Lục công công, không được sự đồng ý của trẫm, bất cứ ai cũng không được vào trong!” Vi Phong lâm triều nhanh chóng rồi về ngay Dụ Nhân cung, nói với Lục công công xong liền đi ngay vào ngự thư phòng.
Hạ then cửa xuống liền nghe “oanh” một tiếng, giá sách tự động mở ra thành một cái cửa, bốn hắc y nhân bước ra.
Bọn họ gọi là “Hắc y tử sĩ”, là thiếp thân thị vệ được Dụ Trác hoàng triều huấn luyện để bảo vệ Hoàng thượng, những người này đều là đại nội cao thủ, võ công cao cường, hành tung kỳ bí, chỉ có lúc nào hoàng đế gặp chuyện trọng đại mới xuất hiện.
“Dạ, Hắc, hai người các ngươi chiều nay đi đến chùaVạn Pháp, mời Chính Nghiêm đại sư vào cung; Phong, Cao ở lại đây, bí mật canh giữ ở lãnh cung, gặp nhân vật nào khả nghi, tuyệt không buông tha.” Vi Phong sắc mặt nghiêm túc âm trầm phân phó.
“Dạ, Hoàng thượng!” Bốn người đồng thanh đáp, một lần nữa hướng về cánh cửa giá sách kia, lại “oanh” một tiếng, giá sách rất nhanh khôi phục nguyên trạng.
Vi Phong đi tới bàn ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, lâm vào trầm tư.
Xem ra có người muốn nhân cơ hội lấy mạng Hàn Lăng. Căn cứ vào tình hình hôm đó thì đa số các tần phi đều muốn Hàn Lăng chết, cho nên tất cả bọn họ đều đáng nghi. Rốt cục kẻ bày ra việc này là ai? Là một người? Hay là nhiều người liên kết?
Lớn lên trong hoàng cung, các cuộc minh tranh ám đấu chốn hậu cung hắn đã thấy nhiều rồi. Bất luận người đơn thuần thiện lương thế nào đi nữa, đã vào nơi này rồi cũng sẽ biến thành độc ác. Hoàng cung, mặt ngoài thì tượng trưng cho sự cao quý và phú quý, nhưng xem ra cũng chỉ là nơi hang hổ hiểm ác gian trá.
Thoải mái nạp hậu cung giai lệ vừa là tuân thủ tổ huấn của hoàng triều vừa là để cân bằng các thế lực trong triều. Mặt khác, hắn còn có một mục đích khác không muốn để cho ai biết, chính là hắn thích nhìn các nàng đấu đá đến ngươi chết ta sống! Nhưng hiện tại, hắn không nghĩ như vậy nữa, hắn thậm chí còn cho rằng hậu cung chỉ cần một nữ nhân là đủ, nữ nhân này chính là…
“Lăng Lăng, trẫm cho ngươi ân sủng cùng hậu đãi trước nay chưa từng có, sao ngươi không biết cám ơn lại năm lần bảy lượt phản kháng trẫm, lần này lại cho trẫm “mọc sừng”! Nghĩ tới cảnh nàng và Vương Cảnh Thương lõa thể nằm bên nhau là hắn lại đố kỵ, phẫn hận cùng cực, cơ thể như có hàng ngàn vạn con kiến độc cắn, ăn mòn mỗi tấc linh hồn hắn, đem đến cho hắn nỗi đau vạn kiếp bất phục.
Một người là nữ nhân của mình, một người là thần tử của mình, về tình hay về lý, bọn họ cũng không được làm ra chuyện như vậy. Hắn đã cho nàng cơ hội giải thích nhưng nàng đã không thể nói.
Nguyên tắc cao nhất của một đấng quân vương chình là công tư rõ ràng. Từ trước đến nay hắn đều tuân thủ truyền thống này. Lần này, hắn đã phá vỡ hết thảy, không để ý đến sự phản đối của triều thần, tước bỏ chức vị học sĩ của Vương Cảnh Thương, đày hắn đến một trấn nhỏ ở biên thùy, một nơi cằn cỗi hoang hóa, mệnh danh là địa ngục nhân gian.
Vương Cảnh Thương học thức uyên bác, rất có kinh nghiệm làm việc, là một nhân tài hiếm có. Có Vương Cảnh Thương tính mưu hiến kế, hắn xử lý quốc sự như mãnh hổ thêm cánh. Nhưng hắn nhất định phải phế hắn, đơn giản là vì nàng!
Con ngươi đen bỗng nhiên mở ra, ở đó lưu chuyển một luồng sáng thâm trầm khó hiểu, nhìn đống tấu chương chất trên bàn, Vi Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, dọn dẹp lại những tư duy hỗn loạn, bắt buộc bản thân bắt đầu đọc.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Lại là một màn đêm hôn ám, vừa qua canh một, Vi Phong liền lặng lẽ đi tới lãnh cung.
“Thuộc hạ khấu kiến Hoàng thượng!” Hai tên Hắc y nhân nhanh chóng quỳ xuống.
“Lão nạp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!” một lão hòa thượng vội vàng hành lễ, đó chính là chủ trì của chùa Vạn Pháp, Chính Nghiêm đại sư.
“Hãy bình thân!”
“Đa tạ Hoàng thượng!”
“Đại sư, phiền ngươi xem xem chuyện gì đã xảy ra với nàng!” Vi Phong trực tiếp đi tới giường, Hàn Lăng vẫn nằm yên không nhúc nhích như cũ.
“Vâng, Hoàng thượng!” Chính Nghiêm đại sư đi theo hắn, nắm lấy tay trái Hàn Lăng bắt mạch, sắc mặt đại biến, vội vàng lấy từ trong ngực áo ra một cái bao, lôi ra một cây kim nhỏ nhẹ nhàng đâm vào ngón trỏ của Hàn Lăng, máu tươi lập tức trào ra. Ông đưa tay chấm vào vết máu, đưa vào miệng, càng thêm chắc chắn nói: “Hoàng thượng, chiêu nghi nương nương đã trúng miên châm chi độc!”
“Miên châm chi độc?”
“Ân, đây là một thủ pháp hạ độc rất hiếm thấy, đã thất truyền gần hai mươi lăm năm, không ngờ hôm nay lại xuất hiện. Ngân châm nhỏ như lông trâu, được cắm vào huyệt đàn trung ở sau thắt lưng người bị hại, sau khi tiến vào da thịt không lưu lại bất cứ dâú vết gì. Ngân châm ở lại trong cơ thể, cản trở sự lưu thông của máu, khiến cho người trúng độc bất tỉnh nhân sự.”
Vi Phong hít một hơi lạnh: “Vậy, có thể chữa khỏi hay không?”
“Việc này…”
“Đại sư, mặc kệ thế nào, nhất định phải cứu nàng. Trẫm khẩn cầu ngài!”
Nhìn vẻ lo lắng, thành khẩn cùng nghiêm túc hiển lộ trên mặt Vi Phong, Chính Nghiêm đại sư cả kinh. Một nữ nhân bị giam vào lãnh cung chắc chắn là đã phạm vào tội không thể tha. Hoàng thượng nếu đã đem chiêu nghi nương nương bỏ lại nơi này, vì sao lại khẩn trương như thế?
“Đại sư…” Vi Phong gọi.
“Hoàng thượng, muốn giải độc phải dùng chân khí bức ngâm châm ra. Nhưng bởi vì ngân châm đã bị đưa vào người nương nương quá lâu rồi, nên có thể cứu tỉnh nàng hay không lão nạp cũng không nắm chắc. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì, đại sư cứ việc nói!” Vi Phong tâm như lửa đốt.
“Phải có người có huyết mạch giống nương nương độ chân khí vào cơ thể nàng!”
“Người có huyết mạch giống? Đại sư ý nói máu của hai người có thể dung hợp một chỗ?”
“Không sai! Huống hồ, người đó phải có nội lực mạnh mẽ, chỉ cần sai lầm một chút cũng sẽ làm tổn thương đến can tỳ.”
“Trẫm tình nguyện thử một lần!” Vi Phong nói xong không đợi Chính Nghiêm đại sư phản ứng liền trực tiếp chích kim vào ngón tay, vài giọt máu lập tức chảy vào trong chén.
Chính Nghiêm đại sư thấy thế cũng đặt ngón tay Hàn Lăng lên phía trên miệng chén, nhỏ xuống vài giọt máu. Chỉ một khắc sau, hai dòng máu đã hoàn toàn hợp lại.
“Dung hợp! Dung hợp!” Vi Phong kích động, hưng phấn đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
Chính Nghiêm đại sư cũng lộ ra một nụ cười vui mừng, nói với Vi Phong vài câu, ý bảo hắn rót chân khí vào Hàn Lăng qua huyệt đạo.
Lúc Vi Phong dừng lại đã là qua hai khắc. Hàn Lăng mặc dù vẫn hôn mê bất tỉnh nhưng sắc mặt không còn tái nhợt như trước mà dần dần nổi lên sắc hồng nhuận. Vi Phong cuối cùng cũng bớt lo lắng, “Đại sư, bao lâu nữa thì nàng tỉnh lại?”
“Hồi Hoàng thượng, vừa rồi việc vận khí rất thành công, cùng lắm là chiều mai nương nương sẽ tỉnh lại.”
Vi Phong vui mừng gật đầu, đắp lại chăn cho Hàn Lăng rồi ngồi vận công chờ nguyên khí khôi phục.
Đột nhiên, “Phong” đi đến, “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi lại có một hắc y nhân xông vào lãnh cung.”
Vi Phong lập tức mở mắt, “Có bắt được không?”
“Thuộc hạ đáng chết. Người đó sau khi chạy vào Thục Hoa cung thì biến mất không dấu vết. Thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy trước về bẩm báo với người!”
Thục hoa điện? Chẳng lẽ là Thục phi? Vi phong sắc mặt thay đổi, mày cũng nhăn lại, không thể tập trung tinh lực điều chỉnh nguyên khí được nữa. Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng trống canh, đã canh bốn!
“Dạ, Hắc, các ngươi có trách nhiệm đưa Chính Nghiêm đại sư ra cung, hãy nhớ không thể để cho người khác nhìn thấy; Phong, Cao, các ngươi tiếp tục ở lại đây, nếu có bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất lợi cho Lăng chiêu nghi, lập tức giết-không-tha”
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Hoàng thượng, Trương phu nhân cầu kiến!” Lục công công bẩm báo.
Di nương? Vi Phong trong lòng buồn bực, lập tức phân phó: “Cho gặp.”
Lý Ánh Hà lượn lờ đi tới, hành lễ, “Thần phụ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc!”
“Di nương không cần đa lễ, xin đứng lên.” Vi Phong lộ ra một bộ mặt hòa hoãn.
“Đa tạ Hoàng thượng!” Lý Ánh Hà ngẩng đầu, đánh giá Vi Phong trong chốc lát rồi ân cần hỏi: “Hoàng thượng ánh mắt buồn rầu, sắc mặt ngưng trọng, chẳng lẽ quốc sự có vấn đề gì?”
Vi Phong cũng không lập tức trả lời, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nói vậy là di nương cũng có nghe chuyện Lăng Lăng và Vương Cảnh Thương. Lăng Lăng ở lãnh cung bị hại.”
Lý Ánh Hà kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại có thể như vậy?”
“Trẫm nghi… là do một trong các phi tần gây nên!”
“Vậy Hàn Lăng hiện giờ ra sao?”
“Nàng… vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trẫm đã truyền thái y nhưng không tìm ra nguyên nhân.” Vi Phong trước giờ luôn ăn ngay nói thật trước Lý Ánh Hà, lần này không hiểu sao lại giấu giếm. Hắn vốn muốn nói Hàn Lăng đã được cứu tỉnh nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại không nói nữa, sau lưng phảng phất như có một cỗ lực lượng thần bí điều khiển hắn nói dối.
Trong mắt Lý Ánh Hà hiện lên một tia quỷ dị cùng mừng thầm khó có thể phát hiện, sau đó liền khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, di nương cho rằng việc này không đơn giản! Người sủng ái nàng, vô tình đã biến nàng thành thiên địch của nữ nhân hậu cung, trở thành nỗi thống hận trong họ.”
“Cho nên, trẫm muốn tra rõ, bất cứ kẻ nào có ý đồ bất lợi cho nàng, trẫm tuyệt đối không buông tha!”
“Tra rõ rồi sẽ thế nào? Chẳng lẽ người muốn giết hết bọn họ? Đó không chỉ là mang đến cho hậu cung một kiếp nạn mà triều đình không chừng cũng sẽ phát sinh biến cố lớn.” Lý Ánh Hà lời nói thấm thía, “Bậc đế vương đối với nữ nhân hậu cung, có thể sủng, có thể mắng, nhất định không thể động chân tình. Nhưng mà Hoàng thượng, người dường như đã vượt qua giới hạn này rồi.”
“Di nương…”
“Từ lúc người bắt đầu xuất hiện ở thế giới này đã phải đi trên một con đường không tầm thường, nhất định người không thể giống như các nam nhân khác, hưởng thụ tình yêu cùng chân tâm. Di nương thiên tân vạn khổ chỉ mong Hoàng thượng có thể đem Dụ Trác hoàng triều phát dương quang đại, mang đến cho những sinh linh trong thiên hạ cuộc sống an ổn hạnh phúc. Hoàng thượng, xin nghe di nương một câu, cái phải vứt bỏ hãy vứt bỏ, cho dù bất đắc dĩ, cũng phải tuyệt tình tuyệt ái. Bởi vì, người là quân vương của Dụ Trác hoàng triều!”
“Nỗi đau trong lòng Hoàng thượng có lẽ di nương không thể biết. Nhưng vì xã tắc giang sơn, thỉnh người đừng để tư tình nhi nữ ảnh hưởng đến đại cục. Di nương cáo lui trước!” Lý Ánh Hà nói xong, cúi khom người chào rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất ngoài cửa, tâm tình phiền muộn của Vi Phong càng thêm rối loạn.