Một Chút Ngọt Ngào

Chương 72




Ăn cơm tối xong nghỉ ngơi một lúc, Mục Đồng dắt nhóc chó ra ngoài đi dạo như mọi ngày.

Gần đây mưa liên miên, trên đường vẫn còn lưu lại vệt nước đọng chưa khô. Trên phương diện này Đa Đa bánh bèo lắm, lần nào cũng phải thay giày dùng riêng cho thú cưng cho nó thì nó mới chịu ra ngoài đi dạo.

"Hôm nay tụi mình không ra ngoài lâu quá đâu, nhỡ chút nữa lại mưa."

Mục Đồng cầm dây dắt chó, cúi đầu nhìn Đa Đa đang ngửi tới ngửi lui dưới gốc cây kế bên, đợi nhóc chó đi vệ sinh xong rồi về nhà.

Bỗng dưng có một vật thể đen thui nhảy đến bên chân cậu, Mục Đồng giật thót, nhìn kỹ lần nữa, hoá ra chỉ là một con cóc.

Cậu không để ý thấy sự việc có gì đó sai sai, chừng hai ba giây sau, khi Đa Đa ngẩng đầu lên, Mục Đồng mới phát hiện, lúc này miệng nhóc chó đang sùi bọt mép.

Cậu chưa bao giờ gặp tình huống thế này, trong nháy mắt, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn vừa ngớ ra vừa sợ hãi. Cậu dùng đôi tay run run lấy điện thoại ra, lên mạng tìm bệnh viện thú y gần nhất, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Đa Đa đến đó.

Hơn 7 giờ tối, hẳn nhân viên công tác đang ăn cơm, ngoài Mục Đồng, tạm thời không tìm thấy người nào khác trong sảnh chính của bệnh viện thú y.

"Xin chào, cho hỏi có ai ở đây không ạ?" Mục Đồng sốt ruột gọi to.

"Cho hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?"

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng, Dịch Nhiên ra ngoài đổ rác đã về, anh nhìn Mục Đồng với vẻ mặt thoáng sững sờ, ngay sau đó lại dời mắt lên chú chó đang sùi bọt mép, đã hiểu đại khái tình hình.

"Qua đây với tôi."

Chân trước Mục Đồng theo Dịch Nhiên vào phòng khám, chân sau bác sĩ đã vội vàng tiến vào.

Dựa theo lời kể của Mục Đồng, bác sĩ đã có phán đoán sơ bộ, vì vô ý liếm con cóc bên đường nên nhóc chó bị trúng độc.

Đây không phải lần đầu bệnh viện tiếp nhận ca bệnh thế này, bác sĩ thành thạo rửa sạch miệng cho Đa Đa, quay người đi kê thuốc: "Tình hình của nó không nghiêm trọng, lát nữa truyền nước, sau khi trung hòa chất độc trong cơ thể thì bài tiết ra là ổn."

Khu phòng khám còn có những bệnh thú khác nhập viện cần chăm sóc, xử lý xong bệnh tình của Đa Đa, bác sĩ lại vội vàng xử lý việc khác.

Truyền nước không xong nhanh như thế, Mục Đồng ngồi trên ghế dài trong khu nghỉ ngơi, ở cùng nhóc chó.

Dù bác sĩ đã nói Đa Đa không bị nguy hiểm đến tính mạnh, nhưng cậu vẫn nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng vẫn dừng trên người nhóc chó, một khắc cũng không rời, cho đến khi một ly nước bằng nhựa được đưa đến trước mặt.

"Uống chút nước nhé?" Dịch Nhiên hỏi.

Mục Đồng nhận lấy ly nước trong tay anh, nói một câu "cảm ơn".

Dịch Nhiên ngồi xổm xuống, khẽ xoa đầu nhóc chó, bảo rằng: "Tinh thần của nó vẫn tốt lắm, vả lại bây giờ cũng ngưng sủi bọt mép rồi, không cần quá lo lắng."

Nguyên nhân khiến tâm trạng của Mục Đồng sa sút không chỉ vì lo lắng cho chó nhóc chó, phần nhiều xuất phát từ cảm giác áy náy của bản thân.

"Nếu em sớm biết trên người con cóc có độc thì sự việc đã không xảy ra." Cậu dẩu môi, khẽ lắc đầu, vô cớ giận chính mình.

"Nuôi thú cưng là cả quá trình học hỏi, thỉnh thoảng mắc lỗi là điều khó tránh." Dịch Nhiên nói: "Mùa này thường đổ mưa, cũng là thời điểm động vật lưỡng cư ra ngoài hoạt động, dẫn thú cưng ra ngoài đi dạo nên cố gắng tránh những nơi cỏ mọc um tùm. Khoảng thời gian gần đây, chỗ dượng của tôi đã tiếp nhận rất nhiều ca bệnh tượng tự."

Bệnh viện thú y này do dượng của anh điều hành, bình thường khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng Dịch Nhiên sẽ qua giúp, tiện thể kiếm ít tiền tiêu vặt.

Tâm trạng sa sút của Mục Đồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, để phân tán sự chú ý của cậu, Dịch Nhiên thử tìm chủ đề khác để nói: "Chó nhà em tên Đa Đa à?"

"Vì bình thường nó ăn rất nhiều."

Dịch Nhiên đưa tay xuống dưới lớp lông dài của nhóc chó, nhéo nhẹ một cái mà đã túm được một lớp thịt dày, đúng là béo tròn, có thế thấy được bình thường ăn uống khá tốt.

"Em nuôi bao lâu rồi?"

"Tới tháng sau là được hai tuổi rồi." Mục Đồng nói với Dịch Nhiên.

Trước đây cậu nhặt được nhóc chó bên lề đường. Lần đầu tiên nhặt được nó, nhóc chó đang lục rác ăn, cả người lấm lem, còn bị bệnh về da, thực sự khó mà đành lòng.

Nhắc đến chuyện của Đa Đa, cậu nói không dừng được: "Ban đầu em tự ý mang Đa Đa về nhà, ba mẹ em không cho nuôi, về sau em năn nỉ họ rất lâu mới được đồng ý."

Sau khi hào hứng kể một đống, cậu mới nhận ra mình hoàn toàn không cho Dịch Nhiên cơ hội nói, cậu hơi xấu hổ gãi đầu, giả vờ uống nước để hoà hoãn lại.

Điều hòa trung tâm mở hơi lạnh, Mục Đồng không nhịn được hắt xì một cái, Dịch Nhiên hỏi: "Cần lấy cho em cái chăn không?"

Cậu sợ tạo thêm phiền phức cho đối phương, vội vàng xua tay: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Lúc này lại có một bệnh thú mới vào bệnh viện, Dịch Nhiên bị dượng của anh gọi vào phòng khám giúp đỡ, lúc này khu nghỉ ngơi chỉ còn lại Mục Đồng và nhóc chó.

Nước truyền nhỏ hơi chậm, bây giờ mới được một phần ba, thời gian chờ đợi hơi chán, Mục Đồng chơi điện thoại một lúc, mi mắt đã không nhịn được mơ màng sụp xuống, bất giác dựa vào ghế ngủ mất.

Kết thúc công tác an ủi bệnh thú bên chỗ dượng, Dịch Nhiên quay lại sảnh chính, đi qua xem tiến độ truyền nước của Đa Đa.

Mục Đồng ở kế bên vẫn đang say giấc nồng, chắc là cảm thấy lạnh nên cậu vô thức dùng hai tay ôm ngực, lặng lẽ co ro cả người.

Dịch Nhiên không làm phiền cậu nghỉ ngơi, lặng lẽ quay người đi tìm mền trong tủ, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.

"Em cũng muốn chăn, sàn nhà ở đây cứng quá, nằm chẳng thoải mái xíu nào."

Giọng nói đến từ dưới ghế, chú chó chăn cừu Shetland đang mở to đôi ngươi tròn xoe hếch mũi với Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên khẽ nói: "Không thì anh lấy cho nhóc cái đệm nhé, êm hơn."

"Được được!"

Nhóc chó nằm nhoài trên tấm đệm êm ái, tâm trạng vừa sáng sủa vừa dễ chịu, lần đầu tiên nó gặp được thú hai chân có thể giao tiếp với mình nên tò mò lắm, chủ động bắt chuyện với Dịch Nhiên.

"Vậy mà anh lại có thể nghe hiểu em nói gì, rốt cuộc anh đã làm thế nào?" Nhóc chăn cừu rất hứng thú với Dịch Nhiên trước mặt mình, không ngừng ngửi lấy ngửi để quần anh.

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào?

Lúc đó anh vẫn đang học tiểu học, một hôm nào đó trên đường tan học về nhà, anh bị hai con chó rượt đuổi nhau tông ngã xuống đất, về sau anh hôn mê một quãng thời gian rất dài.

Thực ra bản thân anh chẳng nhớ gì, tất thảy đều nghe người nhà kể lại.

Kể từ khi tỉnh lại, trên người anh đã xuất hiện một vài thay đổi kỳ lạ.

Chẳng hạn, bỗng dưng thích món ngọt, và cả năng lực kỳ lạ có thể nghe thấy tiếng nói của động vật.

"Em tên Trương Mỹ Kỳ, bạn của em đều gọi em là Mỹ Mỹ, anh tên gì?"

Dịch Nhiên nghe xong thì hơi hoang mang: "Chẳng phải nhóc tên Đa Đa à?"

"Đó là tên mà Mộc Dũng tự chọn cho em, em không thích, nên em đặt cho mình một cái tên mới, tên này hay hơn nhiều!"

Mộc Dũng? Bình thường nhóc chó đều gọi chủ của mình như thế?

Dịch Nhiên thấy buồn cười lắm, vô thức dời mắt lên người cậu trai đang ngủ.

Anh nhớ gương mặt ấy, trước đây thường gặp trong trường.

Không chỉ ở thư viện, đã mấy lần Dịch Nhiên thấy cậu đi cùng em trai Quý Nhuệ của anh.