Làm việc ở bệnh viện thú y được một khoảng thời gian, cơ bản Mục Đồng đã quen với công việc của mình.
Đồng nghiệp xung quanh đều biết cậu có khả năng thần kỳ, mỗi khi các bé thú đến khám bệnh, chỉ cần tương tác cùng Mục Đồng một chút thôi là cậu đã có thể đoán được đại khái chứng bệnh của các bé thú.
Mọi người cũng không rõ rốt cuộc cậu làm điều đó bằng cách nào, có lẽ, có những người trời sinh đã sở hữu thần giao cách cảm ở phương diện này.
Sự giúp đỡ của năng lực thần kỳ đã giảm bớt lượng lớn công việc của bác sĩ.
Phần lớn bệnh nhân của bệnh viện thú y đều là thú cưng gia đình, thỉnh thoảng họ cũng sẽ tiếp nhận ca bệnh đặc biệt.
Ông Phan là viện trưởng nơi này, cũng là người có thâm niên nghề lâu nhất, nguyên lão có lý lịch sâu nhất, một vài công tác khám bệnh có độ khó khá cao đều do ông tự mình phụ trách.
Sáng sớm, Mục Đồng đến bệnh viện thú y điểm danh như mọi lần, không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không mà hôm nay, trông đồng nghiệp nào cũng uể oải.
"Chào buổi sáng."
Cậu chào hỏi mọi người theo thói quen, ngay sau đó nhìn thấy viện trưởng Phan xách hộp đồ nghề nặng trịch bước ra từ phòng làm việc.
Ông cụ đứng giữa sảnh chính bệnh viện, duỗi ngón tay bắt đầu điểm tên.
"Cậu, cậu, cậu, cả cậu nữa, mấy người theo tôi."
Mấy bác sĩ bị điểm tên bày ra dáng vẻ chuẩn bị lên chiến trường hy sinh bất cứ lúc nào.
Một bác sĩ thực tập kế bên thở phào một hơi vì không bị điểm tên.
Mục Đồng đi qua hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Bác sĩ thực tập vừa định mở miệng thì thấy viện trưởng Phan đi thẳng về bên này.
Ông cụ quan sát từ trên xuống dưới Mục Đồng một hồi rồi nói với cậu: "Tiểu Đồng, cậu cũng đi theo tôi."
Mục Đồng hoàn toàn không hay biết tình hình cứ thế mơ màng theo sau viện trưởng Phan.
Một chiếc xe buýt cỡ nhỏ đậu trước cổng bệnh viện, trên thân xe buýt in mấy chữ [Sở thú núi Hương].
Sau khi lên xe, Mục Đồng hỏi đại một đồng nghiệp cạnh mình: "Chúng ta phải đi khám bệnh cho động vật ở sở thú à?"
Đồng nghiệp cắn răng siết nắm tay, đau khổ gật đầu.
Vừa sáng ra, bệnh viện đã nhận được cuộc gọi từ sở thú, nói rằng vì một con gấu nâu ở chỗ họ đánh nhau với đồng loại nên bị thương ở chân sau, hình như còn có dấu vết nhiễm trùng, họ định nhờ viện trưởng Phan tới giúp chữa trị một phen.
Con gấu nâu nọ là ngôi sao của khu, vì thích tỏ vẻ dễ thương trước ống kính của con người nên hằng năm thu hút rất nhiều khách tham quan.
Nhưng tính nết của con gấu nâu nọ cũng khó ở chết đi được, ngoài nhân viên trông coi sở thú chăm sóc nó từ khi còn bé, và viện trưởng Phan thường kiểm tra sức khỏe cho nó, không một ai có thể đến gần địa bàn của nó, nhóc đó vừa thấy người là nhe nanh múa vuốt gào gầm gừ thật to.
Viện trưởng Phan có kinh nghiệm dày dặn, có thừa kinh nghiệm xử lý những việc thế này, nhưng bây giờ tuổi ông đã cao, cũng đến lúc ông truyền lại một vài gánh nặng trên người cho thế hệ sau.
Lần thăm khám này ông dẫn theo vài bác sĩ trong bệnh viện, mục đích cũng là để cho họ gặt hái được một vài kinh nghiệm mới từ thực tiễn.
Ngoài Mục Đồng, đây không phải lần đầu tiên các bác sĩ còn lại theo viện trưởng Phan đến khám bệnh cho con gấu nâu nọ.
Đã ăn trái đắng mấy lần, lần này lại bị viện trưởng Phan trịnh trọng điểm tên, mặt ai nấy đều là vẻ chẳng còn gì luyến tiếc.
"Tại sao viện trưởng Phan lại gọi em theo?" Mục Đồng không hiểu, cậu chỉ là một nhân viên tạm thời mà thôi.
"Chẳng phải em rất am hiểu việc giao lưu với động vật à? Có lẽ thầy ngắm trúng kỹ năng trao đổi đặc biệt của em đấy."
Hả?
Mục Đồng chủ từng trò chuyện giao lưu cùng mấy loài thú nhỏ như chó mèo, nhưng gấu nâu là thú dữ, cậu chưa bao giờ giao lưu cùng thú dữ!
Lần trước đến tham quan sở thú cùng Dịch Nhiên và Mỹ Mỹ, vì hành trình một ngày hơi vội nên rất nhiều khu cậu chưa dạo thăm được.
Đến tận hôm nay mới là lần đầu tiên cậu đến khu gấu nâu, còn chưa qua cửa đã nghe thấy tiếng gào gầm gừ từ bên trong truyền ra.
"Nhìn gì mà nhìn, có tin tui tát bay anh hong!"
Tiếng gầm của gấu nâu nghe chừng rất hung dữ, nhưng giọng của nó rơi vào tai Mục Đồng lại biến thành chất giọng vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Lạ ghê!
Vì chân sau của gấu nâu bị thương, mấy hôm nay nó đều nghỉ ngơi trong phòng không ra ngoài.
Nhân viên chăm sóc nói khẩu vị của nó không tốt lắm, chắc là bởi vết thương trên chân đau quá, ảnh hưởng đến cơn thèm ăn.
Tên của chú gấu nâu này là Phấn Phấn, do nhân viên chăm sóc đặt cho nó.
Phấn Phấn có vóc người vạm vỡ, lớn hơn một vòng so với đồng loại, bình thường cơm nước hẳn cũng không tệ.
Viện trưởng Phan dày dặn kinh nghiệm, đời này ông đã từng gặp biết bao nhiêu "bệnh thú" khó xử lý rồi, ông bình tĩnh đi đến trước lồng gấu, lăn quả táo trong tay từ trên mặt đất qua chỗ nó.
"Phấn Phấn, ông mang táo con thích ăn nhất đến cho con đây, con muốn ăn thử không?"
Gấu nâu ngồi trên mặt đất nũng nịu khóc lóc kể lể: "Con hong thèm, chân người ta bị thương rồi, sao bây giờ ông mới tới khám cho con."
Người xung quanh không hiểu lời gấu nâu, tiếng gầm gừ như lời cảnh cáo gấu nâu đưa ra cho con người, bảo họ tránh xa địa bàn của nó.
"Không sao không sao, mọi người đừng sợ." Nhân viên chăm sóc nói: "Từ nhỏ Phấn Phấn nó đã thế rồi, bề ngoài trông hung dữ, thực chất nó chỉ dọa mọi người một xíu vậy thôi."
Chú gấu nâu to bự vạm vỡ thế này, còn kết hợp với tiếng gầm hung dữ, đúng là lời của nhân viên chăm sóc thú khó mà làm người ta tin được.
Để kiểm chứng lời của mình, chú nhân viên chăm sóc mò một viên kẹo trong túi, bóc vỏ, ném qua cho Phấn Phấn.
Giây sau, gấu nâu to bự đưa tay gạt phăng cục kẹo đi: "Con hong muốn cái này, ngày nào cũng ăn đến phát ngán, cũng hong biết đường đổi vị khác cho người ta nữa!"
Giọng nó còn nhõng nhẽo đến thế nữa.
"Gấu ăn được kẹo hả chú?" Mục Đồng hỏi nhân viên chăm sóc kế bên.
"Thỉnh thoảng cho ăn một hai viên thì không sao, điều tiết khẩu vị của nó ấy mà." Chú cười khì khì đầy nuông chiều.
Bây giờ cuối cùng Mục Đồng cũng hiểu, thực ra tính cách Phấn Phấn không quá dễ chịu, nhưng nó không dữ, mà là quá nhõng nhẽo, đều bị nhân viên chăm sóc bảo bọc nó từ nhỏ đến lớn nuông chiều mà ra.
Lát nữa bác sĩ Phan còn phải đến nơi khác khám bệnh, không thể chậm trễ, ông vội vàng bắt đầu công việc ngay.
Hồi nãy cách cái lồng, ông đã kiểm tra sơ qua vết thương trên chân gấu nâu, không nghiêm trọng như tưởng tượng.
"Vấn đề không nghiêm trọng, mỗi ngày phải khử trùng cho nó, rồi khoảng thời gian gần đây tốt nhất nên cho nó cách ly riêng, đợi vết thương lành rồi thả ra."
"Cần gây mê không?" Thân là nhân viên chăm sóc Phấn Phấn, mặc dù chú hiểu rõ bé thú mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nhưng suy cho cùng thú dữ vẫn giữ thú tính, chú không dám chủ quan.
Viện trưởng Phan nói: "Vết thương trên chân không quá nghiêm trọng, tôi xử lý cho nó cách cái lồng cũng được, anh bảo nó phối hợp nhích lại gần chỗ tôi nhé."
Lần này bác sĩ Phan không định tự mình ra tay, ông vẫy gọi mấy đứa học trò của mình, bảo họ thay mình thực hiện công việc.
Nhân viên chăm sóc lại lấy một viên kẹo cùng loại với viên hồi nãy ra khỏi túi, vẫy tay với Phấn Phấn.
"Phấn Phấn qua đây đi con, ở đây có kẹo dẻo xoài con thích ăn nhất này."
Gấu nâu gầm to, nhưng Mục Đồng chỉ nghe thấy nó đang lẩm bẩm làm kiêu.
"Một viên kẹo dẻo xoài ăn đến mức phát ngấy mà cũng muốn mua chuộc con, con hong nghe theo chú đâu!"
Mục Đồng không nhịn được khịa nó: "Chẳng phải hồi nãy em đòi bác sĩ tới chữa cho em à?"
"Đúng rồi, nhưng bây giờ em hong vui, hong muốn nghe theo ai hết."
Đúng là một chú gấu vừa yếu ớt vừa ương bướng.
"Mà nè, sao anh nghe được em nói gì?"
Cậu đã giải thích vấn đề này vô số lần với rất nhiều bé thú rồi, lần này cậu quyết định bỏ qua.
"Chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ em phải phối hợp chữa trị thì vết thương trên chân em mới mau lành được."
Phấn Phân nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ cao ngạo không muốn nói chuyện với cậu.
Đã giao lưu nhiều với động vật, bây giờ Mục Đồng đã nắm được một vào cách dỗ dành các bé thú.
Chiêu này không được thì đổi chiêu khác, cậu nói: "Em ráng nhịn một chút, lát nữa khử trùng vết thương của em xong, anh sẽ nói với nhân viên chăm sóc em, bảo chú ấy đổi vị kẹo khác cho em."
Quả nhiên gấu nâu đã dao động, vừa rồi còn không chịu nói chuyện, nghe có kẹo vị mới là lập tức quay người lại, nhích lại gần chiếc lồng.
"Thiệt hong? Em muốn ăn kẹo cứng trái cây vị dâu, với cả kẹo cao su chua chua ngọt ngào màu cầu vồng nữa."
Mục Đồng gật đầu: "Được, anh sẽ truyền lời cho chú nhân viên giúp em, em cách hơi xa, lại gần bên này thêm xíu nữa được không?"
Phấn Phấn ngồi trên mặt đất rề rà nhích cái mông to bự, nhích lại gần chiếc lồng thêm một chút: "Giờ được chưa?"
Tiếng gầm của gấu nâu quá to, át cả giọng nói của Mục Đồng, người xung quanh chỉ thấy miệng Mục Đồng khép rồi mở, không hề nghe thấy cậu nói gì với gấu nâu.
Mấy bác sĩ mới nhân lúc Mục Đồng phân tán sự chú ý của gấu nâu, kinh hồn táng đảm nhưng cũng tay chân luống cuống hoàn thành một loạt công việc khử trùng.
Lúc kiểm tra xong, nhân viên chăm sóc tặng cho mọi người mô hình DIY của Phấn Phấn, Mục Đồng cũng lấy một cái.
Mô hình bé gấu là phiên bản dễ thương của Phấn Phấn, thêm cả biểu cảm cáu kỉnh của gấu nâu, trông vừa cưng vừa dữ, nhất là cặp mắt kia, lúc nhìn người khác như có oán sâu hận lớn gì với đối phương vậy.
Ánh mắt ấy làm Mục Đồng vô thức nghĩ đến Dịch Nhiên của quá khứ.
Càng nhìn càng thấy giống, cậu không nhịn được bật cười ngờ nghệch với mô hình bé gấu.
Lúc nghỉ trưa, Dịch Nhiên mở Wechat, anh nhận được bức ảnh do Mục Đồng gửi đến.
[Mục đồng]: Hôm nay em đi khám bệnh ở sở thú, chuyển sang khám cho một bé gấu nâu tên Phấn Phấn.
[Mục đồng]: Về sau nhân viên chăm sóc thú tặng mô hình DIY cho em.
[Mục đồng]: [Ảnh]
[Mục đồng]: Ánh mắt hơi giống anh hồi trước.
[R]:?
Dịch Nhiên mở tấm ảnh gấu nâu ra, xem xét tỉ mỉ mấy phút, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy con gấu giống anh chỗ nào, chẳng bằng nói nó giống Tề Sơ còn hợp hơn.
Nhưng anh vẫn lưu tấm ảnh vào album trên điện thoại.
Thoát khỏi giao diện trò chuyện cùng Mục Đồng, Dịch Nhiên nhận được tin nhắn do Lão Lôi gửi đến.
Lão Lôi gửi cho anh một bức ảnh chụp màn hình tài khoản video ngắn, có cả liên kết.
Chú chó trong ảnh đại diện rất quen, ID còn tên là [Nhóc chăn cừu Trương Mỹ Kỳ].
[Lão Lôi]: Anh Nhiên, đây là tài khoản anh tạo cho Đa Đa à?
Đương nhiên đây không phải trọng điểm, điều khiến Lão Lôi ngạc nhiên là: Vậy là, Trương Mỹ Kỳ thật sự là một con chó?
[Dịch Nhiên]:...
Lão Lôi thường lướt video ngắn, anh ta và người yêu tạo một tài khoản cho Ba Tử, chuyên đăng tải vài trải nghiệm cuộc sống thường ngày của chú chó.
Hồi nãy anh mở app theo thói quen, thông qua tìm kiếm bằng số điện thoại, hệ thống đưa tài khoản của nhóc chăn cừu Trương mỹ Kỳ đến trước mặt anh.
Dịch Nhiên nhấn mở liên kết Lão Lôi gửi đến.
Tài khoản được tạo vào mấy hôm trước, chỉ đăng một video "điền chó hoàn thành hình", phông nền là sảnh nghỉ ngơi của CR.
Thỉnh thoảng Dịch Nhiên sẽ lướt video ngắn, nhưng anh chưa bao giờ đăng tải thứ gì, hành vi làm màu thế này không phải tác phong thường ngày của anh.
Ngoài anh ra, cũng chỉ có Mục Đồng biết nguồn gốc của cái tên Trương Mỹ Kỳ.
Mang theo suy đoán trong lòng, Dịch Nhiên nhập vào ô tìm kiếm video ngắn số điện thoại của Mục Đồng.
Nhấn phím enter, ID [Nhóc chăn cừu Trương Mỹ Kỳ] lập tức hiện ra.
Quả nhiên là tài khoản do Mục Đồng tạo.
Giới thiệu vắn tắt trên trang chủ viết: Tớ tên Trương Mỹ Kỳ, năm nay 3 tuổi~
Vừa nhìn là biết tài khoản mạng xã hội tạo riêng cho nhóc chó.
Anh nhìn chằm chằm trang chủ video ngắn, càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ khả nghi.
Trong nhà Mục Đồng cũng nuôi mèo, Dịch Nhiên thấy cậu thường đăng tải ảnh chụp và video của mấy con mèo lên Wechat.
Nếu phải tạo tài khoản mạng xã hội cho thú cưng, tại sao không tạo cho mèo của mình mà phải tạo cho chó nhà anh?
Có vẻ không giống chuyện Mục Đồng sẽ làm.
Dịch Nhiên tìm được một tờ giấy nháp và bút, anh liệt kê tuyến thời gian lên giấy, hệ thống những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây, sắp xếp lại.
Nếu tiền đề Mục Đồng và đám thú nhỏ có thể giao tiếp với nhau được thành lập, vậy lần đầu tiên cậu gặp Đa Đa, Đa Đa đã nói với cậu nó tên Trương Mỹ Kỳ.
Về phần tại sao lại tên Trương Mỹ Kỳ, rất đơn giản, trước đây Đa Đa từng nghe bà nội của anh nhắc đến câu chuyện đặt tên cho chó của bà.
Với tính cách của chó nhà mình, chắc chắn nó rất thích làm những thứ hoa hoè thế này.
Do đó, có khả năng Đa Đa thấy chủ của Ba Tử và nhóc Béo đều tạo tài khoản cho chúng, nên nhóc cũng xúi Mục Đồng để cậu mở tài khoản video ngắn cho.
Xuôi theo lối suy luận này, kết luận rút ra khiến cả Dịch Nhiên cũng cảm thấy hơi hoang đường.
Giữ suy nghĩ hoang đường ấy, Dịch Nhiên quay người lại, nhìn nhóc chó nằm dưới ghế sô pha ngủ ngáy o o.
Tròng lòng anh chợt nảy ra một chủ ý, anh bước đến ngồi xổm xuống trước mặt nhóc chó, thình lình la lên một câu: "Trương Mỹ Kỳ, dậy mau!"