Một Chú Một Em

Chương 1: Công chúa trượt chân




Có một câu nói tâm đắc, là câu nói mở đầu cho toàn bộ câu chuyện xoay quanh hai con người cách nhau tận 8 tuổi.

"Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau".

Phải, nếu họ may mắn...

...----------------...

"Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau".

Câu nói kết thúc, đoạn nhạc báo hiệu hết phim vang lên. Lâm Minh Tuệ nằm dài trên ghế sô pha, tặc lưỡi tiếc nuối. Một tay bốc bánh cho vào miệng, một tay bấm điều khiển để chuyển kênh.

Cô bé 10 tuổi này vừa xem xong series hoạt hình cổ tích. Bắt đầu mơ mộng những khung cảnh lãng mạn. Không biết bao giờ hoàng tử của đời mình mới xuất hiện đây? Có thật yêu nhau là sẽ được về với nhau?

"Cháu vào nhà đi, cứ tự nhiên".

Nghe thấy giọng của mẹ ở phía cửa, Minh Tuệ ngồi bật dậy. Hình như mẹ về, còn đang nói chuyện với ai đó.

Thôi xong! Lúc nãy mẹ đi xử lí công chuyện, dặn là ở nhà học bài. Thế mà cô quên béng mất, vô tư nằm trên ghế, vắt vẻo xem ti vi.

Mẹ của Minh Tuệ còn khá trẻ, đâu đó khoảng ba mươi tuổi. Bà bước vào nhà, theo sau là một cậu con trai lạ hoắc kéo theo chiếc va li lớn.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đôi mắt Minh Tuệ sáng rỡ. Đây rồi, hoàng tử của đời mình đây rồi! Anh ấy đẹp trai sáng láng, thân hình mảnh khảnh. Quả nhiên ông trời nghe thấy lời cầu nguyện nên gửi chồng tương lai đến.

- Mun! Sao còn chưa lên lầu học bài?

- D-Dạ! Con đi liền!

Cô bé giật mình khi bị mẹ nhắc, liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng khách, không kịp chào hoàng tử một câu.

Vì tính tò mò, Minh Tuệ không vào phòng mà hé mắt ở góc khuất cầu thang, lén lút nhìn xuống dưới nhà.

Gói bánh vừa nãy đang ăn dở, chưa kịp dọn, vụn vương vãi trên bàn ghế. Cô bé tự đánh vào trán mình một cái. Bất cẩn thật, anh ấy sẽ nghĩ mình ở dơ mất.

Chàng trai kéo va li vào trong phòng khách. Còn mẹ thì tranh thủ dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn rồi gọi chồng:



- Anh ơi, xuống đây một chút ạ.

- Hả?

Minh Tuệ thấy bố ra khỏi phòng. Ông hướng tới phía cầu thang, đi đến chỗ mình. Cô toát mồ hôi, chắp tay ra hiệu cho bố đừng mách mẹ. Cũng may là bố chiều chuộng cô, cứ mười lần lầm lỗi thì mười lần bao che.

.

.

.

Mẹ đợi bố đi xuống phòng khách rồi giới thiệu:

- Đây là con trai nhà họ Đỗ. Thằng bé vừa nhập học Đại học.

Chuyện là thiếu niên này phải chuyển nơi ở, do trường quá xa nhà, đường đi học mỗi ngày đều bất tiện.

Ban đầu, cậu có ý định thuê trọ, nhưng gia đình phản đối. Sợ cậu không có ai quản thì ăn chơi lêu lổng. Hoặc gặp nguy hiểm khi ở một mình.

Bố mẹ của Minh Tuệ đã nợ ơn nhà họ Đỗ nhiều năm về trước nên hoan hỉ đón cậu về. Nhân dịp này đền ơn đáp nghĩa cho phải đạo làm người. Dẫu sao căn nhà của họ cũng thuận tiện cho việc đi lại của cậu.

- À, cháu là Đỗ Quân Viễn nhỉ? Hôm trước chú có nghe chuyện cháu sẽ ở lại đây.

Minh Tuệ đứng trên cầu thang, nghe rõ mồn một câu nói của bố. Cô bé lẩm bẩm lại:

"Quân Viễn...?"

Mặt cô tơn hớn, còn nhe răng ra cười.

"Vậy là anh ấy sẽ ở nhà mình! Hoàng tử sẽ ở nhà mình!"

Người con gái nhỏ tự nghĩ thầm rồi tự cười khúc khích. Trong đầu nghĩ ra một viễn cảnh lung linh, huyền ảo. Chàng hoàng tử đẹp trai cưỡi bạch mã, chầm chậm tiến đến. Trên thảo nguyên tràn ngập những bông hoa sắc màu, chàng sẽ nới lỏng tay cầm dây cương, mỉm cười nhìn cô.

Trí tưởng tượng đưa Minh Tuệ đi xa. Cô bé ngân nga trong miệng một điệu nhạc, chân bắt đầu di chuyển những bước nhỏ.



Hoàng tử xuống ngựa, nắm lấy tay công chúa rồi cùng nhau khiêu vũ ở một nơi tràn ngập hương hoa. Chàng dịu dàng nói:

"Dễ thương quá. Hãy cưới ta nhé?"

Đang tự mình khiêu vũ theo điệu nhạc thì bất ngờ Minh Tuệ bị trượt chân. Tiếng hét cùng âm thanh lớn thu hút sự chú ý của những người trong phòng khách.

Đứa trẻ nhắm tịt mắt, nằm sõng soài dưới chân cầu thang, lưng và mông đau ê ẩm.

Bố mẹ vội đỡ cô dậy, hỏi thăm vài câu nhưng hai lỗ tai bé nhỏ chỉ để lọt vào giọng nói của thiếu niên đứng sau lưng bố mẹ. Cậu cười tủm tỉm:

- Dễ thương quá. Lần sau cẩn thận hơn nhé.

Lần đầu tiên gặp mặt mà đã ngã chổng vó như thế này. Hình tượng "nàng công chúa" dịu dàng nay còn đâu.

Mẹ thở dài bất lực với đứa con gái nghịch ngợm. Chẳng ngờ khách vừa đến nhà đã nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ.

Minh Tuệ giả ngơ hỏi:

- Mẹ ơi, anh này là ai?

Không để người khác phải trả lời hộ, cậu thiếu niên liền đáp:

- Anh tên Đỗ Quân Viễn. Còn em?

Cô muốn nói là "Lâm Minh Tuệ" nhưng đã bị mẹ cắt ngang:

- Ây da, khỏi rườm rà. Cứ gọi con bé là Mun cho nhanh!

Minh Tuệ bĩu môi. Cô không thích bị gọi bằng tên ở nhà. Nghe cứ trẻ con, mà cô thì lại thích làm người lớn, lớn bằng cái anh đang đứng trước mặt thì càng tốt.

Vậy là cuộc gặp gỡ giữa Quân Viễn và Minh Tuệ đã diễn ra không mấy tốt đẹp. Bé gái trằn trọc cả đêm vì "công chúa" bị té cầu thang trước mặt "hoàng tử".

Rồi cuộc tình này sẽ đi về đâu? Lỡ anh ấy ghét mấy đứa hậu đậu thì sao?

Trên ti vi nói "yêu nhau sẽ về với nhau"... có khi nào là lừa đảo?