Một Cộng Một

Chương 7: Tìm đúng người




Edit: phuong_bchii

——————————

"Người tình sáng sớm đã biên soạn xong, sớm muộn trước sau gì cũng sẽ chờ được."

-

Khi Trần Đồ Y tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Cô mở to mắt nhìn giường bên cạnh, không có người, chăn tùy ý rơi rớt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Du Nhất Thanh đang ngồi trên ghế mây, bị bao vây đến kín mít, trên bàn tròn nhỏ có hai ly cà phê và một đĩa bữa sáng đã ăn một nửa.

Du Nhất Thanh nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nói với Trần Đồ Y, "Cậu dậy rồi à, lại đây ăn sáng đi."

"Mình đi đánh răng trước." Trần Đồ Y thất tha thất thểu xuống giường.

Trần Đồ Y nhìn chính mình trong gương, đôi mắt sưng không thể sưng hơn, nghĩ thầm hành trình tiếp theo cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu đã ra ngoài chơi, thì phải vui vẻ lên.

Vui vẻ bắt đầu, vui vẻ kết thúc.

Sau một hồi xây dựng xong tâm lý cho chính mình, Trần Đồ Y khôi phục nụ cười trên mặt, đi đến ban công, ngồi xuống một cái ghế khác, ăn bữa sáng còn lại.

"Cậu dậy từ bao giờ thế?" Trần Đồ Y hỏi.

Du Nhất Thanh nhắm mắt dưỡng thần, như là ở cách làm, hấp thụ tinh hoa trời đất.

"10 giờ hơn. Mình thấy cậu đang ngủ ngon lành, nên không đánh thức cậu." Nói xong, cô ấy mở mắt ra, chuẩn bị xuống ghế mây, "Mình đi giặt quần áo ngày hôm qua, cậu từ từ ăn."

Trần Đồ Y vừa ăn sandwich, vừa xem xét hành trình hôm nay.

Một lát sau, Du Nhất Thanh mang theo một vài bộ quần áo đã giặt sạch treo trên dây thừng phơi quần áo của ban công, ngoài quần áo của cô ấy, còn có quần áo của Trần Đồ Y.

Hai cái áo sơ mi trắng giống nhau cùng treo lên, quần áo có mùi hương nhàn nhạt của nước giặt, tươi mát tự nhiên, xen lẫn yêu thích trong ánh mặt trời gió biển.

Du Nhất Thanh đi thay một chiếc váy hoa, tỉ mỉ xử lý tóc, trang điểm nhẹ theo tông cam, kẽ mày vô cùng đẹp.

Trần Đồ Y vẫn là sơ mi trắng như cũ, quần đùi màu xám, giày vải đơn giản, như là bộ ngày hôm qua Du Nhất Thanh mặc.

Hai người đều bôi một lớp kem chống nắng thật dày, Trần Đồ Y cảm thấy vẫn chưa đủ, lại đội mũ ngư dân, nhẹ nhàng đội lên, sợ đè hỏng nếp tóc mới vừa uốn xong.

Du Nhất Thanh đang xịt nước hoa, xịt xong lại chạy tới cũng xịt xịt cho Trần Đồ Y, là mùi hương quen thuộc của cô ấy, LE LABO 33, các cô có được mùi hương giống nhau.

Sau khi ra ngoài, đến trạm thứ nhất ngày hôm nay, bảo tàng nghệ thuật.

Bảo tàng nghệ thuật tọa lạc ở bờ biển, kiến trúc tường đất sét giống như một chiếc hộp quà khổng lồ được thả xuống bãi biển, đối diện với biển rộng, quang ảnh đan xen, khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, đẹp mà cô độc, đẹp mà không tự biết.

Du Nhất Thanh bị kiến trúc trước mắt hấp dẫn, cô ấy cực kỳ yêu thích xem triển lãm, đã từng muốn đến thăm mọi bảo tàng nghệ thuật, phòng tranh trên thế giới.

Triển lãm của bảo tàng nghệ thuật không thay đổi định kỳ, khoảng thời gian này lại trùng hợp đúng tác phẩm nghệ thuật yêu thích nhất của Du Nhất Thanh.

Tiến vào xem triển lãm trạng thái Du Nhất Thanh như thay đổi thành con người khác, bên ngoài gió êm sóng lặng, thật ra nội tâm đã sóng gió mãnh liệt.

Trần Đồ Y di chuyển theo từng bước của Du Nhất Thanh, khi thì cùng cô ấy đứng trước một thiết bị không rõ tự hỏi, khi thì đắm chìm cùng tương tác với thiết bị, khi thì đứng phía sau Du Nhất Thanh chụp ảnh cho cô ấy.

Du Nhất Thanh xem đến chuyên chú, không hề có phát hiện Trần Đồ Y đang chụp lén mình.

Trần Đồ Y nhìn bức ảnh trong điện thoại, một tia sáng chiếu xuống từ các lỗ tròn trên đỉnh, vừa lúc chiếu vào bên mặt của Du Nhất Thanh, cô nhanh chóng ấn nút chụp bắt giữ khoảnh khắc này, quang ảnh lưu động, cùng kết hợp thích hợp của người.

Trần Đồ Y lướt về phía trước, lướt đến ảnh chụp năm ngoái, có một bức ảnh cực kỳ giống vậy, cô phóng lớn lên, cẩn thận manh mối, lộ ra cười vui mừng.

Sau đó, Trần Đồ Y lại trộm chụp Du Nhất Thanh vài bức ảnh, tư thế rất là tùy ý tự nhiên, không biết là cảnh tượng quá đẹp, hay là người quá đẹp, hay là ánh sáng quá tốt, mỗi bức ảnh đều rất đẹp, đến trình độ có thể lấy làm ảnh trưng bày.

Ở bảo tàng nghệ thuật dạo mất hai tiếng, Du Nhất Thanh vẫn không nỡ rời đi, nhìn một vòng thiết bị nghệ thuật, lại chụp một vòng.

Trần Đồ Y nhỏ giọng nói, "Gần bên cạnh còn có một thư viện, chúng ta đến ngồi một lát đi."

Du Nhất Thanh vui vẻ kéo cánh tay Trần Đồ Y, ra khỏi bảo tàng nghệ thuật, lại chạy về phía thư viện.

Phong cách kiến trúc của thư viện và bảo tàng nghệ thuật không khác biệt lắm, chỉ có cấu tạo bên trong không giống nhau, ghế ngồi kiểu bậc thang, đối diện với biển là cửa kính hoàn toàn, ngồi ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể ngắm được cảnh biển, cùng biển rộng đối thoại.

Thư viện đã có không ít người, các cô ngồi ở tầng thứ hai bên sườn, sau lưng là một không gian độc lập tĩnh tọa, ánh sáng không quá có thể chiếu tiến vào, tương đối tối, là có thể một mình thiền định.

Du Nhất Thanh đến ngồi một lát, cảm thấy có hơi lạnh, lại trở lại ngồi đối diện Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y đang lật xem quyển sách trên tay, là quyển thứ ba của Bộ tứ Nepoli《Những người rời đi và những người ở lại》.

Bộ sách này trong thời gian hai người mới quen nhau, Trần Đồ Y đã đề cử cho Du Nhất Thanh, lúc ấy hai người ước hẹn cùng nhau đọc sách, còn phải viết báo cáo đọc sách, đáng tiếc sau đó Du Nhất Thanh không đọc xong, báo cáo đọc sách tất nhiên cũng không giải quyết được gì.

Du Nhất Thanh lấy ra quyển thứ nhất từ kệ sách phía sau, lật vài trang lại đặt trở lại, nói với Trần Đồ Y: "Sách thì mình đọc không xong rồi, nhưng bộ phim truyền hình mình đều có theo dõi, cậu thích Lila hay Lenon?"

Trần Đồ Y còn chưa có trả lời, Du Nhất Thanh đã giành trả lời trước, "Cậu khẳng định thích Lila, đúng không?"

Trần Đồ Y lắc đầu, "Mình đều không thích, nhưng mình thích câu chuyện này."

Du Nhất Thanh cái hiểu cái không, cau mày, bĩu môi, xoay người sang chỗ khác tìm quyển sách khác.

Đọc sách một hồi lâu, Du Nhất Thanh đã ngồi không yên, bắt đầu chơi điện thoại di động, cô ấy không phải không thích đọc sách, chỉ là đã lâu rồi không đọc sách, khó có thể bình tâm lại.

Theo như lời cô ấy nói, lúc đi học cô ấy vô cùng thích đọc sách, cũng không biết có phải lúc trước vì để có đề tài chung với Trần Đồ Y mà cố ý nói hay không.

Có điều các cô ngược lại cùng nhau đọc lại 《Hồng Lâu Mộng》, Du Nhất Thanh nói thích Lâm Đại Ngọc, Trần Đồ Y nói đùa, "Là bởi vì hai người đều thích khóc sao?"

Du Nhất Thanh đúng là thể chất nước mắt không khống chế được, nhưng hiện tại xem ra, người khóc nhiều ngược lại là Trần Đồ Y.

Du Nhất Thanh hỏi Trần Đồ Y thích ai, Trần Đồ Y nói thích Diệu Ngọc, về phần tại sao lại là Diệu Ngọc, Du Nhất Thanh trả lời là: Hai người cũng ngoài lạnh trong nóng như nhau.

Có lẽ vậy, bề ngoài nhìn qua vô dục vô cầu, thực ra nội tâm khát vọng cực độ.

Trần Đồ Y nhìn ra cô ấy ngồi không yên, vì thế dẫn cô ấy rời khỏi thư viện, đi đến địa điểm tiếp theo.

Đã gần năm giờ, hai người đến tiệm bánh ngọt, ngồi ở vị trí ban công, gọi hai ly cà phê và hai phần bánh ngọt.

Phong cảnh bờ biển nhìn qua tuy rằng giống nhau, nhưng nhìn thế nào cũng sẽ không chán.

"Nếu có thể ở đây mãi thì tốt rồi." Du Nhất Thanh oán niệm nói.

Trần Đồ Y cười cô ấy, "Nếu cậu thật sự ở lại thì mười ngày nửa tháng sẽ cảm thấy nhàm chán."

"Haizz, cũng đúng! Vậy hưởng thụ mấy ngày này thôi!" Du Nhất Thanh ăn bánh ngọt vị cam trong tay, lại múc một miếng đưa tới bên miệng Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y thụ sủng nhược kinh, do dự nhưng vẫn nhận lấy muỗng Du Nhất Thanh đút.

Vô cùng ngọt.

Trần Đồ Y đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói, "Cậu biết lần đầu tiên mình gặp cậu là khi nào không?"

Du Nhất Thanh nghĩ một hồi, "Còn không phải là ngày cậu đến công ty làm việc sao?"

Trần Đồ Y lắc đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album, lướt đến tấm ảnh chụp năm ngoái.

Tóc Du Nhất Thanh trong ảnh còn chưa dài như bây giờ, ở trong bảo tàng nghệ thuật vùng ngoại ô thành phố H, góc nghiêng trộn lẫn ánh sáng, đường hàm dưới nhô ra, sườn mặt như ẩn như hiện, nhưng bóng lưng nhìn qua rất cô đơn.

Du Nhất Thanh cầm lấy điện thoại của Trần Đồ Y, cẩn thận quan sát, phóng to lại thu nhỏ lại, thu nhỏ lại phóng to, khó có thể tin nhìn Trần Đồ Y.

"Đây...... Đây là mình!"

Trần Đồ Y gật đầu, lại cắn một miếng bánh ngọt, nói tiếp, "Lúc đó mình đang xem triển lãm, nhìn thấy bóng lưng của cậu, thoáng cái bị đánh trúng, cho nên tự chủ trương chụp lén. Sau đó nhìn thấy cậu, luôn cảm thấy rất quen thuộc, mà không nhớ ra đã gặp cậu ở đâu, cũng chính là lúc lướt ảnh, lướt đến tấm này mới phát hiện là cậu."

Du Nhất Thanh vẫn không thể tin được, "Không phải chứ, trùng hợp như vậy sao? Cậu đang quay phim truyền hình à?"

"Vậy mới nói, thật ra chúng ta vẫn có chút duyên phận." Cảm xúc Trần Đồ Y rất phức tạp, có âm thầm vui mừng cũng có buồn bã mất mát.

Trần Đồ Y cầm lấy điện thoại, lại lướt tới tấm ảnh hôm nay, góc độ giống hệt tấm ảnh kia, đưa cho Du Nhất Thanh.

"Hôm nay mình lại tự tiện chụp ảnh cậu, mình cảm thấy rất đẹp, nhưng nếu cậu không thích, mình có thể xóa nó đi."

Du Nhất Thanh nhìn ảnh, đôi mắt hơi ửng đỏ.

Trần Đồ Y không nhìn cô ấy, chỉ cúi đầu ăn bánh ngọt trong tay, cắn một miếng cam, có chút đắng.

Du Nhất Thanh cầm điện thoại của Trần Đồ Y săm soi nửa ngày, mới trả lại cho cô.

"Ảnh chụp rất đẹp, còn có ảnh ngày hôm qua, đã gửi đến máy của mình. Hai tấm này cậu giữ đi, những tấm khác mình đều xóa hết rồi." Du Nhất Thanh dùng giọng điệu dịu dàng nói những lời khiến lòng người băng giá, nhưng Trần Đồ Y cảm thấy có chút vui mừng.

Du Nhất Thanh từ trước đến nay không cho phép Trần Đồ Y lưu ảnh của mình, ngay từ đầu Trần Đồ Y cho rằng Du Nhất Thanh chỉ đơn thuần để ý, sau đó mới hiểu được cô ấy không muốn mình có bất kỳ khả năng công khai tình yêu nào, cho nên Trần Đồ Y không chỉ không có ảnh của Du Nhất Thanh, cũng chưa từng chụp ảnh chung.

Nếu thật sự chia tay, dấu vết yêu đương của các cô có thể biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một chút gì có thể nhớ lại cũng không có.

Trần Đồ Y ma xui quỷ khiến nói một câu, "Cậu cảm thấy nơi này có giống phòng tranh Phong Đảo không?"

Lời nói bất thình lình khiến Du Nhất Thanh không hề phòng bị, không biết phản ứng thế nào.

Năm ngoái Du Nhất Thanh đến phòng tranh Phong Đảo, cô ấy nói đi cùng bạn, thật ra Trần Đồ Y biết người bạn kia chính là Cẩu Cẩu.

Còn về phần làm sao Trần Đồ Y biết được, Trần Đồ Y cũng khó có thể mở miệng, hành động của cô, ngay cả chính cô cũng thấy phản cảm.

Trần Đồ Y giống như một tên biến thái, len lén nhớ kỹ Weibo của Du Nhất Thanh, đổi acc phụ xem lại hết danh sách những người trong danh sách theo dõi của Du Nhất Thanh, tìm được Weibo của Cẩu Cẩu, phát hiện cô ấy cũng đăng ảnh chụp phòng tranh Phong Đảo, cùng một ngày, cùng một góc độ, còn có ảnh chung của hai người.

Du Nhất Thanh tiếp lời Trần Đồ Y, "Tuy rằng nơi này cũng rất đẹp, nhưng so với Phong Đảo còn kém xa, có điều khí chất của chúng cũng khá giống."

Nếu như nói cô và Du Nhất Thanh gặp nhau là trùng hợp, vậy Du Nhất Thanh và Cẩu Cẩu gặp nhau chính là cố ý.

Du Nhất Thanh và Cẩu Cẩu hẹn nhau cùng đi du lịch, cùng đi phòng tranh Du Nhất Thanh yêu thích nhất, nhưng Du Nhất Thanh có thể quên sạch chuyến du lịch với Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y chỉ có thể ở lúc chia tay khẩn cầu đổi lấy chuyến hành trình chia tay này.

Vận mệnh chính là không thể nắm bắt như vậy, khi bạn cho rằng gặp được đúng người, lại phát hiện sai thời điểm, khi bạn cho rằng mình rốt cuộc cũng là nhân vật chính, thật ra trong tiểu thuyết của người khác, bạn chẳng qua chỉ là vai phụ mà thôi.

Có lẽ trong câu chuyện của Du Nhất Thanh, cô ấy và Cẩu Cẩu là một đôi gương vỡ lại lành, mà sự tồn tại của Trần Đồ Y lại là vai phụ khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nếu là vai phụ, cô nên có tự giác làm vai phụ.

Trần Đồ Y vốn định vạch trần cô ấy, đẩy chủ đề này ra, cẩn thận ngẫm lại vẫn là thôi, buổi sáng còn xây dựng tâm lý cho mình, không nên nháo chuyến du lịch đến không thoải mái.

Trần Đồ Y điều chỉnh tâm trạng, thu hồi sự bén nhọn vừa rồi, lại biến trở về thành chị gái dịu dàng kia, đưa bánh ngọt trong tay tới trước mặt Du Nhất Thanh.

"Ừ, có cơ hội mình cũng muốn đi xem." Ánh mắt Trần Đồ Y tan rã, ánh mắt mất tiêu.

Du Nhất Thanh tự nhiên tiếp nhận, không tiếp tục chủ đề này nữa, nhìn cách đó không xa, hỏi Trần Đồ Y: "Bên kia là cái gì vậy?"

Trần Đồ Y quay đầu nhìn, đó là một kiến trúc hình tròn, bên ngoài là một ít bậc thang xi măng, cùng kiến trúc xung quanh giống nhau như đúc.

"Đó là rạp hát, tối nay có buổi biểu diễn, mình đã mua vé rồi."

"Mấy giờ thế? Diễn gì vậy?" Du Nhất Thanh rất tò mò.

"Bảy giờ rưỡi, đi rồi cậu sẽ biết." Trần Đồ Y ra vẻ thần bí.

"Được rồi." Du Nhất Thanh cũng không định truy hỏi.

Có lẽ các cô giống như phòng tranh với rạp hát, có chỗ tương tự, nhưng lại là tồn tại hoàn toàn không tương tự.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

"Người tình sáng sớm đã biên soạn xong, sớm muộn trước sau gì cũng sẽ chờ được."

——《 Tìm Đúng Người 》của Trương Kính Hiên

https://youtu.be/0Fies_cvGyw