Một Chút Thương Thương Nhớ Nhớ

Chương 9: Ngày " dâu rụng "




Có bao giờ mọi người mất mặt trước crush không? Tôi thì có, lại còn cực kì xấu hổ, quê muốn độn thổ luôn ý.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một buổi sáng thứ ba, lớp tôi có tiết quốc phòng. Mặc bộ đồng phục quốc phòng màu xanh lá, đứng dưới ánh nắng 10 giờ sáng thì đúng là một bầu trời nóng chảy mỡ. Mồ hôi con, mồ hôi mẹ đua nhau chảy thành dòng.

Không hiểu sao tôi cảm thấy phần bụng dưới cứ đau quặn từng cơn, còn có cảm giác điều gì đó sắp tới.

Trời đất ơi, tôi quên béng đi việc tháng này " bà dì " chưa ghé thăm. Thường thì cơ thể tôi sẽ có những dấu hiệu demo để thông báo trước " mùa dâu ", nhưng lần này nó không thèm, mà chuyển sang trải nghiệm official luôn.

Tôi hơi hoảng loạn, sợ rằng chất vải mỏng manh của bộ đồ quốc phòng không thể che được, hơn nữa lần này tôi đau dữ dội, nước mắt nước mũi cũng muốn chảy ra.

Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi xin phép thầy dạy quốc phòng nghỉ nửa tiết còn lại. Với những bước chân nặng nề và khép nép, tôi bám víu lên thành cầu thang, lê lết lên lớp 11A1.

Vừa đi được một nửa chặng đường, tôi nghe tiếng gọi " Linh Lan " từ tầng trên vọng xuống. Giọng của Nguyễn Đình Công Minh đây mà.

Thôi rồi, kiếp này coi như bỏ!

Đầu tôi chia làm hai, một bên kêu tôi cứ giả bộ đi tiếp, một bên lại xúi tôi lùi xuống để người ta không thấy tình trạng thảm thương này.

Tôi gắng gượng chào đáp lại, miệng cười, nhưng khóe môi thì mếu máo, làm Công Minh bối rối nhìn bộ dạng khóc không được, cười không xong của tôi.

Cậu ấy càng tiến, tôi càng lùi, cứ thế một hồi, chân tôi lơ lửng trong khoảng không chứa đầy bụi khí từ những bộ bàn ghế đã sờn màu, được cất xó dưới chân cầu thang.

Công Minh vội bắt lấy cánh tay của tôi, kéo lại vào lòng cậu để tôi khỏi ngã bổ nhào xuống dưới.

Ừ thì cứ tưởng tượng sẽ có một cảnh phim ngôn tình đầy thơ mộng ở đây. Nhưng không, ngôn lù thì có. Tôi và Công Minh ngã vật ra nền nhà lạnh lẽo, mỗi đứa văng một chỗ.

Tôi còn chưa kịp định hình bản thân trông thế nào, thì thấy khuôn mặt Bảo lù lù ở dưới chân cầu thang.



Chắc bị ma nhập, tôi cảm thấy tội lỗi tràn đầy, như thể vừa phản bội Bảo. Vội vàng đứng dậy chào tạm biệt Công Minh, tôi cun cút đi theo sau Bảo, vừa đi vừa lấy tay che lại phía sau, sợ sẽ có người nhìn thấy cái quần quốc phòng của tôi dính gì.

Bảo và tôi cứ đi dưới vòm che nắng màu xanh nhạt, đi được tầm mấy phút, tôi định mở miệng nói chuyện với Bảo thì người ta đã cởi chiếc áo khoác đồng phục, tiến lại gần tôi, vòng hai tay áo qua eo rồi buộc ngang hông tôi, che hoàn toàn những vệt máu nhỏ trên quần.

Tôi lúng túng xua tay, cuống cuồng nói:

- Ơ Bảo, đừng làm thế, dơ lắm!

Bảo vẫn tiếp tục buộc chặt chiếc áo, không thèm liếc khuôn mặt đỏ phừng phừng ngại ngùng của tôi, trầm ấm đáp:

- Không dơ.

Chúng tôi xin về sớm một tiết, Bảo vẫn chở tôi trên con xe cub. Ngượng nghịu đến đỏ vành tai, sợ mẹ biết chuyện tôi bất cẩn quên mang băng vệ sinh thì lại diễn một vở tuồng chửi độc thoại, nên tôi lay lay vạt áo của Bảo, nói:

- Bảo ơi, hay là ghé vào tiệm tạp hóa nào mua đồ đi, rồi từ từ hẵng về nhà.

Bảo không đáp, ghé liền vào một tiệm tạp hóa gần đó. Tôi định rằng sẽ leo xuống xe để đi mua đồ, nhưng mà cái bụng nào tha, nó chuyển sang đau âm ỉ kéo dài đến mức hai chân tôi bủn rủn, mệt lả người. Bảo thấy cái dáng khúm núm cùng những bước chân nặng nhọc thì kéo tôi về lại chiếc xe cub, không nói không rằng bước vào tiệm tạp hóa.

Dù đã đeo chiếc khẩu trang trắng, tôi vẫn thấy rõ mặt Bảo đỏ dần lên, bàn tay thon dài cầm lấy gói băng vệ sinh Kotex một cách khó nhọc. Hình như nó mắc cỡ lắm rồi ý, mu bàn tay thấy rõ những gân xanh đang căng cứng lên, lòng bàn tay đỏ ửng như son.

Sau khi từ nhà vệ sinh trở ra, tôi không vội tiến về phía Bảo và chiếc xe cub đang ở bên kia đường.

Càng nghĩ tôi càng thấy Bảo cứ y hệt một đứa con trai thực thụ. Nếu tôi không biết bí mật của Bảo, chính tôi cũng sẽ rung động trước những hành động này mất.

Nó đang ngồi nhìn xe cộ chạy qua lại, mặt ngơ ngác trông yêu chết đi được. Tôi lén chụp vài tấm và lưu vào mục " công túa ". Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy Bảo đẹp trai mê người. Cái nét đẹp của baby boy ý.

Kiểu tóc đầu nấm mái dài che hết phần trán khiến vẻ đẹp good boy càng hiện rõ. Con trai mà lông mi cong vút, mặt hoa da phấn, bàn tay trắng mịn, những ngón tay mảnh khảnh, đều đặn, khiến một đứa con gái tay như nải chuối như tôi mê mẩn mãi thôi.

Bảo thấy tôi cứ đứng đực bên kia đường, tôi bận nhìn theo những chuyển động của đôi bàn tay xinh đẹp rồi, đâu có để ý Bảo gọi mình đâu. Quá bất lực với con nhỏ ngu ngốc trước mặt, Bảo băng hẳn qua đường để dắt tôi về.

- Sao vậy? Đau quá không đi được à?

Tôi chăm chú nhìn Bảo đang nắm lấy tay tôi, dắt như trẻ lên ba khi đèn chuyển sang màu đỏ.

- Đau, nhưng mà được Bảo dắt nên không còn đau nữa.

Bảo lại đỏ mặt, ngượng ngập quay sang nhìn theo dòng xe.

Chúng tôi về nhà đúng giờ, nên ba mẹ cũng không nghi ngờ gì cả. Tối đó, tôi ngủ sớm, không dám nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tự nhiên nghĩ đến, tôi ngượng chín mặt, đào hố chui xuống còn được.



Sáng hôm sau, tôi mới phát hiện Công Minh nhắn tin hỏi han hôm qua tôi có sao không. Được crush nhắn tin hỏi thăm, tôi nhảy cẫng lên, định bụng khoe với Bảo, nhưng nghĩ lại rồi thôi.

***

Người ta hay nói đến tháng thì sẽ dễ cáu gắt, tủi thân dễ khóc, tôi cũng không ngoại lệ. Sáng sớm mà nhìn gì cũng ngứa mắt, tôi chẳng buồn nói chuyện với lũ con gái, gồm nhỏ Ly, Thủy, Mẫn.

Bọn nó hay đùa dai, đùa toàn mấy chuyện tôi không thích. Ví dụ như suốt ngày gán ghép tôi và Bảo, nào là thanh mai trúc mã, tình yêu từ thuở chưa sinh, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.

Tôi đang trong kì kinh nguyệt nên giận dữ mắng tụi nó:

- Im mồm đi nha. Tao với Bảo bình thường, không có thích nhau gì hết. Tụi mày còn nói nữa, tao xé mỏ từng đứa.

Bọn con gái thấy tôi cọc lên thì bĩu môi quay sang nói chuyện khác. Tình cờ Bảo vừa mang sấp tài liệu môn anh về, đứng ngay trước cửa lớp.

Tôi thấy Bảo đứng hơi sượng trân, có vẻ nghe hết những điều vừa rồi. Tính Bảo, tôi hiểu, không phải kiểu người giận là chửi giống tôi, Bảo khi giận chỉ khác bình thường ở chỗ mặt vô cảm hơn, ít nói và dường như là lạnh nhạt với tôi.

Tôi biết điều nên cả chặng đường đi không dám hó hé gì. Tối hôm đó, tôi đau bụng quằn quại, ôm bụng lăn qua lăn lại vẫn không đỡ, chắc là nghiệp quật rồi.

Không thể chịu đựng nổi cơn đau, ứa nước mắt mở cửa sổ để thông gió, tôi thấy Bảo đang chăm chú đeo tai nghe, chắc hẳn đang luyện đề IELTS phần Listening.

Vừa ngắm Bảo, tôi vừa nảy ra một vài suy nghĩ xàm xí. Tôi mở chiếc điện thoại, viết vài dòng chữ vào app LED Banner Pro Lite rồi giơ về phía cửa sổ sát vách.

Dòng chữ màu đỏ trên bảng đèn Led lấp ló dưới dàn hoa thường xuân sau cửa sổ nhà tôi.

" Bảo ơi, tao chỉ muốn nói là Bảo đẹp trai quá đi! "

Bằng một thế lực thần bí nào đấy, Bảo ngẩng mặt thấy toàn bộ dòng chữ. Nó tháo tai nghe, cầm thêm thứ gì rồi nhảy hẳn qua phòng tôi.

- Ơ tao chỉ viết chơi chơi, sao Bảo biết được nhỉ?

Bảo chẳng nói năng gì cả, vuốt vuốt khóe mắt của tôi, hàng lông mi vương nước mắt khẽ rung lên, Bảo ôn tồn hỏi:

- Đau đến phát khóc luôn?

- Đúng vậy, đau đến đứng không nổi luôn nè.

Tôi chỉ vào bụng, lưng khom xuống, diễn nét đau đớn lắm. Trông giả không thể giả hơn, mà Bảo lại tin, hớt hải đỡ tôi ngồi xuống, cầm lấy bình cao su chứa nước ấm đã lấy từ trước chườm vào vùng bụng dưới của tôi.



Bảo nhìn khuôn mặt bơ phờ của tôi, bất lực thở dài, ậm ờ hỏi:

- Linh Lan ghét tao thế à?

Tôi giật nảy mình, xua tay tỏ ý phủ định:

- Cái gì vậy Bảo? Ai nói Bảo như thế?

Bảo đảo mắt nhìn nền nhà rồi lại nhìn tôi, khuôn mặt tội nghiệp làm tôi thương không hết luôn ý.

- Buổi sáng, Linh Lan nói với lũ con gái như vậy.

- Ỏ, không phải vậy đâu. Tao sợ Bảo thấy phiền thôi.

Mắt Bảo vẫn long lanh như những viên thủy tinh, nhưng vẫn thấy khóe miệng hơi nhếch lên cười. Tôi dụi dụi mắt, xem mình có bị lừa không, chưa kịp nhìn lại thì Bảo đã trả lời:

- Không phiền.

Ôi trời ơi, Bảo đẹp trai quá! Tôi không nỡ dời tầm mắt đi đâu cả, suýt thì vì nhan sắc này, tôi quên mất crush của mình là Nguyễn Đình Công Minh.

- Bảo đừng như thế nữa, cứ làm vậy, tao lại thích Bảo bây giờ.

Tôi đáp, Bảo vẫn không chườm nước ấm nữa, mà chuyển sang dùng bàn tay thon dài ấy xoa xoa chiếc bụng quặn đau của tôi.

- Ừm, biết rồi.

Tôi ngồi trên giường, còn Bảo chống một bên chân, chân kia khuỵu xuống trên nền đất để xoa bụng, lại còn cúi mặt. Tôi không thấy vẻ mặt của Bảo, chỉ biết là hai cái tai của Bảo đỏ dần lên, y hệt một chú thỏ con.