Một Cây Hoa Đào

Chương 138




Hàn lâm viện học sĩ chẳng qua chỉ là quan chức ngũ phẩm, tuy rằng bởi vì Hàn lâm viện so với tứ phẩm kinh quan mà nói, còn tôn quý hơn một chút, nhưng mà Lư Vận Duy trừ Hàn lâm học sĩ ra, đồng thời cũng là Lại bộ thượng thư.

Quan chức Chính nhị phẩm, lại còn gánh vác chức trách khảo hạch, bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên tứ phẩm trở xuống, Lư Vận Duy tự nhiên rất bận rộn, có thể vào hôm nay rút ra thời gian đi dò xét một phen, đã coi như rất chịu trách nhiệm rồi. Mắt thấy chức vụ đã an bài thỏa đáng, người lui lui tới tới cũng đều bắt đầu bận rộn, hắn lúc này mới vội vàng chạy đến Lại bộ.

Chức vụ an bài cho người mới Hàn lâm viện tu soạn là đảm nhận thị chức, chính là các quan hàn lâm được sắp xếp trở thành thần tử thị tòng học vấn, dựa theo số người, phân ban để trực, dùng để chuẩn bị cho thiên tử tùy thời truyền đòi cùng cố vấn, địa điểm cách vị trí làm việc của thiên tử cũng rất gần, ở Cảnh Vân môn có phòng trực chuyên môn chuẩn bị cho quan viên Hàn lâm viện, sau lại dùng để hàn lâm quan phân ban đi trực.

Bởi vì Phan Đào bọn họ coi như người mới, cho nên thời điểm mới nhận chức, phần lớn đều là làm một chút công việc tương đối cơ sở, chủ yếu, là ở một bên nhìn quan viên khác xử lý công việc như thế nào, chờ qua ba ngày sau, bọn họ những người mới này mới tính là chân chính hoàn toàn đảm nhận chức vị.

Bên trong Hàn lâm viện trừ quan chức lớn nhất Hàn lâm viện học sĩ ra, còn có Thị độc học sĩ, Thị giảng học sĩ, Tu soạn, Biên tu, các quan kiểm thảo, còn có những cái khác như Thứ cát sĩ với tư cách Hàn lâm quan dự bị. Sơ sơ tính toán, thì có xấp xỉ trăm người, Lư Vận Duy thường ngày đều ở Lại bộ bận rộn, rất ít khi tới Hàn lâm viện dò xét, cho nên người chủ sự ở Hàn lâm viện, cơ bản đều do Thị độc học sĩ Viên Nghị làm chủ, Thị giảng học sĩ Hùng Thế Hào phụ hỗ trợ.

Tuy rằng câu thường nói: 'Quan mới nhậm chức ba mồi lửa.' nhưng mà năm người chỉ mới đảm nhiệm chức vụ, cho dù là Tào Vĩ gia thế hùng hậu nhất, cũng phải ngoan ngoãn khiêm tốn làm người, liền càng không cần nói người khác. Công việc không phải quá khó, chưa đến thời điểm thiên tử truyền gọi, bọn họ liền chỉ cần phụ trách, ở phòng trực ban tiến hành biên tập hiệu đính sách sử là được.

(*) Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (Quan mới nhậm chức ba mồi lửa): ý nói quan mới nhậm chức phải làm vài ba việc có ích

Vị trí phòng ban có chút hẻo lánh, mặc dù là một viện độc lập, nhưng mà an tĩnh giản dị, thoạt nhìn, còn để cho người không thể tin tưởng, nơi này, là địa phương gần với vị trí chỗ ở thiên tử. Tiểu viện một tầng sân vị trí không quá lớn, bên trong trồng hoa quế cùng vạn niên thanh, xem ra rất phụ họa khí chất thanh quý của Hàn lâm viện, vừa đi vào, trừ phòng hai bên dùng để nghỉ ngơi cùng nghỉ dùng cơm ra, phía đối diện, chính là ba gian phòng chính.

Ba gian hai sáng một tối, gian tối kia chuyên môn phụ trách dùng để cất giữ sách, số lượng khổng lồ, chẵn chẵn lẻ lẻ, không sai biệt lắm mấy ngàn cuốn, chất đầy kệ sách. Sách trong này, mỗi khi qua một tháng, Hàn lâm viện quan viên ở chỗ này trực ban biên tập hiệu đính xong xuôi, sẽ thay phiên một lần, đổi thành một nhóm sách mới khác.

Hai gian tương đối sáng hơn mà nói, thì dùng để cho các quan viên trực dùng, mấy cái bàn bày biện không quy luật nhưng lại rất có mỹ cảm, bên cạnh còn có một kệ sách nho nhỏ, dùng để tạm thời cất giữ sách đang đối chiếu. Vị trí của Phan Đào ở phía tây gian phòng, sát gần bên góc phòng, cách Chu Minh Quang tương đối xa. Một ở góc trong, một ở góc ngoài, vị trí hai người đều ở góc phòng, bên cạnh đó, vị trí Tào Vĩ thì lại như cái rốn của vũ trụ an bài ở vị trí giữa.

Đối với an bài như vậy, Chu Minh Quang khóe miệng mơ hồ động một cái, giống như muốn nói gì, nhưng nhìn Tào Vĩ đã ngồi xuống, cùng bốn phía ngồi cạnh chào hỏi, vẫn là không nói ra lời trong miệng mình, đem nuốt xuống. Phan Đào ngược lại đối vị trí của bản thân, lộ vẻ rất hài lòng, tựa vào tận cùng bên trong, an tĩnh nhất cũng là bí mật nhất, ngộ nhỡ lúc nào mệt mỏi, muốn len lén khép mắt một chút, ngủ một lát hẳn cũng sẽ không bị phát hiện đi?

Ôm ý tưởng như vậy, ngày thứ nhất nhậm chức ở Hàn lâm viện, cứ như vậy bình thường qua loa đi qua.

Về đến nhà, mới vừa xuống xe ngựa, thường ngày, Lâm Lam thường thường sẽ thật sớm tiến lên nghênh đón, lại chậm chạp không có xuất hiện. Đã thành thói quen, mỗi ngày vừa xuống xe ngựa, là có thể nhìn thấy Lâm Lam ở trước cửa nhà, Phan Đào kỳ quái không dứt, là không khỏe sao? Chờ khi đi tới cửa, phát hiện gác cổng thường ngày lưu thủ ở cửa đều không thấy, chẳng lẽ, đây là, trong nhà có chuyện gì xảy ra? Phan Đào trong lòng lập tức liền nổi lên 'thình thịch' nhảy không ngừng.

Vượt qua cửa lớn, vội vàng chạy đến bên trong phòng, dọc đường đi, người hầu thường ngày gặp được lúc trở lại hành lang hoặc là ở sân viện, lại một người cũng không nhìn thấy. Cảnh tượng trống rỗng như vậy, quả thực là dọa Phan Đào giật bắn cả người, thật vất vả, đến gần vị trí đại sảnh, mới nhìn thấy Tiểu Nguyệt đang bưng khay trà đi vào, lúc này, Phan Đào liền tiến lên, ngăn cản nàng, "Phu nhân đâu? Sao đều không có người, là trong nhà có chuyện gì xảy ra sao?"

"Nha!" Tựa hồ là không nghĩ tới trước mặt mình lại đột nhiên xuất hiện bóng người, Tiểu Nguyệt thiếu chút nữa không có cầm chắc khay trên tay, suýt nữa liền muốn đem khay trà toàn bộ thả xuống đất, thật vất vả, lui về phía sau mấy bước, miễn cưỡng ổn định thân hình thiếu chút nữa thì lật qua một bên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm sau, Tiểu Nguyệt lúc này mới nhìn thấy người trước mặt, là cô gia.

"Cô gia ngươi trở lại rồi a?" Tiểu Nguyệt vừa bận bịu thu thập điểm tâm nước trà trên khay, vừa vội vàng chào hỏi Phan Đào nói.

Nhìn Tiểu Nguyệt bình tĩnh bình thường như vậy, vậy thì hẳn không phải Lâm Lam có chuyện gì xảy ra, nghĩ đến đây, lòng mới thoáng yên tâm, không có nôn nóng như vừa rồi nữa, bình tĩnh tâm trạng một chút sau, Phan Đào mới lên tiếng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Khách tới nhà?"

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, cô gia. Lão gia bọn họ tới đây."

"Lão gia?" Lão gia trong miệng Tiểu Nguyệt... Phan Đào có chút kinh ngạc, "Lại là nhạc phụ tới sao? Sao, đều không có trước đưa cái tin tới, thông báo một tiếng?" Kỹ lưỡng đem chuyện mấy ngày trước kiểm tra một chút, đúng là không có nhận được thư từ Lâm viên ngoại trấn Thanh Viễn truyền tới, cứ như vậy không nói một lời trực tiếp tới, không giống phong cách làm việc của Lâm viên ngoại trước đó a... Chẳng lẽ, là trấn Thanh Viễn, có chuyện gì xảy ra sao? Phan Đào ở trong lòng âm thầm phỏng đoán.

Tiểu Nguyệt tựa hồ đối với việc này cũng rất không hiểu, đồng ý gật đầu một cái, lúc này mới giải thích nói: "Lão gia lần này tới đúng là rất đột nhiên, chúng ta cũng là mấy giờ trước mới từ dịch trạm nhận được tin tức. Trong nhà người hầu không đủ sai sử, lão gia lại cứ muốn ở tại dịch trạm, không chịu vào nhà trụ, tiểu thư mới không có cách nào, đành đưa tạp dịch cùng hộ vệ trong nhà ra ngoài, hiện tại hẳn ở dịch trạm, giúp lão gia thu thập hành lý." Nói tới chỗ này, lại thoáng đưa lên khay trà trên tay, "Đây, lão gia vừa mới từ dịch trạm tới, tiểu thư đang ở bên trong tiếp đón, cô gia ngươi cũng đi vào nhanh một chút đi."

Trong đại sảnh, Lâm viên ngoại chính đang ngồi ở trên, nhấp uống trà bưng trên tay, mà Lâm Lam, thì ôm Quả Quả ở bên dưới tiếp đón.

Từ đoạn thời gian trước, sau khi tin tức Phan Đào thi đậu Thám hoa công danh truyền về đến trấn Thanh Viễn, danh tiếng ở trấn Thanh Viễn lại càng thêm lớn lên, không chỉ giúp thư viện Thanh Viễn hảo hảo ra một cái danh tiếng, chính là Lâm viên ngoại xa xa ở trấn Thanh Viễn cũng đều cảm thấy mặt mình thêm ánh sáng không ít.

Lâm viên ngoại cũng là sau khi thông qua thi Đình, mới có cơ hội ra làm quan. Nhưng so với Phan Đào mà nói, thứ hạng của Lâm viên ngoại, cũng chưa có tốt được như vậy, là một vị trí trung đẳng ở nhị giáp, sau đó bởi vì trong nhà còn có chút môn lộ, sau đó lại thi đậu danh ngạch Hàn lâm viện Thứ cát sĩ, lúc này mới từng chút một từ từ ngồi vào vị trí tam phẩm. Mặc dù bây giờ bởi vì về quê dưỡng lão, trở thành viên ngoại, nhưng mà nguyên bản ở kinh thành, vẫn có một ít con đường.

Trước đó Phan Đào thượng kinh, Lâm viên ngoại cũng từng âm thầm viết không ít thư hỏi thăm đáp lễ bạn thân ngày cũ, nhưng mà có lẽ là lui tới ít đi, quan hệ phần lớn cũng không thân cận bằng trước kia, nên Lâm viên ngoại vẫn không cùng Phan Đào nhắc qua. Lần này, sở dĩ gấp rút lật đật thượng kinh như vậy, trừ nghĩ muốn giúp Phan Đào hảo hảo một lần nữa tổ chức lại một chút mạng giao thiệp trước đó ra, quả thực, cũng là có một lý do khó mà nói ra khỏi miệng...

Nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng, đối diện phía trước Lâm Lam còn ôm đứa nhỏ, Lâm viên ngoại cảm thấy lời trong miệng mình, lại tựa như nặng ngàn cân, hồi lâu đều phun không ra. Lần này ấp a ấp úng, đem mặt đều nín đến đỏ bừng, cho dù là Lâm Lam, trước đó cũng đều chưa thấy qua, lập tức trong lòng không khỏi âm thầm tò mò, chẳng lẽ, là trong nhà phụ thân ra cái gì khó xử khó nói ra miệng sao?

"Phụ thân, ngài có lời cứ nói đi. Không cần ngại ngùng, dù sao, ta là con gái ngài, nếu như có thể giúp ngài, tự nhiên là sẽ giúp." Lâm Lam nhìn Lâm viên ngoại quả thực là nghẹn khổ cực, vì vậy dứt khoát trước mở miệng nói.

Lâm viên ngoại nghe được câu này, lại nghĩ tới Lâm phu nhân vẫn còn ở dịch trạm chờ mình, lúc này mới hít một hơi thật sâu, được rồi, được rồi, hôm nay, coi như là ném cái mặt già này của ta.

Mới vừa ngẩng đầu một cái, đang định muốn nói gì, Phan Đào, chính vừa vặn từ gian nhà chính đi vào cửa. Lâm viên ngoại nguyên bản lời đã ở trong miệng, lập tức lại cắm trong cổ họng, bộ dáng lúng túng không trên không dưới, để cho Lâm Lam đang đưa lưng về phía cửa phòng, đều không khống chế được theo tầm mắt Lâm viên ngoại chuyển qua, "Phu quân? Nha, ta thiếu chút nữa đã quên, cũng giờ này rồi."