Một Chút Ngọt Ngào

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đa Đa chính thức đổi tên thành Trương Mỹ Kỳ, đến lúc đó chắc phải chọn thời điểm thông báo một tiếng với những người xung quanh nhỉ?

Ngoài chuyện này ra, sợ là thẻ tên trên cổ cũng phải đặt làm cái mới.

"Anh cứ cảm thấy rất vi diệu." Dịch Nhiên vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với tên mới của nhóc chó.

Từ lời kể của Mục Đồng, Dịch Nhiên còn phát hiện, quả nhiên tính cách của nhóc chó giống với suy đoán của anh đến tám chín phần mười, nó là một đứa nhiều chuyện nói không ngớt miệng, vừa thích làm dáng vừa thích tham gia cuộc vui, từ trên xuống dưới chẳng có tí đặc điểm nào giống với người chủ là anh cả.

Ban đầu hai người hẹn buổi tối ra ngoài ăn cơm, Dịch Nhiên bảo Mục Đồng chọn địa điểm, nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui mà không chọn được chỗ nào, cuối cùng lại nói muốn nếm thử tay nghề của Dịch Nhiên.

Hai người ghé siêu thị gần nhà một chuyến, Dịch Nhiên rào đón trước: "Em đừng quá trông chờ vào tay nghề bếp núc của anh, nhất là sau khi em đã nếm thử món bà nội nấu."

"Em thấy ngon lắm mà, ngon hơn em nấu." Mục Đồng đẩy xe đẩy, đứng trước quầy rau củ chọn cà chua tươi ngon trên kệ: "Dù không ngon cũng không sao, em giúp anh chỉ ra chỗ nào chưa ổn để sau này anh dễ bề trau dồi."

Cậu cười hì hì giơ trái cà chua trong tay lên, kề sát mặt Dịch Nhiên chọc anh một cái.

Dịch Nhiên không né, đứng tại chỗ ghẹo trả một câu: "Nhờ thầy Đồng chỉ điểm."

Cách gọi "thầy Đồng" quá kỳ quặc, nghe hơi thiếu đứng đắn, Mục Đồng thẹn thùng mím môi.

Lúc chọn đồ xong xếp hàng thanh toán, đứng trước họ là một cặp đôi dị tính.

Có lẽ cặp tình nhân cũng đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, họ bám dính lấy nhau, xếp hàng cũng không quên tay dắt tay, ôm ấp nhau.

Để thuận tiện cho nhu cầu mua sắm đột xuất của khách hàng, hầu như siêu thị sẽ bày bán mấy kệ kẹo hoặc vật dụng cho người trưởng thành trước quầy thu ngân.

Lúc cặp tình nhân thanh toán xong chuẩn bị đi, cô gái bỗng nhớ ra chuyện gì nên la to với nhân viên thu ngân: "Á! Xin lỗi đợi đã, chúng tôi mua thiếu đồ."

Cô gái nói xong thì vội vàng lấy một hộp "ba con sói" loại siêu mỏng từ trên chiếc kệ kế bên xuống, đưa cho nhân viên thu ngân quét mã thanh toán, sau đó ngoảnh đầu, tỏ ý xin lỗi với Mục Đồng và Dịch Nhiên xếp hàng đằng sau: "Xin lỗi nhé, phiền hai anh đợi thêm một chút."

Trái lại, chàng trai đứng cùng cô gái lại hơi xấu hổ, Mục Đồng thấy anh chàng kéo bạn gái đến trước mặt, nhỏ giọng nói với cô: "Em nhỏ tiếng một tí được không."

Mục Đồng để ý thấy vành tai và cổ của chàng trai đang ửng đỏ một mảng lớn bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, dáng vẻ rất đỗi ngượng ngùng ấy và cô bạn gái phóng khoáng cạnh anh chàng đã tạo thành tổ hợp tương phản mãnh liệt.

Tiễn cặp tình nhân phía trước đi, nhân viên thu ngân bắt đầu quét mã cho lượt khách tiếp theo.

"Các anh cần túi mua hàng không ạ?" Nhân viên thu ngân hỏi một câu theo thói quen.

Dịch Nhiên không trả lời, Mục Đồng ngoảnh nhìn anh, kết quả cậu phát hiện, giờ phút này, mắt Dịch Nhiên đang nhìn đăm đăm hàng "ba con sói" được xếp ngăn nắp trên kệ.

Nhân viên thu ngân cũng nhận thấy điều này, cực kỳ chu đáo và khéo léo hỏi một câu: "Anh đẹp trai, anh còn cần mua gì mang qua thanh toán chung không ạ?"

Dịch Nhiên vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thong thả rời mắt khỏi hàng "ba con sói", hờ hững nói một câu: "Một túi mua hàng."

Giữa đường rời mắt, ánh mắt anh đã dừng trên mặt Mục Đồng.

Mục Đồng biết bây giờ Dịch Nhiên đang nhìn cậu chăm chăm, cậu vờ như không phát hiện gì cả, lặng lẽ cúi đầu, giúp nhân viên thu ngân bỏ đồ đã mua vào túi ni lông.

—— Hai người yêu nhau hẹn hò bao lâu mới phát triển đến bước phát sinh quan hệ thể xác?

Trên đường về, nhân lúc Dịch Nhiên đang lái xe, không để ý bên này, Mục đồng lén lấy điện thoại ra, lên mạng tìm thử.

Lúc gõ mấy chữ cuối, cậu cảm giác độ nóng trên mặt mình đã tăng cao vượt khỏi tầm kiểm soát.

Gần như không chỉ mỗi cậu từng hỏi về vấn đề này, mà mỗi một đáp án cư dân mạng đưa ra cũng khác hẳn nhau.

Có những người hấp ta hấp tấp đã vào khách sạn phát sinh quan hệ thể xác ngay ngày xác định quan hệ; có những người với niềm yêu chậm rãi đã chọn tình yêu Plato, ở bên nhau hai ba năm mới thực hiện bước lên giường.

Thậm chí có người như Lão Lôi và người yêu của anh, mặc kệ tất thảy, trước tiên cứ tận hưởng sự vui thích do thể xác đem lại, sau khi niềm vui thích qua đi mới bắt đầu dần dần bị những phương diện khác của đối phương thu hút, xác nhận quan hệ yêu đương lại trở thành bước cuối cùng trong cả quá trình, và cũng là bước ít được xem trọng nhất.

Tình huống của mỗi người khác nhau nên ai nấy đều có lựa chọn của riêng mình, hiển nhiên đây không phải đáp án duy nhất.

Mục Đồng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhận ra Dịch Nhiên đã lái xuống bãi đỗ xe tầng hầm, dừng xe.

Người đàn ông bên cạnh quay qua đối diện với Mục Đồng, khẽ rướn người về trước, đưa tay đến trước mặt Mục Đồng, tháo dây an toàn bên ghế giúp cậu.

Đối phương bất ngờ ghé lại gần làm Mục Đồng giật thót, trông cậu giống như đã làm chuyện xấu vậy, chột dạ cất điện thoại vào balo.

"Em đang xem gì đó? Xem gì mà chuyên chú vậy."

"Em đang... đọc tiểu thuyết."

"Đọc tiểu thuyết gì?" Dịch Nhiên không thực sự muốn biết, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Mục Đồng hé miệng, nhìn nóc xe suy tư nửa ngày trời, ấp úng thốt ra hai chữ: "Quên rồi."

Trương Mỹ Kỳ ở nhà một mình mấy tiếng đồng hồ đã không chịu nổi cô đơn nên bắt đầu tác oai tác quái trong phòng khách, ném đồ chơi trong thùng khắp mọi ngóc ngách.

Nhóc chó ở nhà một mình đang bung lụa thì chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, nó lập tức nhận ra tín hiệu Dịch Nhiên và Mục Đồng từ ngoài về nên ném đồ chơi trong miệng xuống ngay, hào hứng chạy ra chào đón.

"Mộc Dũng! Anh còn chưa đến gần cửa nhà là em đã nghe thấy tiếng bước chân của anh rồi!" Nhóc chó vẫn nhiệt tình như cũ, rảo quanh Mục Đồng mấy vòng, sau đó báo cáo chuyện xảy ra hôm nay với cậu: "Phải rồi, vậy mà hôm nay A Nhiên anh ấy lại gọi em là Trương Mỹ Kỳ, anh nói tên em cho anh ấy biết hả?"

Tâm trạng của nhóc chó tốt lạ thường, bật nhảy lên cao mấy lần, cái đuôi bự sau người vung vẫy liến thoắng.

Mục Đồng ngồi xổm xuống, xoa bộ lông bông xù của nhóc chó: "Không phải, anh ấy tự phát hiện đó."

"Vậy à, hóa ra IQ của A Nhiên còn cao hơn một tí so với tưởng tượng trước đây của em."

Dịch Nhiên đứng một bên hoàn toàn không hiểu nhóc chó và Mục Đồng đang nói gì, quan sát một lúc, anh tò mò hỏi: "Đa... Trương Mỹ Kỳ nói gì với em vậy?"

Đã luyện tập mấy lần nhưng anh vẫn chưa gọi tên mới của nhóc chó lưu loát được, chậc.

Mục Đồng đổi cách nói khác để truyền đạt lại lời vừa rồi của nhóc chó cho Dịch Nhiên: "Nó không ngờ anh tự phát hiện ra nó tên Trương Mỹ Kỳ, khen anh thông minh."

Dịch Nhiên cúi đầu liếc nhìn nhóc chó, biểu cảm hoài nghi như đang chất vấn, nó thật sự khen anh như vậy?

"A Nhiên, em đói bụng, muốn ăn đồ hộp." Mỹ Mỹ ngồi xổm bên chân Dịch Nhiên, ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ tha thiết trông mong.

Mục Đồng kịp thời truyền đạt giúp nó: "Mỹ Mỹ nói nó đói bụng, muốn ăn đồ hộp."

Dịch Nhiên: "..."

Hồi chiều vừa ăn một bữa ở tiệm, còn ăn một gói quà vặt, mới đó lại ầm ĩ đòi ăn.

Dịch Nhiên cảm thấy không phải nhóc chó đói thật, chỉ đơn thuần buồn mồm muốn ăn gì đó thôi.

"Lại là đồ hộp nhập từ Ý?" Dịch Nhiên nhướng mày.

Mỹ Mỹ nói: "Ăn hoài đồ hộp nhập từ Ý cũng ngán, hôm nay em muốn đổi vị, ăn một ít đồ nội địa, sau đó thêm ít thịt khô để mài răng."

Dịch Nhiên: "..."

Đợi đến khi Dịch Nhiên đổ đầy bát ăn của nó, nhóc chăn cừu lại đòi Mục Đồng quay video nó mukbang, đăng lên trang chủ mạng xã hội của mình.

Trước đây không hiểu nhóc chó nói gì nên chưa thấy phiền hà là bao, bây giờ có máy phiên dịch hình người Mục Đồng, Dịch Nhiên mới nhận ra đúng là nhóc chăn cừu lắm yêu cầu.

Cũng chỉ có Mục Đồng tốt tính như thế, chuyện nào cũng thuận theo nhóc chó, nhóc chăn cừu nói muốn gì là cho đó.

Dịch Nhiên cảm giác hình như anh đã nhìn thấy loáng thoáng ngày tháng bị Trương Mỹ Kỳ chi phối về sau.

Anh ném cho nhóc chó một ánh mắt sâu xa, xắn tay áo lên, chẳng nói chẳng rằng quay người vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Hai người ăn không nhiều lắm, bữa tối Dịch Nhiên nấu mấy món xào đơn giản, thêm một món canh mướp ngọt trứng thịt viên.

Những món trên bàn ăn đều do Trương Hiểu Oánh tự tay dạy anh nấu ngày trước, mấy năm nay Dịch Nhiên sống một mình, thường xuyên nấu cơm, khả năng bếp núc cũng không tệ.

"Rõ ràng anh nấu cơm rất ngon, sao lúc trước anh nói nghe thiếu tự tin thế."

Dịch Nhiên biết Mục Đồng thích ăn thịt bò nấu tương, anh gắp thêm mấy miếng bỏ vào chén của cậu: "Giảm một chút kỳ vọng ở mức thích hợp mới có thể nhận được phản hồi vượt ngoài mong đợi."

Mục Đồng cũng học theo động tác anh gắp thức ăn cho cậu, thêm vào chén của Dịch Nhiên một miếng cánh gà kho: "Nấu cơm ngon vậy, thưởng cho anh một miếng cánh gà."

Mục Đồng của trước đây chưa bao giờ nói đùa với anh như thế, lúc đối diện với anh, cậu luôn dè dặt quá mức, anh vẫn thích dáng vẻ hiện tại của cậu hơn.

Dịch Nhiên cười, bỏ cánh gà vào miệng cắn một miếng, bỗng nhiên anh cảm thấy, hình như đúng là mình nấu cơm rất ngon.

Lúc ăn tối xong vẫn còn rất sớm, hai người tìm một bộ phim, cùng ngồi xem trong phòng khách.

Ban ngày Mục Đồng làm việc cả ngày trời ở bệnh viện thú y, còn chạy việc bên ngoài, cơ thể cậu hơi quá tải, lúc bộ phim chiếu được một nửa, mí mắt cậu đã không nhịn được bắt đầu đánh nhau, tựa lên vai Dịch Nhiên ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang nằm trên giường Dịch Nhiên, đã 1 giờ rưỡi rạng sáng.

Lúc xem phim mới 8 giờ tối, trong vô thức, cậu đã ngủ lâu vậy á?!

Mục Đồng xuống giường, ra phòng khách, lúc này Dịch Nhiên vẫn đang ngồi trên sô pha xem phim.

Bộ phim trước đó đã chiếu xong, trên màn hình đang chiếu một bộ phim khác.

Thấy Mục Đồng ra khỏi phòng, Dịch Nhiên thả điều khiển tivi trong tay xuống.

"Dậy rồi à?" Anh hỏi.

Mục Đồng gật đầu: "Em phải về nhà, bằng không mẹ em sẽ lo lắng."

Mục Đồng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Mục Hy Tình, kết quả phát hiện cả buổi tối Mục Hy Tình không gửi tin nhắn hay gọi cho cậu như mọi lần.

Dịch Nhiên giải thích với cậu: "Trước đó mẹ em có gọi cho em, khi ấy em còn đang ngủ, anh nghe máy giúp."

"Mẹ em nói gì thế?"

"Dì thấy em 12 giờ mà chưa về nhà, dì hơi lo nên gọi tới hỏi xem sao." Dịch Nhiên nói: "Hôm nay em làm việc rất mệt, buổi tối ngủ chưa được bao lâu đã tỉnh, anh nói với dì thôi thì cho em ở lại đây ngủ một đêm."

Không thể phủ nhận, quả thật trong chuyện này có lẫn một ít lòng riêng của anh, anh muốn có thêm thời gian ở cùng người mình thích, chuyện này cũng khó trách được.

Đây là lần thứ hai Mục Đồng ở lại qua đêm tại nhà Dịch Nhiên, không đường đột giống lần trước, lần này Dịch Nhiên đã chuẩn bị đồ ngủ mới vừa người cho cậu, trên bệ rửa tay trong phòng tắm bày cốc và kem đánh răng mới mua, ngoài ra còn có một đôi dép với kích cỡ vừa chân cậu.

Hôm nay vừa đến nhà Dịch Nhiên, Mục Đồng còn phát hiện trong tủ lạnh có trà chanh Bích Tuyền bình thường cậu thích uống, trên bàn trà trong phòng khách cũng để bánh ngọt socola cậu thích.

Dịch Nhiên nhớ những thói quen nhỏ và sở thích của cậu, và lồng ghép những đồ vật ấy vào cuộc sống của anh, lưu lại dấu vết thuộc về cậu.

Khoé môi của Mục Đồng đượm vẻ khấp khởi, cậu vào phòng tắm tắm nước nóng, mặc đồ ngủ mới vừa người rồi quay lại phòng khách.

Vừa ngâm mình trong phòng tắm một hồi, khắp người cậu đều nhuốm hơi nóng, trông cả người vừa mềm vừa ôm sướng tay.

Dịch Nhiên không nhịn được ôm cả người cậu vào lòng, tì mũi lên má cậu, cọ khẽ.

Sữa tắm Mục Đồng dùng là loại anh dùng thường ngày, vị chanh bạc hà tươi mát, cậu của giờ phút này, từ trên xuống dưới đều nhiễm mùi của Dịch Nhiên.

"Chút nữa anh cũng tắm rồi ngủ đi." Mục Đồng chọc vai anh, thúc giục.

Để tránh việc Dịch Nhiên hiểu lầm cậu có tâm tư khác, cậu cố ý giải thích: "Em không có nghĩ đến chuyện khác đâu nhé."

Dịch Nhiên còn mong cậu có thể suy nghĩ lung tung ấy chứ.

Anh cười một tiếng, hôn trộm một cái bên miệng Mục Đồng: "Ừ, ôm một lúc nữa rồi đi."

Mục Đồng chỉ đành để mặc cho anh ôm, cậu duỗi tay cầm balo để trên sô pha, kéo khoá, lấy kem dưỡng da ở bên trong ra.

Đây là đồ Mục Hy Tình đưa cho cậu vào lần ra ngoài du lịch khi trước.

Bây giờ cậu đang công tác ở bệnh viện thú y, thường xuyên phải giữ tay sạch sẽ nên hai tay khá khô, bình thường cậu hay bôi kem dưỡng da, hiệu quả cũng không tệ.

Tay cậu giống mẹ, thon dài nhỏ nhắn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, khớp xương cũng hiện lên rõ ràng, có sự khỏe khoắn đặc thù của con trai, vì 5 năm qua luôn dành thời gian nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, chưa từng tắm nắng nên màu da của cậu hơi ngả trắng.

Con ngươi của Dịch Nhiên thoáng sững lại, nhìn chằm chằm kem dưỡng da màu trắng sữa trào ra khỏi lọ, nhỏ lên mu bàn tay Mục Đồng, Mục Đồng thoa kem dưỡng da từng chút một, động tác nhẹ nhàng ma sát tới lui trên tay.

Rõ ràng chỉ đang thoa kem dưỡng da, nhưng nhìn lại thấy đôi chút cảm giác mập mờ khó có thể miêu tả.

Mục Đồng không biết giờ phút này Dịch Nhiên đang nghĩ gì, thấy Dịch Nhiên nhìn chằm chằm kem dưỡng da trên tay mình, cậu tưởng anh cũng cảm thấy da bị khô, thế là cậu đưa kem dưỡng da cho anh, hỏi rằng: "Anh muốn bôi một ít không?"

Dịch Nhiên nhận lấy lọ kem dưỡng da, giả vờ kiểm tra nhãn hiệu bên trên, sau đó trả về tay Mục Đồng.

"Anh đi tắm trước đã." Nói xong, anh đứng dậy khỏi sô pha, quay người vào phòng tắm.

Không biết tại sao, hình như giọng điệu khi Dịch Nhiên nói chuyện rõ ràng đã khang khác lúc nãy.

Bình thường Dịch Nhiên tắm rất nhanh, lần này anh vào phòng tắm hơn hai mươi phút.

Lúc ra ngoài, Mục Đồng đã về phòng anh, nằm lên giường, quấn chăn cuộn thành một cục, lại ngủ ngon lành.

Dịch Nhiên rón rén bước qua, nhấc chăn trên giường lên nằm xuống cùng cậu, duỗi tay đưa cậu vào lòng, tắt đèn bàn bên cạnh.

Điện thoại Mục Đồng để trên đầu giường chợt sáng lên, là thông báo mới từ hệ thống, sau khi thông báo nhảy ra, màn hình lại tắt ngúm.

Trong bóng tối, Dịch Nhiên nhớ lại cảnh tượng nghe máy giúp Mục Đồng khi nãy.

Lúc đó Mục Hy Tình vừa cúp máy, Dịch Nhiên chuẩn bị đặt điện thoại của Mục Đồng về chỗ cũ, nhưng vì Mục Đồng không cài đặt khoá mật mã, trong lúc vô tình, anh chạm vào một app nào đó trên màn hình, lúc nhấn vào, giao diện đang dừng trên trang web tìm kiếm.

Anh xem thử lịch sử tìm kiếm lúc trước của Mục Đồng.

Trước đó Mục Đồng đã giấu anh lén lút tìm kiếm cái này?

Phát hiện bất ngờ ấy là sự thật anh không lường được.

Vậy nên, liệu anh có thể cho rằng, từ tận đáy lòng mình, Mục Đồng cũng hy vọng cùng anh phát triển đến bước quan hệ kia?

Dịch Nhiên nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn bên dưới chiếc mền.

Người trong ngực đã ngủ, hít thở đều đặn, mí mắt nhắm chặt, nằm im cho anh ôm, cực kỳ ngoan ngoãn.

Mùi hương ngửi vào thơm ngát, sờ cũng mềm mại, được hôn được ôm, nhưng không thể ăn, rất dày vò.

Dịch Nhiên kề má cậu hôn một cái, hơi đỡ thèm một tí, nhưng có vẻ tác dụng không lớn lắm, anh lại chơi xấu, cắn một cái lên môi cậu trai.

Hôm sau Mục Đồng nghỉ, không cần vội đi làm, cậu ngủ đến trưa mới dậy.

Khi cậu ra khỏi phòng, đúng lúc Dịch Nhiên dẫn Mỹ Mỹ vừa ra ngoài hóng gió về.

"Em dậy lúc nào thế?"

"Mới dậy ạ." Mục Đồng dụi đôi mắt còn hơi nhập nhèm.

"Mộc Dũng, anh ngủ từ tối hôm qua tới trưa mới tỉnh, sắp thành con heo lười to bự rồi." Mỹ Mỹ bước đến bên chân cậu, năng nổ lượn quanh hai vòng.

"Đúng rồi, có lẽ hôm qua anh làm việc mệt quá."

Một ít đồ ăn sáng được chuẩn bị trên bàn ăn trước đó đã nguội, Dịch Nhiên chuẩn bị dọn đi, anh hỏi cậu: "Bữa trưa em muốn ăn gì?"

"Ăn mấy cái này cũng được." Mục Đồng bỏ cháo gạo kê và sữa đậu nành vào lò vi sóng hâm lại.

Dịch Nhiên chuẩn bị cho cậu ly mới, rót sữa đậu nành đã nóng vào ly, đưa cho cậu.

Lúc nhận ly, Mục Đồng bỗng nhớ lại một chuyện trước đây.

Một ngày nào đó năm cấp ba, cậu qua tìm Quý Nhuệ chơi, vì quá trễ, ban đêm lại mưa xối xả, hôm đó thực sự không còn cách nào khác nên cậu ở lại qua đêm tại nhà Quý Nhuệ.

Hôm sau lúc thức dậy, Mục Đồng mặc đồ ngủ của Quý Nhuệ ra khỏi phòng, còn giữ nguyên quả đầu rối bù, kết quả chạm mặt Dịch Nhiên trên hành lang.

Dịch Nhiên vừa từ ngoài về, nhìn đồ ngủ trên người cậu một lượt bằng ánh mắt rét lạnh, chẳng nói chẳng rằng mà vào thẳng nhà vệ sinh, vặn vòi nước rửa mặt.

Dịch Nhiên của hôm đó có vẻ còn dữ hơn cả bình thường, tâm trạng siêu tệ, giống như bị ai làm mích lòng vậy.

Mục Đồng nhớ rõ, lúc ăn sáng, vì Quý Nhuệ bất cẩn làm rớt bể cái ly của Dịch Nhiên, sau đó bị anh của cậu chàng mắng một trận xối xả.

Cách hôm nay đã nhiều năm, cuối cùng Mục Đồng cũng tìm được nguồn cơn phá hỏng tâm trạng của Dịch Nhiên.

Không thể che giấu ánh mắt thích một người, tương tự, muốn chém một người cũng vậy.

Mục Đồng nhìn bóng dáng Dịch Nhiên quay lưng, đứng rửa tay trong bếp, không nhịn được cười thầm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn quyết định không nhắc đến, chuyện này thích hợp giấu nhẹm trong ký ức, miễn cho đến lúc đó anh trai lại ăn giấm.

Mục Hy Tình hẹn Quý Huyên ra ngoài dạo phố, hai người đều làm mẹ, mỗi lần gặp mặt trò chuyện, dù ít dù nhiều cũng sẽ nhắc đến đôi ba chuyện của con trai mình.

Quý Huyên và Mục Hy Tình vào một cửa hàng chuyên bán ghế mát xa, vừa ngồi thử sản phẩm trong tiệm vừa hàn huyên.

"Dạo gần đây cơ thể Đồng Đồng thế nào rồi?" Quý Huyên hỏi bà tình hình gần đây của Mục Đồng.

"Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, đợi đến nửa cuối năm nay, nếu không có vấn đề gì, chắc có thể quay lại báo danh bên trường đại học."

Mục Hy Tình rất vui mừng trước tình hình phục hồi của con trai, bà không nhịn được chia sẻ với Quý Huyên vài chuyện thú vị khi cậu đi làm ở bệnh viện thú y.

Nói về con trai mình xong, đôi lúc bà cũng không khỏi ngưỡng mộ Quý Huyên: "Quý Nhuệ và A Nhiên tự lập hơn Đồng Đồng, không cần cậu nhọc lòng quá nhiều."

Quý Huyên xua tay: "A Nhiên còn đỡ, làm việc khá đáng tin, còn thằng nhóc Quý Nhuệ, từ nhỏ đến lớn chẳng làm tớ bớt lo là bao."

"Nói chứ, gần đây A Nhiên đang yêu." Quý Huyên hào hứng chia sẻ chuyện tình cảm của con trai lớn với bạn thân.

Mục Hy Tình nghe mà tò mò lắm: "Người yêu của thằng bé đẹp không?"

"Tớ không biết nữa, tớ còn chưa gặp bao giờ, không vội, dù sao sau này còn nhiều cơ hội."

Quý Huyên cười ha ha, nói tiếp: "Bữa sinh nhật nó, ban đầu tớ định buổi tối đợi nó về nhà sẽ tổ chức chúc mừng nó luôn, nhưng nó nói muốn đón cùng người yêu, nên lần này ra ngoài, tớ muốn bù cho nó một món quà sinh nhật, tớ định nhờ cậu giúp tớ cho ý kiến mua gì thì ổn."

Bỗng dưng Mục Hy Tình hơi hoang mang, bà hỏi: "Cậu vừa nói tối hôm sinh nhật A Nhiên, thằng bé đón sinh nhật cùng người yêu hả?"

"Đúng rồi, lúc đó tớ gọi cho nó, chính miệng nó thừa nhận với tớ mà."

Hình như Mục Hy Tình chợt nhớ ra một chuyện.

Hôm sinh nhật Dịch Nhiên, Mục Đồng về nhà khá trễ, lúc con trai về nhà, bà còn cố ý hỏi xem có phải Mục Đồng qua tiệm chơi không, Mục Đồng nói với bà là con đón sinh nhật cùng Dịch Nhiên.

Hình như... có chỗ nào đó sai sai?!

Mục Hy Tình lại hỏi thăm Quý Huyên thêm một lần: "Tối đó nó ở riêng với người yêu à? Hay là một nhóm cùng đón sinh nhật, rồi người yêu nó cũng ở đó?"

"Bạn của nó đã chúc mừng trước vào buổi trưa rồi, nó cố tình để trống buổi tối để đón sinh nhật cùng người yêu." Quý Huyên cực kỳ chắc chắn: "Lúc sau Tiểu Nhuệ cũng gọi cho A Nhiên, chính miệng nó thừa nhận buổi tối bận hẹn hò cùng người yêu mà."

Mục Hy Tình: "???"