Một Cây Hoa Đào

Chương 129




Chờ đến khi đám người Phan Đào cùng Dương Tu đi tới trước đại sảnh, nội thị từ trong cung tới, đã được người hầu trong phủ chiêu đãi ổn thỏa, an bài ngồi ghế, còn nước trà điểm tâm các loại, từng người đứng ở đầu dưới thở mạnh cũng không dám, Phan Đào nhìn quả thực cảm thấy buồn cười.

Vốn dĩ nội thị công công đang ngồi tại chỗ an tâm thưởng thức trà, chợt nghe tiếng bước chân liên tiếp từ xa đến gần, ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy chủ nhà mình tìm chuyến này, chính đang nghỉ tay chờ đợi, tức thì nhanh chóng buông xuống ly trà trên tay, ý cười tràn đầy đứng lên.

"Vị này, chắc hẳn chính là Phan Đào Phan đại nhân đi? Vậy vị này chính là Dương đại nhân? Chúc mừng Phan đại nhân, chúc mừng Dương đại nhân a." Còn không trước nói rõ ý đồ, nội thị công công đã bắt đầu bận bịu chúc mừng hai người trước mặt. Mắt thấy mấy người trước mặt đều bị bản thân làm cho hồ đồ, nội thị công công mới nói nói cười cười giải thích mục đích chuyến đi này của mình.

Dựa theo thông lệ, đại thần phụ trách chấm bài thi xét cấp bậc sẽ chọn lựa ra mười bài thi tốt nhất nộp lên thiên tử, cũng tùy thiên tử đem mười bài thi này mở ra phong kín, xác định các bài thi thuộc về ai, lại xác định sắp xếp thứ tự cao thấp những bài thi này. Xác định thứ hạng các bài thi sau, thiên tử sẽ ở vào lúc trước khi yết bảng, đem chủ nhân mười bài thi này tuyên vào cung, đơn độc triệu kiến, cuối cùng, căn cứ vào bài thi cùng ấn tượng lần triệu kiến này, xác định ra thứ hạng cuối cùng, rồi tiện bề yết bảng.

Thật vất vả hiểu rõ quy trình từ nội thị công công nơi đó xong, Dương Tu không khỏi cùng Phan Đào hai người kinh hỉ nhìn nhau. Mười tên phía trước? Vậy vừa rồi vị công công này lần lượt chúc mừng hai người, đã nói lên, lần này hai người tại chỗ đều tiến vào mười bài thi đầu?! Dương Tu đối việc này, rất ngoài ý muốn. Bởi vì từ lúc thi Hội, bản thân ngay cả mười hạng đầu cũng không có vào, hiện tại thi Đình, lại ngoài ý muốn đánh một trận xoay mình, vừa bắt đầu cao hứng lại đồng thời không khỏi cũng có chút hoảng hốt lên.

Công Công một mực chờ ở bên cạnh, tựa hồ cũng nhìn thấu suy nghĩ của Dương Tu, mới nhỏ giọng mở miệng giải thích: "Hai vị đại nhân, lần này cùng dĩ vãng bất đồng. Lần này, thánh thượng bình chọn bài thi, so với thông lệ, nhiều hơn bảy cuốn."

"Nhiều hơn bảy cuốn?" Dương Tu còn chưa từ choáng váng cao hứng phục hồi tinh thần lại, đã mở miệng tò mò hỏi. Phan Đào thì nhớ lại những việc trải qua ở thi Đình trước đó, lại vừa nghe công công nói, trong lòng bỗng dưng, cũng bắt đầu có mấy phần bất an, "Công công lời này, là ý gì?"

Chỉ là hai người này truy hỏi thêm, nội thị công công vừa rồi còn đang biết gì đấp nấy, bỗng nhiên giống như hồ lô bị cưa miệng, mặt u tối như rừng rậm ngậm miệng không nói, Phan Đào cùng Dương Tu nhìn thấy trong lòng đều bỗng dưng khó tránh khỏi một trận lo lắng bất an. Mắt thấy tình cảnh nhất thời liền muốn lạnh xuống, Lâm Lam vừa rồi luôn quy củ lui về đứng nửa bước phía sau Phan Đào, nhìn điệu bộ công công trước mặt, lúc này mới chợt như nhớ ra cái gì đó, hướng về Tiểu Nguyệt phía sau mình sử một ánh mắt.

Tiểu Nguyệt vừa nhận được ánh mắt của tiểu thư, còn chưa phục hồi tinh thần, liền lại nhìn thấy tiểu thư dùng ánh mắt cẩn thận ra hiệu một chút về phía công công cách đó không xa, tức thì bừng tỉnh hiểu ra vội móc từ trong ngực ra túi tiền của tiểu thư. Lâm Lam ở sau lưng nhận lấy túi tiền, sau khi kỹ lưỡng mở ra lục soát một chút, còn may, trước đó bởi vì ăn mừng phu quân thi Đình kết thúc, chuẩn bị không ít bao lì xì, trong túi trừ tiền mặt ngân lượng ra, cũng có không ít hồng bao.

Lấy ra phong bì đỏ rỗng, Lâm Lam đầu tiên là hướng bên trong nhét mười lượng bạc, tay đang định dán lại chợt ngừng, nghĩ một chút, vẫn là móc thêm mười lượng bạc nhét vào. Sau khi dán kỹ, lúc này mới tiến lên nửa bước, đem hồng bao nhét vào trong lòng bàn tay đang treo ở sau lưng Phan Đào.

Chợt bị nhét vào một vật, Phan Đào còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi lấy tay sơ lược ra được hình dáng đồ vật trong tay, lại nghe được sau lưng Lâm Lam đột nhiên phát ra tiếng thấp giọng ho khan, mới chợt hiểu ra tiến lên mấy bước, vừa cùng nội thị công công đối diện hàn huyên, vừa không dấu vết đem hồng bao trong tay, nhét qua.

Mượn ống tay áo rộng che giấu, nội thị công công đối diện sờ sờ kích thước hồng bao, lúc này mới hơi hài lòng gật đầu một cái, trên mặt lại chất đầy ý cười, tiếp tục trả lời vấn đề vừa rồi của hai người: "Những chuyện này, chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Trong cung đều nói, lần này chẳng qua là bệ hạ nhất thời nảy lòng tham mà thôi... Bất quá, chúng ta ngược lại nghe được một cách nói khác, nghe nói, là liên quan tới câu hỏi thứ hai của thi Đình."

Nói tới chỗ này, thấy đối diện Phan Đào cùng Dương Tu đều rơi vào trầm tư, công công cũng liền điểm đến thì ngưng, ngừng miệng, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn một chút hai vị đại nhân còn đang trầm tư cái gì đó, lên tiếng nhắc nhở: "Chắc hẳn hai vị đại nhân đều đã trong lòng hiểu rõ, chỉ là, nhìn thời gian cũng không còn sớm, xe ngựa sớm cũng đã chờ ở cửa. Hai vị vẫn là nhanh chóng lên đường mới tốt, để tránh bỏ lỡ thì giờ."

Nghe vậy, Phan Đào cùng Dương Tu bên kia còn đang suy tư điều gì, lúc này mới mãnh liệt lập tức bừng tỉnh lại, từng người gấp rút luống cuống gật đầu, liền dự định theo nội thị công công, cùng nhau vào trong cung đi.

Mắt thấy Dương Tu cùng nội thị công công đều đã đi, Phan Đào đang định cùng đi theo tiến lên xe ngựa, bị Lâm Lam sau lưng tiễn biệt không dấu vết kéo một chút, lại đưa tay một cái, đã cầm qua một túi tiền. Cẩn thận nhìn một chút, uyên ương nghịch nước màu xám khói mềm mại, là túi tiền của Lâm Lam, bên trong linh tinh lẻ tẻ không sai biệt lắm có hơn một trăm lượng bạc, còn có mười mấy phong bì đỏ rỗng. Nhớ lại chuyện vừa rồi, cùng Lâm Lam sau lưng ánh mắt lo lắng, Phan Đào không khỏi cười lên, gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết rồi.

Ngồi xe ngựa đi vào trong cung, có lẽ là vừa rồi Lâm Lam đưa phong bao coi như tương đối phong phú, nội thị công công vừa rồi vẫn còn ít nói kiệm lời, sau khi lên xe ngựa, lời nói rõ ràng nhiều hơn, không chỉ giới thiệu qua một chút cho hai người biết về nơi lát nữa phải đi nên đi như thế nào, còn có thời điểm gặp vua cần những chú ý vấn đề gì, thậm chí, ngay cả những điều kiêng kỵ tương đối quan trọng của thiên tử, đều hơi chỉ điểm một phen.

Đến khi công công nói xong sự việc cần chú ý, cửa cung cũng đã đến. Sắp xuống xe ngựa, thấy vị nội thị công công kia nói khô miệng khô lưỡi, nghĩ đến về sau ở trong cung còn phải rất nhiều lần dựa vào một hai, Phan Đào đang muốn cho thêm một hồng bao. Chỉ là, còn chưa kịp móc ra, đã nhìn thấy Dương Tu bên cạnh meo meo nhét đi qua chút bạc vụn, lúc này, nội thị công công mặt mày hớn hở, người cũng lập tức thân thiết hơn rất nhiều, vội vàng ở trước mặt hai người giúp dẫn đường.

Mắt thấy đứng cách vị nội thị công công kia một đoạn khoảng cách không ngắn, Phan Đào mới nghi vấn nhìn Dương Tu, Dương Tu chỉ cười cười, không nói gì. Vừa rồi ở Phan trạch, động tác nhỏ của Phan Đào cùng Lâm Lam, Dương Tu cũng chú ý tới, chỉ là khi đó Phan Đào đã nhét vào, bản thân tự nhiên cũng sẽ không tiện lại nhét thêm. Nhưng mà lúc này, cũng không tốt để cho phần hai người lại chỉ mặc cho Phan Đào một người bỏ tiền, chưa nói Phan Đào nghĩ làm sao, chỉ sợ công công kia cũng sẽ có chút ý tưởng, nói tóm lại, bạc vẫn là chuyện nhỏ, lòng người chuyện lớn.

Qua cửa cung, Dương Tu cùng Phan Đào hai người bị nội thị công công dẫn tới trước điện Thái hòa, so với thi Đình lần trước, đến gần cửa cung điện bên trong hơn, công công thì đi vào bẩm báo trước.

Đợi chừng một lúc lâu, xa xa, Dương Tu cùng Phan Đào đứng ở cửa, nhìn cung điện bên kia, tựa hồ có một nội thị, một người đi ra ngoài. Chỉ bởi vì khoảng cách thật sự có chút xa, không thấy rõ mặt mũi người nọ, ngược lại có thể loáng thoáng nhìn thấy trang phục người nọ, sau khi người đi, hai người lại lặng lẽ đợi chốc lát nữa, công công ban nãy mới mở cửa, hướng về hai người ở cửa nói: "Dương đại nhân chờ trong chốc lát. Phan đại nhân, thánh thượng tuyên ngươi gặp mặt."

Phan Đào có chút bất an nhìn nhìn Dương Tu, Dương Tu lặng lẽ vỗ vỗ bả vai Phan Đào tỏ vẻ không sao.

"Dương đại nhân mời tới bên này."

Thấy Dương Tu bị cung nhân khác dẫn tới thiền điện phụ cận sau, Phan Đào mới chắp tay nói cám ơn nói: "Làm phiền công công."

"Phan đại nhân khách khí, đây đều là bổn phận của chúng ta. Bên này thỉnh." Nội thị công công đầy mặt ý cười ở trước giúp dẫn đường, Phan Đào thoáng trấn định tâm thần một chút, liền đi theo sau lưng nội thị công công từng bước một đi vào.

Tuy nói lần trước mạc danh kỳ diệu có một lần đối mặt, nhưng mà vừa nghĩ tới, lần này, bản thân phải cùng thiên tử đơn độc mặt đối mặt trao đổi, cho dù là yêu quái đã sống mấy trăm năm, Phan Đào vẫn cảm thấy có mấy phần khẩn trương. Dù sao đối phương, là chân chân chính chính, thiên tử hàng thật giá thật a.

Bước qua cửa, Phan Đào từng bước một theo sát nội thị công công, đầu cũng không dám nâng bước chậm đi tới, nơi mắt có thể nhìn đến, chỉ có tấc đất dưới chân mình, không dám khắp nơi nhìn loạn. Cứ như vậy một mực cung kính hơi cúi đầu, bộ dáng ngay cả thở mạnh cũng không dám, hết thảy kéo dài một lúc lâu, cho đến khi vào cung thất, quẹo qua mấy khúc quanh, lúc này mới dừng lại phía trước một cánh cửa cung thất. Mắt thấy tựa hồ cuối cùng đã tới đích, Phan Đào lúc này mới khẽ nâng đầu lên, mơ hồ, tựa hồ có thể xuyên thấu qua màn cửa trước mặt, nhìn thấy bóng người bên trong.

"Phiền toái Phan đại nhân chờ chốc lát, ta lại đi thông báo một tiếng." Nội thị công công cấp Phan Đào làm một dấu tay yên lặng chờ đợi.

"Đa tạ công công, làm phiền."