Một Cộng Một

Chương 12: Tạm biệt không phải là bạn




Edit: phuong_bchii

——————————

"Em không tin người yêu rời đi lại có thể biến thành bạn thân."

-

Trần Đồ Y hát xong, nhận được tiếng vỗ tay dưới sân khấu, đi về phía Du Nhất Thanh, mơ hồ thấy cô ấy đang lau nước mắt, lúc đến gần, Du Nhất Thanh vẫy tay với cô, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo cô và mình ngồi cùng một chiếc sô pha.

Trần Đồ Y gần như bị Du Nhất Thanh kéo lên ghế sô pha, vừa mới ngồi xuống, Du Nhất Thanh đã kéo cánh tay cô, đầu tựa vào vai cô.

Du Nhất Thanh nói: "Trần Đồ Y, mình không muốn cùng cậu dừng lại ở đây."

Trần Đồ Y sửng sốt trong chốc lát, mới nói: "Tiểu Từ, có lẽ mình sớm nên nghe lời cậu, cậu nói muốn kết giao với một người ít nhất phải quan sát nửa năm, chúng ta tiến triển quá nhanh, đối với nhau cũng không hiểu rõ."

Du Nhất Thanh ngồi thẳng, nghiêng người về phía Trần Đồ Y, "Cậu rất hiểu mình, có thể mình không hiểu cậu như cậu hiểu mình, nhưng mình sẽ cố gắng hiểu cậu."

"Tiểu Từ, là cậu nói chia tay." Trần Đồ Y nhắc nhở cô ấy.

"Nhưng mình nói chia tay, là muốn cậu giữ mình lại, đừng đẩy mình ra." Du Nhất Thanh càng nói càng sốt ruột.

"Là cậu đẩy mình ra, trong lòng cậu có người khác, không phải sao?" Rốt cuộc Trần Đồ Y cũng nói đến vấn đề trí mạng nhất này.

Du Nhất Thanh cầm lấy rượu, uống mạnh một ngụm.

Trần Đồ Y lấy ly rượu của cô ấy ra, "Đừng uống nữa." Sau đó lại hỏi nhân viên phục vụ một ly nước ấm.

"Mình không sao, cậu đừng quan tâm đến mình." Du Nhất Thanh lại cướp ly rượu về.

Ly kia của Du Nhất Thanh rất nhanh đã thấy đáy, lại gọi một ly trà đá Long Island, Trần Đồ Y không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể dựa vào cô ấy.

Du Nhất Thanh uống rượu thêm can đảm hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng hỏi: "Trần Đồ Y, cậu thật sự yêu mình sao?"

Trần Đồ Y bị hỏi đến không hiểu thể được, chẳng lẽ tình yêu của cô còn chưa đủ rõ ràng sao?

"Nếu cậu thật sự yêu mình, tại sao phải đối xử với mình như vậy?" Hốc mắt Du Nhất Thanh có chút ướt át ửng đỏ.

"Mình...... mình đối xử với cậu như thế nào?"

"Cậu đừng tưởng mình không biết, cậu chính là không yêu mình." Du Nhất Thanh lặp đi lặp lại vấn đề yêu hay không yêu.

Có lẽ là cô ấy say rồi, Trần Đồ Y nghĩ thầm.

"Rốt cuộc mình đối xử với cậu như thế nào?" Trần Đồ Y đành phải hỏi theo lời cô ấy.

"Cậu lạnh nhạt với mình, không nói chuyện với mình nữa, nhìn thấy mình cũng mất hứng, ánh mắt cậu thay đổi, cậu chính là đang đẩy mình ra." Du Nhất Thanh càng nói càng uất ức, nước mắt lập tức muốn chảy ra.

Trần Đồ Y phản bác, "Cậu nói những thứ này, hình như là đang nói cậu phải không?"

Trần Đồ Y biết rõ Du Nhất Thanh say, nói năng lộn xộn, lời nói không thể coi là thật, rồi lại nhịn không được muốn tranh luận với cô ấy.

Trần Đồ Y nói tiếp: "Là ai suốt ngày nhắn tin với Cẩu Cẩu, không trả lời Wechat của mình, là ai ném hết công việc cho mình, cùng Cẩu Cẩu đi du lịch, lại là ai không cho mình đến thành phố H, là làm lỡ cuộc hẹn của hai người sao?"

Trần Đồ Y càng nói càng kích động, thậm chí có chút bất chấp tất cả.

Du Nhất Thanh không nghĩ tới Trần Đồ Y sẽ nói những lời này, cô ấy vẫn cho rằng mình che giấu rất tốt.

"Mình và cô ấy chỉ là bạn."

"Bạn? Lúc trước khi cậu thích cô ấy, cũng nói là bạn! Khi cô ấy gửi tin nhắn cho cậu vào ngày sinh nhật của cậu, cậu nói hai người không còn là bạn nữa! Những lời này đều là cậu nói, cậu quên rồi sao?" 

Nếu đã nói đến nước này, dứt khoát vò nát hết đi.

"Phải, mình thừa nhận mình đã từng thích cô ấy, nhưng đó là chuyện trước khi gặp cậu." Du Nhất Thanh muốn giải thích, nhưng suy nghĩ của mình đã loạn đến không thể giải thích, cô ấy hạ thấp giọng, nói: "Con người không thể đồng thời thích hai người sao?"

Cô ấy giống như là đang hỏi Trần Đồ Y, lại giống như là đang hỏi chính mình.

Trần Đồ Y lạnh lùng cười khổ, "Có lẽ con người sẽ cùng một lúc, bị hai người hấp dẫn, nhưng cậu để tay lên ngực tự hỏi xem, cậu thật sự thích mình sao?"

Du Nhất Thanh không trả lời, hình như cô ấy không trả lời được câu hỏi này.

Trần Đồ Y cố ý cho cô ấy bậc thang, cũng là cho mình bậc thang, "Mình tin tưởng ba tháng đầu tiên, cậu đã từng thích mình, từ trong lời nói và ánh mắt của cậu, mình có thể cảm nhận được. Nhưng từ khi Cẩu Cẩu xuất hiện, cô ấy lại gợi lên những gì hai người đã từng, đó mới thật sự là thích."

Nước mắt Du Nhất Thanh lại chảy xuống, cô ấy lấy tay lau khô, "Nhưng mỗi lần mình nhìn thấy cậu, mình thật sự rất vui."

"Nhưng lúc cậu không nhìn thấy mình, mình là sự tồn tại không quan trọng, có lẽ đây là bệnh chung của yêu xa, chỉ có chạm vào chân thật, mới có thể cảm giác được yêu. Cô ấy có thể luôn ở bên cạnh cậu, còn mình không có tư cách này."

Trần Đồ Y lấy khăn giấy từ trong túi ra, rút ra một tờ, lại đưa cả gói giấy cho Du Nhất Thanh.

Du Nhất Thanh nhận lấy khăn giấy, lại khóc càng dữ dội hơn, Trần Đồ Y ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, tùy ý cô ấy khóc.

Khóc ra đi, sẽ dễ chịu hơn một chút, đau dài không bằng đau ngắn, các cô cần một lần giải phóng chân chính.

Du Nhất Thanh khóc một hồi lâu, buông khăn giấy đã sớm ướt đẫm trong tay xuống, cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn.

Trần Đồ Y đưa tay ngăn lại, "Đừng uống mạnh như vậy."

Du Nhất Thanh trở tay cầm tay Trần Đồ Y, nhìn cô nói: "Thật ra lúc trước mình cũng thảo luận đề tài này với Cẩu Cẩu, mình càng vui mừng hơn là bọn mình đều trưởng thành. Bọn mình hiện tại đều có người yêu, bọn mình chỉ là trở lại thân phận bạn tốt, có lẽ bạn bè trong lòng mình quan trọng hơn người yêu, nhưng người yêu của mình là cậu."

Trần Đồ Y trong nháy mắt bị cảm động, nhưng chỉ trong nháy mắt.

"Mình biết hôm đó hai người ăn cơm thảo luận đề tài này, cậu bảo mình ở khách sạn chờ cậu, lúc trở về vẻ mặt tươi cười, là mình chưa từng thấy qua, khi đó mình đã biết mình mất cậu rồi, hoặc là nói mình chưa bao giờ thực sự có được cậu." Tay Trần Đồ Y còn bị Du Nhất Thanh nắm chặt, cô ấy nói tiếp, "Cậu còn nhớ ngày đó lúc mình tiễn cậu đi, mình đã khóc không?"

"Nhớ, đó là lần đầu tiên mình thấy cậu khóc, mình đã rất sợ."

"Cậu luôn nói mình không đủ yêu cậu, chưa bao giờ vì cậu mà rơi nước mắt, nhưng thật ra mỗi đêm mình đều khóc, mình bị bệnh, Tiểu Từ."

"Mình chỉ không muốn khóc trước mặt cậu."

Lời nói của Trần Đồ Y giống như một con dao đâm vào ngực Du Nhất Thanh.

"Cho nên cậu muốn từ bỏ mình sao? Đây chính là lý cậu anh luôn đẩy mình cho người khác sao?" Du Nhất Thanh không chịu bỏ qua.

Trần Đồ Y cau mày, rút tay ra, "Tiểu Từ, tâm của cậu căn bản không ở trên người mình, cho dù mình giữ người cậu lại thì có ý nghĩa gì đâu? Cậu nên cùng người mình thích ở bên nhau, không phải sao?"

"Nhưng mình cũng thật sự thích cậu, tại sao cậu không tin mình?", Du Nhất Thanh vốn còn đang uất ức, bây giờ trở nên cuồng loạn.

"Nếu cậu thật sự thích mình, tại sao lại giấu mình?"

Trần Đồ Y lên án, khiến Du Nhất Thanh không thể trả lời.

"Không phải mình không tin cậu, có thể là mình không tin chính mình." Trần Đồ Y mở to hai mắt, không cho nước mắt rơi ra.

"Sau này chúng ta còn có thể làm bạn chứ?" Du Nhất Thanh nhìn như bình tĩnh hoà nhã nói.

Trần Đồ Y lắc đầu, "Không cần thiết."

"Tại sao? Trước kia không phải cậu nói có thể cân nhắc làm bạn với mình sao?" Du Nhất Thanh truy hỏi.

Trần Đồ Y ghé sát vào nói, "Vậy tại sao cậu một hai phải làm bạn với mình?"

Nước mắt Du Nhất Thanh lại tuôn ra, "Cậu đối với mình mà nói, thật sự rất quan trọng. Cậu tồn tại giống như ánh sáng, luôn chọc mình cười khi mình không vui, có thể chỉ dẫn cho mình khi mình phiền lòng, nhắc nhở mình khi mình kiêu ngạo. Không ai hiểu mình hơn cậu, bao dung mình, nếu như không có cậu, mình lại biến thành mình tự ti mẫn cảm yếu ớt nhát gan, không có cậu, mình lại muốn chán ghét chính mình."

"Cậu có Cẩu Cẩu, không phải sao?" Trần Đồ Y khó khăn nói ra những lời này, cô có chút không khống chế được tâm tình của mình.

Du Nhất Thanh nói: "Hai người không giống nhau, không ai giống như cậu. Cẩu Cẩu đối với mình mà nói, là một chấp niệm thời thanh xuân, giống như là một hồi ức bị mình làm mất, có lẽ đây chính là điều không chiếm được vĩnh viễn xôn xao, mình rất khẳng định cho dù mình ở bên cạnh cô ấy, cô ấy cũng sẽ không đối tốt với mình, yêu mình, cưng chiều mình giống như cậu. Đó giống như là một quyết định sai lầm, nhưng mình không thể không tự mình đi nghiệm chứng đáp án này."

Du Nhất Thanh nói tiếp: "Mình biết mình rất ích kỷ, mình thậm chí muốn cậu chờ mình, chờ mình đi bổ sung xong bài học còn thiếu này, mình biết suy nghĩ của mình rất cặn bã, mình không xứng đáng với cậu, mình cũng thật sự rất rối rắm, mình không biết nên làm cái gì bây giờ, mình không có cách nào đưa ra lựa chọn."

Trần Đồ Y trầm mặc thật lâu, trong lòng suy nghĩ vài loại khả năng, cô lại muốn đồng ý đề nghị của Du Nhất Thanh, hèn mọn trung thành liếm cẩu.

Mà Du Nhất Thanh làm sao không phải là liếm cẩu của người khác chứ?

"Cậu có từng nghĩ tới, mình đối với cậu mà nói, thật ra không có quan trọng đến vậy. Có lẽ vừa mới bắt đầu, cậu sẽ không thích ứng, sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, nhưng thời gian lâu dài, cậu sẽ quen không có mình, tựa như quen trước khi có ta tồn tại. Cậu cần không phải mình, mà là sống một mình, một lần nữa thích dũng khí của mình." Trần Đồ Y phát biểu lạnh lùng như một người đứng xem.

Du Nhất Thanh liều mạng lắc đầu, "Không phải như vậy."

"Muốn chia tay chính là cậu, nói không nghĩ tới đây mới thôi cũng là cậu, nói muốn mình đừng rời đi chính là cậu, nói muốn làm bạn với mình cũng là cậu, nói thích mình chính là cậu, nói không cách nào lựa chọn phải đi bổ sung bài học cho Cẩu Cẩu kia cũng là cậu, cậu rốt cuộc muốn mình như thế nào?" Trần Đồ Y không chút nể nang nào.

Toàn bộ Du Nhất Thanh đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không biết mình nói cái gì, cũng không rõ mình rốt cuộc muốn làm gì, cô ấy đều muốn, lại đều không muốn.

Du Nhất Thanh khóc đến lục phủ ngũ tạng đều đau, cúi đầu, hai tay che mắt.

Nếu Du Nhất Thanh không quyết định được, vậy để Trần Đồ Y quyết định.

Trần Đồ Y một tay xoa đầu Du Nhất Thanh, nói: "Tiểu Từ, thật ra cậu rất tốt, xinh đẹp, có năng lực, có chủ kiến, cậu ở bên cạnh mình quá ỷ lại vào mình, thật ra không có mình, cậu sẽ sống tốt hơn."

Trần Đồ Y lại rút ra một tờ giấy nhét vào tay Du Nhất Thanh, bảo cô ấy lau nước mắt.

"Thật sự không được, cậu coi như là vì tốt cho mình đi, mình mệt rồi. Mình không muốn lén lút yêu đương, không muốn ngay cả cửa khu  chung cư nhà cậu cũng không cho vào, không muốn mỗi lần gặp mặt đều ở khách sạn, không muốn một tháng mới gặp một lần bình thường ngay cả điện thoại cũng không thể gọi, không muốn ngay cả nhớ cậu cũng không thể nói ra những từ cấm kỵ."

"Mình làm tất cả cho cậu, có lẽ quá đương nhiên, làm cậu không biết quý trọng, ăn thì vô vị vứt thì đáng tiếc."

"Nhưng mình không muốn tiếp tục như vậy nữa."

"Mình trở nên không giống chính mình nữa."

"Chính vì mình đã đánh mất chính mình, cậu cũng không yêu mình nữa, không phải sao?"

Trần Đồ Y liên tiếp nói, khiến Du Nhất Thanh lâm vào trầm tư, cô ấy không phản bác, truy hỏi.

Du Nhất Thanh uống xong ngụm rượu cuối cùng, gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền.

Trần Đồ Y đi theo phía sau Du Nhất Thanh, nhìn cô ấy ngã trái ngã phải, sợ cô ấy té ngã muốn đỡ cô ấy, còn chưa đụng tới cánh tay đã bị Du Nhất Thanh đẩy ra.

"Đừng chạm vào mình, cậu cũng không cần mình nữa, vì sao còn muốn quản mình?"

Du Nhất Thanh bước đi cũng không đi thẳng được, lời ngoài miệng vẫn rất rõ ràng.

Trần Đồ Y chặn xe, nhét Du Nhất Thanh vào trong xe, còn tìm tài xế xin túi nôn, phòng ngừa ngộ nhỡ.

Du Nhất Thanh ngược lại rất không chịu thua kém, lên xe liền núp ở bên trong che mặt khóc, càng khóc càng lớn, không có chút dấu hiệu muốn nôn.

Trần Đồ Y chỉ đưa giấy cho cô ấy, không có ý ngăn cô ấy khóc.

Lúc xuống xe, Du Nhất Thanh lại nháy mắt ngừng nước mắt, giống như không có việc gì, vào khách sạn, vào thang máy, vào phòng, vào phòng tắm.

Trần Đồ Y nhìn Du Nhất Thanh, càng lo lắng.

Du Nhất Thanh thật khác thường.

Du Nhất Thanh sẽ không phải là điên thật rồi chứ.

——————————

Tác giả có lời muốn nói

"Em không tin người yêu rời đi lại có thể biến thành bạn thân."

—— 《Tạm biệt không phải là bạn》của Đặng Lệ Hân.

https://youtu.be/nB4r6fxbk3s