“Ta có! Đương nhiên là có!” Ti Thải nóng lòng như có lửa đốt, lần đầu tiên mất đi lý trí, “Việc có quan hệ tới hoàng hậu nương nương, ta đương nhiên là có tư cách!”
“Ti Thải, ngươi ra ngoài trước đi!” Vi Phong yên lặng đã lâu, cuối cùng cũng cất lời, sau đó nhìn sang Lý Ánh Cúc, “Mẫu hậu, người cũng ra ngoài đi!”
“Hoàng thượng!”
“Phong nhi!”
Hai người phụ nữ cùng nhau gọi hắn.
Lúc này, Vi Lạc cũng đi tới trước mặt bọn họ, ngẩng khuôn mặt bé nhỏ mang theo nét chín chắn và sớm trưởng thành của mình lên,nghiêm túc noi: “bà nội, dì nuôi, hai người ra ngoài trước đi. Suy nghĩ của hai nười phụ hoàng đều nghe thấy cả rồi, tất cả để phụ hoàng tự mình quyết định có được không? Còn nữa, phụ hoàng có bệnh trong người, không nên nghe những lời cãi nhau.”
Khóe môi Lý Ánh Cúc và Ti Thài hơi động đậy, muốn nói gì đó nhưng mà chỉ thốt ra một câu: “Phong nhi/ hoàng thượng, mẫu hậu/ nô tỳ lui xuống trước!”
Ngự Thư phòng quay trở lại vẻ yên tĩnh lúc trước, ngón tay mũm mĩm của Vi Lạc đặt lên trên bàn tay rắn chắc của Vi Phong, lại hướng về phía ghế rồng đi tới.
Vi Lạc không nói gì, đề mặc cho hắn nắm lấy tay mình, ngược lại còn quay sang nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của hắn, cho tới khi hai người cũng ngồi lên ghế rồng.
Nhìn đứa con thơ dại, Vi Phong lại không khỏi nhớ tới Hàn Lăng, đôi mắt đen thâm sâu đột nhiên bị phủ lên một tầng mây u ám.
“Phụ hoàng, đừng lo lắng, mama nhất định không sao đâu, tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.” Vi Lạc đôi mắt to lanh lợi lấp lánh tia kiên định.
Vi Phong chăm chú nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên.
“Còn nữa phụ hoàng, bất kể là người lựa chọn như thế nào, Lạc Lạc đều sẽ ủng hộ người!” Kỳ thật, hắn sớm đã đoán ra quyết định của phụ thân.
Vi Phong vẫn không nói gì, chỉ là nắm chặt lấy bàn tay bé xinh đưa lên môi mình không ngừng hôn........
“Phong, đừng, hãy mặc kệ ta, chàng phải cố gắng lên, đừng để cho lão yêu bà đó đạt được mục đích, Phong, Phong…………”
“Nương nương, người mau tỉnh dậy đi, hoàng hâu nương nương………..” Tường Vi một bên vỗ vỗ vào mặt Hàn Lăng, một bên vừa gọi nàng thật to. Nhưng không làm được gì, Hàn Lằng dường như vẫn còn đang chìm đắm vào trong giấc mộng, bất luận nàng ta hét gọi thế nào thì nàng cũng không tỉnh dậy.
“Phong, nghe lời của ta, nếu không ta sẽ không tha thứ cho chàng, sẽ không tha thứ cho chàng……….” Hàn Lăng đôi mắt nhắm chặt, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
Tường Vi nhìn như vậy, vừa sốt ruột vừa hoang mang, cuối cùng nghĩ ra được một cách, “Nương nương, tiểu hoàng tử xảy ra chuyện rồi, mau tới coi đi, tiểu hoàng tử xảy ra chuyện rồi!”
Quả nhiên, Hàn Lăng lập tức mở chừng mắt ra, một bên nhìn ngó loanh quanh, một bên kinh hãi kêu lên, “Lạc Lạc xảy ra chuyện gì rồi? Lạc Lạc, Lạc Lạc đâu?”
“Người cuối cũng cũng tỉnh rồi!” Tường Vi thở phào.
Hàn Lăng bình tĩnh lại, nhìn ra cảnh tượng quen thuộc xung quanh, và còn có Tường Vi khuôn mặt vô cùng quan tâm, liền hiểu ra tất cả.
Mới vừa rồi, bản thân lại nằm mơ ác mộng! Mơ thấy Vi Phong môi khô nứt nẻ, toàn thân tóat mồ hôi lạnh, hô hấp gấp gáp, thậm trí là đang hôn mê nữa.
“Nương nương yên tâm đi, hoàng thượng sẽ không có chuyện gì đâu!” Tường Vi biết được Hàn Lăng lại nằm mơ ác mộng cho nên an ủi nàng.
“Ta nhìn thấy chàng đang hấp hối, không hề có chút sinh khí nào nằm ở trên giường, chàng sắp chết rồi, Tường Vi, hoàng thượng sắp chết rồi, làm thế nào? Ta nên làm thế nào?” Hàn Lăng kinh hoảng không biết nên làm thế nào, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Không đâu, chỉ là mơ mà thôi, hồi còn nhỏ ta nghe mẹ ta nói, giấc mơ thường là ngược lại so với đời thực. Mất đi một chút máu mà thôi, thuốc bổ trong hoàng cung loại nào cũng có, lại thêm thái y trong cung y thuật cao minh, hoàng thượng nhất định sẽ không sao.” Tường Vi đau lòng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt Hàn Lăng.
Có thuốc bổ và thái y thì sao chứ? Ngày nào cũng mất máu như vậy, cho dù có là người khở mạnh thế nào đi nữa thì cũng sẽ có vấn đề cả thôi, mà còn rất là nghiêm trọng nữa.
“Nương nương, người đang mang thai trong mình, cảm xúc khồn nên quá kích động. Yên tâm đi người tốt sẽ gặp điều tốt thôi, người và hoàng thượng là thật lòng yêu thương nhau, ông trời sẽ phù hộ cho hai người.” Tường Vi tiếp tục an ủi, “Người chắc là đói rồi, nào, uống chút nước trước đi, rồi ăn củ khoai lang.”
Cả nửa tháng nay, bọn họ cứ đề phải ăn khoai lang chống đói.
Hàn Lăng liếc nhìn củ khoai lang mới nướng chín không lâu vẫn còn đang bốc khói mà không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu xuống.
“Nương nương, ta biết người không muốn ăn, nhưng mà tiểu công chúa phải ăn, tiểu công chúa không thẻ nhịn đói được đâu.” Tường Vi bóc vỏ củ khoai.
Hàn Lăng nghe xong, ánh mắt chuyển tới chiếc bụng đã nhô cao cảu mình, không tới hai tháng nữa bảo bảo sẽ ra đời, nhưng mà, nàng hy vọng bảo bảo vĩnh viễn ở trong bụng của mình, bởi vì khi mà bảo bảo ra đời thì sẽ bị lão yêu bà kia mang đi. Không, nàng không thể để cho bảo bảo chịu bất cứ sự đối đãi tàn khốc nào.
Hàn Lăng đầy một bụng suy tư và u buồn, dưới sự an ủi khẩn thiết của Tường Vi nàng miễn cưỡng ăn “bữa sáng”.
Sau đó, hai người lưng dựa vào tường ngồi đó, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phía trên đầu, mỗi người mang theo một suy nghĩ trầm tư không nói gì.
Tầm mắt Hàn Lăng rời khỏi chiếc cửa sổ trên đầu, nhìn quanh quất xung quanh mật thất, ánh mắt cuối cùg dừng lại ở chỗ chiếc cửa bằng đá, nửa tháng nay, lão yêu bà đều là ở trong đó.
Nàng hốt nhiên rất muốn biết tình trạng bên trong chiếc cửa đá đó rốt cục là như thế nào, cho nên nàng thấp giọng nói, “Tường Vi, hay là chúng ta đi vào trong kia xem một chút?”
Tường Vi choáng váng, tiếp sau là run sợ, “hay là thôi đi? Vạn nhất bị sư phụ trở về bắt gặp, sẽ trừng phạt chúng ta đó.” Kỳ thật, nàng là lo lắng Giác Viễn sẽ trừng phạt Hàn Lăng, bởi vì nàng dần dần phát giác ra, Giác Viễn đối với Hàn Lăng như là có một sự thù hận bất thường nào đó, cụ thẻ là như thế nào thi nàng không hình dung ra được.
“Bà ta không phải đều là buổi chiều mới trở về hay sao? Mau, chúng ta nhân lúc bà ta không có ở đây, mau đi xem xem.” Kỳ thât, Hàn Lăng là muốn quan sát một chút, xem có manh mối gì giúp cho việc trốn chạy hay không. Bởi vì nàng không thể tiếp tục ngồi chờ đợi như vậy nữa, nếu không đến cuối cùng chỉ có bản thân, Vi Phong và đứa nhỏ, thâm chí cả Tường Vi cũng đều không thế thoát khỏi cái chết.
Tường Vi vẫn còn đang do dự nhưng sau khi nghe Hàn Lăng thỉnh cầu mấy lần, cuối cùng thì cũng đồng ý, kéo lê theo đống xiềng xích nặng nề, lệt xệt đi tới phía chiếc cửa đá (thạch môn), dùng lực đẩy một cái.
“Ầm” một tiếng vang lên, thạch môn từ từ mở ra, Tường Vi bước vào trong nhưng rất nhanh lại chạy ra ngoài, “Nương Nương, bên trong........bên trong có người!”
Hàn Lăng sắc mặt đột biến, “Giác Viễn không phải là đã ra ngoài rồi sao?”
“Người bên trong không.... không phải là sư phụ!”
“Đỡ ta qua bên đó xem sao!” Hàn Lăng nói đoạn nhúc nhích cái mông. Bởi vì nàng tay chân đều bị trói chặt lại, căn bản là không thể đứng lên đi được, cho nên chỉ có thể trườn đi bằng mông và chân.
Tường Vi quì xuống trên đất, giúp đỡ nàng tiến về phía đó.
Chỉ có vài mét ngắn ngủi nhưng mà bọn họ phải dùng đến rất nhiều công sức và thời gian mới đi qua được chỗ thạch môn.
Nhìn thấy bóng dáng đang nằm bên trên giường đá, Hàn Lăng cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc kỳ lạ, lúc nàng nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người đó xong, lập tức bị khiến cho vô cùng kinh ngạc. Là ....là Vân Phi! Chẳng trách Giác Viễn mỗi lần đều gọi Tường Vi chuẩn bị hai phần thức ăn, nàng vốn tưởng là Giác Viễn ăn nhiều, không ngờ tới.........là có huyền có khác.
Nhưng mà Vân phi sao lại xuất hiện ở đây chứ? Ở đây từ lúc nào? Nàng ta không phải là bị phái đi làm quân kỹ hay sao?
đầu tóc rối bù, quần áo cũ rách, sắc mặt ảm đạm không có chút ánh sáng, ánh mắt mơ màng ngây ngốc, vẻ diễm lệ kiêu kỳ khi xưa kia đã mất đi không còn chút dấu vết.
Lúc thì trong miệng nàng ta truyền ra những tiếng kêu mê hoặc dâm đãng: “Quân gia, lại đây, mau lại đây, để nô gia hầu hạ ngài thật tốt.”
Lúc thì ánh mắt nàng ta lộ vẻ đau khổ, lớn tiếng hò hét : “Cút đi, không, đàn ông thối, mau cút đi!”
Lúc thì nàng ta lại dâm đãng rên rỉ, “Nhanh một chút, dùng lực một chút, a, a........”
Lúc thì nàng ta lại khinh bỉ gào thét: “Không được đụng vào bản cung, bản cung thân kiều thịt quí, lẽ nào lại để cho đám người hạ đẳng các ngươi vấy bẩn? Cút ngay, cẩu nô tài!”
“Nương nương, nàng ta........” Tường Vi chưa từng gặp Vân phi nên đối với những lời nói lảm nhảm lộn xộn của nàng ta hoàn toàn chẳng hiểu gì hết.
Hàn Lăng trong lòng sôi sục dậy sóng, không ngờ tới......Vân phi bị điên mất rồi! Nhìn thấy tình cảnh như vậy, hình như nàng ta là bị dày vò cho tới mức phát điên.
Còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì trong đầu Hàn Lăng đã bắt đầu chuyển sang một suy nghĩ mang tính đột biến, bởi vì........bởi vì Vân phi hốt nhiên từ trên giường ngồi dậy từ từ bước về phía mình.
Hàn Lăng còn chưa kịp cảm thấy một luồng khí lạnh truyền tới, thì ý thức đã bảo nàng dịch chuyển cái mông lùi ra đồng thời đưa hai tay che lấy cái bụng của mình.
Tường Vi cũng chú ý tới điều này, cho nên nhanh chóng đứng chặn trước mặt Hàn Lăng, đôi mắt trừng trừng cảnh giác nhìn Vân phi đang từ từ tiến đến.
Không khí vô cùng căng thẳng, ngày càng trở nên nặng nề, Hàn Lăng và Tường Vi đều dốc hết mười hai phần tinh thần đề phòng.
Cuối cùng, Vân phi dừng lại trước mặt Tường Vi và Hàn Lăng, ánh mắt hung hãn nhanh chóng chuyển thành âu yếm, trong lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì thì nàng ta...........nàng ta đã nhanh như cắt xé rách áo của mình ra.
“A.......” Tường Vi theo phản xạ hét lên một tiếng.
Hàn Lăng cũng nuốt lại một hơi! Chằm chằm nhìn vài phía trước ngực của Vân phi, khuôn ngực đầy đặn trắng nõn giờ đây đầy những vết sẹo do cào cấu và răng cắn, vẫn là đôi ngực tròn trịa đầy đặn đó nhưng đã bị làm cho xấu xí tan nát, cái.....đôi nhũ hoa kia tàn khuyết mất đi ột chiếc......
Trời, sao lại thế này..........
“Tiện nhân, nhìn đi, đấy chính là kiệt tác của ngươi, ngươi vui mừng rồi chứ, có phải là cảm thấy rất mãn nguyện không?” nhanh chóng, một tràng âm thanh cự kỳ phẫn hận vang lên từu phía sau lưng Hàn Lăng.
Hàn Lăng vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy bóng người mặc đồ đen đứng đó, trong lòng liền cảm thấy một luồng kinh hãi vụt ra. Nàng bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định cái lão yêu bà đó chính là Lý Ánh Hà!!
“Thứ tiện nhân ngươi, trên mặt thì giả nhân giả nghĩa, thiện lương như phật, kỳ thật ngươi so với bất kỳ người nào đều độc ác tàn bạo, ngươi lại đẩy Vân nhi của ta đi làm quân kỹ.” Lý Ánh Hà nghiến chặt hai hàm răng nói, từng bước từng bước tiến lại gần Hàn Lăng.
Hàn Lăng kinh hoàng hoảng sợ lại bắt đầu dịch mông lùi lại phía sau.
“Sư phụ, người muốn làm gì? Sư phụ!” Tường Vi không hiểu sự tình thế nào bèn đứng chắn trước mặt Hàn Lăng, kinh hãi nhìn Lý Ánh Hà đang từ từ bước tới.
Soạt một tiếng, Lý Ánh Hà tuột chiếc mạng che mặt xuống sau đó hiện lên trong mắt Tườg Vi là một khuôn mặt toàn là nếp nhăn sâu hoắm.
Tường Vi không thể tin nổi mở lơn hai con mắt, “Người........người không phải là sư phụ, ngươi là ai? Sư phụ của ta đâu?”
Lý Ánh Hà cười lạnh, “Bà ta từ sớm đã đi gặp Diêm Vương báo cáo rồi!”
Tường Vi nghe nói lập tức cứng đơ người lại! Cho dù sư phụ biến thành người lòg dạ độc ác nhưng nàng ta vẫn cam tâm tình nguyện chăm sóc, bởi vì nàng ta cho rằng: một ngày là thầy, cả đời cũng là thấy. Nhưng mà lại không ngờ tới..........
“Ngươi..........ngươi trả lại sư phụ cho ta, trả lại sư phụ cho ta..........” Tường Vi giống như phát điên giơ hai tay lên, chiếc xiềng đeo trên hai tay bị rung lắc mạnh va đập vào nhau kêu leng keng leng keng.
Hàn Lăng thấy vậy, vội vàng giữ chặt lấy nàng ta, “Tường Vi, đừng manh động ngươi không phải là đối thủ của bà ta đâu, Tường Vi, mau trấn tĩnh lại đi!”
Nhưng mà, Tường Vi đã hoàn toàn mất đi lý trí, thấy được hai tay đã sắp chạm được tới Lý Ánh Hà nhưng ngay lúc đó lại bị Lý Ánh Hà một chưởng đánh vào ngực.
Nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, cả người bay lên tàn nhẫn đụng thẳng vào tường, cuối cùng bị bật ra văng xuống đất.
“Hãy tha cho nàng ta! Nàng ta vô tội!” Lúc mà Lý Ánh Hà bước đi vượt qua nàng, Hàn Lăng lạnh lùng buông một câu.
Lý Ánh Hà đột nhiên ngừng lại cúi xuống nhìn nàng, “Ngươi dựa vào cái gì?”
“Oan có đầu, nợ có chủ, tất cả dồn hết lên đầu ta là được rồi, hà tất phải làm hại tới người không liên quan.” Dung nhan kiều diềm của Hàn Lăng hiện rõ vẻ nghiêm túc cũng bình tĩnh.
“Hừ, người đúng là lâm nguy mà không sợ mà.” Lý Ánh Hà ánh mắt đột nhiên lóe lên tia hiểm ác, chiếu thẳng vào Hàn Lăng nói, “Đừng vội, món nợ của ngươi lão nương nhất định sẽ tính toán thật đầy đủ!”