Một Cộng Một

Chương 5: Đêm khuya lãng mạn




Edit: phuong_bchii

——————————

"Rốt cuộc người yêu em không phải bí mật, cùng người tiến vào đêm khuya lãng mạn này."

-

Sắc trời đã tối, mặt trời đã sắp lặn xuống biển, ánh chiều tà chiếu rọi trên bờ cát, làm mỗi người đều vui vẻ ra mặt.

Tâm tình Trần Đồ Y cũng được ánh nắng ấm áp này chữa khỏi không ít, cùng Du Nhất Thanh dạo bước trên bờ cát, gió ấm áp vuốt ve từng tấc da thịt, có hương vị tươi mát tự nhiên, làm người ta cảm thấy sạch sẽ trong veo.

Hai người đều là tính cách thích tĩnh không thích động, hoạt bát sáng sủa chỉ là sắc mặt bảo vệ ở trước mặt người ngoài, trên thực tế có chút ngạo kiều, ngoài lạnh trong nóng, thậm chí u ám.

Hai người ở bên bờ cát ai đi đường nấy, Du Nhất Thanh đi phía trước, khi thì cúi đầu nhìn cát, khi thì nhìn sóng biển xa xa, từng đợt sóng biển vỗ trên bờ cát, như là lần lượt ra sức đánh sâu vào, muốn nhào lên nhưng làm thế nào cũng với không tới.

Trần Đồ Y đi theo sau Du Nhất Thanh không đến một mét, giẫm lên bước chân Du Nhất Thanh đi về phía trước, từng bước từng bước, nhẹ nhàng mà ngay ngắn, nhìn bóng lưng của cô ấy, có loại xúc động muốn ôm lấy.

Trước kia cô rất thích ôm Du Nhất Thanh từ phía sau, ôm cô ấy vào trong lòng, giống như là đang sạc pin, ôm một cái là có thể đuổi đi mệt mỏi và dày vò một ngày, một tuần, thậm chí một tháng, mỗi lần hai người xa nhau, Trần Đồ Y đều phải ở trong phòng ôm nửa giờ.

Một cái ôm thật đáng nhớ, có thể bất kể giá nào.

Trần Đồ Y đi nhanh hai bước đến bên cạnh Du Nhất Thanh, "Chúng ta đã lâu rồi không tản bộ như vậy."

Du Nhất Thanh chỉ yên lặng gật đầu.

Ba tháng vừa mới ở bên nhau kia, hơn phân nửa thời gian Trần Đồ Y đều ở thành phố H, chính là vì muốn ở bên Du Nhất Thanh nhiều hơn.

Nhà Du Nhất Thanh ở bờ sông, vì thế hai người mỗi đêm tan làm đều dắt theo chó Shiba "Mỹ Dao" của Du Nhất Thanh, tản bộ ở bờ sông một hai giờ, đó có lẽ là thời gian vui vẻ nhất Trần Đồ Y có thể nhớ lại.

Trần Đồ Y đột nhiên đi tới trước mặt Du Nhất Thanh, ngăn cản đường đi của cô ấy, lại đưa tay đến trước mặt cô ấy, "Nếu chúng ta vẫn là tình nhân đến du lịch, vậy chúng ta có thể nắm tay tản bộ giống như trước đây không?"

Du Nhất Thanh nhìn thoáng qua ánh mắt Trần Đồ Y, ánh mắt dừng ở trên tay Trần Đồ Y, do dự năm giây, rồi đặt tay của mình vào trong tay Trần Đồ Y.

Hai người tự nhiên mà mười ngón tay đan nhau, lòng bàn tay dán vào nhau, cực kỳ giống một đôi tình nhân ân ái, lúc này là thật sự dạo bước ở bờ biển.

Trên tay Du Nhất Thanh không có thịt dư thừa, không giống tay Trần Đồ Y có chút thịt, mềm như bông, nhưng cũng không phải chỉ có xương cốt cứng nhắc, da thịt cô ấy trơn mềm nhẵn nhụi, hai bàn tay chồng lên nhau vừa vặn tương hợp.

Xúc cảm với nhiệt độ đã lâu không thấy này, khiến Trần Đồ Y ấm áp trong lòng, giống như được bông gòn bao bọc.

Trần Đồ Y: "Gần đây có xảy ra chuyện gì thú vị, có thể nói cho mình biết không?"

Trần Đồ Y thích nghe Du Nhất Thanh chia sẻ với cô những điều không đáng nhắc đến trong cuộc sống, tất cả những gì về cô ấy Trần Đồ Y đều muốn biết.

Du Nhất Thanh như có điều suy nghĩ, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới mở miệng, "Chuyện thú vị à, hình như không có, chuyện tức giận ngược lại có một chuyện!"

Trần Đồ Y: "Ừ, cậu nói đi."

Du Nhất Thanh: "Có một ngày mình dắt Dao Dao đi tản bộ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa xuống lầu nó nhanh chân bỏ chạy, mình đuổi theo cũng không kịp."

"Sau đó thì sao?" Trần Đồ Y bắt đầu tưởng tượng Du Nhất Thanh đuổi theo sau Mỹ Dao, vừa bực mình vừa buồn cười.

Du Nhất Thanh vừa nghĩ tới chuyện này liền đau đầu, tiếp theo lên án, "Sau đó mình đuổi tới vườn hoa nhỏ dưới lầu, mới phát hiện nó đang tấn công một con Shiba khác!"

Trần Đồ Y trong lòng đã dự liệu được, ngoài miệng lại nói, "Dao Dao sao có thể như vậy!"

"Mình thật sự là bị nó tức chết! Đáng giận!" Du Nhất Thanh tức giận siết chặt nắm đấm, ngũ quan đều phát lực.

"Sau đó thì sao? Vậy chủ nhân của con Shiba kia có tới không?" Trần Đồ Y hỏi tiếp.

"Có tới, người kia cũng sống ở khu chung cư chúng ta, nói cũng vừa xuống lầu liền nhanh chân bỏ chạy, không biết sao lại thế này, bị quỷ ám."

Du Nhất Thanh thở dài, nói tiếp: "Bọn mình có thêm Wechat, nếu như Dao Dao làm nó có bầu, mình vẫn sẽ chịu trách nhiệm, ai bảo mình nuôi một đứa trẻ sốt ruột như vậy chứ!"

Trần Đồ Y nhìn Du Nhất Thanh mặt ủ mày chau, nhịn không được cười ra tiếng.

Ngón tay Du Nhất Thanh phát lực, kẹp chặt tay kia, "Cậu còn cười!"

"A a a a a a a, đau...... đau...... đau!" Trần Đồ Y liên tục kêu thảm thiết, lại không nỡ buông tay.

"Mình sai rồi, mình sai rồi. Không cười, không cười nữa." Trần Đồ Y thiếu chút nữa quỳ xuống đất xin tha.

Du Nhất Thanh tháo sức lực trong tay, chậm rãi buông ra.

Trần Đồ Y nắm chặt hơn một chút.

"Đúng rồi, nói đến chuyện này, Sơ Thất chạy mất rồi."

Sơ Thất, là mèo Trần Đồ Y nuôi, là mèo hoang mới sinh mà bạn bè nhặt được ở công trường, Trần Đồ Y đã nuôi ba năm.

"Hả?" Du Nhất Thanh không thể tin nhìn Trần Đồ Y, "Sao lại chạy mất?"

Khóe mắt Trần Đồ Y có chút hạ xuống, khóe miệng cũng rủ xuống, "Thành tinh rồi, tự mình mở cửa chạy mất."

"Hả? Nó còn có thể tự mở cửa?" Du Nhất Thanh không thể tin được, cảm thấy Trần Đồ Y đang nói bừa.

"Ừ. Sáng sớm mình thức dậy, phát hiện cửa chính mở, tôi còn tưởng rằng trong nhà có trộm, kết quả không thấy mất thứ gì, nhưng Sơ Thất thì không thấy đâu, nhìn camera phát hiện là nó tự mình nhảy lên nắm cửa, mở cửa chạy ra ngoài."

"Thế đã đi tìm chưa?"

"Tìm rồi. Tìm mấy ngày cũng không tìm được, người trong khu chung cư cũng không nhìn thấy." Trần Đồ Y cũng thở dài, "Có thể vẫn quá hoang dã, từ nhỏ ở công trường đã quen, trong nhà không giữ được nó."

Du Nhất Thanh trong lúc nhất thời không biết nên an ủi Trần Đồ Y như thế nào, dù sao nuôi ba năm, cô ấy biết Trần Đồ Y cực kỳ thích Sơ Thất, chăm sóc nó cũng cẩn thận.

"Vậy thì thả nó ra, có lẽ nó sẽ hạnh phúc hơn!"

Thả nó tự do sao?

Cậu sẽ hạnh phúc hơn sao?

Trần Đồ Y nặn ra một nụ cười, nhìn đôi mắt Du Nhất Thanh, nước mắt lưng tròng, trả lời cô ấy: "Ừ! Hy vọng nó bình an hạnh phúc!"

Du Nhất Thanh muốn lau đi nước mắt trong hốc mắt Trần Đồ Y, trên tay lại chậm chạp không có hành động, luôn cảm thấy Trần Đồ Y có chút kỳ lạ, tâm trạng chuyển biến quá đột ngột, có lẽ là quá yêu Sơ Thất.

Trần Đồ Y nhìn ra Du Nhất Thanh do dự, chỉ vào biển bên kia, mở miệng kêu, "Cậu xem, mặt trời lặn rồi!"

Du Nhất Thanh lập tức quay đầu lại, nhìn mặt trời lặn trước mắt, trong lòng kích nổi một trận gợn sóng.

Một lòng đỏ trứng muối bùm một cái, rơi xuống phía dưới đường biển, giống như là bị biển rộng ăn hết.

Ngôn từ đã không cách nào hình dung thời khắc đẹp rung động này, lại cảm thấy có chút nghịch ngợm, thật là đáng yêu.

Du Nhất Thanh lấy di động ra muốn ghi lại khoảnh khắc này, cũng đã không còn kịp, chỉ còn lại có chút ánh sáng.

Đang lúc cất di động, sau lưng đột nhiên bị người ôm lấy, là nhiệt độ vô cùng dịu dàng quen thuộc.

Du Nhất Thanh không có phản kháng, tùy ý Trần Đồ Y ôm mình, rồi lại không quen ở bên ngoài cùng Trần Đồ Y có hành vi thân mật, theo bản năng cứng ngắc thân thể.

"Đừng căng thẳng, một phút, một phút là được." Trần Đồ Y tựa cằm lên vai Du Nhất Thanh, hít thở mạnh hơn, như là hấp thụ chất dinh dưỡng từ trên người Du Nhất Thanh.

Du Nhất Thanh từ từ thả lỏng, hai tay khoác lên cánh tay Trần Đồ Y, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hai người bọn họ cho dù là ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cũng sẽ không ở bên ngoài có tiếp xúc thân mật, nhiều lắm là lúc buổi tối, lúc xem phim dắt tay nhau.

Trần Đồ Y chưa bao giờ vạch trần Du Nhất Thanh, không phải ngượng ngùng, mà là thành phố này có quá nhiều khả năng gặp phải người quen, Du Nhất Thanh không muốn mạo hiểm, cô ấy không muốn bị bạn bè phát hiện ra sự tồn tại của Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y rất hưởng thụ cái ôm này, hy vọng thời gian có thể tạm dừng, nếu như có thể cho thời gian thêm tốc độ 0,5 lần thì tốt rồi.

Cho đến khi Du Nhất Thanh liên tục vỗ cô mấy  cái, cô mới ý thức được thời gian đã hết.

Thật ra thì một phút đã sớm hết rồi.

"Chúng ta đi xem cá đi!" Trần Đồ Y hăng hái dạt dào nói.

"Hả?" Du Nhất Thanh mặt đầy nghi hoặc.

Cảm xúc của Trần Đồ Y thay đổi quá nhanh, Du Nhất Thanh theo không kịp thay đổi của cô.

Lại hỏi: "Đi biển xem sao?"

"Đi theo mình."

Trần Đồ Y kéo tay Du Nhất Thanh, đi về phía ven đường, băng qua đường cái lại quẹo vào một con đường, mua vé ở cửa, sau khi đi vào mới phát hiện là một thủy cung.

Bốn mắt có thể nhìn thấy tất cả đều là màu xanh đậm của biển rộng, ánh sáng gợn sóng lăn tăn chiếu vào người thật mộng ảo, đủ loại đàn cá bơi tới, còn có một con cá voi trắng đáng yêu, Du Nhất Thanh vươn tay chạm vào, cá voi trắng dán chặt hơn.

Trần Đồ Y cũng vui lây, giống như đặt mình dưới đáy biển, bị cá đủ mọi màu sắc vây quanh, nhìn đến hoa cả mắt.

Trần Đồ Y lấy điện thoại di động ra, len lén chụp ảnh Du Nhất Thanh, hình như cô ấy đang thì thầm với cá voi trắng, cô ấy thật xinh đẹp.

Trần Đồ Y kìm lòng không đặng, lại chụp thêm mấy tấm, người còn đẹp hơn cá.

"Đồ Y, mau tới đây!" Du Nhất Thanh ở bên kia gọi.

Trần Đồ Y đi tới bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy đứng trước cửa kính nhìn cá, nghiêm túc thảo luận những con này là cá gì, giống như hai học sinh trung học thực hành ngoại khóa.

Đột nhiên, bên cạnh có một bạn nhỏ lớn tiếng kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ mau nhìn kìa, cá đang hôn môi kìa!"

Các cô nhìn qua, đó là cửa sổ trưng bày cá hôn môi, bên trong mấy đôi đều đang hôn môi. Một cô bé tóc đuôi ngựa nhìn vào cửa sổ, nghiên cứu cẩn thận.

"Đây là cá hôn môi," Mẹ của cô bé nói.

"Tại sao chúng lại hôn nhau?" Cô bé hỏi.

"Bởi vì chúng thích nhau, cho nên muốn hôn hôn."

Cô bé lại hỏi: "Vậy mẹ có thích con không?"

"Đương nhiên là thích rồi!" Mẹ của cô bé ôm lấy cô bé.

"Con cũng thích mẹ, con cũng muốn hôn hôn!" Nói xong, cô bé hôn mẹ một cái thật kêu.

Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh ở một bên bị ngọt đến vui vẻ, nhao nhao lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Du Nhất Thanh học theo cô bé nũng nịu nói, "Mình cũng muốn hôn hôn!"

Trần Đồ Y đùa giỡn trả lời cô ấy: "Được, mình hôn hôn cho cậu."

Ánh mắt Trần Đồ Y trong trẻo, còn có chút cận thị, lúc tập trung lực chú ý, ánh mắt thâm thúy, lúc thả lỏng lại tràn đầy mê ly.

Du Nhất Thanh sửng sốt một chút, mới nhận được: "Mình mới không cần!" Nói xong, lại quay đầu nhìn cá voi trắng.

Trần Đồ Y ngược lại không có bao nhiêu không vui, cô vốn không coi là thật, bởi vì các cô chưa bao giờ ở nơi công cộng hôn môi cả.

"Cậu biết không, thật ra cá hôn môi hôn môi không phải bởi vì thích nhau, mà là đang tranh giành địa bàn, cậu cho rằng chúng đang hôn môi, thật ra là chúng đang đánh nhau, cho đến có một bên nhận thua mới kết thúc đấu tranh, cho nên cá hôn môi tên rất đẹp, nhưng kì thực rất tàn khốc, dùng phương thức hôn môi tổn thương đối phương."

Du Nhất Thanh nhìn không ra biểu cảm của Trần Đồ Y, cảm thấy Trần Đồ Y không chỉ đang nói cá, bởi vì một câu cuối cùng, ngữ khí của Trần Đồ Y tăng thêm, rõ ràng là trong lời nói có hàm ý.

Nghĩ lại, quay đầu nói với Trần Đồ Y, "Biết rõ là tổn thương thì đừng ảo tưởng nữa."

Trần Đồ Y hừ cười một tiếng, không nói tiếp nữa, muốn kết thúc chủ đề này.

"Ê, bên kia đẹp, cậu qua đó đi, tôi chụp giúp cậu." Trần Đồ Y chỉ vào cửa sổ thủy tinh hình tròn đối diện.

Du Nhất Thanh cắn răng, cơn tức vừa mới nghẹn lại bị đè xuống.

Trần Đồ Y luôn như vậy, trong lời nói có hàm ý, tâm tình âm tình bất định, làm người ta đoán không ra, nhưng Trần Đồ Y lại có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô ấy, mỗi lần nói những lời này đều có thể làm cho cô ấy tức giận đến gần chết.

Hai người ở trong thủy cung xem cá hơn một giờ, chụp gần trăm tấm ảnh, mới muốn rời đi.

Ở cửa, Du Nhất Thanh đột nhiên dừng chân, nói với Trần Đồ Y, "Cậu biết không? Chỉ có cậu và mẹ mình gọi mình là Tiểu Từ, người khác đều gọi mình là Nhất Thanh hoặc là Tiểu Ngư."

"Vậy sao?" Trần Đồ Y mừng thầm trong lòng, "Bởi vì Từ là họ của mẹ cậu, cậu nói cậu thích mẹ, muốn đổi họ với mẹ."

Trần Đồ Y thích mình ở trong lòng Du Nhất Thanh là đặc biệt, cho dù chỉ là ký ức biệt danh chen chúc, cô mới không muốn giống như những người khác.

"Sau này mình phải gọi cậu là Nhất Thanh sao?" Cô cố ý hỏi.

"Không cần, cậu cứ gọi mình là Tiểu Từ đi." Nói xong, một mình đi ra khỏi cửa.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

"Rốt cục người yêu em không phải bí mật, cùng người tiến vào đêm khuya lãng mạn này."

—— 《Đêm khuya lãng mạn》của Trương Mạn Tư

https://youtu.be/EMPUP9Ph8q0