Một Cây Hoa Đào

Chương 107




Phan Đào vừa xuống xe ngựa, liền đối diện trước mặt Lâm Lam vẻ mặt kinh ngạc, bốn mắt vừa giao tiếp, Phan Đào liền bước nhanh về phía trước, cẩn thận nhận lấy áo choàng Tiểu Nguyệt vẫn luôn bưng ở bên cạnh, vừa giúp Lâm Lam phủ thêm, vừa ngoài miệng liên miên trách cứ: "Buổi tối gió lạnh sương nặng, nàng sao lại mặc đơn bạc như vậy mà đi ra. Trước đó không phải cùng nàng nói qua nhiều lần rồi sao, nếu là ta thực về trễ, nàng trước đi nghỉ ngơi, vốn dĩ thân thể đã không tốt lắm, lại còn giày vò như vậy, chỉ sợ còn phải điều dưỡng một thời gian dài."

Nghe bên tai điệu bộ dông dài quen thuộc, Lâm Lam có chút chần chờ phủ thêm áo choàng, cũng ngửi thấy trên người Phan Đào tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, có chút không rõ nguyên nhân xuyên thấu qua phu quân trước mặt nhìn về phía Vương Đình đang bực bội kia, hồi lâu, mới nhìn về phía Phan Đào đang tiếp cái lồng đèn trên tay mình, hiếu kỳ nói: "Phu quân, chàng sao lại trở về rồi, vừa nãy Vương đại tiểu thư còn cố ý đến cửa báo cho biết, nói chàng uống say, hôm nay sợ là không về được."

Nghe vậy, Vương Đình lập tức liền hỗn loạn, cả người cuống quýt trốn vào bóng khuất chỗ xe ngựa.

Vừa hỗn loạn đồng thời trong lòng không khỏi có cổ hỏa khí, thật là! Trước khi ra cửa ca ca rõ ràng đã đáp ứng mình sẽ lưu Phan Đào ở lại trong phủ, cho nên bản thân mới vụng trộm chạy tới Phan trạch, mượn danh thông báo, nghĩ muốn thừa dịp nhìn xem phu nhân của Phan Đào rốt cuộc dáng dấp ra sao, kết quả hiện tại bị bắt ngay tại chỗ, thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Ai? Vương đại tiểu thư?!

Phan Đào tay mới vừa nhận lấy lồng đèn nghe vậy không khỏi ngừng lại một chút, theo ánh mắt ra hiệu của Lâm Lam, từ từ quay người sang, lúc này mới nhìn thấy Vương Đình bên cạnh xe ngựa cách đó không xa, cả người trang phục lộng lẫy.

Chú ý tới tầm mắt của Phan Đào, nguyên bản Vương Đình còn lờ mờ tỏ ra có mấy phần tức giận, lại lập tức liền lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, vốn dĩ thân thể nửa dựa vào thành xe, lập tức liền đứng thẳng lên, bộ dáng thoắt cái đoan trang đến không thể đoan trang hơn, so sánh với khuôn mặt trước đó đối mặt Lâm Lam, tức thì liền hình thành khác biệt rõ ràng, sau lưng Lâm Lam cùng Tiểu Nguyệt đám người nhìn đều sửng sốt một chút.

Phan Đào thật vất vả mới từ thưởng xuân yến đi ra được, bởi vì một mực lo lắng Lâm Lam ở nhà chờ mình, liên tục nhiều lần cự tuyệt Vương công tử luôn nhẹ nhàng yêu cầu mình lưu lại. Vốn cho là chuyện hiểu nhầm này cuối cùng có thể chấm dứt, có thể về nhà hảo hảo thả lỏng thoải mái, lại không nghĩ rằng, Vương Đình đuổi tới bên nhà mình.

Trong lòng yên lặng thở dài một cái, nhưng mà trên mặt vẫn hiện lên mỉm cười lễ phép nói: "Vương đại tiểu thư chào, sao lại có nhã hứng đi ra ngoài như vậy? Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, chỉ sợ quý phủ hẳn sẽ lo lắng ngươi, bằng không vẫn là về sớm một chút đi."

Vương Đình nguyên bản nghe nửa câu đầu của Phan Đào còn rất kích động, hướng về phía hắn, vẻ mặt thẹn thùng, trong mắt tràn đầy mềm mại không thể nói ra, nhưng mà nghe nửa câu sau uyển chuyển đuổi khách, lại khó tránh khỏi một trận mất mát trong lòng, cúi đầu như đưa đám, còn không quên tỉ mỉ quan sát Lâm Lam một chút.

Hôm nay thưởng xuân yến, thế gia công tử không ít, tân quý quan viên cũng rất nhiều, nhưng mà bản thân lại hết lần này tới lần khác liền bị người này mê mắt, một lòng hy vọng, ngược lại còn gặp phải ghét bỏ. Kể từ khi biết Phan Đào đã lấy vợ, Vương Đình trong lòng cũng rất giận dữ bất bình, tuy rằng nghe cha nói, thê tử của Phan Đào là con gái bạn thân hắn ngày xưa, nhưng cũng bất quá chỉ là một tiểu thư thứ xuất mà thôi, vốn còn tưởng rằng nàng hẳn là có sở trường gì không thể diễn tả, mới thừa dịp hôm nay nhiều người, len lén chạy đi ra, muốn quan sát một cái, kết quả không nghĩ tới, chẳng qua là một phu nhân phổ thông hết sức tầm thường mà thôi.

Cho dù dung mạo xem ra tựa hồ rất thanh tú ôn uyển, nhưng mà so sánh với Phan Đào mà nói, quả thực là khác nhau một trời một vực. Trong lòng Vương Đình lại càng ghen tị, nhớ lại động tác vừa rồi của Phan Đào, vừa xuống xe ngựa liền lải nhải dặn dò cùng ôn nhu, còn có vừa rồi ở thưởng xuân yến vì thê tử kết tóc, hết lần này đến lần khác cự tuyệt nữ tử chung quanh xem trọng hắn, để ở trong lòng, lại chỉ là một nữ nhân như thế, chẳng qua chỉ là một nữ nhân như vậy mà thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, một nữ nhân như thế, lại có thể hưởng thụ Phan Đào toàn tâm toàn ý ôn nhu đối đãi.

Trong lòng các loại ý niệm không ngừng quay cuồng, ghen tuông từng điểm từng điểm hiện ra dưới đáy lòng, yên lặng cắn môi dưới một cái, lại ngẩng đầu lên, vẫn là Vương gia đại tiểu thư đoan trang hào phóng. Cứ như không nghe được ý đuổi khách trong lời nói vừa rồi của Phan Đào, Vương Đình khóe mắt quét sang, hờn dỗi hướng Phan Đào cầu khẩn nói: "Hôm nay ta vụng trộm chạy ra khỏi nhà chơi, hiện tại sớm đã qua giờ cấm cửa trong nhà, không bằng, hôm nay Phan công tử hãy thu lưu ta một ngày thôi, nếu không chỉ sợ một hồi trở về, còn bị trừng phạt."

Nếu không thấy cử động vừa rồi của Vương Đình trước khi Phan Đào về, chỉ nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, Lâm Lam chỉ sợ thật đúng là sẽ cho rằng nàng chỉ là đứa nhỏ đơn thuần nũng nịu như bây giờ, nhưng hiện tại, nhìn thế nào, đều cảm thấy khắp nơi lộ ra cái gì đó sai sai. Cho dù cái gì cũng không hiểu, nhưng mà thân là nữ tử, giác quan thứ sáu đã bắt đầu cảnh báo Lâm Lam, chỉ sợ một màn trước mặt, là chuyện có kỳ hoặc.

Bất an trong lòng, Lâm Lam bước chậm tiến lên, cùng Phan Đào đứng sóng vai, có chút luống cuống kéo vạt áo Phan Đào một cái. Chú ý tới Lâm Lam bất an, Phan Đào không nói trấn an một câu, tay đang rảnh kia cẩn thận đem nàng ôm vào trong ngực vỗ vỗ, rồi mới hướng Vương Đình mở miệng giải thích: "Chỉ sợ để cho Vương đại tiểu thư thất vọng rồi, trong nhà mấy ngày trước vừa mới dọn tới, bên trong rất loạn, ngay cả một gian phòng khách cũng không có, chỉ sợ hôm nay, Phan mỗ cũng chỉ có thể chịu bó tay."

Dừng một chút, mới nói tiếp: "Vương đại tiểu thư sợ bị trách phạt, nhưng nếu đã trái với giờ cửa cấm, e rằng trách phạt này sớm một ngày muộn một ngày, vẫn là sẽ tới. Bằng không thì, một hồi ta để cho người trong nhà hộ tống ngươi trở về, cũng thuận tiện giúp ngươi cầu tha thứ một chút đi."

Cái gì?!

Tại sao sẽ như vậy? Vương Đình quả thực chưa bao giờ nghĩ, đối diện với cành ô liu mình ném ra, lại còn có loại khả năng trả lời này, hai mắt thoắt cái không khống chế được trợn to, ngây ngẩn nhìn hai người ôm nhau ở đối diện.

Tại sao?

Chỉ cần thu nhận mình, trước chưa nói đến xuất thân của mình, sau này có thể ở trước mặt thủ phụ đương triều nói tốt vài câu, đối với con đường làm quan về sau sẽ có lợi rất lớn, ngay cả chỉ bằng dung mạo mình, so sánh với canh suông nước nhạt như cái gì Lâm Lam kia cũng đã mạnh hơn rất nhiều, làm sao lại sẽ, bị cự tuyệt như vậy?!

Trong lòng kinh ngạc, Vương Đình choáng váng đầu não phồng lên, thiếu chút nữa không nghe rõ lời kế tiếp của Phan Đào, đến khi thật vất vả tập trung sự chú ý sau, mới vừa vặn nghe được Phan Đào nói: "Nếu Vương đại tiểu thư không có chuyện gì khác, hãy nhanh một chút trở về đi thôi, trì hoãn tiếp nữa, chỉ sợ sẽ đến giới nghiêm." Nói xong thi lễ một cái, sau đó chính là đỡ Lâm Lam liền chuẩn bị muốn đi.

Vương Đình trong lòng giận dữ, tức tối ngay cả lông mày cũng dựng lên, cũng không để ý bản thân vừa rồi luôn luôn ngụy trang đoan trang làm dáng, bước nhanh về phía trước hai bước, nói năng hùng hồn lý lẽ: "Nghe Phan công tử dời đến kinh thành đã xấp xỉ một tháng có thừa, cho đến ngày nay, lại ngay cả một căn phòng khách đều chừa không ra. Chỉ là không biết, đây là Phan công tử có ý từ chối, hay là duyên cớ vì lệnh phu nhân, không giỏi xử lý nội vụ?"

Nghe vậy, Lâm Lam sắc mặt trắng bệch, bỗng dưng dừng bước, Phan Đào bên cạnh thấy, càng thêm lo lắng lại rất tức giận, tâm niệm chuyển một cái, xoay người hướng về Vương Đình thấp giọng nói: "Vương đại tiểu thư cẩn thận lời nói, ngươi dù sao vẫn là một cô nương chưa xuất giá, tất nhiên không tiện dừng chân ở chỗ Phan mỗ như vậy. Mọi người mỗi người trong lòng tự hiểu rõ, nếu như đại tiểu thư tức giận trong lòng, vậy thì cứ coi như đây là lời từ chối của Phan mỗ đi. Chỉ là nội nhân thân thể quả thật không tốt, mong rằng đại tiểu thư đừng buông lời xúc phạm."

Biết rõ đối phương là con gái của thủ phụ, nhưng mà Phan Đào lời trong lời ngoài, đều là có ý bảo vệ Lâm Lam.

Lâm Lam dựa vào Phan Đào nghe vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một trận ấm áp, đưa ánh mắt dựa giẫm nhìn Phan Đào một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Chỉ là không biết mấy câu nói này, tựa hồ là khuyên được Vương Đình, nàng lại lập tức liền bình tĩnh, cũng không có bộ dáng hùng hổ dọa người như vừa rồi, ngược lại "nga" một tiếng, chỉ vẻ mặt thâm ý trên dưới quan sát Lâm Lam một chút, dừng lại bước chân tiến lên vừa rồi, kiêu căng nhìn Phan Đào nói: "Đã là như vậy, vậy ta liền không làm khó dễ ngươi, ta cũng không phải người cố tình gây sự, chỉ là vừa rồi ngươi đã đáp ứng phái người đưa ta trở về, chẳng lẽ hiện tại muốn nuốt lời."

Không biết tại sao Vương Đình cuối cùng buông tha ý niệm muốn ngủ lại, Phan Đào còn chưa kịp nghỉ xả hơi, liền nghe được câu hỏi phía sau của Vương Đình. Mặt bỗng dưng quay đầu, nhìn phía sau xe ngựa Vương Đình có mười bảy mười tám hộ vệ hoặc là thị vệ, còn có gã sai vặt cùng tỳ nữ, vừa rồi nói phái người đưa nàng trở về, chẳng qua là lời khách khí mà thôi. Rõ ràng có nhiều người theo hầu như vậy, đường lại gần như vậy, chẳng lẽ, còn sẽ xuất hiện chuyện gì chắc?

Nhưng mà hiếm có, Vương Đình nhả ra, nghĩ đến nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Phan Đào vẫn là tùy ý chỉ chỉ mấy người bên cạnh, đi theo phía sau đội ngũ tùy tùng hùng dũng oai nghiêm của Vương Đình rời khỏi.

Mắt thấy chiếc xe ngựa kia đã quẹo qua góc phố, Phan Đào lúc này mới nặng nề thở dài một cái, cuối cùng, chuyện hôm nay mới tính là toàn bộ đều giải quyết. Xoay người lại, chống với ánh mắt lo âu của Lâm Lam, Phan Đào cười một tiếng, xách cái lồng đèn vừa rồi, hai người dìu nhau vào phủ.