"Lăng Lăng…” qua cửa phòng giam, Vi Phong ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Lăng, thấp giọng gọi.
Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to đen nhánh vẫn dại ra, vô thần giống như ngày hôm qua, một lúc sau lại cúi đầu xuống.
Ý thức được Hàn Lăng nhìn thấy mình như thấy người qua đường, lòng Vi Phong run lên, bàn tay to đặt lên má nàng, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên nhìn mình, “Lăng Lăng, là trẫm, trẫm đến gặp ngươi, trả lời trẫm một tiếng, được không?”
“Hoàng thượng, nàng đã nhận tội, người sao còn đối tốt với nàng như vậy!” Lúc này bọn Thục phi cũng đã chạy tới, nhìn thấy Vi Phong ôn nhu đối với Hàn Lăng thì tức giận ghen ghét không thôi.
Vi Phong cũng không để ý tới các nàng, tiếp tục ôn nhu nói với Hàn Lăng, “Lăng Lăng ngoan, ngẩng đầu nhìn trẫm!”
Cuối cùng Hàn Lăng cũng ngước mắt nhìn lên, đầu tiên là kinh ngạc nhìn hắn một lúc, sau đó hai tay ôm lấy mặt hắn, vui mừng kích động kêu lên: “Giác nhi, là ngươi sao? Thật là ngươi sao? May mà ngươi không chết, nếu không Lăng mẫu phi sẽ áy náy, thương tâm cả đời!”
Nàng… sao lại có thể như vậy! Vi Phong chấn động.
Thục phi thấy thế cũng âm thầm kinh ngạc.
“Hoàng thượng, người cũng nghe rồi đấy, nàng đã tự mình thừa nhận. Nàng nhất định là vì làm hại tiểu hoàng tử mà cảm thấy áy náy, tự trách!” Trong lúc mọi người đang mơ hồ thì Hoa Tần đột nhiên nói ra những lời này.
Thục phi nghe xong, nhanh chóng phục hồi tinh thần, một lần nữa lại phẫn hận nói: “Hoàng thượng, thỉnh người lập tức xử tử tên hung thủ giết người này!”
“Ngay cả hoàng tử cũng dám hãm hại, quả thực là không xem Hoàng thượng ra gì, tiện nhân này tội đáng chết vạn lần!” Vân phi phát giác Vi Phong vẫn không có phản ứng gì thì làm ra vẻ bộ dáng của một người bênh vực kẻ yếu lên tiếng châm thêm vào, mắt liếc Trang quý nhân.
Trang quý nhân lập tức hiểu ý, làm ra vẻ đồng tình, khiếp vía thốt lên: “Hoàng thượng, nếu Lăng chiêu nghi có lòng hối cải, không bằng miễn cho nàng tội chết, giáng nàng xuống làm cung nô!”
“Trang quý nhân nói sai rồi!” Vân phi lập tức phản bác, “Căn cứ vào luật lệ của hoàng triều, sát hại con của hoàng đế là phạm tội lăng trì. Hoàng thượng phạm pháp phạt như thứ dân, Lăng chiêu nghi tâm địa rắn rết, càng phải xử tội! Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng anh minh thần võ, công chính liêm minh, tuyệt đối không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Không sai! Hoàng thượng, việc khác thần thiếp có thể nhẫn nại chứ lần này, thần thiếp nhất định phải thay Giác nhi báo thù. Thỉnh Hoàng thượng xử tử tiện nhân kia ngay tại đây!” Thục phi nói xong liền khóc rống lên, ánh mắt bi thiết thê lương.
“Lục công công, truyền Lam thái y!” Vi Phong âm thanh lãnh đạm nhưng không hề giảm đi chút uy nghiêm nào. Dứt lời, sự chú ý lại trở lại trên người Hàn Lăng.
Chúng nữ nhân nghe thấy vậy thì phẫn hận cùng cực, tâm thắt lại. Nhưng cũng chỉ có thể nén lại, liếc mắt nhìn nhau lo lắng, không dám phát tác. Bởi vì nam nhân trước mặt chính là phu quân của các nàng, là vua của các nàng, là ông trời của các nàng, cũng là chủ nhân của các nàng!
Thái Y viện cách Thận Hình đường không xa, sau nửa canh giờ Lam thái y đã vội vã chạy tới phía sau Lục công công. Không kịp thở, hắn liền vội vàng khám bệnh cho Hàn Lăng.
“Thế nào?” Lam thái y vừa đặt tay Hàn Lăng xuống, Vi Phong không nhịn được liền hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, Lăng chiêu nghi mạch tượng hỗn loạn, trầm huyền; tâm thần bất ổn, tinh thần uể oải, cái này giống như dấu hiệu của tâm bệnh.”
“Tâm bệnh?”
“Đúng! Bệnh này là do người bệnh tự trách, áy náy quá mức làm cho nội tâm bất an, hối hận cực độ dẫn đến tích tụ trầm uất trong tâm, người bệnh thường tự nói một mình, lời nói trở nên không mạch lạc. Không biết Lăng chiêu nghi có xuất hiện những biểu hiện này không?
Thì thào tự nói! Lời nói không mạch lạc! Vi Phong thầm giật mình, những dấu hiệu này Lăng đều có.
“Lam thái ý, bệnh này… chẩn trị như thế nào? Cần bao lâu mới có thể hồi phục?”
“Hồi Hoàng thượng, tình trạng của Lăng chiêu nghi không quá nghiêm trọng, trị sẽ không quá khó. Nhưng những bệnh như vậy không thể đoán trước được, còn dựa vào ý chí cùng định lực của người bệnh.” Lam thái y vuốt chòm râu, tiếp tục nói: “Vi thần cho rằng trước hết cần tìm được mấu chốt phát bệnh cho Lăng chiêu nghi, nếu như cái chết của tiểu hoàng tử và Lăng chiêu nghi không có liên qua thì phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn cho bệnh tình của nàng.”
Lam thái y vừa dứt lời, Thục phi lập tức nổi giận, “Lam thái y, ngươi đừng ở đây nói lung tung! Tiện nhân kia rõ ràng là hung thủ, còn tìm hung thủ thật sự nào ở đâu?”
“Vi thần… vi thần cũng chỉ nhìn bệnh mà nói.” Lam thái y sợ hãi cúi đầu, tiếng nói cũng càng ngày càng thấp.
“Nhìn bệnh mà nói? Bổn cung thấy ngươi căn bản là nói bậy!”
“Thiên tạo nghiệp chướng còn có thể tha, tự tạo nghiệp chướng không thể sống. Tiện nhân kia dã phạm sai lầm tày trời như vậy, không thể thoát chết. Hoàng thượng, thỉnh người mau xử tử nàng, nói không chừng như vậy còn thỏa mãn tâm nguyện của nàng, dù sao nàng cũng muốn sám hối, không phải sao?” Vân phi nói.
Sau đó các nữ nhân khác cũng bắt đầu nghị luận.
Nhìn những nữ nhân ồn ào không ngớt, lại nhìn nhìn Hàn Lăng đang hỗn loạn, một cảm giác bất lực chưa từng có tràn về, Vi Phong tâm loạn như ma, trơ mắt nhìn chúng nhân, cuối cùng nghiêm túc nói: “Giác nhi là hoàng nhi của trẫm, với hung thủ thật sự, trẫm tuyệt đối không tha thứ. Thục phi, trẫm sẽ cho ngươi một cái công đạo, còn những kẻ khác, trở về hết cho trẫm! Trẫm không muốn thấy bất cứ kẻ nào nhân cơ hội làm loạn, nếu không đừng trách trẫm hành sự theo lẽ công bằng!”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không lộ ra chút tức giận nào mà lại toát ra khí thế khiếp người, làm cho người khác không lạnh mà run, không chiến mà kinh, không thể không nghe theo! Cả phòng lao trở lại yên tĩnh.
Chỉ chốc lát, Vi Phong đứng lên, lạnh lùng nhìn qua các nàng một lần nữa rồi bước ra ngoài. Lúc đến cửa phòng giam, hắn nghiêm giọng phân phó ngục tốt, “Trông giữ Lăng chiêu nghi cho cẩn thận, không được sự đồng ý của trẫm, bất luật kẻ nào cũng không được tiến vào phòng nửa bước!”
Vi Phong đi ra ngoài, Lục công công và Lam thái y cũng theo sau, Vân phi cùng bọn Thục phi tức giận trợn mắt nhìn Hàn Lăng rồi cũng phải không cam lòng rời đi.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Đã canh hai, nơi nơi bóng tối bủa vây, tĩnh lặng bao trùm. Ngự thư phòng nơi Dụ Nhân cung, ngọn đèn dầu vẫn sáng, Vi Phong ngồi trên ghế, hai mày khóa lại, nhìn đống tấu chương trên bàn mà một chữ cũng không thấy.
Mới chỉ một ngày thôi mà Lăng Lăng đã thay đổi như thành một con người khác, khuôn mặt thanh lệ thoát tục trở nên ảm đạm thất thần; đôi mắt vốn dĩ to sáng ngời luôn toát lên sự thông minh lanh lợi nay cũng trở nên mờ mịt vô hồn. Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đúng như Lam thái y nói, lương tâm nàng đang cắn rứt nên để bản thân chịu đựng?
Lúc chiều ở phòng giam hắn đã để ý ngón tay cái của nàng, đúng là nhiễm một khối hồng, xem ra dấu tay trên giấy nhận tội đúng là của nàng, nhưng nàng vốn không phải là hung thủ, tại sao lại điểm chỉ? Còn nữa, nàng lại tự nhiên cho rằng hắn là Giác nhi!
“Lăng Lăng, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Đặt tấu chương trong tay xuống, Vi Phong dựa người ra sau, hai mắt nhắm lại. Nhìn hắn có vẻ trầm tĩnh, kiên cường vậy chứ thực ra lòng chất chứa đầy đau thương cùng lo lắng.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lục công công đi vào, nhìn thấy Vi Phong hai mắt nhắm nghiền thì do dự một lúc, cuối cùng cũng bẩm báo: “Hoàng thượng, nô tài của Thục Hoa cung cầu kiến.”
“Không gặp!” Vi Phong không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, mắt cũng không thèm mở ra.
Lục công công tĩnh mặc một chút rồi nói tiếp: “Hoàng thượng, hắn nói hắn là Nhị Cẩu, có việc khẩn yếu cần bẩm báo người, về Lăng chiêu nghi.”
Nhị Cẩu… Nhị Cẩu! Vi phong lập tức mở mắt ra, hướng người về phía trước, gấp giọng phân phó: “Cho hắn vào!”
Lục công công đi ra ngoài, không lâu sau Nhị cẩu đi vào.
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng!” Nhị Cẩu hết sức lo sợ đi tới trước bàn, cung kính hành lễ.
“Hãy bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng!” Nhị cẩu hơi ngẩng đầu, rụt rè nhìn Vi phong, lại quỳ xuống đất, “Hoàng thượng, nô tài đáng chết, nô tài nhất thời nóng giận đã sát hại tiểu hoàng tử, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”
Ánh mắt Vi Phong sắt lại, lập tức ngồi thẳng lên.
“Hoàng thượng, Lăng chiêu nghi bị oan, nô tài mới là hung thủ thật sự. Thỉnh Hoàng thượng tha cho nàng.” Lúc này, Nhị Cẩu một lần nữa ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Vi Phong.
“Ngươi nói mình là hung thủ, tại sao lúc đó lại không thừa nhận, mà chờ tới giờ mới nói?” Vi Phong ngăn chặn những nghi hoặc trong lòng, tuấn dung vẫn rất bình tĩnh. “Ngươi vốn không phải là hung thủ, ngươi chỉ là gánh tội thay cho Lăng chiêu nghi mà thôi!”
“Không! Hoàng thượng, không phải như thế!” Nhị cẩu tức thì bối rối lên, “Nô tài đích thật là hung thủ. Thục phi nương nương hung ác vô cùng, căn bản không hề đối xử với hạ nhân như con người. Mỗi lần không vừa lòng việc gì liền trút giận lên chúng ta. Nô tài chính là người phải chịu nhiều nhất. Nô tài hận nàng ta tận xương tủy, vì vậy phải báo thù, muốn làm nàng phải khổ sở, hối tiếc cả đời! Làm người ai chẳng sợ chết. Nô tài thực ra không có ý định nhận tội; tuy nhiên, thấy Lăng chiêu nghi bị oan uổng, nô tài rất bất an, tối hôm qua còn mơ thấy ác mộng.” Nhị Cẩu nói xong thì kéo cao ống tay áo, để lộ hay cánh tay chằng chịt vết thương cũ mới.
Vi Phong không lên tiếng, con ngươi đen thâm thúy di chuyển từ tay tới mặt Nhị Cẩu.
“Hoàng thượng, không thể quýt làm cam chịu, thỉnh người thả Hàn chiêu nghi, nô tài nguyện ý lấy cái chết tạ tội.”
“Chết? ngươi có biết sát hại con vua phải bị tội gì?” Vi Phong cắn răng nói ra bốn chữ: “Lăng trì xử tử!”
Nhị Cẩu vừa nghe thấy thì thân thể run lên, hai chân đang quỳ trên sàn nhà cũng lay động liên tục. Mãi một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, khẳng định lại câu trả lời: “Nô tài nguyện ý!”