Một Cây Hoa Đào

Chương 117




Thật vất vả trấn an được Dương Tu, hai người mới vừa thay xong y phục, ngồi ở nội đường, xa xa, đã có thể nghe tiếng khua chiêng gõ trống ở đầu hẻm.

Lâm Lam mặt mày vui mừng, kỹ lưỡng giúp Phan Đào lại cẩn thận xử lý quần áo một chút, nguyên bản động tác sóng yên biển lặng, lập tức cũng không biết vì sao, bắt đầu run lập cà lập cập, một cái nút áo, nửa ngày cũng không có cài xong. Cuối cùng, vẫn là Phan Đào nhìn không nổi, lấy tay cầm lại tay Lâm Lam, mới cài được cái nút áo cuối cùng vào.

Người hầu ở cửa đã tiến lên nghênh đón đội ngũ báo tin mừng, Phan Đào đang muốn cùng nhau đứng dậy ra cửa, chợt thấy bản thân tựa hồ quên chút gì. Lại quay đầu lại, mới có chút buồn cười sờ sờ trán, tên Dương Tu này, vừa rồi thật vất vả mới trấn an được, hắn đổi một bộ quần áo xong, vẫn ngơ ngác ngây ngốc ngồi ở sảnh, tựa hồ vẫn chưa bình phục lại từ tin mừng trước đó, tay bưng chén trà nguội, nửa ngày cũng không có nhúc nhích.

Mắt thấy bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, lại vẫn không thể thức tỉnh Dương Tu ra khỏi ngây ngốc, Phan Đào chỉ đành nhắc nhở ho khan mấy tiếng, tiến lên mấy bước, kéo Dương Tu cùng nhau đến cửa.

Đội ngũ báo tin mừng ở cửa, kéo theo sau lưng một đám láng giềng xung quanh đến náo nhiệt, đều vây lại.

"Chúc mừng Phan công tử giành được danh hạng nhất Hội nguyên, kinh báo liên đăng hoàng giáp!"

Nha dịch báo tin mừng đầu tiên là ở cửa thả một chuỗi dây pháo thật lâu, sau đó mới đầy mặt hỉ khí dào dạt kéo biểu ngữ cùng tin mừng, xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh phu thê Phan Đào cùng Lâm Lam, hai tay đem tin báo đưa lên.

Chỉ là nha dịch vừa mới từ trong đám người đi ra, nhìn thấy bộ dáng Phan Đào xong liền thất kinh, thật lâu mới hoàn hồn lại, vừa cười tủm tỉm đưa tin mừng, vừa tán dương: "Công tử hảo tướng mạo a, không hổ là Hội nguyên, thật đúng là văn khúc tinh hạ phàm a." Nha dịch báo hỉ vì để có thêm chút tiền mừng, nói nịnh cũng là việc thường xuyên xảy ra, báo tin mừng vốn chính là chuyện tốt, miệng ngọt một chút, không chừng tiền thưởng cũng sẽ theo đó nhiều hơn một chút.

Đúng như dự đoán, bên cạnh Lâm Lam nghe xong mi cong mắt cười, thấy Phan Đào nhận lấy tin mừng, liền vội vàng từ trong tay áo lấy ra tiền mừng đã dùng phong bì đỏ gói kỹ trước đó, kín đáo đưa từng cái cho nha dịch phụ trách báo tin trước mặt, nói: "Làm phiền rồi, đây là chút tiền mừng, một hồi cầm uống trà cũng tốt." Về phần nhóm láng giềng còn lại vây quanh muốn dính một chút hỉ khí, người hầu trong phủ cũng đã sớm chuẩn bị xong một cái phễu rải rác tiền đồng cùng bánh kẹo, một phen đem phát ra, cũng coi như tâm ý.

Phan Đào nhận lấy tin mừng nhẹ giọng nói cám ơn, mắt thấy Lâm Lam đều đã thu xếp xong xuôi, liền cắm cúi nhìn tin mừng đang cầm trong tay mình, chỉ là Dương Tu luôn luôn ở sau lưng, thấy vậy ngược lại nôn nóng lên. Mắt thấy người báo tin đều sắp đi, mới có chút cuống cuồng xông lên phía trước, kéo lại nha dịch, hỏi: "Ta vừa rồi nhìn bảng, ta là tên thứ mười bảy, tại sao, tin báo của ta còn chưa tới?"

Nha dịch báo hỉ sửng sốt, mắt thấy Dương Tu gấp rút mắt đều đỏ, dáng vẻ như rất sợ tin tức trước đó là nghe nhầm, liền hòa nhã mở miệng giải thích: "Công tử chớ vội, đội ngũ báo tin mừng chúng ta đều là từng nhóm riêng biệt, chúng ta chỉ phụ trách báo hỉ cho Phan công tử. Chắc hẳn, đội ngũ báo tin của công tử ước chừng còn ở trên đường đi."

"Còn ở trên đường?" Dương Tu mặt nửa tin nửa ngờ, vẫn là gắt gao lôi kéo tay áo nha dịch, sợ mình buông lỏng tay một cái, hết thảy trước mặt, liền sẽ giống như vừa làm một giấc mộng hoàng lương đẹp đẽ, trực tiếp biến mất không thấy.

Nha dịch báo tin nhiều năm, đã gặp nhiều sĩ tử giống như vậy, tuy Dương Tu lực đạo có chút lớn, nhưng mà nể tình hôm nay là một ngày đại hỉ, nha dịch cũng không tức giận, vẫn như cũ hòa nhã hống.

Chính khi hai phe đang giằng co không dứt, một đội báo tin mừng khác, cuối cùng mới tới.

Nhìn đội ngũ báo tin mừng thổi thổi đánh đánh vào ngõ hẻm, Dương Tu mới mặt phức tạp buông lỏng tay vẫn luôn lôi kéo nha dịch, ánh mắt không bỏ sót nhìn chằm chằm đội ngũ dần dần đến gần kia, bỗng dưng đỏ vành mắt, cuối cùng, lại làm một động tác mà người trong vòng vây không ai nghĩ đến. Dương Tu cư nhiên ở trước mặt mọi người, hung hăng bấm mặt mình một phen, đến khi trên má đều hiện lên xanh đỏ, mới ngây ngốc buông lỏng tay, yên lặng nói một tiếng: "Thật là đau ——, là thật!"

Nha dịch còn không có tiến lên, Dương Tu liền đã chạy chầm chậm tiến ra đón, nhìn bộ dáng tuy rằng buồn cười, nhưng mà phần tâm tình kia cũng không phải không thể hiểu.

"Là Dương Tu Dương công tử sao?" Đội ngũ báo tin mừng hỏi.

" Vâng, phải, ta là Dương Tu." Dương Tu khó mà tự kiềm chế gấp giọng trả lời.

"Công tử ngài thật đúng là biết cách bắt chúng ta đi tìm a, chúng ta nguyên bản dựa theo địa chỉ khách sạn ngài trọ trước đó, dây pháo đều phóng xong, kết quả lại nhào hụt một cái. Còn tưởng rằng hôm nay tin mừng này là không đưa đi được, cuối cùng, vẫn nhờ có chủ khách sạn chỉ đường, chúng ta mới một đường tìm tới nơi này." Một nha dịch trong đội báo tin mừng nửa oán trách nửa buồn cười mở miệng giải thích nguyên nhân nhóm người mình tới chậm.

Dương Tu nghe vậy, mới có chút ngại ngùng sờ sờ mặt, lại không để ý, đụng phải gò má vừa rồi bị mình vô tình bóp xanh, tức thì không khống chế được 'Tê ——' một tiếng, lúc này mới bụm mặt, đầy lúng túng nhận lấy tin báo đưa tới.

Sau lưng Phan Đào cũng tiến lên, cùng nhau giúp thưởng cho đội ngũ báo tin xong, mới mang theo Dương Tu vẫn như cũ ở một bên nhìn tin báo cười khúc khích, trở lại trong phòng.

Ngồi ở sảnh đường, một hồi lâu, vẫn có thể nghe được tiếng cười đần độn của Dương Tu, mắt kém tí muốn rơi xuống tớ giấy báo, hai tay không ngừng vuốt ve tên của bản thân ở trên đó. Nhìn khí lực đầu ngón tay kia, Phan Đào cùng Lâm Lam không nghi ngờ chút nào, cứ tiếp tục sờ theo cỗ lực đạo kia của hắn, tên phía trên sớm muộn cũng sẽ bị hắn sờ cho bạc màu.

Mắt thấy hai người tham gia thi Hội, đều có một kết quả viên mãn, Lâm Lam đề nghị, có muốn ở nhà hảo hảo làm một bữa tiệc ăn mừng hay không. Phan Đào trong nhà không có trưởng bối, thời gian vào kinh lại ngắn, cũng không có bạn thân gì, có muốn chúc mừng, cũng chỉ có thể cùng Lâm Lam hai người cùng nhau, đúng lúc, Dương Tu hiện tại ở chỗ này, còn không bằng mấy người cùng nhau, hảo hảo vui vẻ a

Dương Tu nghe vậy, mới thu hồi tờ giấy báo vẫn luôn bị siết chặt trong tay, có chút chần chờ nói: "Nhưng mà, cha mẹ trong nhà ta ——" Phan Đào khoát tay một cái, giải thích nói: "Dương huynh, ngươi chớ quên, tuy rằng thi Hội kết thúc, nhưng mà sau đó vẫn còn thi Đình, cũng không có thời gian dư thừa có thể để cho ngươi hồi hương ăn mừng đâu."

"Thi Đình, chậc, thiếu chút nữa đem vụ này quên mất. Ta còn nghĩ là, toàn bộ đã kết thúc." Dương Tu chợt héo như quả cà trong sương giá, hơi thấp đầu xuống.

"Dương huynh, qua tháng này liền thi Đình, ngươi vẫn là đừng sơ ý buông lỏng mới phải, thừa dịp mấy ngày này còn có chút thời gian, tự chúng ta hảo hảo ăn mừng một phen, lúc sau hai ta liền an tâm mỗi người chuẩn bị thi. Tuy nói ở quê hẳn cũng sẽ có người báo tin mừng, nhưng nếu ngươi quả thực không yên lòng cha mẹ trong nhà, chi bằng có thể dành thời gian viết một phong thư, báo tin mừng trở về." Chẳng biết từ lúc nào, Phan Đào đi tới bên cạnh Dương Tu, vỗ vỗ bả vai, an ủi.

Dương Tu gật đầu một cái, coi như đồng ý ý tưởng của Phan Đào, mắt thấy hai người đều đồng ý, Lâm Lam lúc này mới bắt đầu cao hứng, vừa bận bịu phân phó người trong nhà đi xuống chuẩn bị, vừa lại vẫn có chút chần chờ nhìn hai người bên cạnh hỏi: "Nếu chỉ có chúng ta mấy người, có phải có chút buồn tẻ, chi bằng, đem những đồng môn quen biết trước đó cùng mời tới?"

Lâm Lam đề nghị này cũng rất đúng trọng tâm, Dương Tu đang nghĩ gật đầu đồng ý, nhưng không ngờ bên cạnh Phan Đào lên tiếng: "Chuyện này sợ còn có chút không ổn. Ta cùng Dương huynh tự nhiên không có vấn đề, nhưng mà các đồng môn còn lại, không biết lần này thành tích như thế nào, nếu vô duyên vô cớ mời tới tham gia tiệc ăn mừng, chỉ sợ sẽ chịu người miệng lưỡi. Không bằng, vẫn là mấy người chúng ta đơn giản làm một bữa được rồi, tuy rằng ít người, nhưng sẽ không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn."

Dương Tu hơi trầm ngâm một chút, liền đồng ý đề nghị của Phan Đào, Lâm Lam thấy vậy cũng không kiên trì ý kiến trước đó nữa, trong lúc nhất thời, mọi người đều bắt đầu bận rộn chuyện sau đó.