng vô cùng lo lắng, không ngừng than khóc.

Hàn Lăng cũng từ từ lâm vào trầm tư.

Hốt nhiên, Lý Dật Thanh nộ khí đằng đằng vọt vào phòng.

“Là ngươi sai người đóng cửa Túy Mộng lâu?” Hắn trực tiếp tới trước mặt Hàn Lăng, giận dữ hỏi.

“Túy Mộng lâu phát sinh án mạng, căn cứ vào pháp luật của Xinh Tươi quốc, trước khi điều tra ra hung thủ, sẽ không cho phép kinh doanh!”

“Cái gì gọi là chưa điều tra ra hung thủ? Diệp Tuyết Mạn chính là hung thủ, nàng nhất thời nghĩ quẩn mà tự sát, liên quan gì tới Túy Mộng lâu của ta?”

“Dù vậy, chuyện cũng là do ngươi mà có!” bộ dáng uy khí lăng nhân của hắn chọc giận Hàn Lăng.

“Thanh nhi, ngươi nên nghe lời mẫu thân, không nên mở Túy Mộng lâu, ngươi xem, giờ đã có tai nạn chết người rồi!” Lý Ánh Cúc đau lòng trách cứ.

“Ngươi im đi! Ngươi nghĩ gì vậy, nơi này làm gì đến lượt ngươi nói!” Lý Dật Thanh lớn tiếng quát mắng Lý Ánh Cúc, ánh mắt sắc bén như hai con dao nhọn đâm tới nàng.

“Ba!” lúc Lý Ánh Cúc đau thương cúi đầu xuống, Hàn Lăng đã đứng lên cho Lý Dật Thanh một bạt tai.

“Ngươi đánh ta?” bàn tay Lý Dật Thanh túm lấy cổ nàng, “Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta sẽ không động đến ngươi!”

“Buông ra!” Hàn Lăng hô to, đau đớn làm nàng nhíu mày lại.

“Thanh nhi, ngươi điên rồi?” Lý Ánh Cúc vội vàng chạy lại, dùng sức gỡ tay Lý Dật Thanh ra.

Một lúc sau, Lý Dật Thanh cũng buông tay ra, con ngươi đen âm trầm như trước, sắc mặt dị thường làm cho người ta sợ hãi.

Hàn Lăng ho vài cái, từ từ hít thở, một lần nữa nhìn chằm chằm Lý Dật Thanh, “Nàng không phải ai khác, nàng là nương của ngươi, khổ cực nuôi ngươi lớn, là một mẫu thân yêu thương ngươi nhất mực!”

“Đó là nàng tình nguyện, ta không có mẫu thân như vậy.” Lý Dật Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, từ từ tới gần Lý Ánh Cúc, từng bước từng bước, hắn nói rành rọt từng chữ, “Coi như Diệp Tuyết Mạn là do ta giết thì đã sao? Ta chỉ là học ngươi mà thôi!”

Sắc mặt Lý Ánh Cúc trắng bệch, lòng đau đớn, cả người lảo đảo.

Hàn Lăng kịp thời đỡ lấy nàng, trừng mắt nhìn Lý Dật Thanh, “Chuyện không đơn giản như ngươi nhìn thấy, vì sao ngươi không nghĩ rằng nàng làm như vậy là do có nỗi khổ?”

“Mục đích của nàng chính là mưu sát chồng, nỗi khổ của nàng chính là bội tình bạc nghĩa!”

“Không đúng! Nàng làm tất cả đều là vì…”

“Lăng, đừng nói nữa!” Lý Ánh Cúc chặn Hàn Lăng lại, sau đó nhìn về phía Lý Dật Thanh, chậm rãi nói: “Mặc kệ ngươi có hận ta đến đâu, xin đừng làm hại đến người vô tội, Túy Mộng lâu vốn không nên tồn tại, còn về vụ án Diệp Tuyết Mạn, ngươi vẫn phải nói lại tất cả cho bệ hạ.”

“Dật thanh, lần này tình thế nghiêm trọng, Diệp Tuyết Mạn là nữ nhi của Tô Lý Trân, nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngươi không cần tức giận, chi hãy nói cho ta đầu đuôi sự việc.” Hàn Lăng nghiêm túc nói.

Phát hiện Lý Dật Thanh không có ý định mở miệng, Hàn Lăng nói ra trọng điểm, “Tô Lý Trân vẫn canh cánh trong lòng việc mẫu thân ngươi lên thừa kế ngôi vị hoàng đế, không có lúc nào nàng từ bỏ ý định đánh ngã mẫu thân ngươi, hôm nay gặp chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không cho qua.”

“Thanh nhi, giết người phải đền mạng, nếu ngươi không làm, không thể chết oan được!” Lý Ánh Cúc nước mắt đầm đìa.

“Có lẽ ngươi không quan tâm sống chết, nhưng vì chuyện này mà chết, đáng giá sao? Ngươi cam tâm sao?” Hàn Lăng nói tiếp.

Sau đó, hai người cũng không nói nữa, chỉ là chờ mong nhìn Lý Dật Thanh, chờ đợi phản ứng của hắn.

Rốt cục, Lý Dật Thanh cũng nói ra, “Ba tháng trước, Diệp Tuyết Mạn chính thức trở thành nhập màn chi tân của ta. Căn cứ quy định, cứ mười ngày sẽ thay đổi một lần. Nàng đưa bạc, ta dạy dỗ nàng, thỏa mãn nàng, cả hai không thiếu nợ nhau. Tuy nhiên, bắt đầu từ tháng trước, nàng đột nhiên kêu ta đóng cửa Túy Mộng lâu, còn nói ta nếu là cùng nàng thành thân, nàng sẽ vĩnh viễn chỉ yêu ta, tương lai còn có thể kế thừa sản nghiệp Diệp gia.”

Vừa nói Lý Dật Thanh vừa lộ ra vẻ khinh thường, “Đối với lời nói hoang đường của nàng, ta đương nhiên không để ý tới. Nhưng nàng không được ta đáp ứng thì thường xuyên chạy tới quấy rối ta cùng các khách nhân khác. Ta giận dữ, lập tức kê nàng vào sách đỏ, vĩnh viễn không cho nàng bước chân vào Túy Mộng lâu!”

“Vậy hôm nay thì sao? Nàng làm sao tìm được đến ngươi?” Hàn Lăng hỏi.

“Sáng nay ta còn chưa tỉnh ngủ đã bị nàng quấy rầy. Ta mệnh nàng lập tức đi ra ngoài nhưng nàng không những không đi mà còn chủ động cởi bỏ xiêm y, bò lên giường ta, khóc lóc nói với ta rằng sau này nàng sẽ không bao giờ dám có những ý nghĩ không an phận nữa, cầu khẩn ta một lần nữa đón nhận nàng.”

“Ngươi không chịu, nàng liền cắt cổ tay tự sát?”

“Gặp ma rồi tự nhiên sẽ sợ bóng đêm, khó lắm mới có thể bỏ nàng sang một bên, ta đương nhiên sẽ không tiếp nhận lại. Nàng thấy nhu không được liền cương lên, nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, nói muốn cắt cổ tay tự sát. Trò hù dọa như vậy cũng không phải lần đầu tiên ta thấy, ta lạnh lùng nói với nàng đúng một câu “Ngươi có bản lãnh thì hãy cắt đi!”, sau đó ra khỏi phòng.”

“Nói như vậy, lúc ngươi rời đi, nàng vẫn còn sống?”

“Đương nhiên!” tầm mắt Lý Dật Thanh một lần nữa nhìn về phía Hàn Lăng, “Vậy bao lâu nữa thì ngươi cho người xé bỏ giấy niêm phong Túy Mộng lâu?”

“Ngươi đừng nghĩ đến việc mở lại Túy Mộng lâu, dù sao lần này, ta cũng dự định cho đóng cửa hẳn!”

“Ngươi…”

“Ta cái gì ta? Ngươi hiện tại tánh mạng còn chưa nắm chắc, còn nhớ tới cái kỹ viện đó làm gì? Tuy nói ngươi không phải hung thủ, nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng Tô Lý Trân sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nàng sẽ tin lời của ngươi sao? Lần trước ta đã nói, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, giờ thì xem, ngươi đúng là đã gặp được một ác quỷ rồi!” Hàn Lăng nhìn hắn, lại hỏi một câu: “Diệp Tuyết Mạn kia là người như thế nào? Tính cách ra sao?”

“Ai biết!” Lý Dật Thanh mặt mày phẫn nhiên, “Ta chỉ có trách nhiệm thỏa mãn thân thể nàng mà thôi, ai có thời gian đi giải tính cách nàng. Còn có cái gì muốn hỏi không? Nếu không có thì ta đi!”

“Uy, ngươi đi đâu?” Hàn Lăng vội vàng gọi hắn lại, “Người không phải ngươi giết, nhưng là đối tượng hiềm nghi, ngươi phải lưu lại hiệp trợ xét xử.”

“Thanh nhi, ngươi trước tiên ở lại hoàng cung đi.” Lý Ánh Cúc lo lắng.

“Vì ngươi, nương ngươi đã nỗ lực bao nhiêu, ngươi biết không? Làm người phải biết cảm ơn, mặc kệ cha mẹ đã từng làm cái gì, người nàng thương yêu nhất, lo lắng nhất thủy chung chính là hài tử!” Hàn Lăng không khỏi nghiêm thanh giáo huấn hắn.

Lý Dật Thanh trầm mặc, trong óc bỗng dưng hiện lên một khuôn mặt khả ái tuấn tú, bên tai vọng lên tiếng nói non nớt, “Mẹ của ta yêu ta nhất, cho nên ta cũng yêu mụ mụ nhất!”

Nhìn thấy vẻ lưỡng lự của hắn, Hàn Lăng thừa cơ khuyên giải, “Nơi này còn phòng trống, ngươi tạm thời ở đó đi!”

Sau một phen khuyên nhủ, cuối cùng Lý Dật Thanh cũng đồng ý ở lại, Hàn Lăng dặn dò một chút rồi mới trở lại tẩm cung.

Trên bàn đã bày sẵn rất nhiều những thức ăn ngon miệng chờ nàng.

Liễu Đình Phái vừa múc canh cho Hàn Lăng vừa hỏi: “Nghe nói nhi tử của nữ vương dính vào một án mạng?”

Hàn Lăng uống xong bát canh, thỏa mãn kêu lên, “Canh ngươi nấu quá ngon!”

“Vậy sao?” Liễu Đình Phái cười, “Chỉ là món canh bình thường, làm sao so sánh được với những món canh quý báu trong cung được!”

“Trời nóng như thế này không có gì so sánh được món canh xương bá vương hoa này.” Bát canh trong tay Hàn Lăng đã cạn tới đáy.

Liễu Đình Phái tiếp tục cười, xới cơm cho nàng.

“Được, Lạc Lạc đâu?” Hàn Lăng nhìn xung quanh, hỏi.

“Đã ngủ rồi. Ta thấy đã muộn rồi mà ngươi còn chưa trở lại nên đã cho hắn ăn trước rồi. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy, Lý Dật Thanh kia chính là hung thủ sao?”

Hàn Lăng lắc đầu, vừa ăn cơm vừa kể lại chuyện cho hắn nghe.

Sau khi Liễu Đình Phái nghe xong thì nói, “Theo ta nghĩ thì chuyện không chỉ đơn giản như vậy.”

“Ta cũng nghĩ vậy! Diệp Tuyết Mạn nếu có ý nghĩ tự sát cũng có thể mặc xong quần áo hãy tự sát, chẳng có nữ nhân nào nguyện ý chết như vậy cả.”

“Lý Dật Thanh thì sao? Lời nói của hắn có thể tin được không?”

“Ta cũng không tiếp xúc nhiều với hắn nhưng cũng coi như có hiểu đôi chút, hắn mặc dù trời sinh tính cuồng vọng phản nghịch, phóng đãng không kiềm chế được nhưng cũng không phải là phường giết người. Ngươi nghĩ sao?”

“Trong lòng ngươi đã có đáp án, còn hỏi ta làm gì?” Liễu Đình Phái hừ hai cái, “Tuy nhiên, muốn biết chân tướng, phải điều tra rõ vài điều đã. Thời gian sau khi Lý Dật Thanh rời đi, liệu còn có ai vào gian phòng đó hay không, còn có, Diệp Tuyết Mạn trước khi chết có giãy dụa chống cự không? Nếu cần thiết, sẽ phải đến Diệp gia điều tra!”

“Đến Diệp gia điều tra?”

“Không sai, Tô Lý Trân một mực khẳng định Lý Dật Thanh là hung thủ, lúc nào cũng nói muốn đem hắn đi chôn cùng, ta cảm giác được nàng không đơn giản!”

Hàn Lăng gật đầu, lại kể lại những ân oán giữa Lý Ánh Cúc và Tô Lý Trân.

“Nàng kia càng thêm có chuyện!”

“Ý ngươi là nàng mới là hung thủ?” Hàn Lăng khó tin trợn mắt, “Đó là thân sinh nữ nhi của nàng nha. Nàng làm sao có thể hạ thủ không thương tiếc như vậy? Nàng làm vậy là có mục đích gì?”

“Điều…này, chỉ sợ phải hỏi nàng mới biết được!” Liễu Đình Phái tựa hồ sớm có dự định, “Yên tâm đi, giao cho ta!”

“Giao cho ngươi?” Hàn Lăng lại là một hồi kinh ngạc.

“Ta có thể ngồi trên vị trí minh chủ giang hồ này, cũng không phải là hư danh đâu!”

Nhìn sự tự tin cùng cảm giác về sự ưu việt của hắn, Hàn Lăng không khỏi gật đầu, “Được rồi! Ta sẽ chờ xem Liễu đại hiệp có thật sự là danh bất hư truyền hay không.”

Cơm nước xong Liễu Đình Phái theo Hàn Lăng tới thư phòng.

“Chuyện sáng nay ngươi nói hình như mới được một nửa.” Hàn Lăng nghiêng người dựa vào lưng ghế.

Liễu Đình Phái ngồi xuống đối diện nàng: “Năm đó ngươi rời đi đã làm đảo lộn cả hậu cung. Vi Phong si mê ngươi đến độ khó có thể hình dung, đã gián tiếp dẫn đến việc tráo đổi thái tử. Ba năm qua, Vi Phong lạnh nhạt hậu cung, các cung oán thanh nổi lên bốn phía, Lý Ánh Hà cũng thập phần căm tức. Đặc biệt là lần tới Xinh Tươi quốc này càng làm hco Lý Ánh Hà hoàn toàn thất vọng, vì vậy mới có cục diện “Phế thiên tử, lập tân quân”.”

“Lão yêu bà ghê gớm đó đáng bị hạ xuống mười tám tầng địa ngục.” Hàn Lăng tức giận mắng.

“Trò hay còn ở phía sau! Vân phi vẫn còn ôm kỳ vọng với Vi Phong, trong lòng vẫn mong Vi Phong trở về, tuy nhiên, Vi Phong dù có trở về cũng không phải làm hoàng đế mà là nô lệ của nàng, sẽ tùy thời phục vụ nàng!”

“Chết tiệt dâm phụ!” Hàn Lăng vừa nghe, nổi trận lôi đình.

“Căn cứ vào tính cách Vi Phong, bằng vào tình yêu của hắn đối với ngươi, hắn chắc chắn sẽ không thỏa mãn mong muốn của Vân phi. Cửu nhi cửu chi, chỉ cần Vân phi không còn ôm hy vọng gì với hắn nữa thì chuyện này sẽ không thể vãn hồi. Đặc biệt là Trương Văn Trùng, dã tâm càng lúc càng lớn. Hiện tại hắn cảm giác được chức vụ nhiếp chính vương là chưa đủ đối với hắn, hắn muốn xưng đế, trở thành ngôi cửu ngũ danh phù kỳ thực! Đến lúc đó, Vi gia thực sự là đã tới tận cùng. Đồng thời cũng sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn, dù sao, thay đổi triều đại bao giờ cũng gió tanh mưa máu!”

Nghe đến đó, Hàn Lăng chấn trụ cực lớn. Liễu Đình Phái nói không sai, những điều đó đều là sự thật! Cục diện hiện tại của Dụ Trác hoàng triều có thể nói gián tiếp do bản thân tạo thành. Vi Phong trở nên như vậy cũng là bởi vì bản thân.

“Đình Phái, ngươi không phải là minh chủ giang hồ sao? Sao ngươi không phát động người trong giang hồ trợ giúp Vi Phong?” Hàn Lăng đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.

“Trợ giúp hắn?”

“Dùng người của ngươi hiệp trợ Vi Phong, trừ đi Trương Văn Trùng. Ta nghĩ giờ vẫn có nhiều quan viên đứng về phía Vi Phong, tất cả vẫn còn kịp.”

Liễu Đình Phái đồng ý, “Không sai, từ khi Trương Văn Trùng nhiếp chính tới nay, nơi nơi một mảnh hỗn loạn, có nơi còn tỏ ra ai oán, bất mãn. Kỳ thật, có vài người vẫn âm thầm tìm kiếm Vi Phong, chuẩn bị cống hiến sức lực cho hắn!”

“Đúng vậy! Dân ý là trọng yếu nhất, hơn nữa với sự dẫn đầu của ngươi, nhất định có thể hạ Trương Văn Trùng.”

“Nhưng mà…”

“Đình Phái, đừng do dự, mau đáp ứng ta, ta biết ngươi nhất định sẽ đồng ý.” Hàn Lăng đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay hắn, vẻ mặt cầu xin.

Liễu Đình Phái cầm bàn tay mềm mại của nàng, mắt lóe tinh quang, bình tĩnh nhìn kỹ nàng hồi lâu, chậm rãi nói, “Nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể cũng đáp ứng một yêu cầu của ta hay không?”

“Đương nhiên rồi. Không nói là một, nhiều hơn cũng có thể! Nói đi, ngươi có yêu cầu gì?” Thấy Liễu Đình Phái không nói, chỉ nghiêm túc nhìn bản thân, lòng Hàn Lăng đột nhiên run lên, không phải là hắn muốn…

“Gả cho ta!” Cuối cùng, Liễu Đình Phái nói.

“Ta…”

“Sau khi giúp Vi Phong đoạt lại giang sơn, chỉ cần ngươi thích, vẫn có thể tiếp tục ở lại làm nữ vương Xinh Tươi quốc, hoặc là chúng ta sẽ lưu lạc thiên nhai. Ngươi không phải thường nói muốn du lãm thiên hạ sao? Ta, ngươi, còn cả Lạc Lạc, một nhà ba ngươi, cùng nhau tiêu dao thiên hạ!” Liễu Đình Phái nói ra giấc mộng ẩn giấu đã lâu.

Phát giác Hàn Lăng do dự, Liễu Đình Phái tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi còn thích hắn?”

“Không phải!” Hàn Lăng đáp quá nhanh, đến nỗi làm cho người ta hoài nghi.

“Hàn Lăng, ngươi và Vi Phong thật sự không thích hợp. Lạc Lạc nói ngày hôm qua nhìn thấy Vi Phong, ta nghĩ, hắn hẳn không phải là nằm mơ, mà là Vi Phong thật sự xuất hiện . Còn có, hoàng đế Hùng Thăng quốc cũng đang rục rịch nữa. Có lẽ, yêu cầu vừa rồi của ta rất hèn hạ, nhưng căn cứ vào tình huống trước mắt, nó coi như là thỏa đáng nhất. Nó chẳng những giúp Vi Phong khôi phục tất cả, còn có thể đánh vỡ những si tâm vọng tưởng của Phiền Thần Bác!”

Hàn Lăng tâm loạn như ma, không biết làm thế nào cho phải, tối hậu, nàng nói một câu, “Để ta suy nghĩ, được không?”

“Được, nhưng ngươi phải nhanh một chút, ngươi cũng biết thời gian cấp bách.” Liễu Đình Phái đột nhiên nâng mặt nàng lên, “Chúng ta đến từ một thế giới, có chung tư tưởng và ngôn ngữ, ở đây chúng ta chính là trời sinh một đôi, ta biết trong lòng ngươi kỳ thật cũng thích ta, không phải sao?”

Hàn Lăng nhanh chóng cúi đầu xuống, không lên tiếng.

“Ta đi ra ngoài trước, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi!” Liễu Đình Phái vỗ nhẹ lên tay nàng, đứng dậy rời đi.

Cả thư phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Hàn Lăng tâm hoảng ý loạn, đầy mặt trầm tư, không biết làm sao…