Một Chút Ngọt Ngào

Chương 51




"Đồng Đồng, anh đang viết gì đó?" Ngưu Ngưu rất thích nấn ná trên bàn học của Mục Đồng, mỗi lần thấy Mục Đồng kéo ghế ngồi xuống, nó sẽ đi theo ngồi xổm trên bàn, đầy hào hứng nhìn Mục Đồng ghi chép vẽ vời trên sổ, dù rằng nó chẳng hiểu lấy một chữ.

Mục Đồng nói với mèo con: "Anh đang ghi chép."

Cậu chỉ nội dung trên cuốn sổ ghi chép cho Ngưu Ngưu xem: "Những mục này đều là tóm tắt báo cáo công việc làm thêm của anh ở bệnh viện thú y."

Làm việc tại bệnh viện thú y một khoảng thời gian, Mục Đồng đã giúp tiếp nhận không ít "bệnh thú". Cậu thích dùng cách viết để ghi lại những câu chuyện thú vị mà mình đã gặp trong lúc làm việc, tiện thể tóm tắt và tổng kết một vài kiến thức về hộ lý động vật đã học được ở bệnh viện.

Mặc dù công việc của cậu là hỗ trợ bác sĩ, nhưng bình thường khi bệnh viện thú y thiếu nhân lực, thỉnh thoảng các bác sĩ quá bận, khách hàng sẽ tìm cậu giúp đỡ như lẽ đương nhiên.

Người ngoài nào biết phân bổ vị trí công việc ở bệnh viện, thấy có nhân viên công tác đứng đó là cứ đinh ninh đối phương hành nghề thú y. Lần nào Mục Đồng cũng bị những câu hỏi về chứng bệnh của động vật do khách hàng đưa ra làm cho cứng họng, về lâu về dài, có cảm giác thất bại là điều khó tránh khỏi.

Năm trước, cậu đã mượn rất nhiều sách về thú y ở thư viện thành phố. Dù ở cương vị nào, nếu đã công tác ở bệnh viện thú y, cậu cảm thấy ít nhiều gì vẫn nên hiểu và biết kiến thức liên quan đến phương diện này.

Vả lại bây giờ trong nhà cũng nuôi mèo, học một vài kiến thức nền về bệnh động vật để phòng hờ khi cần.

"Anh làm ở bệnh viện thú y có vui không?" Ngưu Ngưu hỏi cậu.

"Vui lắm, mỗi lần giúp được một bé thú giải quyết rắc rối, anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng." Mục Đồng chia sẻ với mèo con cảm nghĩ của mình: "Vả lại, dạo gần đây anh cũng có một số cách nghĩ mới."

Mèo con cũng rất hứng thú với chuyện này: "Cách nghĩ gì vậy?"

"Anh hi vọng, sau này anh có thể sử dụng năng lực đặc biệt của mình để giúp đỡ thêm nhiều bé thú khác."

Cậu sinh ra trong một gia đình đơn thân, đôi khi, sự bảo bọc quá mức mẹ dành cho cậu là điều khó tránh khỏi. Trong một quãng thời gian dài, bà đã trải sẵn đường rất nhiều việc cho cậu.

Điều này đã tạo thành một "cậu" dựa dẫm phụ huynh, và một "cậu" thiếu chủ kiến.

Năm đó điền nguyện vọng đại học cũng vậy, lúc phải đối diện với việc chọn chuyên ngành, cậu hoàn toàn không rõ sau này mình sẽ làm gì. Cuối cùng cậu vẫn chọn chuyên ngành tài chính theo lời khuyên của mẹ và giáo viên chủ nhiệm, lý do cũng chỉ vì sau này ra ngoài dễ tìm việc.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu có suy nghĩ mình phải làm một việc nào đó.

Cậu cố ý lên mạng tìm đọc thử, trường đại học mà cậu trúng tuyển có chuyên ngành thú y, đợi cậu hoàn thành liệu trình phục hồi, sau khi về trường, cậu định nộp đơn đổi chuyên ngành.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng cậu, có lẽ lúc thực hiện sẽ không được như ý muốn, nhưng cậu tin vấn đề nào cũng có cách giải quyết, hôn mê năm năm rồi cũng tỉnh lại, không gì có thể trở thành vật cản ngăn cậu tiến bước.

Gần đây cậu nào mượn rồi mua sách, cả đống đồ chất chồng trên bàn. Mục Đồng quyết định dọn dẹp một vài đầu sách không dùng nữa trên giá sách, nhường chỗ cho sách mới.

Về cơ bản, trên giá sách đều là sách giáo khoa và vở bài tập lớp 12, bây giờ chẳng dùng đến nữa. Mục Đồng tìm thùng giấy, bỏ sách giáo khoa và các loại sách tham khảo vào thùng.

Tầng dưới cùng của giá sách có mấy cuốn tiểu thuyết văn học khá dày, trang bìa hơi cũ, Mục Đồng chẳng có tí ấn tượng nào về mấy cuốn sách này. Cậu tiện tay lật xem, ở trong có đóng con dấu của thư viện trường cũ.

Cậu vẫn phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau mới nhớ ra, cậu đã mượn mấy cuốn sách này trước khi tốt nghiệp lớp 12.

Hồi đó trường học có quy định, để ngăn học sinh tốt nghiệp mượn sách của thư viện rồi chiếm làm của riêng, tất cả đều được yêu cầu phải trả sách xong mới được nhận bằng tốt nghiệp.

Thuở ấy bận thi cử, Mục Đồng chưa kịp trả sách, ban đầu cậu dự định lúc về trường lấy bằng tốt nghiệp sẽ trả lại mấy quyển sách luôn một thể.

Điều kỳ lạ là bằng tốt nghiệp cấp ba của Mục Đồng đã được Mục Hy Tình lãnh thay, tại sao mấy cuốn sách vẫn nằm trong nhà cậu?

Mục Đồng xuống lầu tìm mẹ hỏi thăm chi tiết, kết quả bản thân Mục Hy Tình cũng không rõ.

"Sách mượn ở thư viện? Mẹ chưa nghe bao giờ." Mục Hy Tình lắc đầu, bà ngẫm lại chi tiết năm đó, nói với con trai: "Sau khi con nhập viện, giáo viên chủ nhiệm của con đến bệnh viện thăm con, tiện thể mang bằng tốt nghiệp cấp ba của con đến, lúc đó thầy ấy không hề đề cập đến việc con mượn sách chưa trả với mẹ."

Giáo viên chủ nhiệm cấp ba của họ tên Phù Minh Huy, nhóm Wechat lớp về sau mới được tạo, thầy Phù không có trong nhóm, Mục Đồng phải thông qua nhóm QQ trước đây mới liên lạc được với thầy Phù.

Trò chuyện cùng thầy Phù một lúc, Mục Đồng đã hiểu đại khái ngọn nguồn sự việc.

Theo lời kể của thầy Phù, thực ra thủ thư năm ấy là một người có quan hệ với lãnh đạo nào đó trong trường. Người nọ chẳng quan tâm công việc, sau khi nhận chức, bình thường hắn cứ đi làm bữa đực bữa cái, trong thời gian hắn giữ chức thủ thư, thư viện đã xảy ra rất nhiều vụ mất sách, sau này lãnh đạo trường đổi thành nhóm khác nên đã đuổi việc hắn ta.

Dù đã lâu lắm rồi, nhưng vẫn phải trả lại những đầu sách bị mất.

Ngày mai Mục Đồng rảnh, cậu định về trường cũ một chuyến, bèn hẹn trước thời gian gặp mặt với thầy Phù.

Xa trường 5 năm, một lần nữa trở lại chốn này, cậu có cảm giác vừa quen vừa lạ rất đỗi tinh vi.

Trường cũ vẫn là ngôi trường khi xưa, nhưng trải qua sự tân trang theo năm tháng, rất nhiều chỗ đã khác hẳn ký ức trong não bộ.

Thầy Phù biết hôm nay Mục Đồng về trường nên cố tình ra cổng trường đón cậu.

Vẫn chưa hết Tết nhưng học sinh lớp 12 đã bắt đầu về trường học bù. Lúc ngang qua tòa nhà dạy học, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đọc diễn cảm bài khoá từ lớp học nào đó truyền đến.

Thầy Phù là chủ nhiệm lớp Mục Đồng. Năm đó biết học sinh của mình gặp tai nạn bất ngờ, thầy đau đớn vô ngần, giờ đây có thể thấy em học sinh ấy đứng trước mặt mình một lần nữa, thầy vui lắm. Thầy Phùng ngày thường đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt lại kích động đến nỗi nghẹn ngào rất lâu chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Đợi tâm trạng dần nguôi ngoai, thầy Phù hít sâu một hơi, ân cần hỏi han: "Tiểu Đồng, bây giờ tình hình sức khoẻ của em thế nào?"

"Em đã tiếp nhận trị liệu phục hồi gần nửa năm rồi ạ, bác sĩ nói bây giờ em hồi phục khá tốt, nhưng trước mắt vì nguyên nhân cơ thể, em không thể rời nhà quá xa, nên tạm thời em vẫn chưa trình diện bên trường đại học." Mục Đồng luôn thấy tiếc nuối chuyện này.

Nhưng thầy Phù không cho là vậy: "Đương nhiên cơ thể quan trọng rồi, chỉ cần người không sao, vậy tất thảy đều còn cơ hội, những chuyện khác cứ để qua một bên trước cũng được."

So với 5 năm trước, tóc thầy Phù đã lấm tấm bạc, có lẽ thầy đã hết mực bận lòng vì học sinh.

"Thầy thì sao ạ? Bây giờ thầy thế nào?"

"Vẫn như cũ thôi, năm nay dẫn dắt khóa 12 cuối cùng xong là thầy nghỉ hưu."

Thầy Phù dẫn Mục Đồng tham quan trường, chỉ cho cậu xem mỗi sự thay đổi ở từng nơi trong mấy năm nay.

"Thư viện khi trước cũ quá rồi, bị dở bỏ vào năm các em tốt nghiệp, bây giờ đã dời ra phía sau toà nhà thực nghiệm."

Thư viện cũ nằm giữa căn tin và tòa văn phòng giáo viên. Mục Đồng nhớ mỗi lần học xong tiết đọc hiểu, tiết tiếp theo là tiết hoá học của thầy chủ nhiệm, trước khi bạn bè trong lớp về lớp học, họ thường thích ghé vào căn tin mua ít quà vặt, lần nào cũng bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận, rồi kiểu gì cũng bị thầy cằn nhằn một phen.

Thầy Phù nhớ ngày trước Mục Đồng và Quý Nhuệ thân nhau nhất, lúc trò chuyện tiện thể hỏi một câu: "Bây giờ em vẫn giữ liên lạc với Quý Nhuệ chứ?"

"Dạ, cơ mà bây giờ cậu ấy đi làm rồi, có cả người yêu nữa, tụi em không còn lui tới thường xuyên như trước đây."

Thầy Phù chẳng hứng thú với công việc của Quý Nhuệ, trái lại nhắc đến chuyện yêu đương của cậu chàng, thầy lại chau mày nói: "Dù thành tích của thằng nhóc đó không tệ, nhưng tích cách hơi khó hoà hợp, cô gái nào có năng lực tóm được nó thế?"

Không phải cô gái, đối phương là con trai, nhưng chắc chắn Mục Đồng không thể nói điều này với thầy Phù.

Cậu cười hùa, vấn đề của Quý Nhuệ vẫn nên quẳng cho cậu chàng tự giải quyết thì hơn, Mục Đồng nói: "Em cũng không rõ lắm, lần sau thầy hỏi thẳng cậu ấy là được ạ."

Còn một lúc lâu nữa mới tới giờ cơm trưa, thầy Phù vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng học trò cũ, tiện đường đến nhà ăn ăn trưa cùng nhau luôn. Nhưng bên phòng giáo vụ gọi đến, thầy Phù bị chủ nhiệm gọi về xử lý vài chuyện nên đành rời đi trước.

"Dạ không sao, thầy đi trước đi ạ, em tự dạo một lúc, lát nữa thầy xong việc thì gọi cho em."

Dù sao cũng là trường mình từng học, dù thay đổi nhiều đến cách mấy cũng chưa đến nỗi lạc đường, tiễn thầy Phù đi, Mục Đồng tự đi loanh quanh trong khuôn viên trường.

Bây giờ dùng thân phận học sinh đã tốt nghiệp về trường dạo một vòng, quả thực tâm thế đã khác thời còn đi học đầy căng thẳng.

Mục Đồng giơ điện thoại, vừa đi vừa chụp ảnh, đằng trước là căn tin, không biết bên trong còn bán đồ ăn vặt như trước đây không nhỉ?

Mục Đồng vừa cất bước chuẩn bị đi qua, bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng "meo" khe khẽ dưới chân.

Cậu ngoảnh đầu nhìn theo hướng âm thanh vang lên, một con mèo trắng đến bên cậu từ bao giờ.

Trên cổ chú mèo không đeo vòng cổ, hẳn là mèo hoang, nhưng nhìn cơ thể múp míp của nó, xem chừng đồ ăn của nó cũng ngon lành lắm.

Mục Đồng nhớ hồi còn học cấp hai, trong trường cũng có một bé mèo hoang màu trắng, học sinh trong trường đều thích nó, gọi nó là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch xem trường học như địa bàn của nó, trên địa bàn của mình, nó chưa bao giờ thiếu đồ ăn, vừa tới giờ cơm là xuất hiện đúng giờ ở nhà ăn, rất nhiều học sinh sẽ chủ động cung cấp cơm thừa cho nó.

Sau này Tiểu Bạch ăn nhiều, dần lớn khôn, khoẻ hơn không ít, mọi người bắt đầu sửa miệng gọi nó là Đại Bạch.

Không biết con mèo trước mặt có phải Đại Bạch ngày xưa không? Đã nhiều năm trôi qua, chắc Đại Bạch cũng không còn nữa.

Mục Đồng đang nghĩ như thế, con mèo trắng dưới chân chủ động chào hỏi cậu: "Đã lâu không gặp, anh quay lại rồi."

"Em là Đại Bạch?" Mục Đồng bất ngờ, rồi thoáng mừng vui: "Em vẫn nhớ anh hả?"

"Trí nhớ của em tốt lắm, em nhớ mỗi học sinh từng học ở đây."

Được rồi, hoá ra không phải do cậu đặc biệt, chỉ là mèo ta có trí nhớ tốt thôi.

Có lẽ chú mèo ra đời khi cậu học lớp 7, tính từ đó thì cũng 11 năm rồi, với một chú mèo hoang mà nói đúng là rất hiếm thấy.

Xem ra trong mấy năm qua, thầy trò trong trường chăm sóc nó rất tốt.

Mục Đồng ngồi xổm xuống, vẫy tay với chú mèo: "Đại Bạch, em biết anh tên gì không?"

"Không nhớ." Mèo nói: "Nhưng em nhớ vẻ ngoài và mùi của anh, mèo đều dùng cái này để phân biệt mỗi con thú hai chân."

"Thì ra là vậy."

Chú mèo nghiêm túc quan sát Mục Đồng: "Anh đang trả lời em à?"

"Đúng rồi."

"Ồ, đây là lần đầu tiên em gặp một con thú hai chân có khả năng giao tiếp với mèo đấy, nếu anh đã nghe hiểu lời của em, vậy sao trước đây anh không nói cho em biết?"

"Bởi vì trước đây anh không có năng lực này, về sau có một lần anh gặp sự cố, khi tỉnh lại mới phát hiện ra."

"Thì ra là thế." Đại Bạch rảo quanh Mục Đồng một vòng, ngửi quần cậu: "Trên người anh có mùi của một học sinh em quen."

"Em nói Dịch Nhiên hả?" Hôm qua cậu gặp Dịch Nhiên, học sinh mà Đại Bạch nói chắc là Dịch Nhiên rồi.

"Em không biết tên anh ấy, nhưng mùi này khác mùi của anh chàng mà ngày trước anh thường đi cùng."

Mèo ta không chỉ nhớ lâu mà khứu giác cũng thính như chó, nó lại nhớ như in mùi của người mà nó từng gặp.

Mục Đồng đang trò chuyện cùng chú mèo thì phía trước có một người đi thẳng đến trước mặt, vẫy tay với cậu: "Em trai Mục Đồng."

Người nọ bỗng dưng xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện của Mục Đồng và Đại Bạch, chú mèo nói với Mục Đồng: "Các anh nói chuyện đi, em phải tới nhà ăn đợi ăn cơm."

Mục Đồng nhìn điện thoại, còn 40 phút nữa mới đến giờ cơm mà.

Mấy hôm trước Mục Đồng từng gặp chàng trai chào hỏi cậu ở nhà Dịch Nhiên, anh ta là bạn cũ của Dịch Nhiên - Lý Tuấn.

Ban đầu cách gọi "em trai Mục Đồng" chỉ có Lâm Thiên Dịch gọi, về sau những người khác cũng học theo, gọi cậu như thế.

Mục Đồng dẩu môi: "Anh Tuấn, chào anh ạ."

"Chào hỏi mà thôi, không cần nghiêm chỉnh thế đâu." Lý Tuấn cười hì hì vỗ cánh tay cậu: "Sao em lại ở đây?"

"Em về trường làm chút chuyện, tiện thể thăm giáo viên chủ nhiệm cũ, anh thì sao?"

Lý Tuấn giơ sách toán và sổ giáo án trong tay lên: "Về dạy bù cho học sinh."

Trước đây Dịch Nhiên từng đề cập với Mục Đồng, anh nói Lý Tuấn là giáo viên, nhưng cậu không ngờ đối phương lại là giáo viên ở trường cũ của cậu.

Cậu ấn tượng với Lý Tuấn nhất, hôm đó anh ta ăn mặc lòe loẹt lắm, Lý Tuấn của hôm đó và thầy Lý ăn mặc giản dị của hiện tại chừng như hai người khác nhau.

Lý Tuấn thấy Mục Đồng nhìn mình đăm đăm, có lẽ anh ta biết cậu nghĩ gì nên chủ động giải thích: "Ở trường vẫn phải ăn mặc cho giống thầy giáo mới được."

Có lẽ vì quan hệ với Dịch Nhiên, dù Lý Tuấn và Mục Đồng không thân thiết là bao, nhưng hai người vẫn có rất nhiều chủ đề chung đáng trò chuyện.

Tiết buổi sáng của Lý Tuấn đã xong, bây giờ đang chờ cơm trưa, anh ta tiện thể tìm chỗ ngồi trò chuyện cùng Mục Đồng.

"Hoá ra em cũng là đàn em của tụi anh, thật sự không ngờ ngày trước em và Dịch Nhiên có quen biết đấy."

"Cũng không hẳn, em với Quý Nhuệ là bạn cấp ba, sau này em mới quen anh Nhiên."

"Hoá ra em và Quý Nhuệ là bạn học, nhưng hình như quan hệ của em và Dịch Nhiên rất tốt, sao hai người chơi chung với nhau thế?"

"Có lẽ là bởi sở thích giống nhau ạ." Đây là cái cớ chung Mục Đồng dùng để nói với người ngoài.

"Vậy tại sao anh Lý thân với anh Nhiên được ạ?"

"Hồi trước tiết thể dục tụi anh thường chơi bóng rổ cùng nhau." Lý Tuấn cười: "Mới đầu chưa quen nó, anh cảm giác thằng này rất hay ra vẻ nên chẳng vừa mắt nó. Sau này thân quen hơn, anh phát hiện nó không khó ở chung như tưởng tượng, con người nó cũng tốt lắm."

Xem ra không chỉ mỗi Mục Đồng, không ít người có ấn tượng đầu tiên sai lầm về Dịch Nhiên.

Thuở trước đi dạo trong sân trường, Mục Đồng luôn nhớ những góc mà cậu và Quý Nhuệ đi qua, nhưng hôm nay trở lại chốn xưa, cậu đã sớm vẫy tay tạm biệt tình yêu thầm kín chết yểu trong quá khứ rồi.

Thấy căn tin ở phía trước, cậu sẽ tò mò, phải chăng trước đây Dịch Nhiên cũng thường đến căn tin mua đồ ăn vặt; đến giờ cơm trưa, cậu sẽ tò mò, có khi nào Dịch Nhiên của năm đó tan học xong cũng chạy nước rút trăm mét phóng đến nhà ăn không nhỉ.

Trong lúc vô tình hay cố ý, cậu luôn vô thức muốn biết thêm vài chuyện mà Dịch Nhiên từng làm.

Cậu hỏi Lý Tuấn: "Hồi trước lúc còn đi học, anh Nhiên thế nào ạ?"

"Em nói khía cạnh nào?"

Mục Đồng chọn đại một cái: "Nhân duyên."

"Nó à, nó thích giả vờ cool ngầu." Lý Tuấn độc mồm thì độc mồm, nhưng vẫn đánh giá Dịch Nhiên rất khách quan, anh ta nói: "Thằng đó rất được con gái yêu thích, hồi trước nó thường được người khác giới tỏ tình, cơ mà mỗi lần nó đều từ chối rất dứt khoát, cũng không biết rốt cuộc nó nghĩ gì trong đầu nữa."

......

Lúc rời trường, Mục Đồng chụp mấy tấm ảnh gửi cho Dịch Nhiên.

[Mục đồng]: Hôm nay em về trường.

[R]: Sao không gọi anh đi cùng?

Sao không gọi anh đi cùng? Hình như Mục Đồng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Lối suy nghĩ của cậu vẫn đang dừng ở chỗ, những việc mình làm được thì cố hết sức không tạo thêm phiền phức cho người khác.

Nhưng cậu luôn quên mất một điều, đúng như Mỹ Mỹ nói, Dịch Nhiên không phải người khác, Dịch Nhiên là người thích cậu.

[Mục đồng]: Vậy lần sau em gọi anh đi cùng nhé.

[R]: Ừ.

[R]: Lần này em về làm gì vậy?

[Mục đồng]: Hồi trước có mấy cuốn sách em quên chưa trả, bây giờ em về trả lại, sau đó tiện thể gặp thầy chủ nhiệm luôn.

[Mục đồng]: Phải rồi, em còn gặp anh Lý nữa.

[R]: Thằng đó có nói gì với em không?

[Mục đồng]: Dạ không, chỉ tiện thể nói chuyện một lúc thôi.

Và rồi, cậu cũng cố gắng, nỗ lực tìm hiểu về anh.

Từ ngoài về nhà, Mục Đồng vừa bước qua cửa đã nghe thấy tiếng kêu meo meo của Ngưu Ngưu, ba chân bốn cẳng chạy qua chỗ cậu.

"Đồng Đồng ơi mau nhìn nè, em có quần áo mới!"

Trên người Ngưu Ngưu mặc một chiếc áo may ô bằng len be bé màu vàng nhạt, là Mục Hy Tình tự tay may cho nó. Ngoài Ngưu Ngư, Hổ Tử, Quýt và Tiểu Hắc cũng có một cái, trông đám mèo con vui vẻ lạ thường.

Từ khi nhận nuôi mấy con mèo, Mục Đồng dành thời gian luân phiên nghiêm túc tắm rửa cho chúng nó một lượt.

Đám mèo chuyển từ môi trường hoang dã điều kiện khắc nghiệt vào căn nhà lớn thoải mái ấm áp, không chịu bữa đói bữa no như trước đây nữa, cả tinh thần và vẻ ngoài đều tốt hơn nhiều, cũng mập lên không ít.

Mèo con mặc áo len, trông mỗi con đều sạch sẽ tinh tươm, trên cổ còn đeo vòng cổ khắc tên mình, đám mèo hoang trong quá khứ lắc mình biến hình, cuối cùng chúng nó cũng trở thành mèo cưng có nhà để về, có người yêu thương.

Mục Đồng lấy điện thoại ra, cho đám Hổ Tử ngồi thành một hàng trên sô pha, chụp ảnh đăng lên tường Wechat.

Mục Hy Tình ngồi trong phòng khách, vừa cười tươi rói nhìn đám mèo và con trai tương tác với nhau, vừa dọn dẹp một ít len sợi còn thừa: "Đã lâu không đan len, mẹ thấy áo may ô mình đan không còn đẹp như trước."

"Dạ không sao, đám Hổ Tử nói thích lắm." Mục Đồng phiên dịch lời của đám mèo cho bà nghe.

Chụp hình cho đám mèo con xong, Mục Đồng ngẫm nghĩ một hồi, rồi quyết định năn nỉ mẹ: "Mẹ ơi, mẹ đan cho Đa Đa một cái được không mẹ?

"Đa Đa là ai?" Mục Hy Tình suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra: "Con nói chú chó Dịch Nhiên nuôi đúng không?"

"Dạ, thường ngày mẹ cũng hay nói con được anh Nhiên quan tâm rất nhiều còn gì, nên con cũng muốn cảm ơn anh ấy."

"Chẳng phải con muốn cảm ơn thì nên cảm ơn chính bản thân thằng bé à?" Mục Hy Tình thấy buồn cười lắm, bèn nói thêm: "Sao mẹ thấy bây giờ tình cảm giữa con và Dịch Nhiên còn tốt hơn cả Quý Nhuệ thế."

Mục Đồng sợ bị mẹ phát hiện nên vội vàng làm rõ: "Đâu có, rõ ràng quan hệ của con và Quý Nhuệ cũng tốt lắm mà."

"Biết rồi biết rồi, cơ mà len mẹ mua khi trước chỉ còn một ít, đoán chừng nhiêu đây không đủ đan một chiếc áo hoàn chỉnh cho nhóc chó đâu."

"Không sao, mai con đi mua giúp mẹ."

Dù ngoài miệng Mục Đồng phủ nhận, nhưng Mục Hy Tình vẫn cảm thấy, đúng là con trai đã thân thiết với Dịch Nhiên hơn trước nhiều.

Bên trong đã xảy ra chuyện gì, Mục Hy Tình cũng không rõ, bà cố hết sức không can thiệp vào chuyện riêng của con, chỉ cần con bà thấy vui là được.

Hôm sau vừa khéo là ngày đến bệnh viện tái khám, Mục Đồng làm trị liệu phục hồi theo kế hoạch trước, trên đường về nhà thì ghé vào tiệm len mua thêm len.

Bây giờ cậu có nhắm cả hai mắt cũng biết con đường đến phòng khám của bác sĩ Lưu phải đi như thế nào. Lúc gõ cửa phòng làm việc, Mục Đồng thấy bác sĩ Lưu đang nói chuyện cùng một y tá khác.

Để không ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ, Mục Đồng nói: "Có cần con đợi một lát rồi vào không ạ?"

"Không sao." Bác sĩ Lưu xua tay với cậu như ra hiệu: "Vào đi, bác đang nói chuyện mà thôi."

"Chào em, đã lâu không gặp." Người chào hỏi cậu là y tá đứng cạnh bác sĩ La.

"Chị là?" Trên mặt Mục Đồng hiện vẻ thắc mắc, cậu quan sát kỹ càng y tá trước mặt, một lần nữa xác nhận mình không có bất kỳ ấn tượng nào về cô.

Bác sĩ Lưu giới thiệu: "Đây là Hà Hân Vũ, y tá Hà, khi trước con hôn mê, cô ấy là người phụ trách công tác chăm sóc con đấy."

Mục Đồng hé miệng, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó lại thấy hối lỗi: "Em xin lỗi, em không biết..."

"Không sao, hồi trước em chưa tỉnh lại, không biết chị cũng bình thường."

Hà Hân Vũ chăm sóc Mục Đồng ba năm rưỡi, về sau cô được điều đến khoa khác. Hôm nay cô xuống lầu lấy báo cáo thì tình cờ ngang qua bên này, nên tiện đường đến thăm đồng nghiệp cũ, gặp Mục Đồng cũng là một sự trùng hợp.

Hà Hân Vũ có ký ức rất sâu sắc về cậu bệnh nhân mà cô đã chăm sóc.

Tất nhiên vẻ ngoài xinh xắn của cậu bé là một trong những lý do; thứ hai là người mẹ vẫn luôn giữ ý chí kiên định, ở lại trông nom cạnh cậu, dù cậu có xảy ra bất cứ chuyện; và người bạn thân mỗi năm đều đến thăm cậu đúng giờ, vào cùng một ngày.

Bạn thân?

Ngoài mẹ, trong 5 năm qua, người từng đến bệnh viện thăm cậu mấy lần chắc chỉ có người tặng hoa và thiệp chúc mừng cho cậu mà thôi.

Mục Đồng hỏi: "Sao chị biết người đó là bạn thân của em vậy ạ?"

Từ góc độ của Hà Hân Vũ, điều này rất dễ lý giải, nếu không phải bạn bè có quan hệ rất thân thiết, sao người kia có thể nhớ sinh nhật của cậu, ngày đó hằng năm đều cố tình đến thăm, rồi còn dày công chuẩn bị một bó hoa tươi và thiệp chúc mừng viết tay?

Nếu nói như thế, chắc chắn Hà Hân Vũ từng gặp người kia rồi, Mục Đồng muốn biết thêm thông tin nên cậu cố hỏi thêm: "Chị biết người ấy trông như thế nào không ạ?"

Có lẽ ấn tượng trong lần gặp đầu tiên đã gán thân phận "bạn bè" cho vị khách đến thăm bệnh nọ, nên khi Hà Hân Vũ nghe Mục Đồng hỏi mình vẻ ngoài của đối phương, cô thầm thấy sai sai.

Hà Hân Vũ nhớ lại: "Cậu ấy rất cao, siêu đẹp trai, là kiểu ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của người đi đường, cơ mà khí chất của cậu ấy khá lạnh lùng, cứ cho người ta cảm giác khó gần."

Cô chưa bao giờ chào hỏi trực diện người đó, chỉ giữ vai một người ngoài cuộc, quan sát hết tất thảy.

Lần đầu tiên gặp chàng trai kia, Hà Hân Vũ đang trực ca đêm trước quầy. Trước mắt cô nhoáng lên một cái, bóng dáng ai cao ráo đẹp trai vụt lướt qua, đối phương đi rất nhanh, tay còn ôm một bó hoa.

Sự xuất hiện của chàng trai kia đã tạo ra cơn chấn động nhất thời cho đồng nghiệp ở khoa khác. Mọi người đều đoán, phải chăng anh chàng kia đến thăm cô gái mình thích, nhưng cuối cùng chẳng một ai đoán đúng.

Mỗi năm về sau, chàng trai kia luôn đúng giờ đến bệnh viện vào sáng sớm ngày sinh nhật của Mục Đồng, lần nào cũng nhớ mang theo một bó hoa tươi và một tấm thiệp.

Về việc rốt cuộc người ấy là ai, sau khi nghe lời kể của Hà Hân Vũ, trong lòng Mục Đồng đã có câu trả lời rõ ràng.

Hà Hân Vũ mang theo một túi kẹo socola thật to, cô tiện tay bốc một nắm, dúi vào tay Mục Đồng: "Hôm nay chị mang cho đồng nghiệp cũ ít kẹo, chị mời em ăn nhé."

"Cảm ơn chị." Mục Đồng giữ kẹo trong tay, nói một cách chân thành: "Cảm ơn chị đã nói cho em biết những chuyện này."

Hà Hân Vũ chỉ cười khẽ, thực ra từ phản ứng vừa rồi của Mục Đồng, cô đã biết, có lẽ chàng trai kia và cậu không phải quan hệ bạn bè.

Cô không hề hay biết chân tướng câu chuyện xưa ấy, nhưng ít nhất cô có thể chắc chắn, chỉ khi một mực hết lòng quan tâm một người thì mới có thể có mặt đúng giờ vào ngày sinh nhật hàng năm của cậu, mặc kệ gió mưa.

Trước khi đi, cô nói với Mục Đồng: "Bên cạnh em có rất nhiều người quan tâm em, em phải cố gắng hồi phục nhé."

Mục Hy Tình thấy con trai từ bên ngoài về đến nhà thì nghỉ tay hỏi: "Đồ đâu con?"

Mục Đồng hơi hoang mang: "Đồ gì ạ?"

"Chẳng phải con nói phải mua len, bảo mẹ đan áo cho nhóc chó à?"

Được mẹ nhắc nhở như thế, Mục Đồng mới nhận ra mình đã quên béng chuyện này.

"Con... quên ạ, mai con mua nha mẹ."

Cả chặng đường từ bệnh viện về nhà, cậu cứ thả hồn vía lên mây, cho đến khi về phòng, trạng thái này mới dần thuyên giảm.

Mục Đồng ngồi trước bàn học, kéo ngăn tủ bên cạnh, lấy một xấp thiệp chúc mừng dùng dây thun buộc lại ra khỏi ngăn kéo.

Trước đây cậu không xem kỹ, hôm nay lấy những tấm thiệp này ra xem lại, cậu mới phát hiện kiểu chữ tiếng Anh viết hoa trên bìa tấm thiệp không hoàn toàn giống nhau.

Trong số đó có năm tấm thiệp được nhận vào ngày sinh nhật cậu, in chữ [Happy Birthday], ba tấm còn lại là thiệp mừng năm mới, bên trên có in chữ [Happy New Year].

Cậu cầm từng tấm thiệp lên xem xét tỉ mẩn hết lần này đến lần khác, nâng chúng trong lòng bàn tay bằng sự trân trọng.

Mỗi lần người thăm bệnh tới, anh sẽ mang cho cậu một câu chúc do anh tự viết: [Chúc em sớm ngày hồi phục.]

Thoạt thấy câu này, Mục Đồng chỉ hiểu được nghĩa trên mặt chữ.

Bây giờ nhìn lại, cậu mới chợt tỉnh ngộ, từ vài câu nói ngắn ngủi trên tấm thiệp mỏng manh, cậu đọc được nỗi nhớ nặng ngàn cân mà người chúc gửi gắm vào đó, và tình cảm dè dặt cẩn trọng giấu ở nơi tận cùng sâu thẳm, không để một ai hay.