Một Đêm Ân Sủng

Chương 25: Thị tẩm (thượng)




Hàn Lăng ngẩng đầu, kinh ngạc ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, sau đó để họa bút trong tay xuống, đi tới trước giường lấy một chiếc áo khoác lên người rồi đi ra khỏi tẩm phòng.

Đang là giữa trưa nên trời vô cùng nóng bức, hơn nữa đang là thời gian ăn trưa nên trong hành lang dài thưa thớt bóng người. Dọc theo con đường nhỏ, Hàn Lăng cúi đầu bước về phía trước, vô tình đi tới gần lãnh cung.

Ở đây cỏ dại mọc thành từng lùm, thưa thớt dấu chân người, không gian ảm đạm, thật khác xa cảnh bừng bừng nhựa sống bên ngoài. Cốc Thu! Cốc Thu đang bị nhốt trong căn phòng cũ phía trước.

Đột nhiên, một tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển truyền đến, Hàn Lăng ngửa đầu nhìn lên, thấy trên cành cây có mấy chú chim nhỏ đang dang cánh, bay qua tán cây, lướt qua bức tường đỏ cao lớn, hướng về chân trời phía xa.

Chúng thật tự do, muốn bay thì bay, không ai ngăn cản. Hàn Lăng si ngốc nhìn về phía đàn chim biến mất, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, nước mắt lập tức dâng lưng tròng. Nàng thực hy vọng bản thân cũng có thể có một đôi cánh trắng mạnh mẽ, có thể bay ra khỏi nhà giam cung đình này, rũ bỏ hết tất cả những trói buộc, tự do tự tại chao liệng trên bầu trời.

Sau khi nhìn theo một lúc lâu, Hàn Lăng phiền muộn thu lại ánh mắt, lau đi nước mắt trên mặt nàng tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng chân trước một sân đầy cỏ dại.

Cỏ cao chừng một thước, phiến là hình trứng vàng úa viền răng cưa. Hàn Lăng nhìn thấy thì lập tức tỏ ra vui mừng ngồi xổm xuống, hái một nắm lá, xoa xoa trong tay, ngay lập tức một cỗ hương khí xông vào mũi.

Ngả lạp hương! Đúng là ngả lạp hương! Lúc học năm hai đại học, Hàn Lăng có tham gia các hoạt động xã hội, đã từng đi Tây Nam, đến núi Nhạn Minh, theo một “thần y” bản địa lên núi hái dược liệu, cũng có gặp loại cỏ như thế này. Nàng nhớ lão bà bà có nói qua loại thảo dược này có thể ức chế hệ thống thần kinh giao cảm, có tác dụng đối với não bộ con người.

Biết đâu sau này sẽ hữu dụng! Trong đầu Hàn Lăng bỗng hiện lên ý nghĩ đó, nàng liền cởi áo khoác ngoài trải trên đất, sau đó bắt đầu hái ngả lạp hương.

“Lăng!” Phía sau vang lên một tiếng nói quen thuộc.

Hàn Lăng vui mừng quay đầu lại, “Cẩm Hoành?” Từ sau khi Cốc Thu được phong làm Lương quý nhân cũng chưa gặp lại Cẩm Hoành, nàng muốn an ủi hắn một chút cũng không có cơ hội.

“Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi hái cái này làm gì?”

“Ta…” Hàn Lăng thoáng nghĩ ngợi rồi chuyển đề tài, “Ngươi tới gặp Cốc Thu?”

Cẩm Hoành lúc đầu ngây ra, rồi sau đó gật đầu, “Đáng tiếc là Lãnh cung canh phòng cẩn mật, không thể vào được.”

Đúng vậy, khi nãy nàng cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào.

“Lăng, tất cả thay đổi thực nhanh. Mười ngày trước Cốc Thu được phong quý nhân một cách khó hiểu, ta còn chưa kịp thương tâm thì nàng đã bị giam vào lãnh cung. Nghe nói nơi đó âm u ẩm ướt, oan hồn dày đặc, chắc chắn nàng sẽ sợ lắm.”

Đúng vậy, Cốc Thu vốn sợ ma, từ trước đến giờ mỗi lần kể chuyện ma cho nàng nghe là nàng lại sợ đến mức mấy đêm liền đều gặp ác mộng. Lúc ấy Hàn Lăng còn ở bên cạnh nàng, giờ thì nàng một mình một bóng trong kia, khỏi phải nói tình cảnh bi thảm cỡ nào. Nghĩ tới đây, một cỗ nhiệt khí xông lên yết hầu, một tầng sương mù dâng lên hốc mắt, Hàn Lăng thút thít khóc.

“Biết nàng trở thành nữ nhân của hoàng thượng, khi thương tâm qua đi, ta bắt buộc bản thân phải chấp nhận thực tế, dù sao đó cũng là vinh hạnh của nàng. Còn tưởng rằng nàng vui vẻ làm quý nhân, còn tưởng rằng ta đã quên nàng rồi, thế nhưng lúc nàng gặp chuyện không may, ta mới phát giác lòng ta không thể nào quên được nàng.” Cẩm Hoành bi thương nói ra tiếng lòng, bỗng nhiên rơi lệ.

Cẩm Hoành, ta có lỗi với ngươi, nếu như không phải vì ta thì ngươi và Cốc Thu bây giờ vẫn còn là một đôi! Là ta đã chia rẽ các ngươi, là ta hại Cốc thu, ta có lỗi với ngươi! Hàn Lăng nhìn hắn chăm chú mà không thốt nên lời.

Hốt nhiên bên tai lại vang lên câu Vi Phong nói tối qua, “Còn nói cái gì hảo tỷ muội, cái gì có nạn cùng chịu, chỉ có Lương quý nhân là đứa ngốc mới tin tưởng ngươi, thay ngươi chịu đánh, vì cứu ngươi khỏi tay Lam phi mà cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của trẫm. Mà ngươi thì sao? Hôm nay nàng tính mạng khó bảo toàn, ngươi lại không giúp đỡ. Đúng là dối trá, đồ lừa gạt, hư tình giả ý!”

Kỳ thực, những gì tên hoàng đế chết dẫm đó nói cũng không phải không có lý, tình nghĩa của bản thân đối với Cốc Thu đúng là không bằng một nửa tình cảm Cốc Thu đối với mình! Nhưng nàng không muốn mất đi sự trong sạch của mình cho một người cổ đại, nhất là một kẻ cuồng vọng tự đại, không để ai trong mắt như hắn! Nghĩ tới việc gần gũi với thân thể dơ dáy của hắn, Hàn Lăng liền cảm thấy rùng mình.

Cẩm Hoành nhìn Hàn Lăng, ngập ngừng nói: “Lăng, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

“Ân? Nói đi!”

“Ta… ta đã đi cầu Hoàng thượng nhưng bất luận thế nào hắn cũng không chịu tha cho Cốc Thu. Hắn nói người duy nhất có thể cứu Cốc Thu là ngươi, việc này rốt cục là sao? Ngươi, có thật là ngươi có thể cứu Cốc Thu?”

“Cẩm Hoành, ta…” Hàn Lăng vẻ mặt khó xử, không biết nên mở lời thế nào.

“Lăng, ta van xin ngươi!” Cẩm Hoành không úy kị gì liền quỳ xuống đất, “Nếu như ngươi thực sự có khả năng thì hãy cứu Cốc Thu, đại ân đại đức của ngươi, Tiễn Cẩm Hoành ta trọn đời ghi khắc.”

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Cẩm Hoành, Hàn Lăng thầm giật mình. Trước sự vĩ đại của Cẩm Hoành nàng mới thấy bản thân thật ích kỷ. Rồi nàng nhớ tới Cốc Thu đã nỗ lực thế nào để cứu mình, nhớ khoảng thời gian khoái nhạc của hai người ở Lương gia thôn, cảm thấy vô cùng đau đớn, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, “Đứng lên đi, Cốc Thu là tỷ muội của ta, ta nhất định sẽ cứu nàng. Nhưng mà, Cẩm Hoành, ta có việc cần ngươi giúp!”

“Chỉ cần có thể cứu được Cốc Thu, ta nguyện ý làm tất cả!” Cẩm Hoành đứng lên nói.

“Trước khi cứu Cốc Thu, ta cần làm một thí nghiệm, mà ngươi chính là đối tượng của thí nghiệm. (chuột bạch ạ). Ngươi đừng thắc mắc gì, chỉ cần làm theo lời ta thôi, thế nào?”

“Được!” Cẩm Hoành nghiêm túc gật đầu.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Tia sáng cuối cùng của ngày đã tắt phía trời tây, đêm tối dần dần bao phủ cả hoàng cung.

Mười ngón tay Hàn Lăng đan vào nhau, nội tâm bối rối không thôi, chân bước càng mau. Cuối cùng, nàng bước đến trước ngăn tủ, lấy ra vài miếng lá ngả lạp hương đã phơi khô bỏ vào trong miệng, cẩn thận đè dưới lưỡi, rồi ra khỏi phòng, kiên định bước về phía Dụ Nhân cung.

Dụ Nhân cung, ngọn đèn dầu tỏa sáng soi rọi cả đại điện như ban ngày, Vi Phong nghiêng người tựa vào chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ lim, liếc mắt nhìn Hàn Lăng đang quỳ gối ở cửa. Hắn sau khi đợi hết hai ngày thì tâm tình càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng phiền não. Mới vừa rồi, lúc đang định lệnh cho Lục công công đi tuyên tạm một phi tần tới để hắn phát tiết tức giận thì nghe Lục công công bẩm báo, nói nàng tới.

Một cảm giác vui mừng khó tả nhanh chóng lan tỏa toàn thân. Nhưng dù rất hưng phấn, hắn cũng không quên chính nàng là người làm mình phiền não. Hai ngày này hắn cơ hồ đứng ngồi không yên, không yên tâm lo việc triều chính, cả trái tim và tâm trí đều đặt trên người nàng, luôn suy nghĩ xem nàng có thỏa hiệp hay không, lại lo lắng vạn nhất nàng thật sự nàng không đến thì liệu bản thân có muốn “thuận theo phi ý” mà xử tử Cốc Thu hay không?

Cho nên hắn không có ý buông tha nàng dễ dàng. Trước tiên là ở cùng nàng, trừng phạt nàng một chút để xoa dịu những khó chịu trong lòng.

Hốt nhiên, một làn gió thu thổi qua, tạt bay một lọn tóc đen lướt trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, thân thể hắn tựa hồ đang run rẩy. Nhìn nàng, đáy lòng Vi Phong cảm thấy một tia trìu mến, cư nhiên nói: “Lục công công, cho nàng vào.”

“Nô tài tuân chỉ!” Lục công công bước nhanh đi tới ngoài điện, chỉ chốc lát, Hàn lăng xuất hiện trước mặt Vi phong .

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!” Hàn lăng quy củ hành lễ.

Vi Phong nhìn Lục công công một cái rồi ôm lấy Hàn Lăng, đi nhanh vào tẩm phòng.

Trong đại điện một mùi hương lượn lờ bao phủ gian phòng làm người ta cảm giác khô nóng và buồn ngủ. Hàn Lăng vừa vào tới đã thừa dịp Vi Phong không để ý, nuốt ngả lạp hương xuống, một cỗ khí tức dị thường thanh lương thấm vào cổ họng, làm đầu óc đang hỗn độn của Hàn Lăng trong nháy mắt trở nên thanh tĩnh rất nhiều.

“Rốt cục đã nghĩ thông rồi?” Đi tới trước giường, Vi Phong đặt nàng ngồi trên chiếc giường lớn, nâng mặt nàng lên, nhìn xuống.

“Chỉ mong Hoàng thượng giữ lời hứa, sáng mai thả Cốc thu.” Hàn lăng nhìn thẳng hắn, nghiêm trang nói.

“Trẫm đường đường là vua một nước, một khi đã mở lời đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy nhiên trẫm có chuyện không rõ, không phải trước đó ngươi rất kiên quyết sao? Sao cuối cùng lại nghĩ thông suốt vậy?”

Hàn Lăng nhìn thẳng vào hắn, nói: “Cốc Thu là bằng hữu tốt nhất của ta, là chỗ dựa của ta ở thế giới này, chúng ta là có nạn cùng chịu. Điều này… chẳng phải hoàng thượng cũng đã nói qua sao?”

Nhớ ra lời nói trong lúc tức giận của mình hôm trước, khuôn mặt tuấn tú của Vi Phong hiện lên vẻ mất tự nhiên, đồng thời nội tâm cũng thoáng chấn động. Lòng người dễ thay đổi! Nịnh nọt! Ngươi lừa ta gạt! Vậy mà nữ tử trước mặt lại vì tỷ muội mà nguyện ý trao đi thứ quý giá nhất mà trước đây nàng từng thà tự vẫn để bảo vệ! Tuy nói đây chính là mong muốn của hắn, nhưng hắn cũng âm thầm khâm phục lòng dũng cảm và chân tình của nàng.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, đem nàng kéo vào trong lóng, tiếng nói mị hoặc truyền vào tai nàng: “Lần này chính là ngươi cam tâm tình nguyện, không được làm việc ngu ngốc như lần trước.”

Bị hắn ôm chặt, Hàn Lăng cả người cứng ngắc, không dám động đậy, đồng thời cố gắng bảo trì sự thanh tỉnh. Lúc đến đã có chuẩn bị, nhưng hiện tại nàng hốt nhiên cảm thấy lo lắng, người trước mắt dù sao cũng không phải người bình thường, hắn là một tên gia hỏa cực kỳ khôn khéo.

“Nghe trẫm, trẫm cam đoan sẽ rất ôn nhu.” Miệng Vi Phong kề sát tai nàng, vươn đầu lưỡi liếm vành tai nàng.

Một cảm giác xa lạ mà quen thuộc kéo tới làm Hàn Lăng tâm ý viên mãn, bao nhiêu tự tin vất vả tạo nên tựa hồ bắt đầu tan rã. Hàn Lăng, ngươi phải tỉnh táo, nhất cử nhất động lúc này của ngươi sẽ giữ được tính mạng của Cốc Thu, mà sự trong sạch của bản thân cũng có thể bảo tồn, cho nên ngươi tuyệt đối không thể rối loạn! Nàng âm thầm an ủi bản thân, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh, “Nô tỳ biết!”

“Vậy thì hãy cởi áo cho trẫm.” Vi Phong buông nàng ra, đứng thẳng người.