Một Cái Tiểu Hoạ Sư

Một Cái Tiểu Hoạ Sư - Chương 8





Chử Hồi rốt cuộc lại đến dưới cầu, rất xa, nàng thấy chỗ mình vẽ tranh, tốp năm tốp ba người qua, La Chẩn cùng Lý Phong đã ở kia chờ, bên cạnh còn đứng vài vị xa lạ chưa từng gặp mặt.

Chờ nàng đến gần, ngoài ý muốn nhìn thấy trong mấy người kia, thế nhưng còn có một nữ tử thong thả ung dung đứng, lụa mỏng che mặt, người mặc một kiện váy dài la sắc, tóc cao cao vãn khởi, cắm một cái châm khắc hoa phượng, tuy rằng chỉ lộ ra hai mắt, nhưng vẫn như cũ làm người không dời được mắt.

Đoàn người xem Chử Hồi đem họa nhất nhất triển khai xong mới bước tới.

La Chẩn hôm nay tới vì đào hoa thơ của Tiểu Họa Sư, hắn chỉ nghĩ lại có thêm một đoạn thơ hay, đối với tranh cũng không có chờ mong gì, rốt cuộc tranh hôm qua cũng không có gì hấp dẫn mình, nhưng giờ phút này sau khi Tiểu Họa Sư triển khai tranh xong, mắt liền vô pháp bỏ qua một màn hoạ trung càn khôn, nếu nói lúc trước họa không kịp thơ, như vậy trước mắt chính là thơ họa thích hợp, hỗ trợ lẫn nhau.

La Chẩn xem cẩn thận, trong lòng đối với Chử Sở càng là tôn kính: "Chử huynh, La mỗ vô tình quấy rầy lệnh sư, mong Chử huynh dẫn ta đến gặp, bất tài muốn cùng Chử huynh bái Chử tiền bối làm thầy"

Chử Hồi sửng sốt, bất quá hai đoạn thơ mà thôi, La công tử đến mức này sao, việc đã đến nước này, nàng không nên nói rõ thân phận, chỉ có thể đùn đẩy: "La công tử quá khen, sư phó tuy rằng thơ họa có chút tạo nghệ, nhưng tính tình lại cổ quái, trừ bỏ mê sơn thủy ngoại, đối với thế tục lại hờ hững, mấy năm nay cho dù là ta, cũng chỉ nghe tin không thấy ngừoi, đối với việc bái kiến, thứ tại hạ bất lực"

La Chẩn nghe nàng nói vậy, nhíu nhíu mày, sắc mặt dần dần lạnh lùng, chỉ lẳng lặng xuất thần đứng trước bức hoạ, không khí có chút khẩn trương lên.

Lúc này, nữ tử che mặt nhẹ thi lễ nói: "Chử công tử nếu được Chử tiền bối thu làm đệ tử, có lẽ cũng được tiền bối chân truyền, không biết Chử công tử có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt"

Chử Hồi nghe vậy, thầm nghĩ nàng hẳn là cái đại gia tiểu thư đi, nhưng lần này nàng sai rồi, nữ tử này không phải đại gia tiểu thư gì, mà là hoa lâu đầu bảng: Đào Ngọc Nhiễm.

Hoa lâu duy nhất trong cửu huyện, có rất nhiều thanh nhân chỉ bán nghệ không bán thân, mà Đào Ngọc Nhiễm lại là thanh nhân đầu bảng, một thân thiện ca thiện vũ, hảo thi thư, nếu không vì xuất thân bần hàn phải lưu lạc hoa lâu, lấy thiên phú cũng đủ xưng một tiếng tài nữ, cho nên ở huyện này thư sinh, tài tử rất truy phủng nàng.

Chử Hồi hơi gật đầu đáp lễ, mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ nói: "Tại hạ ngu dốt, không kịp sư phó, sao dám ở trước mặt chư vị bôi xấu"

Đào Ngọc Nhiễm nhướng mày nhìn thoáng qua Tiểu Họa Sư, không có lại lên tiếng, nàng theo La Chẩn đứng ở trước bức họa xem qua, trong đầu nhớ tới hôm qua, lúc La Chẩn đem họa đến hoa lâu, nàng liền tinh tế quan sát qua, thơ là thượng phẩm, họa lại có chút không tốt, trước mắt đoạn thơ này cùng đoạn thơ hôm qua đều tốt, nhưng tranh này, đã tốt hơn rất nhiều.



Nàng có tâm thử Chử Sở là người phương nào, lại nhìn Tiểu Họa Sư trước mặt, tuy ánh mắt thanh triệt, giữa mày lại ẩn ẩn có chút lương bạc, Chử Sở? Chử Hồi? Nàng trong lòng có một chút suy đoán.

"Nga? Vậy ngươi hôm nay bán thế nào, bổn thiếu gia đều mua" trong vài vị cẩm y công tử có một người bước ra hai bước, đi đến trước mặt Chử Hồi, hắn mặc một thân lam sắc trường bào, trên quần áo dùng tơ vàng thêu ưng, đại khái hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua thập phần tuấn lãng, nhưng cả người cảm giác lại có chút cuồng vọng, giống như thiếu niên khí phách chưa từng nếm trải tư vị sầu khổ.

Người này chính là con trai độc nhất của huyện lệnh cửu huyện, danh gọi Tiền Túc, ngày thường làm người có chút bừa bãi, nhưng cũng chưa làm qua chuyện xấu gì, người trong huyện rất kiêng kị du côn lưu manh, cho nên vẫn có người nguyện ý cùng hắn giao hảo, chỉ có La Chẩn là ngoại lệ.

Tiền Túc tuy rằng nhìn qua có chút chơi bời lêu lổng, kỳ thật cũng có chút thật bản lĩnh, chỉ là tính tình có chút kiêu căng, hắn cùng đám La Chẩn là cùng khoa tú tài, trong lúc vô ý thấy mặt Đào Ngọc Nhiễm, liền đem người đặt ở trong lòng, nhưng phát hiện Đào Ngọc Nhiễm đối với La Chẩn khác biệt, hắn thành thói quen cùng La Chẩn đối chọi gay gắt.

Hiện tại thấy giai nhân có ý với tranh, hắn đương nhiên muốn mua tặng mỹ nhân, miễn cho bị tiểu tử La Chẩn kia cướp, ở trước mặt Đào Ngọc Nhiễm tỏ ra nổi bật.

Chử Hồi há mồm định đáp ứng, bỗng dưng nhớ tới Liễu Tử Khinh dặn dò, nàng dừng một chút nói: "Thật sự xin lỗi, tại hạ ngày hôm trước đáp ứng La huynh, hôm nay để cho La huynh, vị công tử này muốn mua, ngày mai lại đến đi"

"Lớn mật, nơi nào có đạo lý bày ra chọn người bán, dựa vào cái gì La Chẩn mua được ta mua không được" Tiền Túc vừa nghe liền không vui, hắn tuy không cố ý khó xử thư sinh, tài tử, nhưng mua mấy bức họa tặng cô nương mà hắn quý mến, mới là việc quan trọng nhất, Tiểu Họa Sư lại cố tình không biết, dám không bán hắn.

"Công tử đừng vội, tại hạ đã sớm ứng La công tử, sao có thể nói không giữ lời, không bằng ngày mai vẫn là canh giờ này, tại hạ nguyện lấy mấy bức họa của gia sư tới, đến lúc đó ai ra giá cao thì được, ngươi xem thế nào" Chử Hồi nhìn Tiền Túc một bộ không dễ chọc, kiên nhẫn giải thích, cố tình lúc này lại có người đổ thêm dầu.

"Tiểu Họa Sư ngươi tính toán thật hảo, vẽ một bức hoạ, lấy vài câu thơ góp vào, thơ họa là cỡ nào phong nhã, ngươi thế nhưng nói ai ra giá cao thì được, năm lượng bạc đã là để mắt ngươi, chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước" Lý Phong đứng ở sau La Chẩn, thấy La Chẩn lần nữa bị cự tuyệt, sắc mặt làm như không ngờ, hiện tại Tiểu Họa Sư lại còn dám cự tuyệt con trai huyện lệnh, vì thế hắn tận dụng mọi thứ mở miệng châm chọc.

"Tại hạ là cái tục nhân, trèo không tới cái gì phong nhã, sư phó nàng cũng là bừa bãi tính tình, chỉ là họa thứ hắn muốn thôi, lấy thơ vẽ tranh là hiếm thấy, nhưng chẳng lẽ chúng ta bởi vì một việc hiếm thấy liền đi phủ định nó sao, tại hạ bất tài, này họa chính là lấy ra đổi tiền"

Chử Hồi sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Lý Phong, hôm qua chính ngươi nhìn chằm chằm Tử Khinh không để yên đi, đồ vô sỉ, thế nhưng còn muốn bám theo đi, Tử Khinh nhà ta sẽ không liếc ngươi một cái, nàng trong lòng tràn đầy oán niệm, hoàn toàn không ý thức được mình đối với Liễu Tử Khinh mãnh liệt chiếm hữu.


"Nhị vị công tử đừng tranh, mấy bức họa nếu đã sớm bị La công tử định, ta tự nhiên không thể đoạt thứ người thích, buổi tối còn thỉnh La công tử mang họa tới hoa lâu tụ hội, cho tiểu nữ tử chiêm ngưỡng một phen" dứt lời nàng quay đầu liếc Tiền Túc vẫn còn muốn nói một cái, liền xoay người lên kiệu rời đi.

Trong kiệu, Đào Ngọc Nhiễm mi giác giơ lên, lộ ra một mạt thâm ý cười, mới vừa rồi La công tử chỉ lo thơ họa, liền dễ dàng bị che mắt, nhưng nàng nhìn rõ ràng, mực trên giấy rõ ràng là mới, có lẽ không đến nửa ngày, Tiểu Họa Sư thoái thác chưa từng gặp qua sư phó, vậy tranh ai vẽ, Tiểu Họa Sư hẳn là cùng Chử Sở kia quan hệ rất gần mới đúng.

Nàng trước sau xem qua hai đoạn đào hoa thơ, cảnh thơ cũng là điều tâm nàng hướng tới, trình độ tò mò của nàng đối với Chử Sở không thua gì La Chẩn, cho nên ngày mai bọn họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ liền tốt, Chử Sở này có lẽ ở trong nhà Tiểu Họa Sư, hoặc là...... cũng không phải, ngày mai là có thể biết được.

Nếu Đào Ngọc Nhiễm đã nói như vậy, mấy cái đại nam tử lòng dạ không thể còn không bằng một nữ tử, huống chi Tiền Túc xưa nay đối với Đào cô nương là nói gì nghe nấy, nên hắn không nói cái gì nữa liền đi, người khác cũng không dám nhiều lời nữa.

La Chẩn lấy ra 25 lượng bạc đưa cho Chử Sở, trên đường hồi phủ vẫn luôn trầm tư, Đào cô nương muốn hắn buổi tối đi hoa lâu một chuyến, hình như là có chuyện muốn cùng hắn nói, nhớ tới ánh mắt thâm ý của Đào cô nương lúc rời đi, chẳng lẽ là cùng Tiểu Họa Sư có quan hệ, hoặc là cùng Chử Sở có quan hệ, nghĩ vậy hắn gấp không chờ nổi liền phân phó kiệu phu quay đầu, hướng hoa lâu đi.

Lý Phong mất mặt, hắn kiêu căng liếc Chử Hồi một cái, lắc lắc ống tay áo, đi theo La Chẩn rời đi, đêm nay đến hoa lâu nhất định phải cùng bọn Đào cô nương hảo hảo nói một phen, cho bọn họ nhận rõ tên hoạ sư tham lam này.

Chử Hồi nhìn bạc trong tay, tuy rằng cũng không có bán ra giá cao gì, nhưng đối với lúc trước mà nói, xem như là thu được một số tiền khổng lồ, hai bên phố phô san sát, nhìn cái gì đều thuận mắt, miệng nàng khẽ ngâm tiểu khúc nhi, vui vẻ bước về nhà.

Không biết vì sao, Chử Hồi cảm thấy lòng mình so với lúc trước có vài phần chờ mong, nàng nghĩ sớm chút trở về, sớm một chút nhìn thấy Liễu Tử Khinh, loại này tâm tình thật nhiều năm chưa có, có chút xa lạ xúc động, giống như trong mộng nàng cũng từng chờ mong có thể nhìn thấy một người, là ai?

Nàng theo thói quen sờ vào trong ngực, đây là thói quen thật lâu trước kia dưỡng thành, khi gặp được chuyện khó hiểu, liền nghĩ móc ra cái đồng hồ quả quýt kia nhìn một cái, chính là cái đồng hồ quả quýt lúc thuê nhà cầm cố, bán hẳn. Có chút tiếc nuối buông tay, trong lòng mạc danh có chút lo được lo mất.

Đi đến trước cửa nhà, Chử Hồi dừng bước chân, tuy biết chính mình vọng tưởng, nhưng vẫn nhịn không được ảo tưởng vừa mở ra cửa, có thể thấy người đang chờ mình về, có lẽ là đi vào thế giới này cho tới bây giờ, đây là thứ duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy có thứ cùng mình liên quan.

Chử Hồi đi vào viện, liền thấy ánh nến mờ nhạt, thân ảnh một nữ tử cầm quyển sách chiếu lên cửa sổ, nàng nhịn không được ở trong lòng lẩm bẩm một tiếng, bóng dáng Tử Khinh thật đẹp.


Nàng vào trong bếp để tốt đồ ăn, sau đó mới trở lại trong phòng, đối với người ngồi ở án thư nói: "Tử Khinh, ta đã trở về"

Một câu thừa thãi ở bên tai vang lên, khiến người cảm thấy có chút ấu trĩ buồn cười, lại cầm lòng không được mà trái tim mềm mại, Liễu Tử Khinh ngẩng đầu, mặt mày giãn ra, dịu dàng nhìn về phía Chử Hồi: "Chử đại ca đã trở lại"

Chử Hồi tự giác đem 25 lượng bạc lấy ra, lời nói có chút tự tin: "Tử Khinh, đây là tiền hôm nay, ngươi thu hảo, năm lượng bạc hôm qua còn thừa rất nhiều, sau này ngươi cùng bá mẫu không cần tiếp tục thêu nữa, không có việc gì liền ở nhà xem sách đi" nhìn bộ dáng ngươi đọc sách khiến cho người thật vui vẻ, nhưng những lời này nàng không có nói ra.

Liễu Tử Khinh âm thầm cắn môi, sau đó vẻ mặt thản nhiên tiếp nhận bạc đặt ở trong ngăn kéo án thư: "Hảo, Chử đại ca vất vả"

"Không vất vả, hôm nay thực thuận lợi, ta đi nấu cơm" Chử Hồi nói xong xoay người chuẩn bị đi phòng bếp, lúc này, trong viện truyền đến một trận tiếng đập cửa, nàng nghi hoặc mở cửa, là nhi tử của Chu đại thúc - Chu Diệu.

"Chử đại ca, con thỏ này cho ngươi, ngày mai ngươi đi trên núi săn thú sao, tỷ tỷ... Tỷ tỷ nàng chuẩn bị tốt thức ăn cho ngươi đâu" Chu Diệu không tình nguyện chuyển cáo lời của tỷ tỷ, hắn có chút phòng bị cùng mâu thuẫn liếc Chử Hồi một cái, sợ hắn đồng ý, sẽ cảm thấy tỷ tỷ bị tên thư sinh vô dụng này đoạt đi.

Cũng may Chử Hồi sợ, hành trình săn thú không tốt đẹp, nàng không nghĩ sẽ đi lần thứ hai, có lẽ khai xuân có thể đến trên núi xem hoa, trước mắt thì thôi đi.

Sau khi uyển chuyển từ chối Chu Diệu, Chử Hồi mờ mịt nhìn thân ảnh thiếu niên vui sướng, đây là mời nàng sao, như thế nào cảm thấy chính mình bị ghét bỏ đâu, đứa nhỏ này nghe nàng nói không đi cần thiết cao hứng như vậy sao.