Trước nay Dịch Nhiên làm gì cũng chú trọng thứ tự và hiệu suất, nhưng đi du lịch cùng Mục Đồng luôn khiến anh phá vỡ thói quen ấy.
Không lên kế hoạch hành trình kỹ lưỡng, thả chậm tiết tấu và tiến độ, đi đến đâu hay đến đó, tất thảy đều tuỳ tâm, nhưng cũng khá thoải mái.
Nghe nói gần đây có một hòn đảo phong cảnh khá đẹp, ăn cơm trưa xong, Mục Đồng và Dịch Nhiên dắt theo nhóc chó, ngồi chuyến phà sớm nhất, lên đảo tham quan.
Đã lâu rồi Mỹ Mỹ chưa theo Dịch Nhiên đến nơi khác chơi, nó hào hứng muốn xỉu, nói hoài không ngớt miệng.
"Mộc Dũng, trên người anh có mùi của A Nhiên." Nhóc chó nói với cậu.
Trước đây nhóc chó cũng thường ngửi thấy mùi của chủ nhà mình trên người Mục Đồng, nhưng hình như lần này mùi hương ấy nồng hơn nhiều, rốt cuộc nguyên nhân là do đâu?
Nhóc chăn cừu xuôi theo làn hương, quành ra sau lưng Mục Đồng, ghé lại gần ngửi mông cậu: "Em ngửi thấy rồi, thì ra mùi của A Nhiên ở đây."
Mục Đồng xấu hổ lắm, cậu ngượng nghịu ho hai tiếng, vội vàng quay người hướng mặt về phía nhóc chó.
Có vẻ Mỹ Mỹ vẫn chưa nghiên cứu đủ, nó lại quành ra sau lưng Mục Đồng, một người một chó cứ quay tới quay lui ngay tại chỗ.
Dịch Nhiên ở kế bên không thể hiểu được hành vi của hai người, anh tưởng Mục Đồng chỉ đang chơi cùng nhóc chó.
Chiếc phà hú hai tiếng còi tu tu, đã có thể nhìn thấy bến phà ở đằng trước, Dịch Nhiên dắt Mục Đồng, tay kia kéo dây dắt Mỹ Mỹ: "Phà sắp cập bến rồi, lát nữa xuống phà rồi chơi."
Mục Đồng rất muốn nói rằng vừa rồi không phải cậu chơi với nhóc chó, nhưng vì ngọn nguồn câu chuyện khá xấu hổ, sau năm lần bảy lượt cân nhắc, cậu vẫn lặng lẽ nuốt ngược lời muốn nói.
Ở đâu trên đảo cũng thấy cây hoa chuông vàng, hằng năm khi nàng xuân đến, hoa sẽ nở khắp đầu cành, cả hòn đảo được bao phủ bởi biển hoa rực ánh vàng, thu hút không ít khách tham quan từ bên kia bờ lên đảo.
Mục Đồng bị phong cảnh trước mặt mê hoặc, cậu lấy điện thoại ra, chụp ảnh đăng lên tường Wechat.
Quý Nhuệ nhấn like, sau đó gửi tin nhắn cho Mục Đồng.
Cậu chàng gửi tin nhắn thoại, lúc nhận được, Mục Đồng nhanh tay nhấn mở, âm thanh vang lên ngay tức thì.
Quý Nhuệ: "Đồng Đồng, nếu sau này anh tớ dám ăn hiếp cậu thì cậu cứ nói với tớ, tới lúc đó tớ sẽ giúp cậu tính sổ với anh ấy. À còn nữa, bình thường cậu nhớ để mắt anh tớ kỹ một chút nhé, tớ nghe mẹ nói mấy hôm trước lại có một vị khách trong tiệm tặng quà tỏ tình với anh ấy, hình như còn kẹp một bức thư tình ở trong nữa."
Thằng nhóc Quý Nhuệ nhìn như đang tốt bụng nhắc nhở Mục Đồng, thực chất nó đang trá hình tố cáo ông anh là anh đây.
Mục Đồng ngoảnh đầu liếc nhìn Dịch Nhiên đang đứng cạnh mình, đúng như dự đoán, biểu cảm không vui hiện rõ trên gương mặt của người đàn ông.
"Anh không nhận đồ của người đó." Dịch Nhiên giải thích một lần nữa, như đang sợ cậu hiểu lầm.
Mục Đồng vừa định cất lời thì lại thấy Dịch Nhiên đưa điện thoại của anh đến trước mặt mình.
"?" Cậu hoang mang cúi đầu nhìn điện thoại, không rõ nguyên do.
Dịch Nhiên đọc cho cậu một dãy số, nói với cậu: "Em nhớ mật mã đi, sau này em cứ xem điện thoại của anh thỏa thích."
"Anh... thực ra không cần phải vậy đâu."
"Anh tự nguyện." Dịch Nhiên nhìn mặt cậu, ánh mắt thản nhiên: "Muốn sau này em quản anh nhiều thêm."
"Em biết rồi." Mục Đồng gật đầu, nhỏ giọng đáp. Cậu nhận lấy điện thoại từ chỗ Dịch Nhiên, nhập mật mã mở khoá, sau khi thể hiện cho có lệ là mình có quyền kiểm tra, cậu trả điện thoại về tay Dịch Nhiên.
Người đàn ông hài lòng hơn một chút, khóe môi khẽ nhếch lên.
Xuất phát từ sự tò mò, Mục Đồng hỏi anh: "Trước đây cũng có nhiều người viết thư tình cho anh đúng không?"
Dịch Nhiên không phủ nhận, anh khẽ nhún vai, nói: "Không phải người anh thích tặng, anh trả lại hết rồi."
Mục Đồng nhếch môi, không nhịn được cười thầm.
Bên chân có một bàn chân chó đang kéo quần cậu, Mỹ Mỹ có lời muốn nói với cậu: "Mộc Dũng, em muốn đi vệ sinh, em sắp không nhịn nổi rồi."
Tấm biển chỉ dẫn bên đường cho biết gần đây có nhà vệ sinh công cộng, Dịch Nhiên dắt nhóc chó qua đó giải quyết, Mục Đồng ở lại chờ.
Không biết tại sao, hình như mùa xuân rất dễ khiến người ta buồn ngủ, Mục Đồng ngồi một mình trên chiếc ghế dài, nhìn dòng người qua lại, ngáp một cái.
Một vật thể khổng lồ đầy lông chợt lướt qua trước mắt cậu, Mục Đồng bị dọa cho giật thót, trong thoáng chốc cả người tỉnh táo hơn nhiều.
Thì ra là một người đi đường mặc trang phục lông thú, có lẽ đối phương đi chụp ngoại cảnh, đứng dưới tán cây tạo dáng pose, bên cạnh còn có thợ chụp ảnh và nhân viên đạo cụ đang bận rộn chụp hình.
Mục Đồng nhớ lại giấc mơ vào tối hôm qua.
Trong mơ, cậu thật sự gặp được thần Phúc Thuỵ, cậu không nhớ được vẻ ngoài cụ thể của đối phương ra sao, theo ấn tượng của cậu thì hình như là một cục bông.
Thần Phúc Thuỵ còn nói cho cậu biết, vì ngài quản lý không thỏa đáng, dẫn đến việc sai sót của cấp dưới ảnh hưởng đến cậu, nên thần ban tặng cho cậu năng lực đặc biệt này để bồi thường, hi vọng có thể đem lại sự trợ giúp hữu dụng cho cuộc đời sau này của cậu.
Trên thế giới thật sự có thần Phúc Thuỵ tồn tại ư? Không ai dám chắc.
Mục Đồng vẫn cười, cậu đứng dậy khỏi chiếc ghế, ưỡn eo, cách không xa phía trước có một cửa hàng bán đồ lưu niệm nho nhỏ, trong thời gian chờ đợi rảnh rỗi không có gì làm, cậu vào cửa hàng dạo một lúc.
Phần lớn khách tham quan đều đến từ tỉnh khác giống cậu, Mục Đồng đến trước kệ hàng bưu thiếp, định chọn mấy tấm, gửi về cho người nhà và bạn bè.
Bên cạnh cậu cũng có hai cô gái đang chọn bưu thiếp, từ cuộc trò chuyện của họ, Mục Đồng được biết hai cô đều là người thành phố này, nhân lúc cuối tuần được nghỉ nên lên đảo chơi.
Một cô gái trong đó muốn tỏ tình với người mình thích, nhưng vì không đủ dũng cảm, cuối cùng cô chọn cách viết lời tỏ tình lên bưu thiếp, gửi nặc danh.
Dường như cô không hề tiếc nuối, trước khoảnh khắc nhét bưu thiếp vào phong thư, cô lấy điện thoại ra, chụp một bức, cho dù cuối cùng người cô thích có biết được mọi chuyện cô làm hay không, cô đều thấy thỏa mãn.
Mục Đồng không quen cô gái nọ, nhưng từ đáy lòng mình, cậu mong đối phương có thể được như ước muốn.
Sau khi trông theo cô gái rời đi, cậu lấy mấy tấm bưu thiếp trên kệ xuống, lần lượt điền địa chỉ của người nhà bạn bè.
Chuông điện thoại trong túi chợt reo vang, Mục Đồng lấy ra xem thử, là Dịch Nhiên gọi đến.
Dịch Nhiên dẫn Mỹ Mỹ đi vệ sinh xong, quay lại thì không thấy Mục Đồng đâu, anh hỏi người bên kia điện thoại: "Bây giờ em ở đâu?"
Lúc này hai người chỉ cách nhau một con đường, Mục Đồng nâng điện thoại, vẫy tay với Dịch Nhiên, nói với anh: "Ở bên này!"
Có lẽ do người xung quanh quá đông, Dịch Nhiên ngó nghiêng một hồi mà vẫn chưa phát hiện Mục Đồng ở đối diện.
Thị lực của nhóc chó tốt hơn anh chủ nhiều, thoáng chốc đã tìm thấy Mục Đồng, nó ngẩng đầu nhìn Dịch Nhiên, sủa gâu gâu gọi chủ: "A Nhiên mau nhìn kìa, Mộc Dũng ở đối diện tụi mình!"
Được tiếng sủa của nhóc chó nhắc nhở mấy lần, cuối cùng Dịch Nhiên cũng phát hiện bóng dáng Mục Đồng.
Ngày xuân rực rỡ, người đàn ông đứng dưới gốc cây trăm hoa nở rộ, nhìn chăm chú người thương ở bên kia đường, nét cười tràn khỏi đáy mắt.
Mỹ Mỹ đứng cạnh anh, hào hứng gọi Mục Đồng: "Mộc Dũng, anh làm gì ở đó vậy? Anh mau qua đây đi, mau lên, A Nhiên nói lát nữa tụi mình sẽ ngồi cáp treo tham quan á!"
Một cánh hoa màu vàng chầm chậm rơi xuống, vừa khéo rơi trên trán nhóc chó, Mục Đồng cười khúc khích.
Giờ phút này, cậu thấy biết ơn từ tận đáy lòng.
Biết ơn những nuối tiếc của quá khứ, cũng biết ơn cuộc gặp gỡ của hiện tại.
Hoá ra, tất cả đã được an bài thỏa đáng.
"Tới ngay!" Cậu to giọng đáp lại Dịch Nhiên và Mỹ Mỹ.
Kết thúc cuộc gọi, trước khi rời cửa hàng lưu niệm, Mục Đồng viết lời tỏ tình dành cho người thương của mình trên tấm bưu thiếp cuối cùng:
[Thích anh là điều may mắn nhất của em.]
Ký tên: Mục Đồng.