“Rất đẹp, thật là đẹp hơn cả tiên nữ!” ngữ khí của Cốc Thu vui vẻ ngập tràn sự ngưỡng mộ và khoan khóai.
“Nương nương trời sinh tư chất xinh đẹp, lại thêm vào vẻ đẹp của quần áo trang sức, tự nhiên là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành!” Ti Thải cũng vạn phần hài lòng chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình.
“Lăng, ngươi nhất định sẽ khiến chúng nhân mê mẩn.”
Nghe hai người bọn họ thay nhau luôn miệng khen ngợi không ngừng, Hàn Lăng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bản thân mình ở trong gương.
Màu đỏ thẫm của Ngũ Phụng kỳ phục (Phụng bào), thêu bằng chỉ vàng, đoan trang vinh hoa phú quí; mũ phượng tinh sảo hoa lệ được trang trí đầy ngọc phỉ thúy, đá qui, trân châu, trên đỉnh mũ phi phượng đối xứng, kim long bay lượn; Trang sức một sắc cung trang thiên diệp toàn kim mẫu đơn (mình không biết dịch cái này sao nữa , chắc là trang sức là hoa mẫu đơn được làm bằng vàng, chị ấy được dát vàng và đá quí trên người, thích thật!), cành vàng lá ngọc được dát vàng xung quanh.
Cả người dường như là được mạ vàng phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tác phong uy nghiữa (uy nghiêm lễ nghĩa, bao gồm đi, đứng, ngồi, nằm), hoa lệ thu hút ánh mắt. Mà cách phục sức này còn khiến cho chiếc bụng hơi lộ ra của nàng được che đi.
Vi Phong sau khi chính thức “cầu hôn” nàng, ngày thứ hai liền bắt đầu bắt tay vào việc lập hậu, thông qua nghi lễ nghiêm khắc tế trời, tế tổ tiên, đến hôm nay là đại lễ chính thức phong Hậu.
Hốt nhiên cảm thấy có vật gì đó trèo lên trên eo mình, Hàn Lăng mới hồi thần trở lại, nhìn thấy bên cạnh một bóng hình cao lớn uy nghiêm, nàng ngẩn ra một lúc.
Hắn của ngày hôm nay, cũng được phục sức long trọng, đầu đội vương miện (cái vương miện có dây lòng thòng đó mình k biết gọi là gì), long bào màu xanh đen thêu đầy trên đó những hình thù con rồng bay lượn, cổ áo và tay áo chỗ nào cũng dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu hình rồng vàng ngũ trảo. Tuấn mỹ nho nhã, khí chất uy nghiêm lấn át, trí tuệ kiên cường, khí chất đế vương hiển lộ vô cùng.
Tránh khỏi ánh mắt nồng nàn tình ý của hắn, Hàn Lăng mỉm cười khen ngọ: “hoàng thượng người hôm nay thật là có khí phái!”
“Nàng thích không?” Vi Phong hốt nhiên chỉ đơn giản hỏi một câu.
“Hoàng thượng chỉ cách trang điểm? Hay là......”
“Cả hai!”
“Hoàng thượng cho là thế nào?” Hàn Lăng không trực tiếp trả lời, mà phản lại hỏi, dung nhan tuyệt sắc cứ luôn treo lên một nụ cười điềm tĩnh nhàn nhạt.
Trong lòng Vi Phong sớm đã có câu trả lời, khóe môi cong lên thành một nụ cườimãng nguyện hanh phúc.
Ti Thải và Cốc Thu nãy giờ cứ đứng yên lặng bên cạnh, thật sự không nhịn nổi phá vờ cảnh tượng ấm cúng thâm tình đẹp đẽ này, làm thế nào được, chính sự quan trọng, bọn họ chỉ đành phải nhẹ nhàng nhắc nhở, “Hoàng thượng, nương nương, tới giờ xuất phát rồi!”
Vi Phong gật đầu, cẩn thận từng chút một dìu nàng.
“Lạc Lạc đâu?” Hàn Lăng dừng lại.
“Vú nương đã đưa hắn tới cửa cung điện đợi rồi.”
Hàn Lăng lại quay đầu nhìn Ti Thải và Cốc Thu, “Hai người cũng đều chuẩn bị xong rồi?”
“Hồi nương nương, đều chuẩn bị xong rồi1”
Vi Phong dìu Hàn Lăng, Vi Lạc, một nhà ba người bước lên long liễn xa hoa, Ti Thải và Cốc Thu thì ngồi lên một chiếc kiệu nhỏ đi theo sau, dưới sự hộ tống của đoàn người gồm cung nữ thái giám, trang nghiêm kỳ vĩ tiến tới Dụ Hoa Cung.
Bên trong đã kết hoa thắp đèn, tiếng nhạc du dương, vô cùng náo nhiệt, tất cả những quí tộc trong hoàng cùng, văn vó bá quan từ sớm đã cung nghênh chờ đợi.
Theo sau lời tuyên cáo của thái giám, Vi Phong, Hàn Lăng và cả Lạc Lạc, cùng nhau xuất hiện trên khán đài cao.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Chúng nhân lập tức triều bái.
Nhìn xuống bên dưới khán đài một lượt không khí vui vẻ, đường nét trên khuôn mặt Vi Phong vốn lạnh lùng, dần dần trở nên dịu hòa, “Bình thân!” dứt lời, hướng ánh mắt về phía Lục công công đang đứng bên cạnh thị ý.
Lục công công hiểu ý, bước tới bên cạnh khán đài, giọng nói rõ ràng, tiếp bắt đầu tuyên đọc, “Hoàng đế chiếu viết, Mộng thiên hậu ái, trẫm do đã tìm được mối lương duyên chân tình, nay sắc phong huệ nữ Hàn Lăng là đời Hoàng hậu thứ mười hai của Dụ Trác hoàng triều – Chiêu Đức Hoàng Hậu. Bắt đầu từ hôm nay, mở tiệc ba ngày, cả thiên hạ cùng chúc mừng, lễ thành!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiến tuế!” bến dưới khán đài lại lần nữa huyên náo, mọi người phân phân tham bái chúc mừng.
Khuôn mặt Hàn Lăng luôn treo lên một nụ cười dịu dàng nho nhã, độ lượng phù hợp. Tiếp sau đó, dưới sự dẫn dắt của Lễ bộ quan viên hoàn thành nốt một loạt những nghi thức tập tục của “Hỷ ễ”. Cái tên Hàn Lăng, vĩnh viễn được ghi vào trong tôn sách Hoàng thất, phong hiệu là “Chiêu Đức”!
Cùng thời gian đó, tin tức hòang đế đại hôn cũng đã chiêu cáo ra ngoài, khắp nơi trong thiên hạ cùng nhau chúc mừng, tổ chức ân xá, khắp nơi trên cả nước một màn vui mừng.
Từ ngày tới đêm, dưới sự chúc tụng của vạn chúng nhân dân, Vi Phong dìu thê nhi của mình, rời khỏi Dụ Hoa Điện, trở về Dụ Trác Cung.
Nàng mê đắm hồi tưởng, không hề phát giác ra, một hình bóng cao lớn dần dần hướng về phía nàng tiến lại, cho tới khi cằm bị nâng lên.
“Hoàng thượng!” nàng nhẹ nhàng gọi một câu, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh rung động.
Chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc trước mắt, trong mắt Vi Phong ánh lên tia ánh sáng dịu dang mà nóng bỏng, giọng nói trầm thấp mà vô cùng thu hút từ từ chuyền tới bên tai Hàn Lăng, “Lăng Lăng, trẫm.......cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận có được nàng rồi!”
Ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai ngay gần trước mắt, cảm nhận được lan hơi ấm áp phả vào mắt mình, nội tâm Hàn Lăng cảm thấy một trânh mãn nguyện, nàng đứng dậy, “Hoàng thượng, để ta giúp người thay y phục!”
Vi Phong ngăn nàng lại, “Không cần, để Lục công công làm là được.”
“Nương nương cơ thẻ kiều quí, những công việc này cin hãy để cho nô tài làm cho!” Lục công công vốn đứng cách giường lớn khỏang mười mét, lạp tức đi lại.
Hàn Lăng nhìn về phía hắn, “Lục công công, ngươi ra ngoài trước đi!”
Lục công công hơi có chút choáng váng, sau khi có được thị ý của Vi Phong, mới cúi đầu, cung kính bước ra ngoài phòng.
Lúc này, tầm mắt của Hàn Lăng mới chuyển đến chú ý Vi Phong, thấp giọng rủ rỉ hỏi: “Hoàng thượng, từ hôm nay bắt đầu, thân thiếp chính là thê tử của ngài đúng không?”
Vi Phong nắm lấy tay của nàng, “Đương nhiên! Từ bây giờ bắt đầu, nàng là hoàng hậu của trẫm, thê tử duy nhất của trẫm.”
Hàn Lăng mỉm cười, “Hoàng thượng biết đó, ở chỗ của chúng ta, một trong những trách nhiệm của một thê tử đó chính là giúp chồng lo lắng những công việc hàng ngày, buổi sáng giúp chàng mặc áo quần, trước khí tắm giúp chàng chuẩn bị đồ dùng quần áo, trước lúc ngủ giúp chàng thay áo.”
“Cho nên.......”
“Thần thiếp nay đã trở thành vợ chính thức của ngài, vô cùng vui vẻ thực hiện trách nhiệm này! Hàn Lăng nói đoạn, ngón tay nhanh chóng nhẹ nhàng đưa tới bên chiếc áo của hắn.
“Nhưng mà, trẫm không nỡ để nàng phải lao lực.”
“Cái việc nhẹ nhàng không tốn sức này, không đến mức đó!” Hàn Lăng bắt đầu động thủ.
Cuối cùng, Vi Phong không tiếp tục từ chối nữa, yên lặng nhìn nàng giúp mình tháo từng chiếc từng chiếc cúc làm bằng vàng, đồng thời, một luồng cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có nhanh chóng tràn lên trong trái tim hắn.
Khoảng một khắc thời gian, long bào, áo, quần v.v...trên người Vi Phong toàn bộ bị cởi ra, toàn thân chỉ còn lưu lại một chiếc tiết khố màu trắng.
Lúc này, Hàn Lăng mới phát hiện ra trên cánh tay của hắn có một nốt mảnh nhỏ, trông giống như là vết kim đâu, không kìm được hỏi, “Hoàng thượng, tay của người........”
Vi Phong hình như cũng mới vừa lưu ý đến, do dự nghi hoặc: “Chẳng lẽ là bị muỗi đốt?”
Muỗi đốt căn bản là không phải như vậy. Hàn Lăng giơ cánh tay của hắn lên, nghiêm túc cẩn thận đánh giá.
Nhìn nàng đứng lâu như vậy, Vi Phong lo lắng nàng bị mệt, cho nên an ủi nàng: “nàng đừng lo, không sao đâu. Nàng cũng bị đày ải cả ngày rồi, chắc chắn rất mệt, nào, chúng ta đi ngủ thôi.”
Để hắn ôm bản thân đến bên giường, trong đầu Hàn Lăng vẫn còn đang nghĩ ngợi.
Chăm chú nhìn vào người phụ nữ xinh kiều diễm trong lòng mình, đôi mắt sâu thẳm của Vi Phong tòan là sự sủng nịnh và yêu thương, ngón tay vuốt ve mãi trên khuôn mặt nàng. Đêm động phòng hoa chúc, vốn nên vui vẻ trôi qua, nhưng mà có được vết xe đổ tử trước, hắn cuối cùng chỉ nhè nhẹ hôn lên trán của nàng.
Hàn Lăng tinh thần hoảng hốt mơ màng, nở một nụ cười mê đắm với hắn, ôm chặt hắn, rất lâu mới dần dần ngủ mất.
Vi Phong tiếp tục nhìn nàng thếm một lúc, cuối cùng cũng khép lại hai mắt, từ từ chìm vào giấc mộng.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Qua ba ngày đại lễ phong Hoàng hậu, nhưng Dụ Trác cung vẫn vô cùng náo nhiệt, những tần phi tới chúc mừng vẫn mãi không hết.
Đối diện với đám nữ nhân đế nịnh nọt, tâng bốc mình, Hàn Lăng vẫn giữ vững nụ cười câu nệ.
Bọn họ đều là phi tử do Vi Phong trước đây lập nê, có một số Hàn Lăng đã gặp, năm đó lúc nàng mang thai Vi Lạc, bọn họ cũng từng đến đây chúc mừng. Một bộ phận khác thì có chút xa lạ, có lẽ trước đây là do sợ thế lực của Vân phi, nên không dám tới.
Bọ họ ngươi một lời ta một câu, ríu ra ríu rít, gương mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì lại có một trái tim thế nào?
Hàn Lăng không dám tham vọng là bọn họ thật lòng với nàng, vì Vi Phong, nàng đành phải cố gắng bày ra bộ mặt khoan hồng đại lượng, phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Đến khi chúng nhân tan về, thì đã hơn 10 giờ sáng. Hàn Lăng hơi có chút cảm thấy buồn bã, đang định chuẩn bị về phòng, hốt nhiên phát hiện Lục công công mờ mờ ám ám vội vã đi qua.
“Lục công công---“ Hàn Lăng không khỏi gọi một tiếng.
Nhưng mà, hắn không có chút phản ứng, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Hàn Lăng không khỏi hoài nghi, Lục công công náy, bình thường tai thính miệng nhanh, hôm nay thế nào lại không nghe thấy mình gọi hắn? Còn nữa, giờ này hắn không phải là nên ở Ngụ Thư phòng hay sao? Sao lại đột nhiên chạy tới Thiên Điện? Lại còn đi gấp gáp như vây?
Tò mò cực độ, lại cộng thêm trong lòng có một luồng lực lượng thôi thúc, cho nên Hàn Lăng bèn đi theo hắn.
Đến khi tới cửa Thiên Điện, Lục công công lại còn dòm bên nọ ngó bên kia mới bước qua bậu cửa đi vào bên trong Thiên điện.
Hàn Lăng nấp ở phía sau chiếc cột lớn, một bên quan sát một bên do dự bồn chồn, Thiên điện này bình thường chỉ có nô tài phụ trách quét dọn mới tới đây, Lục công công phụ trách hầu hạ hoàng thượng giừo phút này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là Vi Phong ở bên trong đó? Trong đầu nàng nhanh chóng vụt ra một suy nghĩ.
Lại ngẩn ra một hồi, Hàn Lăng mới từ phía sau chiếc cột bước ra, từ từ đi tới bên đó.
“Nương.......nương!” Hàn Lăng đột ngột xuất hiện ở đây, khiến cho Lục công công vốn đang ngồi trền chiếc ghế bất ngờ hoảng hốt, hắn lập tức đứng dậy.
“Lục công công, ngươi không phải là nên ở Ngự thư phòng hay sao?”
“hồi nương nương.......nô tài..........nô tài..........” Lục công công ấp a ấp úng.
Ánh mắt Hàn Lăng vượt qua hắn, nhìn sang bên phía cánh cửa đang đóng chặt, hỏi: “Không lẽ hoàng thượng cũng ở bên trong đó?”
Lục công công lại càng kinh hãi, thân thể dường như là rrun lên mấy cái.
“Lục công công—“ Hàn Lăng kéo dài giọng nói.
“Hồi......nương nương, đúng vậy!”
“hoàng thượng vì sao lại ở chỗ này?”
Nhìn hắn không trả lời, Hàn Lăng ra vẻ, “Lục công công, ngươi không nghe thấy câu hỏi của bổ cung hay sao? Nếu như tuổi của ngươi đã cao rồi, bổn cung sẽ khuyên hoàng thượng thấu hiểu cho ngươi, cho ngươi cáo lão hồi hương!”
Quả nhiên, Lục công công lập tức trả lời: “Khởi bẩm nương nương, Tường Vi cô nương ở trong đó trị liệu cho hoàng thượng.”
Trị liệu? Không phải là hai ngày một lần sao? Lần hôm qua bản thân còn ở hiện trường, thế nào mà hôm nay lại có! Hàn Lăng âm thầm trấn động.
“Lục công công, bổn cung lại hỏi ngươi, ngươi xác định là hoàng thượng ở trong đó trị liệu?”
“Hồi nương nương, nô tài xác định!”
“Hoàng thượng từ trước tới giờ đều ở trong Ngự thư phòng trị liệu, mà là hai ngày một lần, hôm qua đã trị liệu rồi, bổn cung lúc đó cũng có mặt, Lục công công biết đó!” Hàn Lăng nhìn chằm chằm vào hắn, “”dúng rồi, hoàng thượng đã trị liệu ở đây mấy lần rồi?”
“Hồi nương nương, tổng cộng năm lần! Cách mỗi ngày một lần.”
Vậy tức là việc này là sau khi bẩn thân tới xem quá trình trị liệu mới phát sinh! Tại sao lại như vậy? Vi Phong vì sao lại trốn tránh không cho mình biết? Lại còn chọn cái nơi Thiên điện hoang vu ẩn mật này mà tiến hành?