Một Đêm Ân Sủng

Chương 13: Tranh thủ tình cảm




“Hoàng thượng! Việc này… này… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Lam phi kích động cùng cực.

“Lam phi, mới sáng sớm đã làm ầm ĩ tại tẩm cung của trẫm, còn ra thể thống gì nữa! Uổng công trẫm ngày thường khen ngươi là… ung dung đẹp đẽ quý giá, khéo léo đối nhân xử thế; xem ra ngươi thật không xứng đáng với khen ngợi này!” Vốn không khí đang rất hưởng thụ, đột nhiên bị người xông vào phá đám, trong lòng Vi Phong quả thực không vui.

“Hoàng thượng, thần thiếp… thần thiếp…” Nhìn thấy vẻ tức giận trong mắt Vi Phong, Lam phi không thể làm gì khác hơn là ủy khuất nuốt vào câu nói kế tiếp, lại lần nữa nhìn đôi chân nhỏ dài của Hàn Lăng đang lộ ra, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận cùng đố kỵ.

“Trẫm tạm tha cho ngươi lần này, mau đi ra ngoài!”

“Nhưng mà… Hoàng thượng…” Gặp ánh mắt nhiếp nhân của Vi Phong, Lam phi thất sắc nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy rời đi! Khó mới có dịp Vi Phong không lâm triều như hôm nay, nàng sớm đã chỉnh trang trang phục, còn không kịp ăn sáng đã chạy tới đây, mục đích là muốn chứng tỏ cho các phi tần khác vị trí của mình với Vi Phong, ai ngờ lại có kẻ khác nhanh chân đến trước, mà người này… người này lại là một cung nữ thấp hèn.

“Lam phi…” Vi Phong kéo dài giọng biểu hiện hắn đã mất kiên nhẫn.

Lam phi vội vàng khom người hành lễ, phẫn hận trợn mắt nhìn Hàn Lăng rồi xoay người chạy đi. Vừa ra tới cửa thì đụng vào một người, là Vân phi!

Hôm nay Vân phi mặc xiêm y màu bạc thêu đôi uyên ương xanh nhạt, váy đỏ, chân đi giày thêu màu phấn hồng tinh tế, trên đầu là thoa cài tóc khổng tước. Nhìn thấy Lam phi, nụ cười trên mặt Vân phi vụt tắt, lại nhìn sang Hàn Lăng đang đứng bên long sàng, sắc mặt càng thêm khó coi, hổn hển chạy lại, vung tay tát Hàn Lăng.

Hàn Lăng chân đứng không vững, chỉ cảm thấy ù tai hoa mắt, thân thể nghiêng đi, lại ngã xuống giường.

“Tiện nhân, ngươi lại tới câu dẫn hoàng thượng!” một cái tát còn chưa hết giận, Vân phi tay phải lại giơ lên.

Bất quá, lần này chưa kịp hạ xuống người Hàn Lăng đã bị Vi Phong nắm lấy: “Vân phi, ngươi không coi sự tồn tại của trẫm ra gì sao?”

“Hoàng thượng…” Trên cổ tay truyền lại cảm giác đau đớn, Vân phi thống khổ nhíu mày, “Người lại vì… vì một nữ nhân thấp hèn mà đối xử với thần thiếp như vậy sao!”

“Hoàng thượng, ngài không phải đã nói là sẽ không sủng ái những nữ nhân thân phận thấp kém sao? Sao lại…” lúc này Lam phi cũng đã đi tới, gia nhập cùng Vân phi.

“Ai nói trẫm sủng ái nàng?”

“Các người như vậy, còn nói không phải…”

“Nếu như thật sự đã làm, sao trên giường lại không có dấu máu.” Vi Phong trong mắt lộ vẻ khinh bỉ, nữ nhân đúng là loài động vật thiển cận, ngu ngốc.

Lam phi tỉ mỉ quan sát, mặt lộ vẻ mừng rỡ nói: “Đích xác không có!”

“Hừ, nàng ta người sơn dã, nói không chừng đã sớm không còn trong sạch rồi!” Vân phi chiếm được tiện nghi rồi lại cao hứng khoe mẽ, vẫn không quên vũ nhục Hàn Lăng.

“Ngươi mới là đồ tàn hoa bại liễu, ta chính là xử nữ hàng thật giá thật!” Hàn Lăng không nín được nói. NND, đụng tới hai nữ nhân ngu ngốc này, tính nhẫn nại của nàng đều bị mất hết.

“Ngươi nói ai là tàn hoa bại liễu? Thật to gan, đừng tưởng rằng được hoàng thượng cưng chiều thì không coi ai ra gì. Bổn cung nói cho ngươi biết, thân phận ngươi như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể là tiện nô.”

“Vân phi!” Phát giác Vân phi lại muốn vung tay đánh người, Vi Phong nổi giận quát.

“Hoàng thượng, là nàng đáng chết!” Vân phi nói, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía hắn.

“Thân là một trong tứ phi đức cao vọng trọng lại biểu hiện như một đố phụ, quả thực là mất mặt!”

Đây là lần đầu tiên Vi Phong phê bình nàng, quở trách nàng, Vân phi không khỏi thất kinh: “Hoàng thượng, người trước kia không hề để ý những việc này, sao lần này lại…”

Đúng vậy, trước đây nhìn những nữ nhân này tranh giành, hắn thấy thích thú, chỉ bất động nhìn các nàng bêu xấu. Nhưng hôm nay lại phá lệ. Hắn đang muốn mặc kệ, buông tha sự việc thì đột nhiên nhìn sang Hàn Lăng, thấy nàng bộ dáng hả hê như sự việc không liên quan gì đến mình thì không vui, vì vậy tiếp tục quát mắng, “Trẫm nhất định là đã quá phóng túng các ngươi rồi, nên các ngươi không cố kỵ gì, muốn làm gì thì làm. Bây giờ tất cả lui ra cho trẫm!”

Nhìn vẻ lạnh lẽo âm trầm của Vi Phong, Vân phi cùng Lam phi lạnh run, không cam lòng cáo từ rời đi. Trước khi đi còn hung tợn trợn mắt nhìn Hàn Lăng.

Trong phòng lại yên tĩnh, Hàn Lăng đứng lên, tìm thấy bộ quần áo rách mướp của mình, khuôn mặt nhăn lại.

“Ngươi có sao không? Có muốn trẫm truyền thái y xem cho ngươi không?” Vi Phong trên người vẫn chỉ mặc độc một cái tiết khố trắng, đi tới bên cạnh nàng.

Hàn Lăng không nói gì, chỉ đi lên phía trước, ngồi xổm xuống nhặt váy lên, nhìn thoáng qua rồi ném cái chăn trên người xuống, mặc váy vào.

“Trẫm không cho rằng ngươi cứ như vậy mà đi ra ngoài.” Nhìn thấy nàng quần manh áo rách, Vi Phong cảm thấy giận giữ.

Hàn Lăng phảng phất không có nghe đến lời của hắn, cạp váy, xoay người tiến ra cửa trước.

Vi Phong như một cơn gió, thoáng cái đứng trước mặt nàng.

“Xin nhường đường!” Hàn Lăng tiếng nói lạnh như băng.

“Ngươi ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì?”

“Có vấn đề gì sao?” Hàn Lăng nhìn lại mình, cái cần che thì cũng che rồi!

Vẻ mặt vô tội của nàng chọc giận Vi Phong. “Đản hung lộ nhũ, tay chân thì phơi ra ngoài, có phải ngươi trời sinh không biết ngượng không hả?”

“Đây không phải là kiệt tác của ngươi sao?” Hừ, nếu không phải tại cái đồ sắc lang này, nàng lại phải mặc cái đồ này về sao? Hàn Lăng trợn mắt nhìn hắn.

“Ngươi… Được rồi, trẫm sẽ sai người mang tới một bộ mới cho ngươi thay.” Vi Phong giọng điệu đột nhiên nhu hòa đi không ít.

“Hoàng thượng, ý tốt của người nô tỳ xin nhận!” Nàng đâu phải nữ nhân của hắn, nhận y phục của hắn làm gì! Huống hồ, nàng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, muốn mau rời khỏi nơi quỷ quái này về Ti Thải phường, rửa sạch hết khí tức của hắn trên người mình.

Nhìn nàng cao ngạo đi qua trước mặt mình, Vi Phong tức giận mà không làm gì được, mãi đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lắc đầu, quay lại nằm lên giường, ngơ ngác đăm chiêu nhìn đỉnh màn.