Một Cây Hoa Đào

Chương 119




Một bàn thức ăn phong phú, cứ như vậy lẳng lặng bày trước mặt, trong phòng ăn, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng đèn đuốc 'lách tách lách tách', trừ cái này ra, cũng chỉ có thể đủ để nghe thấy tiếng hít thở sâu cạn không đồng nhất.

Trước đó bởi vì trong nhà luôn trôi qua không quá dư dả, cho nên thường ngày, dùng cơm bất quá cũng chỉ là chuẩn bị món ăn hai mặn hai chay mà thôi. Một bàn phô trương như vậy, thật đúng là lần đầu tiên từ sau khi Phan Đào đến kinh thành, nhưng mà kỳ quái chính là, đối mặt với một bàn thức ăn như vậy, lại không một người động đũa.

Ai cũng giống như người gỗ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, Vương thủ phụ ngồi ở vị trí đầu, sát hai bên chính là Vương Đình cùng Vương Đức Văn, sau đó theo thứ tự là Lâm Lam Dương Tu, Phan Đào chính đang ngồi ở đầu dưới, cùng Vương thủ phụ tương đối.

Trên bàn cơm bầu không khí quỷ dị, mọi người trố mắt nhìn nhau ngồi ngay ngắn ở nơi đó, không biết trong lòng suy nghĩ gì. Một bàn này, đại khái cũng chỉ có Dương Tu an tâm nhất, Vương thủ phụ bộ dáng này, nhìn là biết đến tìm Phan Đào, hơn nữa vừa rồi từ khi Vương thủ phụ mang hai người bên cạnh đến đây, căn bản chưa từng phân một chút ánh mắt cho bản thân, Dương Tu cũng đã thành quen đem mình làm như người vô hình không ai chú ý.

Chỉ là, thời gian bây giờ đã là giờ Tuất, vừa rồi bởi vì nghênh đón Vương thủ phụ mà trì hoãn, cho đến bây giờ, mấy người bất quá cũng chỉ mới uống tạm một chút nước trà mà thôi, còn lại, mắt thấy thủ phụ không nhích đũa, bọn họ tự nhiên cũng không tiện cứ như vậy đem ổng bơ ở một bên rồi tự ăn uống. Nhưng mà, Dương Tu vụng trộm giương mắt nhìn nhìn thủ phụ ngồi ngay ngắn phía trên, chỉ đành ở phía dưới bàn, lặng lẽ hóp eo một chút, thật là đói a.

Lúc mới vào, Vương Đức Văn đối với bữa cơm Phan Đào đang dùng liền hiện lên vẻ mặt khinh thường, nhưng mà ngoài ý muốn, có lẽ vừa rồi bởi vì ở cửa đã biểu hiện mình không thích Phan Đào, đối mặt với sắc mặt của Vương thủ phụ, Vương Đức Văn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là sau khi ngồi xuống cũng rất không an phận ở góc Vương thủ phụ không nhìn thấy, len lén trợn mắt nhìn Phan Đào, bộ dáng rất là chẳng hiểu ra sao.

Nhắc tới người đang ngồi ở bàn này, chỉ sợ bất an nhất, chính là Lâm Lam.

Nàng vừa vặn ngồi ở bên cạnh Vương Đình, bên kia chính là phu quân mình Phan Đào. Trước kia còn không biết, tình hình bất đồng còn có thể cùng Vương Đình bàn luận với nhau đôi câu, bây giờ đã biết Vương Đình đối phu quân mình có tâm tư, kẹp ở giữa, còn có thể vừa đủ cảm nhận được Vương Đình thi thoảng lén đưa tới sóng mắt long lanh, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu mất tự nhiên. Chưa kể là, bởi vì nghĩ đến việc Vương thủ phụ ngồi trấn ở nơi này, bản thân cũng không thể tùy tiện hạ lệnh trục khách, còn phải đối đãi kính như thượng khách.

Các loại tư vị khó nhịn, chỉ sợ cũng chỉ có tự mình tự biết.

Phan Đào cũng không biết, tại sao Vương thủ phụ sẽ chọn giờ này vào hôm nay để đến nhà, tuy rằng thật may đã chuẩn bị trước bàn tiệc quá phong phú, cho nên bây giờ dù nhiều hơn mấy người cũng không đến nỗi đơn sơ, có điều, ở trong nhà mình mà còn phải nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt người khác ăn cơm như vậy, Phan Đào thật sự là lần đầu tiên cảm nhận được.

Vương thủ phụ không mở miệng, mọi người cũng liền không thể động đũa, trên bàn một mảnh yên lặng, trong âm thầm, lại là đủ loại dòng nước ngầm xung động.

Thật vất vả, vừa rồi luôn luôn trầm mặc Vương thủ phụ cuối cùng mở miệng, nói: "Hôm nay đúng là ta đến không khéo, quấy rầy chư vị dùng cơm, vẫn là mời chư vị không nên khách khí, bắt đầu dùng cơm đi."

Lời này vừa nói ra, người đang ngồi, lúc này mới yên lặng giơ lên đũa trước mặt, lặng lẽ không tiếng động dùng cơm. Rõ ràng là một bữa cơm tối phong phú, nhưng mà ngoài ý muốn, vị lại như nhai đèn cầy khó mà nuốt trôi, Vương Đình có lẽ là ngắm chuẩn việc phụ thân mình ở chỗ này, Phan Đào sẽ không tiện trực tiếp cự tuyệt nàng, để tránh không nể mặt Vương thủ phụ, thế nên lại một lần dùng sức vượt qua Lâm Lam, giúp Phan Đào gắp thức ăn cùng rót rượu, ân cần nóng bỏng thật giống như nàng mới là thê tử của Phan Đào.

Chỉ là, Vương Đình dù sao cũng không phải Lâm Lam, cùng Phan Đào sinh sống với nhau lâu, biết Phan Đào thích ăn cái gì, ghét ăn cái gì. Vương đại tiểu thư, hoàn toàn dựa theo khẩu vị của mình để gắp thức ăn cho Phan Đào, tựa hồ là nhận định, thứ bản thân thích, người khác nhất định sẽ thích, gắp thức ăn một khắc không ngừng. Cũng không hỏi trước câu nào, nhìn Phan Đào ăn vào một cái liền vội vàng giúp gắp thêm một cái, nếu không phải cuối cùng, Lâm Lam nhìn phu quân mình thật sự là chống đỡ hết nổi, nửa chừng 'phá đường', chỉ sợ Phan Đào còn phải tiếp tục gắng gượng nhét vào như vậy.

Lâm Lam vừa rồi nhìn một màn này, tức đều sắp no rồi, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không thể nói gì. Không thể đối Vương Đình trút giận, Lâm Lam chỉ đành mượn thời cơ lúc bưng chén cơm, hung tợn trợn mắt nhìn Phan Đào, mỗi lần nhìn thấy Phan Đào ăn thức ăn Vương Đình kẹp tới, ánh mắt trên mặt lại trở nên càng tàn bạo thêm một phần.

Chú ý tới Lâm Lam phẫn nộ, Phan Đào cũng rất không biết làm sao, thừa dịp rảnh tay, ở dưới bàn, lặng lẽ đè tay Lâm Lam một cái, coi như trấn an, Lâm Lam lúc này mới thoáng thu liễm ánh mắt một chút. Chỉ là không biết có phải Phan Đào ảo giác hay không, trừ Vương Đức Văn, Vương Đình cùng Lâm Lam ra, luôn cảm thấy vô tình hay cố ý, thật giống như còn có một cỗ tầm mắt vô danh, vẫn luôn đang âm thầm quan sát mình? . Truyện Bách Hợp

Vừa tiếp tục nhóp nhép ăn cơm, vừa cẩn thận quan sát chung quanh một chút, lại không nhận ra được tầm mắt kia rốt cuộc tới từ nơi nào, chẳng lẽ, là mình cảm giác sai rồi? Phan Đào có chút không rõ nguyên do lắc đầu một cái, không lại đi suy nghĩ nhiều nữa.

Mà thân ở trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng như vậy, bị cả mấy người đồng thời chăm chú nhìn, cho dù khẩu vị Phan Đào vốn có tốt bao nhiêu, chỉ sợ cũng ăn không được nhiều.

Vương Đình cùng Vương Đức Văn trước khi được Vương thủ phụ mang đến, đã ở nhà dùng qua cơm, cho nên cũng chỉ dùng mấy miếng có lệ mà thôi, đại đa số thời gian, Vương Đình đều là giúp Phan Đào gắp thức ăn hăng say không biết mệt, mà Vương Đức Văn thì vẫn kiên trì quan điểm ban đầu, từ đầu đến cuối đều ý xấu nhìn Phan Đào.

Cục diện hỗn loạn như vậy, cho dù vẫn luôn đem mình làm người vô hình như Dương Tu, cũng có thể cảm nhận được một hai, mặc dù không rõ rốt cuộc xảy ra cái gì, nhưng lại cũng biết, việc này không phải mình bây giờ có thể nhúng tay.

Đến khi bữa cơm ăn không biết ngon này cuối cùng kết thúc, đã là gần nửa giờ sau, đây còn là lần đầu tiên, đem một bữa cơm ăn theo kiểu một ngày bằng một năm như vậy. Sau khi buông xuống chén đũa trên tay, không chỉ Phan Đào, Dương Tu cũng theo cùng nhau nhỏ giọng thở dài một cái. Ăn bữa cơm khó khăn như vậy, chỉ sợ về sau cũng không muốn có cơ hội trải nghiệm nữa.

Cơm xong, người hầu đi lên giúp thu thập tàn cuộc, châm trà.

Một trận lộn xộn sau, trong phòng ăn, lúc này mới lại khôi phục bình tĩnh ban đầu.

Phan Đào tiếp tục nhân cơ hội uống trà, len lén giương mắt nhìn một chút Vương thủ phụ ngồi ở vị trí đầu, trên mặt một mảnh vân đạm phong khinh, không nhìn ra trong lòng hắn nghĩ cái gì. Không khỏi ở trong lòng bắt đầu suy đoán, là vì chuyện Vương Đình mà tới? Không đúng a, bản thân tự nhận trước nay chưa từng đáp trả Vương Đình, cũng trước nay không có đối với nàng làm ra chuyện gì không hợp lễ, hẳn sẽ không để cho Vương thủ phụ khí thế hung hăng tự mình đến nhà hỏi tội như vậy đi?

Vậy thì, là vì chuyện thi Hội mà tới? Bản thân tuy rằng được hạng nhất, thành Hội nguyên, nhưng mà lúc sau còn có thi Đình, còn chưa chắc sẽ nhất định là Trạng nguyên, nếu nói là chúc mừng, lại hai tay trống trơn, còn chuyên môn chọn đúng giờ cơm ít người mà đến nhà, đúng là nhìn thế nào, đều cảm thấy có gì sai sai a.

Nhưng mà, nếu hai việc này đều không phải, vậy thì, Vương thủ phụ chẳng lẽ còn có chuyện gì khác, cần trịnh trọng đích thân đến nhà tìm mình như vậy? Nếu là chuyện có liên quan đến nhạc phụ Lâm viên ngoại, chỉ sợ cũng chỉ cần phái người đến cửa đưa một phong thư, để cho mình lựa ngày lên cửa viếng thăm là được a?

Trong lòng ngàn vạn ý niệm lóe lên, lại làm sao cũng không nghĩ ra được manh mối nào, chính đang hoang mang, cuối cùng, Vương thủ phụ mở miệng nói chuyện.

"Ta nghe nói, Vân Hải linh mộc trong phủ ta, là ngươi đưa tới?"

Vừa mở miệng, lại là so với suy đoán của Phan Đào chênh lệch tới 108 ngàn dặm, mắt thấy chuyện vượt ra khỏi tưởng tượng, Phan Đào cũng chỉ có thể ngây ngẩn gật đầu một cái, trả lời: "Vâng, phải. Vân Hải linh mộc này, chẳng lẽ, có chỗ nào không ổn sao?"

Bên cạnh Vương Đình chính đang hai tay nâng mặt, mặt vui vẻ chăm chú nhìn Phan Đào, thình lình vừa nghe phụ thân mở miệng, cũng là chấn kinh lập tức buông tay xuống, lấy lại tinh thần nhìn phụ thân ngồi ở vị trí đầu, làm sao, chẳng lẽ phụ thân mang mình tới, không phải vì để cho cái gì Lâm Lam kia tự rời vị trí sao? Còn có cái gì Vân Hải linh mộc? Là thứ gì, sao mình trước nay cũng không có nghe phụ thân nhắc qua?

Vương Đức Văn cũng đầu đầy sương mù, hắn vốn cho rằng phụ thân đến chỗ Phan Đào là để đòi cái công đạo, không nghĩ tới, hiện tại lại lập tức họa phong đột biến, bộ dáng ôn hòa ngoài ý muốn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người đang ngồi, Vương thủ phụ lại không để ý, hơi rũ lông mi, bưng tách trà trong tay, nhìn chăm chú một hồi, chỉ nhẹ nhàng hớp một ngụm nước trà trước mặt, một hồi lâu sau, ngoài ý muốn, đối với câu hỏi này của Phan Đào, Vương thủ phụ lại lựa chọn thái độ không trả lời, mà quay lại hỏi một vấn đề khác: "Vân Hải linh mộc này, ngươi từ nơi nào lấy được?"