Một Chút Ngọt Ngào

Chương 46: Ai cũng được, nó thì không




Lòng hiếu kỳ của đám cún cưng mãnh liệt mà dồi dào, Mục Đồng tìm Mỹ Mỹ nói chuyện riêng không tới 5 phút mà đám nhiều lông đã chẳng chịu nổi, lại tiến lên bao vây họ tiếp tục hóng hớt.

"Mộc Dũng ơi, ngoài thơm với ôm ra, anh và ba của Mỹ Mỹ còn làm chuyện xấu hổ nào nữa không?" Đây là điều mà Ba Tử quan tâm nhất.

"Có nhỉ?!" Ba Tử suy đoán, rồi còn liệt kê những trường hợp của chủ nhà mình: "Lão Lôi và A Kha chẳng thèm thơm môi gì hết mà đã bạch bạch bạch rồi! A Kha nói cái này gọi là "Làm trước yêu sau"!"

Đám cún cưng nói mấy chuyện này mà thiệt tình chẳng thấy ngại chút nào, từng cặp mắt đen láy vừa trong sáng vừa đơn thuần, có lẽ với tụi nó, chẳng qua đây chỉ là thiên tính của sinh vật mà thôi.

Lão Mã đang nghiên cứu kịch bản trong phòng, nghe thấy tiếng sủa không ngớt của đám cún ngoài kia thì chạy xem tình hình thế nào.

"Ủa, Đồng Đồng qua chơi kịch bản hả em?" Lão Mã cười hì hì chào hỏi cậu.

Mục Đồng giơ mấy túi đồ trong tay lên: "Hôm nay em không hẹn chơi kịch bản, mẹ em làm ít món ngọt, em mang qua cho cả nhà mình ăn."

Lão Mã biết Mục Đồng rất thân với đám thú cưng, chó của đồng nghiệp đều thích chơi cùng cậu, nhưng hình như hôm nay tâm trạng của đám cún cưng còn kích động hơn bình thường.

Hắn không phải nhà động vật học, đâu thể giải mã hành vi của loài chó, do đó hắn nghĩ một cách cực kỳ chủ quan là sự chú ý của đám cún cưng bị đồ ăn trong tay Mục Đồng thu hút.

"Woa, thật tình cảm ơn dì nhiều lắm!" Lão Mã thích thú nhận lấy đồ ngọt, vội vàng gọi những người khác qua ăn cùng.

Mục Đồng ngó nghiêng xung quanh một hồi, nhưng chẳng thấy bóng dáng Dịch Nhiên, cậu hỏi Lão Mã: "Anh Nhiên đâu ạ?"

"Chắc đang trong phòng làm việc trên tầng 3."

Mục Đồng lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Dịch Nhiên, nhưng cậu đã đến tiệm rồi, sao lại phải vẽ vời thêm chuyện làm gì?

Cậu nhét điện thoại vào túi, nhấc chân giẫm lên bậc thềm cầu thang.

Cuối hành lang tầng 3 là phòng làm việc, chỗ này khá yên tĩnh, nếu bình thường không tìm thấy Dịch Nhiên, vậy rất có khả năng anh ở trong phòng làm việc.

Trước khi vào, Mục Đồng giơ tay gõ cửa.

"Vào đi." Người ở trong nói.

Đẩy cửa bước vào, Dịch Nhiên và Rick đang thảo luận những vấn đề liên quan đến chuyện mở bán kịch bản.

Trên chiếc bàn giữa phòng làm việc bày một chồng kịch bản in mẫu do bên phía xưởng in gửi đến.

Sổ tay cho người chủ trì, kịch bản vai diễn, thẻ manh mối,... vị trí đặt mỗi thứ đồ đều rất lộn xộn.

Mấy kịch bản mới trong triển lãm lần trước đã chính thức bước vào giai đoạn sắp chữ in ấn. Để tránh việc kịch bản nhái được tung ra thị trường, nhà phát hành phải kiểm soát nghiêm ngặt công đoạn in ấn, từ hộp đựng bên ngoài kịch bản cho đến sổ tay cho người chủ trì ở bên trong, và cả vật dụng như thẻ manh mối các thứ, mỗi một thứ đều phải chia thành nhiều phần, in ấn riêng lẻ ở các xưởng in khác nhau.

Hôm nay họ vừa nhận được thẻ manh mối in mẫu, kết quả phát hiện phía xưởng in có vài sự nhầm lẫn, hiệu quả của bản in thực tế và bản trước khi in chênh lệch khá nhiều. Dịch Nhiên và Rick bàn bạc một hồi, đều thống nhất cho rằng thay vì trao đổi qua điện thoại, chi bằng tự mình đến tận nơi trao đổi trực tiếp với bên xưởng in cho hiệu quả hơn.

"Vậy em xuống dưới lấy xe trước nhé." Rick nói xong thì quay người rời phòng làm việc, lúc ngang qua Mục Đồng thì chào hỏi cậu một tiếng.

Hắn vừa đi, bây giờ phòng làm việc chỉ còn lại Dịch Nhiên và Mục Đồng.

"Lát nữa anh ra ngoài với Rick à?"

"Ừ, phải xử lý chuyện in ấn."

"Mẹ em làm ít đồ ngọt, bảo em mang qua cho mọi người ăn." Mục Đồng đặt cái hộp trong tay lên bàn: "Có bánh cốt dừa nhiều tầng[1] và bánh hấp Triều Châu[2]."

Vì biết Dịch Nhiên không thích ăn đồ ngọt mấy, nên Mục Đồng chỉ chuẩn bị riêng cho anh hai hộp cơm, hộp có dung tích nhỏ đựng bánh cốt dừa nhiều tầng, hộp lớn hơn đựng bánh hấp Triều Châu.

"Bánh hấp Triều Châu nhân mặn đó." Cậu nói cho Dịch Nhiên biết.

Dịch Nhiên mở hộp cơm, thử mỗi món một miếng.

"Gửi lời cho dì giúp anh, món ngọt ngon lắm."

Mục Đồng gật đầu, tiếp đó cậu hỏi: "Gần đây anh bận lắm à?" Bình thường cậu có theo dõi nhóm chat, thấy khoảng thời gian này nhân viên đều phàn nàn.

Bên cửa tiệm vẫn ổn, công việc bận bịu tập trung chủ yếu bên phía phòng làm việc, mấy kịch bản mới ở triển lãm Thường Châu khi trước đều gặp phải một vài vấn đề nan giải trong quá trình sản xuất, phải tốn không ít công sức để giải quyết.

"Cuối năm rồi, lúc nào cũng nhiều việc hơn cả, bình thường thôi." Dịch Nhiên đã sớm quen với nhịp công việc thế này, anh cho qua chuyện bằng một câu hời hợt.

Chuyện sản xuất kịch bản, cậu cũng không thể giúp được gì, Mục Đồng tiến lên trước một bước, đưa tay qua, khẽ chạm vào tay Dịch Nhiên: "Anh cố lên nha."

Chỉ có thể dùng lời nói để động viên đối phương đôi chút.

Một lực kéo đến bất thình lình đã kéo anh về trước, khi Dịch Nhiên hoàn hồn, cả người Mục Đồng đã kề sát người anh.

Chóp mũi của Dịch Nhiên tì lên làn da ở cổ cậu, cọ nhẹ, một làn hơi ấm nóng phả lên cổ, vì ngứa, Mục Đồng vô thức nghiêng cổ né tránh.

Người đàn ông không cho, duỗi tay giữ lấy gáy cậu: "Anh mệt, cho anh hít một chút, nạp lại năng lượng."

"Em cũng đâu phải sạc dự phòng." Mục Đồng lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn giữ nguyên dáng đứng ban đầu.

Thỉnh thoảng ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân, cứ cho Mục Đồng một loại ảo giác lúc nào cũng có thể có ai đó đi vào. Sau khi thấp thỏm một lúc lâu, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, kéo nhẹ khuy măng sét của Dịch Nhiên, khẽ hỏi: "Năng lượng... nạp đầy chưa ạ?"

Bấy giờ bàn tay giữ gáy Mục Đồng mới rời đi.

Thực ra chưa đủ mấy, nhưng ít nhất có thể miễn cưỡng duy trì một chút.

"Vẫn còn công chuyện, anh đi trước đây." Dịch Nhiên tóm lấy áo khoác trên lưng ghế, trước khi đi anh ngoảnh đầu nhìn người trước mắt, sau đó nhận ra cổ áo của Mục Đồng hơi lệch, anh kéo thẳng cổ áo cho cậu.

Sau khi dõi mắt nhìn Dịch Nhiên rời phòng, Mục Đồng đứng ở phía xa xa ngây ngẩn một hồi, cậu sờ cổ mình, chỗ bị chạm vào khi nãy nóng cháy lạ thường.

Hình như sức nóng ở cổ còn có khả năng lan truyền, lan thẳng lên má và tai, Mục Đồng lo rằng sẽ bị người khác nhìn ra manh mối nên không dám xuống lầu, cứ ở trong phòng rề rà rõ lâu, cho đến khi Mỹ Mỹ chạy lên.

"Mộc Dũng ơi, em và đám Ba Tử ra ban công đá bóng, anh muốn chơi cùng không?" Mỹ Mỹ nhiệt tình mời cậu tham gia.

Mục Đồng kéo mạch suy nghĩ từ trạng thái ngao du đây đó quay về hiện tại, cậu vỗ đầu nhóc chó: "Không được rồi, lát nữa anh còn phải đến bệnh viện làm trị liệu phục hồi, mấy em chơi vui nhé."

Đưa đồ ăn cho mọi người xong, tạm biệt Mỹ Mỹ, Mục Đồng cưỡi con xe điện đến bệnh viện.

Quá trình trị liệu phục hồi ngàn lần như một, cậu đã tập thành thói quen từ lâu, mỗi lần trị liệu phục hồi xong, bác sĩ sẽ đánh giá bệnh tình theo thông lệ. Sau khi có báo cáo của hôm nay, bác sĩ nói công năng của cơ thể cậu đã có tiến bộ vượt bậc so với trước đây, bảo cậu tiếp tục giữ vững.

Tâm trạng của Mục Đồng khá tốt, trên đường về cậu mua một ly trà sữa socola tự thưởng cho bản thân.

Kế tiệm trà sữa mới mở một tiệm gà rán Hàn Quốc, khách ghé ăn rất nhiều, chắc là vì mới kinh doanh, nhân lực trong tiệm không đủ, chủ tiệm dán thông báo tuyển dụng trên cửa.

"Cho tớ hỏi chỗ mình đang tuyển thêm người ạ?" Mục Đồng xem thông báo xong, cố tình vào hỏi thăm xem sao.

Chủ tiệm xin lỗi: "Xin lỗi nhé, chúng tôi mới tuyển được nhân viên rồi, chưa kịp gỡ thông báo bên ngoài."

Mục Đồng xua tay, bảo rằng không sao cả, trước đó tìm việc cậu đã gặp không ít khó khăn, lần này vốn dĩ cũng không hy vọng quá nhiều, xem như nằm trong dự liệu.

Trước khi đi, chủ tiệm gọi cậu: "Anh trai nhỏ muốn mua gà rán không? Món "tủ" của chúng tôi ngon lắm, dùng công thức độc quyền, dạo gần đây mới bắt đầu bán, có chương trình mua một tặng một nữa."

Mục Đồng bị mùi gà rán mê hoặc, trước sự đề cử cật lực của chủ tiệm, cậu đặt một phần món "tủ" đóng gói mang về.

Khách trong tiệm khá đông, phải chờ một lúc mới có đồ ăn, Mục Đồng tìm một chỗ ngồi đợi.

Chưa tìm được việc, còn tốn thêm một khoản tiền, Mục Đồng nhìn chằm chằm số dư trong ví tiền điện tử mà thấy chán nản.

"Haizz!" Bàn bên cạnh cũng vang lên một tiếng thở dài nặng nền, Mục Đồng nghe tiếng ngoảnh đầu nhìn thì phát hiện nơi phát ra âm thanh là từ một chú Samoyed đang nằm nhoài dưới gầm bàn.

Cơ thể của bé chó hơi nhỏ so với chó trưởng thành, có lẽ vẫn chưa đầy 1 tuổi, chủ của nó là một chị gái xinh đẹp, bây giờ chị gái đã dùng bữa xong, chuẩn bị rời đi cùng bạn thân của cô.

Nhưng bé chó vẫn nằm uể oải trên sàn, kéo thế nào cũng không chịu đi.

Chị gái tưởng bé chó bị mùi gà rán hấp dẫn nên không muốn đi, cô cố ý cười trên nó: "Xem em mập như gì rồi mà còn đòi ăn, gà rán nhiều dầu mỡ không thích hợp cho chó, em đừng tham ăn."

"Em đâu có thèm ăn đâu, chân người bị đâm rồi, đau lắm không đi được." Bé Samoyed cực kỳ tủi thân huhu hai tiếng.

Chị gái không hiểu ngôn ngữ của chó, chỉ xem như nó đang quấy phá giận dỗi, để bé chó đứng lên, cô dồn sức kéo dây dắt thú cưng trên cổ nó: "Em đừng ăn vạ ở nơi công cộng nữa, mau đứng lên đi, lát nữa về nhà chị khui đồ hộp cho em là được mà."

"Xin lỗi chị, làm phiền rồi." Mục Đồng qua đó nói thêm vào: "Có lẽ chó của chị đau chân nên mới không chịu đi đó ạ."

Chủ của bé chó quan sát Mục Đồng với vẻ tò mò, chẳng tin lời cậu mấy: "Không thể nào, cả đường đi dạo cùng chúng tôi nó đều ổn lắm mà."

Mục Đồng chỉ chân sau bên trái của bé chó: "Hồi nãy em thấy cái chân kia của nó vừa chạm đất là rụt lại, em đoán chắc là lúc đi đường bị vật lạ đâm vào nên nó không dám cử động lung tung."

Chị gái ngồi xổm xuống, lại gần bàn chân bé chó kiểm tra thử xem. Cô vô tình đụng trúng cái dằm trên đệm thịt của bé chó, bé Samoyed liên tục rụt chân, ẳng ẳng kêu đau.

May sao vấn đề không nghiêm trọng, sau khi lấy cái dằm trên chân, bé chó nghỉ ngơi một chốc thì lập tức khoẻ lại.

Từ khi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của đám thú nhỏ, mỗi lần thấy những chuyện thế này xảy ra cạnh mình, cậu đều khó lòng làm ngơ. Giờ đây, Mục Đồng đã dần hiểu được câu nói của Mỹ Mỹ khi trước.

Những việc nhỏ nhặt không đáng nói với con người lại là chuyện lớn động trời trong thế giới loài chó, tất thảy đều vì con người không thể hiểu được ngôn ngữ của chúng, không nghe hiểu tiếng nói nội tâm của chúng.

Có lẽ cậu có thể lợi dụng triệt để năng lực đặc biệt này để giúp đỡ cho nhiều bé thú hơn.

Lúc nhận được gà rán đã đóng gói xong rồi ra khỏi tiệm, Mục Đồng thầm cân nhắc trong lòng, sau này liệu cậu có nên dành thời gian làm tình nguyện viên động vật không.

Bỗng nhiên cậu nghe thấy đằng sau có ai đó gọi mình: "Hi, chào cậu!"

Mục Đồng quay ra phía sau nhìn thử, một chàng trai mặc quần áo thường ngày đang cười vẫy tay với cậu, gương mặt đó quen quen.

"Vẫn nhớ tôi chứ? Tôi là bác sĩ La."

À à, cậu nhớ ra rồi, trước đây từng gặp ở bệnh viện thú y.

"Chào anh." Mục Đồng và bác sĩ La chỉ gặp nhau một lần, cậu không phải kiểu người vốn nhiệt tình, nhưng đối phương chủ động chào hỏi mình, cậu cũng sẽ lịch sự đáp lại một tiếng.

"Trùng hợp ghê, tôi cũng mới ăn ở tiệm gà rán đó." Bác sĩ La tiếp tục bắt chuyện với cậu: "Tôi nghe thấy cậu nói chuyện muốn ứng tuyển với chủ tiệm, gần đây cậu đang tìm việc à?"

"Phải, tôi muốn tìm việc làm thêm kiếm chút tiền tiêu."

Bác sĩ La tranh thủ bắt lấy cơ hội nói ngay: "Gần đây bệnh viện chúng tôi cũng đang tuyển thêm người, cậu có hứng thú đến chỗ chúng tôi giúp một tay không?"

Mục Đồng khá bất ngờ trước lời mời của bác sĩ: "Nhưng tôi chưa từng học về thú y, không biết chữa bệnh cho động vật."

"Không nhất thiết phải học chuyên ngành thú y, chúng tôi cũng có những vị trí khác." Bác sĩ La nói suy nghĩ của mình với cậu: "Khi nãy ở trong tiệm tôi thấy cậu xử lý chuyện của bé Samoyed nọ, tôi cảm thấy cậu còn hiểu mấy bé thú hơn tôi tưởng tượng nữa, vả lại cậu còn có khả năng tìm đúng điểm đột phá, tôi rất tò mò rốt cuộc cậu đã làm bằng cách nào?"

Mục Đồng đưa ra câu trả lời giống lần trước: "Có lẽ là bởi bình thường tôi tiếp xúc với động vật nhiều, khá am hiểu việc quan sát thói quen của chúng thôi."

Cũng không thể nói với người ta mình biết nói chuyện với động vật được, ai mà tin chứ.

"Không phải ai cũng bản lĩnh như vậy đâu, đó là năng khiếu của cậu, bình ổn tâm trạng của động vật là một bước rất quan trọng trong quá trình chẩn đoán bệnh, công tác xoa dịu tiền kỳ tốt thì có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng phát sinh cho bác sĩ."

Bác sĩ La nói một mớ, mục đích đều là mong Mục Đồng có thể thử cân nhắc đề nghị của mình.

Bác sĩ La đã hành nghề thú y hơn mười năm, rất nhiều lần, nan đề gặp phải thường không phải là phải chữa cho động vật thế nào, mà là phải làm cho tụi nó chịu phối hợp trong quá trình điều trị.

Sau hai lần liên tiếp chứng kiến khả năng xuất sắc ảo diệu của Mục Đồng, bác sĩ La càng vững tin vào suy nghĩ này.

Điều kiện mà anh ta đưa ra đủ để làm người khác rung động, trước mắt quả thực Mục Đồng cần một nguồn thu nhập, như vậy ít nhất có thể không cần ngửa tay xin tiền mẹ nữa.

Ngày thứ hai đồng ý nhận công việc này, Mục Đồng lên đường đến bệnh viện thú y thử việc.

Cậu không hiểu những thứ chuyên ngành như khám bệnh chẩn bệnh, bác sĩ La chỉ yêu cầu cậu giúp làm tốt công tác xoa dịu động vật, hỗ trợ anh ta chẩn trị.

"Tích cách của mỗi bé thú không giống nhau." Vì đây là lần đầu Mục Đồng nhận việc, bác sĩ La vẫn nhắc nhở: "Có đứa có tính tình rất khó chịu, nếu thực sự không thể giải quyết được thì tuyệt đối đừng miễn cưỡng."

Mục Đồng nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi, gặp phải bé thú khó xử lý tôi sẽ cố hết sức khuyên nhủ các bé."

Chữ "khuyên" được dùng rất có hồn, nghe như cậu thật sự biết nói chuyện với mấy bé thú vậy.

Bệnh viện này là một chỗ đã kinh doanh lâu và nổi tiếng trong thành phố, bác sĩ có tay nghề tốt, y đức cao, lan truyền rộng rãi trong giới nuôi thú cưng, mỗi ngày có số "bệnh thú" hẹn khám chất thành đống.

Trong những "bệnh thú" chờ gọi số, có một bé chó Maltese[3] rất dễ thương, Mục Đồng không kìm lòng được nhìn thêm mấy lần.

Dù chủ của nó là một ông chú trung niên, nhưng tâm tư của ông chú rất tinh tế, chăm lông của bé chó mềm mại bóng mượt, còn thắt một cái bím tóc xinh xắn cho bé chó nữa.

Nếu Mỹ Mỹ nhìn thấy, chắc chắn nó sẽ ngưỡng mộ lắm đây, cậu thầm nghĩ.

Mấy hôm nay bé chó cứ chán ăn, ông chú không yên tâm, cố ý dẫn nó đến kiểm tra xem sao.

"Gần đây nó đi vệ sinh có bình thường không?" Bác sĩ hỏi.

"Không bình thường lắm, hai ngày trước tôi phát hiện vậy mà nó lại đi phân màu tím!" Ông chú báo cáo với bác sĩ bằng chất giọng cực nặng khẩu âm: "Tôi nghi ngờ có khả năng nó bị ngộ độc thực phẩm."

Bác sĩ vừa nghe vừa ghi chép lại, anh ta không đưa ra phán đoán ngay, dẫu sao cũng có rất nhiều nguyên nhân làm chó ăn uống không ngon, trúng độc, viêm tuyến tụy, trong ruột có dị vật,... đều có thể làm giảm khẩu vị ăn uống.

Bé chó nghe xong thì lập tức há to mồm mắng: "F*ck! Đó là bởi vì trước đó chú cho tui ăn bắp cải màu tím, thú hai chân ngu ngốc!"

Mục Đồng bị giọng nói thô tục của nó làm kinh ngạc, chẳng thể nào ngờ được đằng sau vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu lại là một anh chó thô thiển.

"Sủa dữ dội thế này trông có tinh thần lắm đấy chứ, không giống bị bệnh." Bác sĩ bối rối.

"Tui nhổ vào, ông đây bệnh cái quần què, anh mới bệnh!" Bé chó càng sủa càng hăng: "Tui là chó đực mạnh mẽ! Chó đực mạnh mẽ không cần bím tóc dễ thương, tháo hết chúng nó cho ông đây coi! Tui tuyệt thực để kháng nghị sự bất mãn của tui với thú hai chân ngu ngốc!"

Nguyên nhân sinh bệnh đặc biệt thế này rất khó để tìm ra bằng phương pháp y khoa, Mục Đồng cố nhịn cười, giả vờ bắt chuyện rồi vô tình tiết lộ cho ông chú hay: "Cháu có một người bạn nuôi chó, trước đây chó của anh ấy cũng xuất hiện tình huống phân và nước tiểu có màu bất thường, sau này mới phát hiện ra là do ăn loại bắp cải nào đó mà thành."

Ông chú nhớ ra một chuyện: "Mấy hôm trước tôi lướt xem một video ngắn dạy nấu cơm cho chó nên cố tình thêm một ít bắp cải tím vào."

Bác sĩ nói: "Có lẽ phân có màu tím là do bắp cải gây ra, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng xấu đến dạ dày hay ruột của chó."

"Vậy tại sao nó bỗng chán ăn? Bình thường nó ăn khoẻ lắm." Ông chú gãi cái đầu hơi hói, nghĩ mãi không ra.

Mục Đồng hỏi ông chú như một cách đưa ra chỉ dẫn: "Cái bím tóc nhỏ của bé nó xinh quá, chú thắt cho nó ạ?"

"Đúng rồi, dạo gần đây tui học từ video ngắn." Ông chú lấy điện thoại ra, mở video đã lưu lại cho cậu xem: "Là cái này nè, như chó nổi tiếng vậy, đẹp không?"

emmm... Hoá ra đây chính là nguồn cơn tội ác.

"Đẹp quái gì!" Nhóc chó bực đến nỗi giậm chân: "Triệu đầu hói tui ra lệnh cho chú bây giờ lập tức tháo bím tóc ra, bằng không tui tuyệt thực tiếp!"

Mục Đồng hỏi nó: "Em cứ tuyệt thực tiếp như thế, không sợ chết đói à?"

"Tui là chó đực mạnh mẽ! Chó đực mạnh mẽ thà chết không hàng!" Bé chó với kiểu tóc tết hai bên lại thốt ra những lời căm hờn nhất, bất giác tạo thành một sự tương phản khổng lồ.

Có lẽ khả năng phản ứng của bé chó khá chậm, trả lời Mục Đồng xong, nó mới nhận ra trọng điểm: "Ủa? Hồi nãy anh nghe thấy lời của tui hả?"

"Ừa." Nhân lúc bác sĩ nói chuyện với ông chú, không chú ý bên này, Mục Đồng lặng lẽ nói với bé chó: "Anh giúp em tháo bím tóc ra, em đừng tuyệt thực nữa, như vậy không tốt cho cơ thể đâu."

Bé chó vẫy đuôi với cậu, bày tỏ thiện cảm: "Vậy anh có thể nói với Triệu đầu hói, bảo chú sau này đừng thắt bím tóc nhỏ cho tui nữa được hong? Tui hong thích."

Mục Đồng gật đầu, chân thành hứa hẹn với bé chó: "Được, anh đồng ý với em."

Tối, Dịch Nhiên nhận được cuộc gọi từ Quý Huyên, bà bảo anh về nhà một chuyến cùng ăn cơm.

Từ khi lập nghiệp, anh đã chuyển ra ngoài, ở riêng thì ở riêng, nhưng thỉnh thoảng cả gia đình cũng tụ họp.

Lúc Dịch Nhiên về đến nhà, chỉ có một mình Quý Nhuệ nằm chơi điện thoại trên sô pha trong phòng khách.

"Ba mẹ đâu?"

"Ra ngoài mua đồ chưa về."

Dịch Nhiên ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác đối diện cậu chàng, hai anh em mỗi người một cái điện thoại.

Mục Đồng cập nhật tường Wechat cách đây không lâu: [Check in ngày đầu tiên làm thêm, tiếp tục cố gắng.]

Bức ảnh đính kèm là sảnh chờ bệnh viện thú y, Dịch Nhiên vừa nhìn là nhận ra đó là nơi mình thường dẫn Đa Đa đến khám.

Quý Nhuệ trả lời ngay sau đó: Chúc mừng chúc mừng, nhận lương nhớ mời tớ ăn cơm nhé~

Dịch Nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn thằng em ngồi đối diện mình, bỗng dưng anh muốn chộp lấy cái gối ném qua đó, xem thử xem rốt cuộc gương mặt đó to bao nhiêu.

Quý Nhuệ bỗng ngồi dậy, nói với Dịch Nhiên: "Anh, gần đây Mục Đồng tìm được việc làm thêm ở bệnh viện thú y."

"Sau đó thì sao?"

"Không có sao hết á, em thuận miệng nói với anh một tiếng thôi."

Dịch Nhiên quay người định tìm gối, tìm nửa ngày trời mà chẳng thấy, không biết gối trong phòng khách bị mẹ mang đi lúc nào rồi.

Quý Nhuệ chơi điện thoại một lúc rồi lại nói: "Cơ mà anh có phát hiện bây giờ Mục Đồng rất được đám thú nhỏ chào đón không nhỉ? Mỗi lần cậu ấy đến tiệm của anh, mấy nhóc chó luôn vây quanh quay tới quay lui."

Anh cũng không mù, chuyện rõ như ban ngày thế đương nhiên là anh thấy, chẳng qua Dịch Nhiên nhớ, hình như trước đây Mục Đồng không có từ trường thu hút động vật thế này.

Giữa lúc trầm tư, điện thoại có tin nhắn mới.

[Mục đồng]: Em tìm được việc rồi, làm ở bệnh viện thú y.

Vừa đăng lên tường Wechat, bây giờ lại cố ý gửi tin nhắn riêng báo cho anh biết, Dịch Nhiên đọc tin nhắn xong, tâm trạng khá vui.

Anh cầm điện thoại lên, về phòng đóng cửa, gửi lời mời tham gia cuộc gọi âm thanh cho Mục Đồng.

Ngay khi vừa kết nối, anh nói với Mục Đồng: "Chúc mừng em."

Sau đó anh hỏi: "Làm thêm ở bệnh viện thú y, bình thường em làm những gì?"

Mục Đồng ngẫm nghĩ rồi tổng kết một câu đơn giản: "Giúp xoa dịu cảm xúc của mấy bé thú, để chúng nó chịu phối hợp với việc chữa trị của bác sĩ."

Giúp động vật phối hợp với con người...

"Nghe có vẻ khó lắm nhỉ."

"Em thấy vẫn ổn, có thể giải quyết được." Mục Đồng nói: "Tới lúc nhận lương, em mời anh ăn cơm nha."

"Quý Nhuệ cũng có phần à?"

Mục Đồng còn chưa nói ra chữ "dạ", Dịch Nhiên cũng không cho cậu cơ hội, lập tức cản lại: "Không được mời nó."

"..."

"Anh từng nói anh thích em." Dịch Nhiên nói với người bên kia micro: "Vậy nên, ai cũng được, còn nó thì không."

***