"Mau xin lỗi Vân phi!” Vi Phong lướt qua Vân phi, đi tới trước mặt Hàn Lăng.
Hàn Lăng không lên tiếng, trơ mắt nhìn hắn, mắt nàng lộ ra thứ ánh sáng chưa bao giờ thấy. Hỗn đản, không hỏi rõ trắng đen đã tin tưởng lời nói của nữ nhân kia!
Phát giác Hàn Lăng không hề biện bạch gì, Vân phi cảm thấy mừng thầm, vội vàng nắm lấy cơ hội tiếp tục công kích, “Hoàng thượng, người nhìn xem, nàng tỏ thái độ gì đây chứ, rõ ràng không để ngài ở trong mắt.”
“Không nghe trẫm nói sao?” Vẻ quật cường của nàng làm cho Vi Phong tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn bắt đầu trở nên âm trầm.
“Thần thiếp không sai, tại sao phải nhận lỗi!” Hàn Lăng lạnh lùng ném lại một câu, ôm nhi tử chuẩn bị về phòng.
Nhưng chưa đi được vài bước thì đã bị Vi Phong kéo lại, Vi Lạc bị giật mình khóc lên.
“Cục cưng ngoan, đừng sợ, có mẫu phi ở đây, đừng khóc.” Nhìn nhi tử mặt đầy nước mắt, Hàn Lăng đau lòng không thôi, vừa lau đi nước mắt hắn, vừa nhẹ nhàng an ủi hắn.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái nhăn lại, Vi Phong cũng rất đau lòng, nhưng nghĩ tới vẻ quật cường của Hàn Lăng, hắn lại không cho phép bản thân lộ ra vẻ thương tiếc.
“Tiểu hoàng tử đừng khóc, mẫu phi thương, đừng khóc, đừng khóc!” Để biểu hiện tình yêu cùng sự khoan hồng độ lượng của mình, Vân phi vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Lăng, giả vờ thương tiếc dỗ Vi Lạc.
Hàn Lăng cảm thấy vô cùng yếm ác thái độ dối trá của Vân phi, nàng không cần nghĩ ngợi, đẩy mạnh nàng ta.
Không biết là cố ý hay là nàng thật sự không đứng vững, Vân phi ngã ngồi lên mặt đất.
Nàng xoa xoa mông, vẻ mặt đau khổ dịu dàng nói: “Hoàng thượng, người xem nàng…”
Vi Phong không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn Hàn Lăng.
Hàn Lăng cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại hắn. Nhớ lại hắn hoa tâm bay lượn là nàng lại tức giận vô cùng.
Biết rõ nàng và Vân phi trước nay không ưa nhau, hắn lại liên tục cưng chiều Vân phi năm ngày liền, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho nàng!
“Hoàng thượng còn có việc gì sao? Nếu không phải, thần thiếp muốn lui ra!” Nói xong, không đợi Vi Phong phản ứng, Hàn Lăng cất bước.
“Đứng lại! Trẫm nói để cho ngươi đi sao?” Hốt nhiên, Vi Phong quát lên một tiếng.
“Thân là nữ nhân của Hoàng thượng, cái gì cũng phải nghe theo Hoàng thượng, Tinh phi ngươi thật là không hiểu điều này sao, lại cố ý mại phạm Hoàng thượng, coi rẻ hoàng quyền?” Vân phi nhân cơ hội bỏ dầu vào lửa.
“Nha nha…” Lúc này, Vi Lạc vươn cánh tay bụ bẫm lại phía Vi Phong, cái miệng nhỏ nhắn cứ y y nha nha hét lên một tràng thứ ngôn ngữ mà không ai hiểu.
Bao nhiêu tức giận của Vi Phong lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung, hắn ôm lấy Vi Lạc từ trong tay Hàn Lăng, cười với hắn, “Lạc nhi vừa rồi gọi phụ hoàng sao? Ngoan, gọi lại lần nữa đi!”
“Ân nha…” Vi Lạc cười toét miệng, bàn tay nhỏ bé sờ lên mặt Vi Phong.
Hàn Lăng thấy thế thì một mình đi về phòng.
Lần này Vi Phong không để ý đến bởi vì hắn hoàn toàn chú tâm chơi đùa với nhi tử.
Tuy nhiên, Vân phi thì bị chọc tức, nàng vốn tưởng rằng lần này có trò hay để xem, không ngờ lại có kết quả như vậy.
“Vân phi, còn không đi?” Vi Phong hạ lệnh trục khách.
“Hoàng thượng…”
“Ngươi thích ở lại thì cứ ở lại đi.” Vi Phong liếc mắt nhìn nàng, nói xong liền ôm nhi tử đi ngự thư phòng.
Nhìn bóng lưng của hắn, nhìn Vi Lạc đang nằm trên vai hắn, Vân phi căm giận giậm chân xuống đất, không cam lòng rời khỏi Dụ Nhân cung.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Trời hôm nay âm u, giống như tâm tình Hàn Lăng vậy.
Trên mộ phần có ba nén hương, Hàn Lăng vái một vái, mặt áy náy, “Nhị Cẩu, xin lỗi, đã lâu không tới bái ngươi.”
Hơn mười ngày nay, nàng và Vi Phong vẫn hờ hững với nhau.
Ban ngày, trừ lúc dùng bữa ra, hắn cơ hồ ở tại ngự thư phòng, thi thoảng xuất hiện cũng là để gặp nhi tử, cũng không chủ động nói chuyện với nàng. Đương nhiên, bản thân nàng càng không có khả năng đi tìm hắn.
Ban đêm hắn thay phiên ngủ tại các cung khác nhau.
Thói quen đúng là một thứ kỳ diệu mà đáng sợ. Trước đây luôn luôn có hắn ôm ngủ, đến khi nàng một mình nằm trên chiếc giường trống rỗng, lật qua lật lại kiểu gì cũng không tài nào ngủ được; nhưng dần dần, nàng lại có thói quen không có hắn bên người. Mấy ngày gần đây cuối cùng cũng ngủ ngon lại được.
Ở hậu cung, việc hoàng đế ân sủng các tần phi kia, ở đêm tại các cung điện kia trở thành tin tức nóng sốt. Vài nữ nhân do Vân phi cầm đầu cứ cách một ngày lại đến châm chọc khiêu khích nàng, chế nhạo nàng, bộ dáng vô cùng hả hê. May mắn là nàng có định lực tốt, đối với các nàng nhìn như không thấy, có tai như điếc, cuối cùng cũng được yên ổn.
Nàng đã từng nghĩ nếu ông trời đã an bài cho nàng xuyên qua, nói không chừng duyên phận của bản thân đúng là ở cổ đại, mà phu quân chính là Vi Phong, một nam nhân tự cao tự đại, ích kỷ nhưng cũng rất thương yêu bản thân.
Nàng đã quyết định sẽ vui vẻ đón nhận sự an bài của vận mệnh, chuẩn bị cùng hắn sống trọn đời, nhưng hắn lại làm tan nát giấc mơ của nàng. Nàng rất hối hận vì đã những cố gắng của mình đối với hắn.
Đừng nghĩ nữa Hàn Lăng, một nam nhân như vậy căn bản không đáng cho ngươi yêu, thân phận của hắn, địa vị của hắn, tính cách tác phong của hắn không thể có khả năng thuộc về một mình ngươi! Tỉnh lại đi, không có hắn, ngươi còn có Lạc nhi, tâm can bảo bối mà nàng dùng tính mệnh đổi lấy.
Nhớ ra khuôn mặt non nớt khả ái, Hàn Lăng dần dần thoát khỏi tâm trạng nặng nề đau thương. Rời khỏi Vi Lạc có một chút thôi là nàng liền không thể chờ đợi được, muốn đến nhìn hắn.
“Nhị Cẩu, Lạc nhi rất khả ái, rất tinh nghịch, chờ hắn lớn thêm một chút ta sẽ dẫn đến đây cho ngươi gặp, ngươi nhất định sẽ thích hắn.” Hàn Lăng mỉm cười nhìn mộ phần, cuối cùng hóa hết tiền vàng trong tay.
Chợt thấy sau lưng có một đạo ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Lăng kinh hoảng, nhanh chóng quay đầu lại, thấy bóng dáng hồng phấn đang đứng yên cách nàng mấy mét, nàng lập tức chấn trụ.
“Lăng, là ngươi sao? Ngươi đúng là Lăng sao?” Thanh âm do dự mang theo kích động, ánh mắt Cốc Thu lom lom quan sát Hàn Lăng, từ từ đi tới gần nàng.
Hàn Lăng yên lặng nhìn nàng, không muốn phủ nhận.
“Ti Thải nói với ta, ta còn không tin, ta nghĩ ngươi chỉ là một nữ tử giống hệt Hàn Lăng mà thôi.” Cốc Thu tiếp tục nói, “Ti Thải nói, bề ngoài con người có thể thay đổi, địa vị có thể khác, nhưng tâm hồn và phong thái thì không thể thay đổi, sự thiện lương, thông tuệ và đặc biệt của ngươi cho thấy ngươi nhất định là Hàn Lăng.”
“Cốc Thu…”
“Lăng, ngươi thật xấu, nói dối cả ta, ngươi có biết những ngày qua ta thế nào không? Sau khi ngươi đi được một tháng, Cẩm Hoành nói với ta ngươi không đến Doanh Châu, tên phu xe kia cũng bặt vô âm tín. Chúng ta còn tưởng rằng… tưởng rằng ngươi đã…”
“Cốc Thu, xin lỗi, xin lỗi!” Hàn Lăng cũng không nhịn được nữa, ôm nàng vào lòng.
Cốc Thu đau lòng khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy vào ngực áo Hàn Lăng.
Hàn Lăng cũng lệ rơi đầy mặt, cảm xúc mênh mang, ôm nàng càng chặt hơn.
Sau một hồi, hai tỷ muội mới từ từ bình phục.
Hàn Lăng nói ngắn gọn chuyện hậu cung cho Cốc Thu nghe.
“Xem ra, Hoàng thượng thật sự rất yêu ngươi!” giọng điệu Cốc Thu chỉ có cao hứng, không có…chút nào đố kỵ.
Hàn Lăng không nói, trong lòng nổi lên một hồi chua xót. Nàng cũng từng cho là Vi Phong yêu bản thân. Kết quả mới phát giác tất cả đều chỉ là giả tạo.
“Ngươi vẫn còn giận Hoàng thượng phải không?” Tin Vi Phong liên tục năm đêm ở các cung khác đương nhiên cũng lan tới tai Cốc Thu.
“Không phải!” Hàn Lăng phủ nhận dứt khoát. Có lẽ mấy ngày đầu thì có nhưng hiện tại, lòng của nàng tuyệt đối bình tĩnh.
“Ta cũng thực không hiểu tại sao Hoàng thượng lại làm như vậy, hắn rõ ràng là rất yêu ngươi.” Cốc Thu cũng buồn bực.
“Cốc Thu, hai tỷ muội chúng ta thật vất vả mới gặp lại, không cần phải nói về ai khác, nói một ít về chuyện của chúng ta đi.” Xem nhẹ nỗi đau trong lòng, Hàn Lăng chuyển đề tài.
“Không, hắn không phải là người khác, hắn là Hoàng thượng, là phu quân của ngươi, là phụ hoàng của tiểu hoàng tử!” Cốc Thu đau lòng nhìn Hàn Lăng, nhìn khuôn mặt gầy gò tiều tụy của Hàn Lăng, nàng biết Hàn Lăng chỉ đang giả vờ như không có chuyện gì.
“Cốc Thu, đừng nói nữa! Phu quân thì sao? Hắn là phu quân của rất nhiều nữ nhân, không phải chỉ thuộc về ta. Tương lai hắn cũng sẽ là phụ hoàng của rất nhiều tiểu hài tử, không chỉ là của Lạc nhi!” Rốt cục, Hàn Lăng cũng hét lên.
“Lăng!” Lần này, đến lượt Cốc Thu ôm Hàn Lăng vào lòng.
“Cốc Thu, ta thật hận, ta hận tại sao mình lại thích hắn, thương hắn! Ngươi thấy ta có buồn cười không? Ta lại đi dự định tương lai sẽ tận tâm tận sức ra mưu hiến kế cho hắn, chia sẻ quốc sự với hắn, hiệp trợ hắn làm cho Dụ Trác hoàng triều phát triển đến thời kỳ cường thịnh, để dân chúng có thể trải qua thời gian an nhàn hạnh phúc. Ta thật là ngu, thật sự là rất ngu, hắn căn bản không xứng để ta nỗ lực nhiều như vậy!”
“Lăng, đừng như vậy!” Cốc Thu nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
“Cho nên ta quyết định, sau này sẽ không để ý đến hắn nữa. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn Lạc nhi đi, không bao giờ trở lại hoàng cung này nữa.”
“Tỷ tỷ ngốc, ngươi lại đang giận lẫy. Kỳ thật Hoàng thượng rất yêu ngươi. Sau khi ngươi rời đi, Hoàng thượng cũng sống không tốt đâu, Cúc Lăng các mặc dù không có ai ở, hắn vẫn phái người quét dọn mỗi ngày, bởi vì hắn muốn giữ lại những ký ức; hắn thường xuyên một mình đi trên con đường đá vụn. Ta biết hắn nhất định đang nghĩ đến ngươi, nghĩ lại quãng thời gian tốt đẹp giữa hai người.”
Cốc Thu dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhiều lần, ta không khỏi hối hận, suy nghĩ xem việc ban đầu đã cứu ngươi ra cung là đúng hay sai. Việc ngươi rời đi đả kích Hoàng thượng nặng nề, hắn rất ít khi tuyên tần phi, ban ngày cũng như ban đêm dường như sống ở ngự thư phòng. Cẩm Hoành nói Hoàng thượng đem toàn bộ tinh lực đặt ở quốc sự, là hy vọng mượn việc đó để quên ngươi, để xoa dịu bi thương trong lòng.”
Nghe đến đúng là rất cảm động, nhưng tất cả đều đã là quá khứ. Thương hắn, mê hắn, luyến hắn, thay hắn sinh con dưỡng cái, chỉ để đổi lấy sự lạnh nhạt của hắn. Hàn Lăng che tai lại.
“Ngươi giận dỗi với Hoàng thượng bắt đầu từ mười ngày nay thôi. Không bằng ngươi và Hoàng thượng nói chuyện một lần, tìm xem vấn đề nằm ở đâu, ta nghĩ Hoàng thượng không phải là người bạc tình bạc nghĩa như vậy.” Cốc Thu đánh giá Vi Phong rất cao.
Không, nàng không muốn nói chuyện! Thật vất vả mới có thể quyết định, nàng không muốn bị làm cho lung lay, nên nàng cũng không muốn nghe tiếp về quá khứ của hắn, nàng muốn chặn đề tài này lại, “Được rồi, sau khi ta đi Hoàng thượng có làm khó dễ ngươi không?”
“Không có. Rất kỳ quái là ngày hôm sau khi ngươi rời cung, ở lãnh cung lại có một người chết, sau đó Hoàng thượng tuyên bố rằng ngươi đã ốm chết.” Cốc Thu do dự một hồi rồi nói: “Lăng, ta còn có việc cần phải nói cho ngươi.”
“Ân?”
“Kỳ thật, kỳ thật Hoàng thượng cũng không có cưng chìu qua ta!”
Hàn Lăng nghe xong, trợn mắt hốc mồm.
“Trong một lần ta ước hẹn với Cẩm Hoành đã bị Hoàng thượng bắt gặp. Lúc ấy ta đảm chiến tâm kinh, cho là hắn sẽ xử trí chúng ta, thật không ngờ chính là hắn lại chỉ nhàn nhạt nói một câu, bảo chúng ta phải chú ý thân phận. Trước khi rơi đi hắn còn nói… nói ta vẫn còn trong sạch.”
Hàn Lăng cũng đã từng vì chuyện Vi Phong có cưng chiều qua Cốc Thu mà lưu tâm, hiện tại nàng lại không có chút cảm giác nào, hoặc là luồng vui sướng đó đã bị nàng đè nén tận đáy lòng, bởi vì nàng không thể mềm lòng, không thể lại có bất cứ ảo tưởng nào với Vi Phong nữa.
“Lăng, ta nói nhiều việc như vậy là hy vọng ngươi và Hoàng thượng hòa hảo, bởi vì các ngươi đều yêu đối phương.” Cốc Thu vẫn tận tình khuyên bảo.
“Cốc Thu, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng ta có suy nghĩ của ta, không nói chuyện về hắn nữa, ta không muốn nghe, thật sự không muốn nghe, van cầu ngươi, đừng nói nữa, có được không?”
“Lăng…”
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi. Được, để ngừa vạn nhất, ở trước mặt người ngoài, ngươi vẫn gọi ta là Tinh phi tỷ tỷ, biết chưa?”
“Ân!” Nhìn ánh mắt thống khổ của Hàn Lăng, Cốc Thu không bao giờ nói gì về Vi Phong nữa, giúp nàng thu hồi rượu và thức ăn trên mặt đất, trầm mặc rời khỏi hoa viên.
Hàn Lăng vừa trở lại cửa Dụ Nhân cung đã nghe thấy tiếng Vi Phong truyền ra, “Mẫu…phi, phụ… hoàng, Lạc nhi ngoan, nói theo phụ hoàng nào…”
Hàn Lăng ngẩn người, đi đến gần thì thấy Vi Phong đang ngồi trên chiếc ghế dựa lớn, giữ Vi Lạc đứng trên đùi hắn.
Giao chiếc rổ cho cung nữ, nàng chuẩn bị về tẩm phòng, lúc sắp rời đi thì Vi Phong đột nhiên gọi nàng lại, “Sáng mai chúng ta cùng đi chùa Vạn Pháp, cầu phúc cho Lạc nhi và tạ ơn thần ân, đây là quy định từ trước của hoàng triều. Các chi tiết cụ thể Liễu ma na sẽ dạy ngươi.”
“Được!” Hàn lăng lạnh lùng đáp một câu, tiếp tục hướng phía trước cất bước.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Một cỗ xe ngựa xa hoa đang đi trên sơn đạo gập ghềnh.
Hàn Lăng không cẩn thận, cả người chúi về phía trước.
Vi Phong vươn cánh tay dài, kịp thời ôm nàng, “Không sao chứ?”
“Ân!”
“Đã nhớ hết các nghi thức chưa?”
“Ân!”
“Trừ… ân ra, ngươi không những lời nào khác muốn nói với trẫm sao?”
“Ân!” Hàn Lăng nhắm mắt lại.
Vi Phong yên lặng thở dài một tiếng, dựa người về phía sau, thần sắc phức tạp nhìn nàng.
Bên trong cỗ xe rộng rãi lại yên tĩnh trở lại.
Ước chừng sau khoảng một khắc, xe từ từ dừng lại, Vi Phong đỡ Hàn Lăng xuống đất.
“Lão nạp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Tinh phi nương nương!” Một lão hòa thượng đã chờ sẵn.
“Chính Nghiêm đại sư không cần đa lễ, mau mau đứng lên!” Nguyên lai lão hòa thượng này chính là Chính Nghiêm đại sư, người năm đó đã chỉ Vi Phong cách cứu Hàn Lăng.
“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ nương nương, xin Hoàng thượng và nương nương theo lão nạp đi vào.” Chính Nghiêm đại sư lơ đãng liếc nhìn Hàn Lăng, xoay người đi vào cửa chùa.
Vi Phong cùng Hàn Lăng đi vào trong chùa.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế hoàn toàn tuổi! Tinh phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Vừa bước vào trong chùa, một đám hòa thượng đã nhất tề hướng Vi Phong quỳ lạy. Hóa ra để tránh làm người khác chú ý, Vi Phong chỉ cần Chính Nghiêm đại sư một mình nghênh đón bên ngoài chùa.
“Tất cả mọi người đứng lên đi.” Vi phong nói.
Sau đó, dưới sự chủ trì của Chính Nghiêm đại sư, Vi Phong và Hàn Lăng tiến hành một loạt các nghi thức cầu phúc và tạ ơn, đến lúc hoàn thành thì đã là xế chiều.
“Nương nương xin dừng bước, lão nạp có vài điều muốn nói với nương nương!” Trong lúc bọn Vi Phong đang chuẩn bị hồi cung thì Chính Nghiêm đại sư đột nhiên gọi Hàn Lăng lại.
Hàn Lăng dừng lại cước bộ, buồn bực nhìn Chính Nghiêm đại sư.
“Hoàng thượng, lão nạp có mấy câu muốn nói riêng với nương nương!” Chính Nghiêm đại sư hỏi ý kiến Vi Phong.
Vi Phong cũng mặt đầy nghi hoặc, sau đó gật đầu nhìn về phía Hàn Lăng, “Ngươi đi cùng Chính Nghiêm đại sư đi, trẫm chờ ngươi ở đây.”
Hàn lăng đầy bụng sự nghi ngờ, chần chừ theo sát Chính Nghiêm đại sư , tiến vào thiện phòng.
“Nương nương trời sinh dị bẩm, thông tuệ hơn người, cùng với Hoàng thượng đúng là một đôi thiên định. Tuy nhiên, lão nạp phát hiện nương nương và Hoàng thượng bằng mặt nhưng không bằng lòng.”
Hàn Lăng ngây ngốc, môi anh đào khẽ mở, “Đại sư, Bổn cung không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nương nương thân ở lãnh cung nhưng vẫn chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, năm đó nếu không phải là Hoàng thượng liều chết cứu giúp, nương nương chỉ sợ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.”
Lão hòa thượng này rốt cục đang nói linh tinh gì vậy, sao nàng nghe một câu cũng không hiểu? Hàn Lăng cực kỳ khốn hoặc, lại không nhẫn nại được, “Đại sư có chuyện gì xin nói thẳng, nếu không, bổn cung muốn đi ra ngoài.”
“Một năm rưỡi trước nương nương bị người ta làm hại, thân trúng kịch độc, tính mạng bị đe dọa, may mắn được Hoàng thượng liều mạng cứu giúp. Vốn đây là chuyện giữa nương nương và Hoàng thượng, lão nạp là người xuất gia, không nên nhúng tay vào. Nhưng vừa rồi nhìn thấy thái độ của nương nương đối với Hoàng thượng, lão nạp nghi hoặc rất nhiều, cũng cảm thấy khổ sở thay Hoàng thượng. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, nương nương sao không mở rộng cửa lòng, quên hết những gì không vui, đón nhận điều tốt đẹp?”
Hừ, hóa ra là nói tốt cho Vi Phong! Hàn Lăng lạnh lùng ném một câu: “Những gì đại sư nói bổn cung đã nghe.” rồi lập tức đi ra cửa.
“Người trong cuộc giả vờ không biết, áp chế bản thân, chẳng những làm bản thân thống khổ, mà còn làm người khác thương tâm. Nương nương, cái gì đáng quên hãy quên đi, cái gì cần đón nhận thì hãy đón nhận…” Hàn Lăng đã đi ra ngoài cửa, Chính Nghiêm đại sư tiếp tục khuyên bảo.
“Đại sư vừa nói gì với ngươi?” Thấy Hàn Lăng ánh mắt hoảng hốt đi ra, Vi Phong lo lắng hỏi.
“Không có gì, trở về thôi.” Hàn Lăng nhàn nhạt đáp, trực tiếp đi ra khỏi chùa.
Vi Phong ngây ngốc, vội vàng đuổi kịp.
Dọc đường đi, Hàn Lăng bị vây trong trạng thái trầm tư, đầu óc chỉ nghĩ đi nghĩ lại những điều Chính Nghiêm đại sư nói, cho đến khi trở lại hoàng cung, nhìn thấy nhi tử, nàng mới thanh tỉnh lại, “Lạc nhi ngoan, đi ngủ thôi.” Hàn Lăng âu yếm nhìn Vi Lạc.
Vi Lạc khua khua hai tay nhỏ bé, hai mắt mở to nhìn vào ngọn nến đang cháy, tinh thần cực kỳ tỉnh táo.
“Lạc nhi, nếu ngươi không ngủ, mụ mụ đi ngủ trước nha.” Hàn Lăng ngáp một cái, nằm xuống. Hôm nay bôn ba cả ngày, đúng là mệt chết mà.
Lúc này cửa phòng mở ra, Vi Phong đi đến.
Vi Lạc thấy hắn thì vươn tay ra, hoan hô.
Vi Phong ngồi xuống, đưa tay ôm hắn vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Lạc nhi, trễ lắm rồi, đi ngủ thôi.” Vi Phong vừa nói vừa đặt hắn vào phía trong giường, còn bản thân thì nằm xuống bên người Hàn Lăng.
Hàn Lăng còn chưa ngủ, cảm nhận được hắn đụng vào người thì thân thể run rẩy, theo bản năng dịch vào bên trong.
“Ngươi lùi vào trong như vậy, Lạc nhi còn chỗ sao?” Bàn tay to của Vi Phong vòng qua hông nàng, ôm nàng lại.
“Buông… ra.” Hàn Lăng nhẹ nhàng cự tuyệt.
Vi Phong không nói gì, ngược lại còn siết chặt tay hơn, cả khuôn mặt dán lên lưng nàng.
Hắn vuốt ve làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, hắn không phải đều qua đêm ở chỗ nữ nhân khác sao, sao đêm nay lại trở về?
Trong lúc Hàn Lăng vẫn còn khốn hoặc thì tay Vi Phong đã sớm đi tới trước ngực của nàng.
“Đáng chết, cút ngay!” Hàn Lăng thẹn quá hóa giận, đánh thật mạnh vào tay hắn.
“Ngoan, để trẫm sờ một chút, sờ thôi là tốt rồi, được không?” Thanh âm Vi Phong vang lên hùng hậu, lại có chút khàn khàn, lộ ra vẻ cầu khẩn khổ sở.
Hàn Lăng cùng lúc tự nhiên nhớ lại lời nói của Cốc Thu và Chính Nghiêm đại sư.
Nàng phát giác đầu óc rất loạn, phảng phất như bị ma nhập vậy, cũng không cự tuyệt Vi Phong nữa.
Sau đó, trên giường lớn diễn ra một hồi tình yêu triền miên…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Vân phi nếu không có việc gì, cần phải ở lại Vân Hoa cung nghỉ ngơi nhiều hơn.” Hàn Lăng dựa người vào ghế, liếc mắt hờ hững nhìn Vân phi, âm thầm cười lạnh. Cái đồ khoa trương này lại cần tới bốn người đỡ đến.
Không giống ngày trước vênh váo, Vân phi hôm nay lại cực kỳ nhỏ nhẹ, “Bổn cung đúng là cần nghỉ ngơi, nhưng bổn cung lần đầu mang thai, bởi vậy có vài chuyện muốn thỉnh giáo Tinh phi nên mới để cho chúng tỷ muội đưa bổn cung đến đây.”
Mang thai! Nghe thấy hai chữ đó, Hàn Lăng kinh hoàng, lập tức mở to hai mắt.
“Tinh phi, ngươi có thể nói cho bổn cung biết nên ăn cái gì? Kiêng cái gì? Còn nữa, bổn cung sau này cần tắm bằng phấn hoa gì, buổi sáng nên dậy khi nào, tối nên nghỉ ngơi khi nào không? Còn có chú ý nào khác không?”
“Tinh phi, Tinh phi, ngươi có khỏe không?” Thấy Hàn Lăng ngơ ngác, lo lắng, một bộ thâm thụ đả kích, Vân phi cảm thấy vô cùng khoái trá, giả vờ cố gắng gọi Hàn Lăng.
Rốt cục Hàn Lăng cũng lấy lại tinh thần, thấy Vân phi đắc ý như vậy thì ngăn chặn cảm xúc khác thường nơi đáy lòng lại, cực lực bảo trì thanh âm bình tĩnh, “Vân phi, mấy vấn đề này cần phải tìm thái y chứ không phải bổn cung!”
“Tuy nói như vậy nhưng thái y làm sao có thể nói rõ như Tinh phi ngươi. Huống hồ, chúng ta thân là nữ nhân, có một số việc không nên nói với thái y.” Thấy Hàn Lăng lại muốn giữ im lặng, Vân phi tiếp tục nói: “Tinh phi, lúc mang thai bổn cung đã tặng túi hương cho ngươi. Hôm nay bổn cung may mắn hoài long chủng, ngươi có thể cũng chúc mừng ta một tiếng không?”
“Đúng vậy, Vân phi tỷ tỷ hồng phúc tề thiên, hoài tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng, thật sự là một việc đáng mừng.” Lưu tần đang đứng bên cạnh Vân phi lên tiếng chúc mừng đầu tiên.
“Chúc mừng Vân phi, chúc mừng tiểu hoàng tử!” Các tần phi khác cũng theo bước.
Hàn Lăng thấy thế thì đứng dậy, tới trước mặt Vân phi, nhàn nhạt nói một câu, “Chúc mừng ngươi!”
“Ta… nôn…” Vân phi còn chưa nói xong đã nôn luôn vào Hàn Lăng.
Nhìn đống bẩn thỉu trước ngực, Hàn Lăng cảm thấy cực kỳ khó chịu, tức giận nhìn Vân phi.
“Thật ngại quá, vừa rồi bổn cung thật sự không nhịn được…” Vân phi nhướng cao lông mày, ánh mắt khiêu khích.
“Vân phi tỷ tỷ, chúng ta đưa người trở về đi thôi, tuyên thái y đến xem xem có cách nào để ngừng nôn mửa không.” Ngữ khí Lý quý nhân đượm vẻ sầu lo.
“Đây là nôn nghén, thái y chắc cũng không giúp được gì đâu. Vân phi tỷ tỷ, người cố gắng chịu đựng nha, hãy nghĩ đến tiểu hoàng tử ở trong bụng thì sẽ không thấy khổ cực nữa.” Một tần phi khác cũng xen vào.
“Ân, chúng ta đi thôi!” Vân phi lại nhìn Hàn Lăng, đắc ý dào dạt rời đi.
Đại điện khôi phục yên lặng, Hàn Lăng ngã ngồi trên ghế, cả đầu óc tràn ngập tin tức Vân phi mang thai.
Nàng biết, với thân phận đế vương của Vi Phong, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều con nối dòng, nhưng vào lúc phải đối mặt thực sự với chuyện đó nàng mới phát giác, bản thân vô phương đón nhận, thật sự là vô phương đón nhận.