Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Mộng Xuân Chào Đón Bạn - Chương 38: - Chương 43




CHƯƠNG 38:



Trương Khải cảm thấy giấc mơ đêm qua thực sự quá phi logic, vậy nên tỉnh lại rất sớm.



Altaïr vừa ngang ngược vừa bạo lực, lại còn không có giới hạn thì khỏi nói, cậu đã bị OOC quen luôn rồi.



Hình như Tô Thuỵ Minh lại bị lôi ra làm phông nền cũng không sao, dù sao thì y cũng từng hữu nghị lên sàn một lần rồi.



Thế nhưng, thầy cũ của Celia, pháp sư gọi hồn Ryze... đây là ai?!



Đường Yến cosplay Altaïr, bản thân cậu cosplay Celia thì thôi, tại sao Tô Thuỵ Minh lại đi cosplay một nhân vật căn bản còn chưa xuất hiện trong truyện của đại thần Đường?



So sánh với việc OOC, nhân vật gốc mới là cú shock lớn nhất trong truyện fanfic okay!



Trương Khải shock đến độ toàn thân uể oải nằm ườn trên giường cầm điện thoại lên mạng, đọc chương mới để dành từ tối qua, dự định bù đắp lại tam quan đã vỡ nát lần nữa của mình. Thế nhưng...



"Tại sao Ryze cái hàng này lại xuất hiện trong truyện của đại thần Đường?!" Cậu không nhịn được gào toáng lên.



Miêu tả trang phục giống y trong mơ, thân phận pháp sư sa ngã hoàn toàn ăn khớp với giấc mơ... Ngoại trừ việc vừa mới lên sàn đã bị Altaïr chèn ép ra thì cái tên NPC làm phông nền trong giấc mơ đêm qua và người trong tiểu thuyết quả là cùng một người.



Cậu trạch nam đã rất lâu rồi chưa dậy sớm thế này, não bộ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đang do dự hồi lâu giữa hai suy nghĩ "rõ là vui sướng, thế mà mình lại hoàn toàn đồng bộ với tư duy sáng tác của đại thần Đường" và "WTF! Chắc chắn lại có chỗ nào bị Long Thất lừa rồi!", không thể quyết định nổi.



Đang trầm tư ngẫm nghĩ, đột nhiên điện thoại rung lên, là Đường Yến gửi tin nhắn: "Xin lỗi đã nhắn tin cho em sớm thế này, nhưng anh thật sự rất muốn biết suy nghĩ của em đối với chương mới, đêm qua không thấy tin nhắn của em ^^"



Vừa đọc xong chương mới thì đại thần Đường liền nhắn tin, cậu và y quả là có thần giao cách cảm okay?!



Nghĩ tới dáng vẻ ăn hành của Ryze từng bị đại ma vương Tô Thuỵ Minh cosplay, Trương Khải lập tức hưng phấn trả lời tin nhắn: "Đại thần Đường vẫn viết gợi cảm như cũ, thầy cũ mới lên sàn quả là nét bút thần thánh."



Bỏ điện thoại xuống, cậu sâu sắc cảm thấy có thần giao cách cảm với đại thần Đường như thế này, việc dự đoán được chương mới của y trong mơ là hoàn toàn có thể. Trương Khải với tâm lí sợ hãi thích lẩn tránh vấn đề thầm an ủi bản thân: Hơn nữa nếu lại bị Long Thất lừa thật, thì đại thần Đường chắc chắn sẽ không có thái độ tự nhiên như bây giờ.



Nghi ngờ trong lòng được gỡ bỏ, cậu bò từ trên giường dậy, vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lí, định về ngủ tiếp.



Nhưng khi cậu đi đến bên giường thì đột ngột giật nảy mình.



Giường hơi lắc lư, tấm chăn điều hoà nhấp nhô không ngừng... Cược với thân phận làm "con trai" mười tám năm nay của cậu, Từ Kiếm Đông nằm trên giường quay mặt vào trong chắc chắn là đang thẩm du!



Cậu trạch nam lần đầu tiên trong đời may mắn được thấy người khác thẩm du bày tỏ, cậu chẳng còn thấy buồn ngủ tẹo nào nữa.



Rón ra rón rén đi tới mép giường, nhìn cánh tay rõ ràng đang vận động với tốc độ cao dưới tấm chăn mỏng của người nằm giường trên, Trương Khải còn suy nghĩ có nên lấy điện thoại quay lại cảnh này, lúc tốt nghiệp đại học mang ra làm kỉ niệm thời thanh xuân hay không.



Có điều cân nhắc tới giá trị vũ lực của Từ Kiếm Đông vẫn luôn tập luyện và thân thể rõ ràng thiếu vận động của bản thân, cậu cảm thấy không nên mạo hiểm vụ này thì hơn.



Đứng bên giường hồi lâu, cánh tay di chuyển lên xuống của Từ Kiếm Đông đột nhiên dừng lại, theo sau là một tiếng thở dài hơi trầm vọng vào tai cậu.



Âm thanh có thể nói là gợi cảm ấy khiến Trương Khải bỗng dưng ý thức được hai vấn đề:



Làm lâu thế mới bắn, người anh em này đúng là đáng sợ!



Và... WTF! Vừa nãy quên mất, giường trên không phải là giường mình sao?!



Hai tiếng thét này xuất hiện giao hoà trong lòng Trương Khải, dẫn đến kết quả là khi Từ Kiếm Đông trở người ngồi dậy, cậu vẫn còn đờ đẫn ra mặt đứng cạnh giường.



Từ Kiếm Đông giật mình rõ ràng, sau đó giơ mớ khăn giấy trong tay, mỉm cười nói: "Mới sáng sớm đã nhìn thấy tôi thẩm du, nâng cao tinh thần hẳn nhỉ!"



"... Nâng cao tinh thần cái củ cải ấy!" Trương Khải cuối cùng cũng tìm được lời nói của mình, giận dữ nói: "Cậu thẩm du ở trên giường của tôi, trong chăn của tôi đó!"



Từ Kiếm Đông nhún vai xin lỗi, sau đó mặt mày chẳng đứng đắn tí nào mà bảo: "Không phải là tại trong chăn cậu toàn mùi của cậu sao, quyến rũ tôi không kìm nổi."



"WTF... Cậu còn dám nói bỉ ổi hơn nữa không?" Trương Khải tức nghẹn cả ngực, bất lực toàn tập.



"Hầy. Mới tỉnh giấc quên là ở trên giường cậu, chào cờ buổi sáng rồi tiện tay thẩm cái thôi." Từ Kiếm Đông ném khăn giấy trong tay vào thùng rác cạnh bàn của Trương Khải.



Nhanh nhẹn trèo xuống giường, hắn dùng khuỷu tay thúc cậu một cái: "Đều là đàn ông cả, đừng có nhỏ nhen thế. Cậu chưa từng làm thế à?"



"Tôi từng thẩm du thì sao? Ngược lại cậu ấy, con nhà người ta, đi tìm gái đi." Trương Khải lùi lại một bước, ghét bỏ nói: "Mau đi rửa tay đi, đừng có đụng vào tôi bằng cái tay vừa mới thẩm du của cậu!"



Từ Kiếm Đông giơ cao hai tay tỏ vẻ trong sạch, sau đó vừa huýt sáo vừa vào nhà vệ sinh rửa ráy.



... Con nhà người ta huýt bài "" là đáng ghét nhất okay?!



Trương Khải oán hận bật máy tính.



Dù sao thì bây giờ cũng chẳng ngủ nổi nữa, xem xem buổi thuyết trình hai tuần tới cần chuẩn bị gì cũng được... Ôm ấp suy nghĩ như vậy, Trương Khải mở tệp được đặt tên "No.1" và "Quy tắc xét điểm thuyết trình" trong tệp đính kèm email của Tô Thuỵ Minh.



CHƯƠNG 39:



Trương Khải mở Quy tắc xét điểm thuyết trình và phạm vi thuyết trình được chia ra, đọc năm phút đồng hồ rồi ấn X tắt, cậu dụi mắt, lại mở ra đọc mười phút nữa, cuối cùng cũng tuyệt vọng thừa nhận rằng mình không ngủ ngu người, cũng không đọc nhầm đề bài mà Tô Thuỵ Minh cho.



"So sánh ảnh hưởng của hệ thống Bretton Woods và hiệp định Jamaica đối với sản lượng vàng thế giới" ... Thầy Tô à, thầy thật lòng cho rằng để một sinh viên mới nhập học ba tuần thuyết trình kiểu này là phù hợp sao?



Không nhắc đến chuyện hệ thống tiền tệ quốc tế là nội dung được giảng vào mấy tuần cuối, không phải hướng nghiên cứu thông thường đều là ảnh hưởng của hai hệ thống này đối với địa vị quốc tế của đồng đô la Mỹ ư, đậu má ai rảnh rỗi lại đi cân nhắc đến ảnh hưởng đối với sản lượng vàng quốc tế chứ?!



Đừng nói đến trong quy tắc chấm điểm yêu cầu "tài liệu tham khảo không được ít hơn 5", "Trang cuối PPT cần phải chú thích tài liệu tham khảo" ... Trong cái đề bài này, tài liệu có liên quan chân chính của cậu chắc chả có lấy một cuốn. Lẽ nào muốn cậu trích dẫn 5 cuốn để giải thích định nghĩa, sau đó chém gió hoàn chỉnh điểm chính à?!



Thế là, khi Từ Kiếm Đông tắm rửa xong xuôi, quấn khăn tắm bước ra ngoài, hắn nhìn thấy ngay Trương Khải mặt mày như bị táo bón, đang đần người nhìn màn hình máy tính.



"Cậu đã làm gì thế? Đắc tội Tô Thuỵ Minh đến mức này." Từ Kiếm Đông đè lên vai cậu nhìn màn hình, rồi nói: "Đây căn bản không phải đề bài cho người khác qua."



"... Chuyện dài lắm." Trương Khải thở dài, "Bây giờ tôi nên làm gì?"



"Nếu là người khác thì còn đỡ, thế nhưng Tô Thuỵ Minh..." Từ Kiếm Đông nhíu mày: "Mặc dù rất khó chịu... nhưng cậu chỉ còn cách đi cầu xin thầy thôi." Hắn dừng lại một lát, rồi giơ tay vò mạnh làm rối tung tóc của Trương Khải, "Đúng là khiến người khác khó chịu quá thể!", hắn bảo.



"Cầu xin Vua pháp sư đâu chỉ là khó chịu..." Trương Khải còn chưa nói dứt lời đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.



Hơn nữa lại là điện thoại của cậu chứ không phải của con nhà người ta.



Hơn nữa lại còn là một số điện thoại lạ, không phải là bố hay mẹ cậu.



"Alo?" Trương Khải hưng phấn nghe máy.



"Trương Khải à?" Đó là một giọng nữ dịu dàng, trong trẻo vui tai, "Chị là Lý Lâm nè."



"Ai cơ?" Mặc dù hình như cậu không quen, nhưng, thế mà lại là gái!



"... Lý Lâm."



"... Éc..."



"Đụ má! Nhớ tên của trưởng câu lạc bộ của mình thì cậu chết à cưng?! Có phải cậu muốn cosplay Hello Kitty chạy vòng quanh trường để tuyên truyền cho câu lạc bộ không hả!"



"... Thì ra là đàn chị trưởng câu lạc bộ... Em không muốn..." Cậu trạch nam cực kì vô dụng trong giao tiếp, đặc biệt là với con gái, tòm tem nước mắt.



Thì ra cô Lý Lâm này sau khi hôm qua gặp được Trương Khải và Đường Yến liền ngửi thấy mùi gian tình bằng bản năng mà mọi người đều hiểu, về thì nảy ra ý kiến, định để cậu làm mối mời Đường Yến đến trường toạ đàm hoặc gặp mặt độc giả trong tuần lễ anime. Dẫu sao thì giới tiểu thuyết viễn tưởng và ACG cũng liên quan đến nhau mà.



Nghe cô giải thích ý định, Trương Khải cũng rất vui, dù sao thì để Đường Yến tới trường toạ đàm hay gì đó đối với người làm độc giả như cậu mà nói cũng là phúc lợi to lớn.



Thế là cậu đồng ý ngay, đi hỏi Đường Yến xem có được không.



Vui vẻ cúp điện thoại, lại nhắn tin cho Đường Yến bảo y khi nào tiện thì gọi điện, Trương Khải ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Kiếm Đông đã thay xong quần áo đi chạy bộ buổi sáng.



"Lại là Đường Yến... Cậu thân thiết với idol của cậu thật đấy." Từ Kiếm Đông vừa buộc dây giày vừa nói.



"Đây là duyên phận mà." Trương Khải bỏ điện thoại xuống, vẫn đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ.



"Vậy cậu cũng cân nhắc đến duyên phận giữa cậu và Tô Thuỵ Minh đi." Hắn ta nhún vai.



Tâm trạng vui sướng vỡ nát ngay tắp lự rồi okay?! Trương Khải run rẩy đáp: "Đó là nghiệt duyên mà cưng!"



"Đừng lo", Vuốt tóc cậu, Từ Kiếm Đông bảo: "Tô Thuỵ Minh có thế nào đi chăng nữa cũng không ăn thịt cậu thật đâu, chẳng qua cái tên giả dối đó muốn nhìn người ta cầu xin mình mà thôi."



"Tôi đi chạy bộ đây, về sẽ nghĩ cách cùng cậu nhé." Nói xong, Từ Kiếm Đông liền ra ngoài đi mất.



Trương Khải ườn người trên bàn hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định nhắn tin cho Tô Thuỵ Minh để thăm dò xem sao: "Thầy Tô, về việc thuyết trình môn Tài chính, em có vài chỗ không hiểu lắm, xin hỏi gần đây thầy có mặt ở trường lúc nào? Trương Khải."



Nhắn đến số điện thoại mà hôm qua Tô Thuỵ Minh cho.





Cậu vốn tưởng rằng phải lâu lắm mới nhận được tin trả lời, kết quả vừa mới mở trang web B, điện thoại đã réo chuông.



"Hôm nay tôi được nghỉ, có điều nửa tiếng nữa em hãy đến phòng XXX toà X tiểu khu XX phía đông trường tìm tôi."



Đọc được tin nhắn, tay Trương Khải run bắn lên liền ấn X tắt luôn trang web B.



Có cần phải chọn hôm nay không hả?!



Thăm dò mà thăm thẳng đến hang hổ rồi... Nghiệt duyên của cậu và Tô Thuỵ Minh sâu cỡ nào hả?!



CHƯƠNG 40:



Bất kể là tiểu thuyết, hoạt hình hay phim truyền hình đều sẽ có một cảnh kinh điển, khi nhân vật chính lưỡng lự đi tới nhà một ai đó, sẽ ngần ngừ trước cửa nhà đối phương rất lâu, cuối cùng trong khoảnh khắc anh ấy/cô ấy giơ tay ra gõ cửa, cửa sẽ được đối phương mở ra từ bên trong, hai người nhìn nhau... Sau đó nên miêu tả bối cảnh thì miêu tả, nên vẽ hoa thì vẽ hoa, nên thêm nhạc nền thì thêm nhạc nền...



Có điều đó rõ ràng không phù hợp với Trương Khải.



Bởi tiểu khu XXX mà Tô Thuỵ Minh bảo, nó khá là cao cấp. Vậy nên lúc Trương Khải ngần ngừ đến vòng thứ ba trước cổng tiểu khu, cậu liền bị nhân viên bảo vệ hết sức trách nhiệm ở cổng đè xuống.



"Thầy Tô... Em ở ngay cổng tiểu khu của thầy." Nhìn mấy nhân viên bảo vệ đã giải thích hồi lâu mà vẫn không tin mình cho lắm, Trương Khải khóc ròng gọi điện cho Tô Thuỵ Minh, "Có thể làm phiền thầy xuống đón em được không?"



Cúp máy chưa tới ba phút đồng hồ, Tô Thuỵ Minh đã xuất hiện ở cửa phòng bảo vệ.



"Đây là sinh viên của tôi, sau này có thể sẽ thường xuyên tới đây." Tô Thuỵ Minh liếc nhìn cậu, sau đó nói với đội trưởng đội bảo vệ: "Đến lúc đó phiền các anh để cậu ấy đăng kí, cho cậu ấy vào."



... Cái, cái chỗ đầm rồng hang hổ này ai dám đến thường xuyên chứ, Trương Khải nhìn Tô Thuỵ Minh trong nỗi kinh hoàng.



"Không thành vấn đề." Đội trưởng đội bảo vệ mỉm cười phúc hậu giải thích: "Chủ yếu là vừa rồi cậu ấy đi lòng vòng ở cổng tiểu khu mãi, chúng tôi hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi."



"Chuyện này là do tôi chưa dạy cậu ấy cho tốt, làm phiền các anh rồi." Tô Thuỵ Minh nói, đẩy kính rồi liếc nhìn Trương Khải.



Lưng cậu lập tức run bần bật như chuột nhìn thấy mèo.



Có điều tới tận khi đưa Trương Khải về nhà, Tô Thuỵ Minh vẫn chẳng bảo gì cậu.



Thế là cậu càng thấp thỏm bất an hơn. Thộn mãi chẳng nói gì mới là đáng sợ nhất okay?!



"Thầy đâu có ăn thịt em, căng thẳng thế làm gì?" Lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho Trương Khải, Tô Thuỵ Minh nhìn cậu cười nói.



"Em đâu, đâu có căng thẳng..." Run rẩy thay giày, Trương Khải cười gượng: "Thầy Tô... bình dị dễ gần thế này... Em căng thẳng đâu."



"Hừm!" Tô Thuỵ Minh cười khẩy, lắc đầu mà chẳng nói gì.



Đưa Trương Khải đến phòng khách có cửa sổ kính chấm đất, Tô Thuỵ Minh chờ cậu ngồi xuống sofa rồi nói: "Em thích coca, nước cam hay trà sữa?"



"Á? Thầy..." Trương Khải ngạc nhiên kêu lên, sau đó phát giác ra không ổn bèn nuốt luôn vế còn lại.



"Sao?" Tô Thuỵ Minh lại đón lời cậu: "Em tưởng trong nhà tôi chỉ có cafe, vang đỏ và trà xanh à?"



Trương Khải vốn định lắc đầu, có điều trong ánh mắt của Tô Thuỵ Minh, cậu vẫn thành thật thừa nhận: "Thoạt nhìn thầy không giống kiểu người trong nhà có mấy thứ như coca, trà sữa."



Tô Thuỵ Minh lại mỉm cười lắc đầu: "Nếu việc gì cũng chỉ nhìn bề ngoài, về sau em đừng nên làm trong giới tài chính, nhất định sẽ bị gặm sạch đến nỗi xương cốt chẳng còn."



"Đây đâu phải trường học, em không cần căng thẳng thế đâu, thoải mái một chút." Thấy Trương Khải ngồi ngay ngắn như sắp nghe giảng đến nơi, Tô Thuỵ Minh xua tay nói: "Tôi không muốn ngày nghỉ mà còn phải làm như lên lớp đâu."



Giờ Trương Khải mới chú ý đến việc hôm nay Tô Thuỵ Minh không mặc comple đi giày da như cậu thấy ở trường trước đây. Mặc dù y vẫn mặc áo sơ mi, nhưng lại không thắt cà vạt, hai cúc áo trên cùng cũng được phanh ra, hơi để lộ một ít xương quai xanh, mà tóc của y cũng không được chải tỉ mỉ như ngày thường, mặc dù vẫn rất chỉnh tề, nhưng mang chút cảm giác tán loạn.



Điều quan trọng nhất là... hôm nay Tô Thuỵ Minh cứ cười mãi, hơn nữa còn không phải là cười lạnh lùng, cười âm u, cười sâu xa. Mặc dù không thể gọi là toả nắng, nhưng ít nhất cũng có độ ấm, không làm cho người khác kinh hồn bạt vía.



Chuyện này không khoa học! Thầy Tô à rốt cuộc là thầy bị cái gì không sạch sẽ nhập vào người, hay là đêm qua bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm vậy?!



Trương Khải đang thầm suy nghĩ lung tung thì nghe thấy Tô Thuỵ Minh hỏi lại, "Vậy em muốn uống gì? Cafe, trà xanh cũng được, vang đỏ thì không được." Cậu chẳng buồn suy nghĩ đã đáp thẳng: "Em muốn trà sữa. Có điều phiền thầy pha hai gói, em thích ngọt."



"Trà sữa thì được, có điều không thể pha cho em hai gói được." Tô Thuỵ Minh đứng dậy bước vào phòng bếp mở nối liền với phòng khách để lấy dụng cụ, "Chỗ thầy toàn là làm tại chỗ, không có gói uống liền."



Thầy à thầy đúng là cao cấp... Cậu trạch nam hễ tự làm là từ trước đến nay toàn uống gói hoà tan lén lút thầm nghĩ.



Đợi Tô Thuỵ Minh bưng khay ra, Trương Khải lập tức nghĩ cao cấp cũng không đủ để miêu tả nữa.



Mặc dù biết trà sữa tự làm là phải dùng hồng trà pha với sữa bò thêm đường, nhưng... Ai rảnh rỗi lại không dùng trà túi lọc mà dùng lá trà thật, sữa bò thì chọn sữa bay hơi, đường thì nhất định phải lựa si rô, cuối cùng còn thêm một đĩa cánh hoa hồng cho tương xứng chứ?!



Kết quả Tô Thuỵ Minh còn hỏi cậu: "Về hồng trà, em thích Assam hay Darjeeling?"



Uống có tách trà sữa cũng phải ra dáng tinh anh, thầy Tô à thầy thắng rồi!



Thanh niên trạch nam hoàn toàn bại trận rúm người ngả ra sofa, cậu nói: "Trước đây em toàn uống gói pha liền, thầy bảo cái nào thì chọn cái đó đi..."



Tô Thuỵ Minh ngồi đối diện cậu mỉm cười, chọn lá trà bên trái bỏ vào ngâm trong ấm trà thuỷ tinh trong suốt, năm phút sau rót ra pha thêm sữa bay hơi, si rô, còn thêm vài cánh hoa hồng, rồi đặt tách trà trước mặt Trương Khải.



"Em cảm ơn thầy." Nhìn một chuỗi động tác của y, cậu muốn khuỵu gối quỳ luôn.



Bưng tách trà sữa lên nếm một ngụm, Trương Khải lập tức xúc động muốn khóc, mùi thơm nồng nàn, túi trà Lipton thường ngày so sánh với cái này chỉ đáng vứt đi... Quả nhiên là tiền nào của nấy, thế giới của người lớn tàn khốc quá.



"Em bảo vụ thuyết trình em có chỗ không hiểu..." Tô Thuỵ Minh cũng pha cho mình một cốc, bưng lên uống một ngụm rồi hỏi: "Là gì vậy?"



"Ừm... Đề của em là "So sánh ảnh hưởng của hệ thống Bretton Woods và hiệp định Jamaica đối với sản lượng vàng thế giới", nhưng em cơ bản không tìm được tài liệu liên quan." Trương Khải ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.



"Ồ? Đây là một đề tài tương đối lệch." Tô Thuỵ Minh bưng cốc trà nói, "Chỗ tôi có vài tài liệu lịch sử có liên quan. Tôi không thích cho người khác mượn sách, có điều hôm nay em có thể đọc ở chỗ tôi."



"Cảm ơn thầy ạ!" Trương Khải cảm kích nói, "Thầy tốt bụng thế này, nếu mọi người đều gặp khó khăn, bậu cửa nhà thầy chắc bị bọn em đạp nát mất."



"Không đâu." Tô Thuỵ Minh lại uống thêm một ngụm trà, bỏ tách xuống nói: "Nếu người khác làm đề này, tôi sẽ để họ đổi thành " ảnh hưởng đối với địa vị quốc tế của đồng đô la Mỹ"."



"Thế... á?" Trương Khải nhìn người ngồi đối diện cười mỉm, trong lòng liền nghĩ:



WTF! Tô Thuỵ Minh nói lời này rốt cuộc là nghiêm túc, hay là nói đùa?!



Có điều bất kể là bị bắt nạt phân biệt đối xử, hay là bị nói đùa ác kiểu này, hình như đều không phải chuyện gì tốt okay?!



CHƯƠNG 41:



Uống trà sữa xong, Trương Khải liền bị Tô Thuỵ Minh xách đến thư phòng tìm tài liệu.



Ba cuốn sách, năm bản luận văn tiến sĩ, lại còn chỉ có mỗi một cuốn không phải bằng tiếng Anh, Trương Khải còn nghi ngờ mình có thể đọc hết trước lúc có tiết vào hai tuần nữa hay không.



"Phần mà em phải đọc, tôi đã viết hết lên tờ giấy này rồi." Tô Thuỵ Minh cầm một tờ giấy trên bàn lên, trên đó bất ngờ được viết số trang của sách hay luận văn mà Trương Khải cần đọc. "Sợ là em còn cần cái này nữa", y nói, đoạn rút một quyển từ điển Oxford Anh Trung từ tủ sách ra, đặt lên bàn.



Trương Khải nhìn một loạt động tác gọn gàng lưu loát của y, có cảm giác sâu sắc rằng trứng đau sắp vỡ.



... Cái cảm giác người khác đào một cái hố, mình tự nhảy xuống là thế nào đây hả?!



Thầy Tô, thầy thật sự không phải đang ôm bài chờ em đấy chứ?!



Có điều vừa nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Thuỵ Minh, cậu liền chẳng dám nói gì nữa, tự héo luôn: "Vậy, vậy em nên đọc ở đâu?"



"Em đọc ở thư phòng của tôi là được rồi." Tô Thuỵ Minh kéo ghế dựa rộng rãi ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ngồi vào đó.



Trương Khải không dám ngồi, cậu hỏi: "Em ngồi đây, thì thầy phải làm sao?"



"Em ngồi đi." Tô Thuỵ Minh kéo cậu ấn luôn xuống ghế, "Tôi đi nấu cơm trưa, nấu xong sẽ gọi em."



"Dạ? Thầy còn biết nấu ăn cơ á?!" Cậu trạch nam ngoại trừ mì ăn liền và sủi cảo đông lạnh chỉ còn biết luộc trứng, rán trứng, làm trứng sữa, vô cùng ngạc nhiên.



"Lúc du học ở nước ngoài, không biết nấu ăn là một chuyện rất đáng thương. Món khó làm thì không biết, nhưng món gia đình thì thầy vẫn biết vài món." Tô Thuỵ Minh nhún vai nói, trước khi rời khỏi thư phòng đóng cửa lại còn mỉm cười bổ sung: "Trước khi ăn tôi sẽ kiểm tra xem em đọc được bao nhiêu rồi. Nếu lười biếng, cơm trưa của em sẽ chỉ có mỗi cơm thôi thật đó."



Trương Khải cứng đờ người ngồi trên ghế, dùng mắt nhìn theo Tô Thuỵ Minh đi mất, trong lòng gào rú.



... Thầy Tô à thầy có dám nói đùa đỡ lạnh hơn không?! Thời tiết đầu tháng chín nóng nực mà sắp chết cóng luôn đây nè!



Nhìn chồng sách và luận văn dày cộp trên mặt bàn, lại cộng thêm quyển từ điển cũng dày cộp bên cạnh, cậu nhất thời muốn nảy sinh xúc động nằm ườn ra bàn giả chết.



Có điều xúc động vẫn chỉ là xúc động, trước tiên đừng nói đến vừa nghĩ tới việc cái bàn này là của ai, cậu đã không dám nằm nữa, dù cho cậu có nằm ườn ra giả chết thật... Tô Thuỵ Minh dứt khoát sẽ không chỉ bắt cậu ăn cơm trắng đơn giản như vậy.



Thành thật gặm tài liệu hơn một tiếng đồng hồ, cậu cũng chỉ miễn cưỡng đọc xong một cuốn luận văn tiếng Anh và cuốn luận văn tiếng Trung duy nhất. Lại nghĩ trước đó Tô Thuỵ Minh đã bảo tài liệu của y không cho mượn về, Trương Khải gần như khóc ròng mà ý thức được hai tuần tới cậu còn phải thường xuyên đến cái nơi đầm rồng hang hổ này thật.boy love truyen




Thầy Tô à lẽ nào thầy không chê sinh viên mình thường xuyên đến làm phiền sao? Vừa hại người vừa hại mình thế này là định làm gì vậy?!



Cậu đang oán thầm thì Tô Thuỵ Minh đột nhiên gõ cửa bước vào: "Cơm nấu xong rồi, em đến ăn đi", y nói.



Nhìn thấy Trương Khải lập tức tạo dáng ngồi ngay ngắn đọc sách, y lại cười nói: "Đừng giả vờ nữa, với cái trình độ tiếng Anh của em, bây giờ em nhiều nhất cũng chỉ đọc được một quyển luận văn tiếng Anh và một quyển tiếng Trung. Còn không mau đi ăn cơm đi."



"... Thầy Tô à, thầy quả là người phi phàm nhìn mầm biết cây." Cậu trạch nam bày tỏ hôm nay quỳ quá nhiều, cậu sắp bị ảo giác đau đầu gối rồi.



Kết quả, vừa tới trước bàn ăn, cậu lại cảm thấy muốn quỳ.



Đậu má, tôm nõn xào rau hẹ, đậu phụ hải sâm, thịt cừu hầm khoai tây, trứng gà xào hành tây với súp gà nhân sâm mà cũng gọi là món gia đình, vậy những món trước đây cậu ăn hàng ngày ở nhà được coi là cái gì?! Cơm mấy ngày nay ăn ở căng tin thì là cái gì?!



韭菜炒虾肉 Tôm nõn xào rau hẹ



海参豆腐 Đậu phụ hải sâm



土豆炖羊肉 Thịt cừu hầm khoai tây



洋葱炒鸡蛋 Trứng gà xào hành tây



参茸鸡肉汤 Súp gà nhân sâm



Mẹ cậu và đầu bếp căng tin đều sắp khóc rồi okay?!



Đây rõ ràng là viết "món gia đình", đọc thành "cao cấp" okay?!



Hơn nữa ấy vậy mà món nào ăn cũng ngon... Chuyện này không khoa học quá thể!



Lặng lẽ mà nhanh chóng ăn cơm trưa Tô Thuỵ Minh làm, trong lòng Trương Khải cứ khen ngợi mãi, nếu lần nào cũng có một bữa cơm như thế này, dẫu là chốn đầm rồng hang hổ cậu cũng bằng lòng vui vẻ đi.



Có điều... Thầy Tô à động tác ăn cơm của thầy có thể đừng nho nhã vậy không?! Còn cả ánh mắt thỉnh thoảng liếc lại đây của thầy nữa, có thể đừng cho người ta ảo giác như đang nhìn heo nhà nuôi đang vỗ béo chờ thịt không hả?!



Lúc ăn cơm mà áp lực quá lớn, rất dễ khó tiêu đó cưng à!



Trương Khải đang định lên tiếng khen ngợi cơm canh trưa nay, làm dịu bầu không khí, thì bị tiếng chuông điện thoại quen thuộc cắt ngang.



Hơn nữa ấy thế mà lại là điện thoại của cậu, chứ không phải của Tô Thuỵ Minh.



Hơn nữa lại còn là đại thần Đường!



Trương Khải đang lưỡng lự có nên từ chối rồi lát nữa gọi lại hay không, nhìn thấy Tô Thuỵ Minh gật đầu với mình, vẻ mặt cũng chẳng có gì là không vui, cậu liền nghe máy luôn.



"Ngại quá, buổi sáng nhắn tin cho em xong thì điện thoại hết pin, anh cũng không nhận ra." Giọng nói thoải mái của Đường Yến vang lên, "Em tìm anh có việc gì à?"



"Không sao, không sao." Trương Khải vội vàng đáp: "Là thế này..."



Cậu kể lại hết chuyện trưởng câu lạc bộ Lý Lâm muốn mời Đường Yến đến đại học F phát biểu hoặc gặp mặt độc giả, y liền vui vẻ đồng ý ngay.



Trương Khải lập tức vui như mở cờ, lại quên mình thảo luận hồi lâu với Đường Yến về việc có thông báo tin tức này ở QD hay không.



Đợi cậu sung sướng tắt máy, định lát nữa thông báo cho đàn chị trưởng câu lạc bộ, cậu mới phát hiện ra thế mà cậu đã gọi điện thoại hơn năm phút đồng hồ.



Thông thường mà nói, một cuộc điện thoại năm phút căn bản không được coi là dài.



Nhưng cậu lại gọi điện thoại mất năm phút trong lúc đang ăn cơm với Tô Thuỵ Minh, lại còn là ăn cơm trưa do đích thân y nấu.



"Xin, xin lỗi thầy, thầy Tô." Trương Khải lập tức cảm thấy toàn thân cậu túa mồ hôi lạnh.



"Không sao." Tô Thuỵ Minh lại chẳng thể hiện tí không vui nào, còn nói với vẻ rất chi là quan tâm: "Các em định mời Đường Yến đến làm hoạt động à? Tốt lắm. Nếu cần xin địa điểm hay vốn gì với trường, thì thầy có thể giúp."



"Cảm ơn thầy." Trương Khải hơi bất ngờ, có điều vẫn vui sướng cảm ơn, rồi ra sức ca ngợi: "Món thầy làm ăn ngon lắm, sau này em chẳng muốn đến căng tin trường ăn nữa."



"Vậy em thường xuyên đến đây đi." Tô Thuỵ Minh dùng muỗng uống một thìa canh, rồi bảo: "Tôi sẽ làm các món khác nhau cho em ăn."



"Ha ha, thầy Tô biết nói đùa thật đấy." Cậu không coi là thật.



"Nói đùa hay không", Tô Thuỵ Minh đẩy kính, cười khẽ: "Dù sao thì trước khi làm xong bài thuyết trình, em cũng phải thường xuyên tới nhà tôi mà."



... Suýt thì quên mất cơm lành canh ngọt là quà tặng kèm của bài thuyết trình đau khổ.



Nghĩ tới đống sách và luận văn còn chưa sờ đến trong thư phòng, cậu sinh viên năm nhất đau khổ cảm thấy mình hơi no rồi.



Có điều theo lượng cơm hàng ngày và tốc độ ăn cơm hôm nay của cậu, đáng ra cậu phải no từ lâu rồi ┐(┘_└)┌



Ăn xong, uống trà bưởi mật ong để tiêu cơm, nhìn Tô Thuỵ Minh rửa bát trong bếp, Trương Khải sâu sắc cảm thấy nếu thật sự gặp được một cô gái như thế này, thì phải dứt khoát gả, à không, cưới ngay!



Sau đó cậu lại đọc tài liệu trong thư phòng hết buổi chiều mới giải quyết xong hai cuốn luận ăn nữa, nhìn ba quyển sách và cuốn luận văn còn lại, cậu chỉ đành ngây thơ nhìn Tô Thuỵ Minh mà nói: "Ngại quá, sau này còn phải đến làm phiền thầy tiếp."



"Không sao." Tô Thuỵ Minh tiễn cậu ra thang máy, "Em có món gì thích ăn thì có thể bảo thầy, lần sau tới thầy thử làm cho em."



Lại lần nữa, nếu thật sự gặp được một cô gái như thế này, thì phải dứt khoát cưới ngay!



Trương Khải rảo bước đi với tâm trạng rõ ràng khác hẳn lúc đến, chẳng mấy chốc đã về đến trường. Vừa khéo Từ Kiếm Đông cũng đang ở trong phòng, thế là cậu vừa mở cửa ra đã vô cùng kích động kể lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.



Từ Kiếm Đông giữ nguyên vẻ mặt như cười như không nghe cậu kể hết hành trình, chỉ có lúc nghe Tô Thuỵ Minh đã làm những món gì mới phì cười khinh thường.



Sau đó hắn xoa đầu cậu, khẽ cười: "Thầy Tô của chúng ta có lòng thật đấy."



"Hửm?" Người bị xoa đầu rõ ràng không có cùng mạch suy nghĩ với hắn.




"Không gì cả, cảm thán tí thôi." Từ Kiếm Đông nhún vai.



Chuyện thuyết trình về cơ bản là giải quyết được rồi, Trương Khải cũng chẳng nghĩ gì thêm, bật máy tính, lướt web A B QD và diễn đàn.



Trước khi ngủ, cậu thầm nghĩ, hôm nay đúng là có khởi đầu sóng gió, quá trình đầy bước ngoặt, cuối cùng vẫn kết thúc bình yên.



Ngoại trừ việc cậu thấy hơi nóng bức, thế nào cũng không ngủ nổi ra, thì tất thảy đều tốt đẹp.



Còn chuyện mà cậu không biết là, thứ hai người nào đó ở giường trên và ở tiểu khu XX cách đó không xa nghĩ tới trước khi ngủ là - tôm nõn xào rau hẹ, đậu phụ hải sâm, thịt cừu hầm khoai tây, trứng gà xào hành tây cộng thêm súp gà nhân sâm, bữa cơm này tráng dương bổ thận hơi nhiều.



CHƯƠNG 42:



Mơ màng tỉnh lại từ trong mơ, phát hiện ra mình đang nằm ườn trên bàn đọc sách của Tô Thuỵ Minh, trước mặt chính là mấy quyển sách và luận văn khiến người ta đau khổ tột cùng kia, Trương Khải hiểu ngay tắp lự.



Chưa được mấy ngày đã bị người khác chịch trong mơ thành quen rồi, cậu chẳng biết nên khen ngợi trạch nam là loài dễ thích nghi nhất trên thế giới, hay nên ca ngợi họ quả là chủng tộc dễ bị đè nhất trên trái đất.



Cậu đang ôm đầu suy nghĩ lung tung thì Tô Thuỵ Minh đẩy cửa bước vào, "Cơm nấu xong rồi, ra ăn cơm nào."



Trương Khải theo y đến phòng ăn thông với phòng khách rộng rãi, trên bàn ăn bày bốn món ăn và một bát canh y như buổi sáng, mà Tô Thuỵ Minh cũng ngồi vào đúng chỗ trước đây.



Có điều... "Thầy ơi, em nên ngồi ở đâu?" Cậu nhìn xung quanh mà chẳng thấy ghế và bát đũa của mình đâu, ngược lại bên Tô Thuỵ Minh lại bày hai bộ bát đũa.



"Em ấy à", người được hỏi vỗ đùi mình và nói, "Ngồi ở chỗ thầy."



... Đậu má đây là đãi ngộ dành cho trẻ mấy tuổi hả thầy?!



Trương Khải nuốt nước bọt, nuốt luôn lời đã trào lên miệng, cậu lết bước tới trong ánh mắt chăm chú của Tô Thuỵ Minh. Cậu đứng bên cạnh y, lại lưỡng lự định ngồi xuống thì bị cản lại.



"Ai cho em cứ thế ngồi xuống. Cởi quần áo ra!" Tô Thuỵ Minh giơ tay ra cởi cúc quần dài của Trương Khải, dùng ngón trỏ kéo phắt khoá quần, nói: "Mặc đồ này ăn cơm dây bẩn ra thì phải làm sao?"



"Thầy, thầy ơi..." Trương Khải hoảng loạn dùng tay giữ cái quần sắp tuột xuống, mặc dù đã dự đoán trước đại ma vương đã thăng cấp lên ghế Vua pháp sư sẽ không tha cho mình đơn giản như vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối: "Nhưng... cởi quần áo ra, ngộ nhỡ bị đổ đồ ăn lên người thì bỏng mất."



Hai ngón tay của Tô Thuỵ Minh gõ trên mặt bàn, y nói: "Nói nhiều thế, có phải em cảm thấy đề bài thuyết trình chưa đủ khó không?"



Cậu sinh viên năm nhất mới ba quyển sách năm cuốn luận văn đã đọc đau cả trứng, lập tức buông tay ra, mặc cho quần tuột xuống, để lộ hai cẳng chân dài mảnh mai.



"Tiếp tục", đẩy kính lên trên, Tô Thuỵ Minh bảo.



Thế là trong ánh mắt như nhìn lợn nhà mình đã có thể thịt được rồi của người bên cạnh, Trương Khải cởi cả áo phông, rồi giày và tất trên người. Cuối cùng, cậu vừa run cầm cập vừa cởi nốt quần lót, người trần như nhộng, cúi đầu đứng cạnh bàn ăn.



"Lại đây..." Tô Thuỵ Minh nói, kéo Trương Khải trần trụi vào lòng mình, để cậu ngồi lên đùi mình.



"Đây toàn là các món mà thầy đã đặc biệt chuẩn bị cho em", Tô Thuỵ Minh mỉm cười đưa một đôi đũa cho cậu, "Em phải ăn nhiều vào, lát nữa mới có tinh thần đọc tiếp tài liệu."




Toàn thân trần truồng ngồi trong lòng người khác mà còn nuốt nổi, thần kinh phải thô cỡ nào chứ?!



Trương Khải im lặng nhận đũa, chậm rãi thò tay gắp hải sâm trong bát đậu phụ hải sâm, kết quả vừa gắp lên thì không kìm được run tay, làm rơi đồ ăn.



Tay trái Tô Thuỵ Minh dùng đũa gắp hải sâm vào bát cho cậu, tay phải thì nhéo đầu vú y đang đùa giỡn ngay từ đầu, cười nói: "Em đã mấy tuổi rồi hả? Ngay cả đũa cũng không dùng được."



WTF! Mình không dùng được đũa không phải là tại thầy hả!



Trương Khải thầm gào rú trong lòng hồi lâu, nhưng chỉ dám hèn nhát cảm ơn, "Cảm ơn thầy ạ."



"Không sao, em còn gì muốn ăn để thầy gắp cho." Miệng thì nói thế này, nhưng tay phải của y lại chẳng ngừng lấy một tí, cứ nhào nặn đùa nghịch hai hạt châu đỏ trước ngực Trương Khải mãi, lúc bên phải bị y vuốt ve đến mức phình to và cứng hẳn, y liền chuyển sang bên trái.



"Ưm~~~" Miễn cưỡng nuốt hải sâm, Trương Khải vừa thở dốc vừa vặn vẹo cơ thể hòng né tránh sự chà đạp của người đằng sau, nhưng chưa uốn éo được là bao đã không dám cử động nữa.



Dùng dương vật ngày càng nóng bỏng và cứng rắn chọc vào cái mông loã lồ của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh hung dữ nhéo đầu vú trong tay, "Sao cứ như trẻ con thế, chẳng chịu ăn tử tế gì cả."



Cơ thể cứng đờ, ăn đồ ăn y gắp vào bát không ngừng như nhai sáp, cậu sắp khóc luôn rồi. Ban ngày lúc ăn cơm cậu tuyệt đối không thành kính và nghiêm túc thế này đâu okay?!



Trương Khải cố gắng ăn uống nghiêm túc, nhưng tay của Tô Thuỵ Minh thì chưa từng dừng lại.



Bàn tay thon dài đó vân vê hạt đậu đỏ nhô lên hồi lâu, vuốt ve làm cả hai bên săn lại, bèn từ từ trườn xuống dưới, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn bên ngoài rốn, rồi thò xuống bên dưới không hề che đậy của cậu.



"A~~~ Ư~~~" Lúc tay của Tô Thuỵ Minh rờ lên dưa chuột của cậu, Trương Khải ngừng động tác ăn cơm, phát ra tiếng rên rỉ khó kìm nén.



"Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng có mất tập trung." Tô Thuỵ Minh dùng tay phải vỗ phần mông trần trụi của cậu, rồi lại mò lên hoạ mi của cậu. Mà động tác gắp thức ăn ở tay trái của y thì vẫn chưa dừng lại.



"Thầy, thầy ơi~~~ Ưm~~~" Trương Khải nói đứt quãng, "Thầy cũng~~~ Ư~~~ Thầy cũng~~~ Ăn cơm đi~~~"



"Coi như em vẫn còn quan tâm đến thầy mình." Tô Thuỵ Minh cười nói, "Có điều thầy vẫn phải đút no em cái đã."



Đậu má ai đang quan tâm mi hả?! Ông đây là muốn mi ăn cơm tử tế, đừng có chơi ông trên bàn ăn nữa! Để cho mi chơi thế này tiếp, ông ăn cả ngày cũng không no được okay?!



Trương Khải coi thịt cừu trong miệng là thịt của Tô Thuỵ Minh, hung dữ mà nhai.



Đầu tiên ngón tay của y khẽ trượt qua hoạ mi của cậu, sau đó cả bàn tay quấn quanh cây dưa chuột đang từ từ ngóc đầu đó.



"A~~~" Không kìm được kêu thành tiếng, động tác nuốt của Trương Khải rõ ràng chậm hơn hẳn.



Nhưng động tác của bàn tay trên hoạ mi của cậu lại bắt đầu nhanh hơn, xoay tròn từ phần đỉnh tới tận gốc, sau khi vuốt ve hai quả cầu nhỏ hai bên hoạ mi vài cái, nó lại quấn quanh đó từ từ trượt lên đỉnh. Bị đùa giỡn như thế vài lần, vật cứng dưới bụng Trương Khải đã hoàn toàn thức giấc.



"Hu~~~ Ưm~~~" Cậu yếu ớt tựa vào lòng người đằng sau, động tác ăn cơm cơ bản đã dừng hẳn.



Tô Thuỵ Minh khẽ cười một tiếng, tay phải vẽ một vòng tròn trên phần đỉnh dưa chuột của cậu, tay trái lại bỏ đũa xuống, mò về phía cửa động giữa hai mông của người trong lòng.



"Nếu cái miệng bên trên của em không ăn uống tử tế..." Y ấn ngón trỏ lên cửa động, mỉm cười thì thầm bên tai Trương Khải: "Thầy sẽ đút hết thức ăn còn thừa của em cho cái miệng bên dưới đó."



CHƯƠNG 43:



Bất kể hiện thực hay là mơ, từ trước đến nay Tô Thuỵ Minh đã nói là làm okay?!



Trương Khải sợ đến mức chống cơ thể xụi lơ dậy ngay tắp lự, ngồi thẳng người tiếp tục cố gắng giải quyết thức ăn trong bát mình một cách chán chường.



Bây giờ, tin tốt là, cuối cùng Tô Thuỵ Minh cũng không gắp thêm cho cậu nữa, tin xấu là... y đổi sang dùng cái tay đó để xâm nhập cửa sau của cậu.



Hoạ mi đằng trước được vuốt ve chậm rãi mà triệt để, hoa cúc đằng sau bị ngón tay thon dài cắm vào từng chút một, dịu dàng và kiên định, ngay cả đũa Trương Khải cũng không cầm vững được nữa, chỉ có thể dùng cái thìa bên cạnh.



"A~~~" Theo cửa sau bị ngón tay càng cắm càng sâu, Trương Khải cảm giác được ngón tay thứ hai của Tô Thuỵ Minh cũng đặt lên miệng cửa sau. Thế là chẳng mấy chốc, cửa động vốn khép chặt đã nghênh đón sự khuếch trương càng dữ dội hơn.



Chậm rãi cắm cả ngón giữa vào trong cơ thể của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh gác đầu lên tấm lưng trần trụi của cậu, khẽ liếm từ dưới lên trên, y nói: "Ăn hết đồ trong bát, thầy sẽ thưởng cho cái miệng bên dưới của em một thứ đặc biệt."



Thưởng cái cục cớt! Đặc biệt qué gì!



Theo tính vặn vẹo của giấc mộng xuân này, Trương Khải không cần nghĩ cũng biết nó chỉ cái gì! Cậu đã no lắm rồi thầy à, chẳng ăn gì nữa đâu được không?!



Mặc dù hiểu rõ ý của Tô Thuỵ Minh, nhưng cái miệng bên dưới ăn thứ đặc biệt cũng tốt hơn là ăn đồ thừa, phải không?!



Thế là, trước có sói sau có hổ, Trương Khải chỉ đành tiêu diệt đồ trong bát thật chậm rãi.



Đợi đến lúc khó khăn lắm mới ăn được gần hết đồ ăn trong bát, ngón tay trong cửa sau của cậu đã biến thành ba ngón.



Đầu ngón tay của ba ngón thon dài khuấy động vách ruột nhạy cảm, hai tay Trương Khải nắm mép bàn kêu "Ư~~~ A~~~", sau đó ngoái đầu lại, đáng thương nhìn ra sau, "Thầy ơi~~~ A~~~ Em ăn~~~ xong rồi~~~ Hu~~~~"



Tô Thuỵ Minh cười, y còn chưa trả lời đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.



Thế mà lại là cái điện thoại cậu vừa mới bỏ lên mặt bàn, thế mà lại là đại thần Đường!



Chuyện này không khoa học gì cả!



Tô Thuỵ Minh lạnh lùng cười một tiếng, kéo dài giọng nói bên tai cậu: "Nhận đi..."



Trương Khải hơi do dự, hoạ mi non nớt liền bị véo một cái thật hung tợn, cậu lập tức ngoan ngoãn nhận điện.



Đầu bên kia vang giọng nói mơ hồ, thoạt nghe hình như là giọng Đường Yến.



Trần truồng ngồi trong lòng Tô Thuỵ Minh, bị đùa nghịch dưa chuột và hoa cúc, Trương Khải dùng một tay cầm điện thoại cố gắng phân biệt xem đối phương nói gì, tay còn lại bịt trước miệng hòng kìm chế tiếng rên rỉ của bản thân.



Có vẻ giọng nói của Đường Yến thoạt nghe chẳng rõ ràng tí nào, Trương Khải cảm thấy hình như y nói những lời y như buổi sáng. Nhưng bất kể Đường Yến đã nói gì, cửa động bị ba ngón tay tách ra gần đến cực hạn, bây giờ cậu cũng chẳng thể nào nghiêm túc nghe được.



Hít sâu một hơi, Trương Khải bỏ bàn tay đang bịt miệng xuống, định bảo Đường Yến là bây giờ cậu có việc, lát nữa sẽ gọi lại sau.



"Đại thần Đường, bây giờ em... Á!" Nhưng cậu còn chưa nói được mấy chữ, ngón tay đang làm mưa làm gió trong cửa sau bỗng dưng rút cả ra, sau đó một cây hàng nóng rẫy cắm thẳng vào trong. Mặc dù vách ruột đã bị khai phá hồi lâu, nhưng dương vật của Tô Thuỵ Minh chỉ trong nháy mắt đã cắm vào già nửa, Trương Khải vô thức kêu thành tiếng.



"Ưm~~~ A~~~" Sau khi phát ra vài tiếng rên rỉ rõ ràng hàm chứa cả vui sướng, cậu mới nhớ ra điện thoại còn đang gọi dở, vội vàng lấy tay bịt miệng lại lần nữa. Dương vật trong cửa động tiếp tục đâm vào, khiến cậu buột miệng kêu "Ưm~~~ A~~~".



"Không phải em thích gọi điện với nó sao?" Tô Thuỵ Minh lại cắm hoàn toàn dương vật vào cơ thể của cậu ngay lập tức, sau đó kéo tay cậu ra, thì thào: "Nói tiếp đi."



"A~~~ Ư~~~" Cửa động đằng sau bị xỏ xuyên thật hung dữ, miệng không còn được che đậy lập tức phát ra tiếng rên rõ ràng.



Tô Thuỵ Minh nâng mông cậu lên cao, dương vật liền rút một đoạn ra khỏi vách ruột không ngừng nhúc nhích, sau đó y lại đột nhiên buông tay, khiến cửa sau của cậu tự nuốt cây hàng khổng lồ đó vào.



Lặp đi lặp lại như thế vài lần, nhìn Trương Khải ngoại trừ rên rỉ không ngừng ra thì căn bản chẳng thể để ý đến việc nói chuyện với người ở đầu bên kia, Tô Thuỵ Minh mới mỉm cười dừng động tác: "Đã bao tuổi rồi, lẽ nào gọi điện thoại còn muốn thầy dạy em phải nói gì sao?"



"Thầy ơi~~~ Ưm~~~ Thầy ơi~~~" Người đã từ từ đạt được khoái cảm từ cửa sau bị tấn công phát ra âm thanh mơ màng pha lẫn bất mãn.



"Hết cách, thầy đành phải dạy em." Tô Thuỵ Minh nhoẻn cười bất lực mà nuông chiều, nói với Trương Khải: "Em nói với Đường Yến, bây giờ em đang bận dùng cái miệng bên dưới ăn gậy thịt của thầy, không có thời gian gọi điện với nó."



"Đại thần Đường~~~ Ưm~~~ Bây giờ em~ đang bận~~~ A~~~ Dùng cái miệng~ bên dưới~~~ ưm~~~ ăn gậy thịt~ gậy thịt của thầy~~ Hu~~~ không có thời gian~ gọi điện với anh~~~ A~~~" Khó khăn lắm mới nói hết câu, Trương Khải cầu xin người đằng sau: "Thầy~~ Thầy ơi~~~"



"Bé ngoan", Tô Thuỵ Minh thơm má cậu, sau đó lại nâng mông cậu lên rồi thả xuống vài phát, rồi dừng lại, "Em bảo nó, chờ em ăn no tinh dịch của thầy rồi sẽ gọi điện cho nó."



"Thầy ơi~~~ Ưm~" Trương Khải vặn vẹo mông vài lần, cuối cùng đành phải tiếp tục nói đứt quãng với đầu bên kia: "Đợi em~~ Ưm~ ăn no~ tinh dịch~ tinh dịch của thầy xong~~~ sẽ~ Hu~~~ gọi điện~ cho anh~~~"



"Tốt lắm", Tô Thuỵ Minh lấy mất điện thoại của cậu, y không ngắt máy mà bỏ xuống mặt bàn, rồi dùng hai tay đỡ mông của Trương Khải, khẽ cười nói: "Thầy sẽ đút no cái miệng bên dưới của em nhé."



Dương vật cường tráng dần dần rời khỏi cửa hang bị mở rộng, rồi lại hung dữ cắm vào khi cơ thể cậu rơi xuống, nỗi đau và khoái cảm bị đâm xuyên đó khiến Trương Khải gần như thất thần mà kêu thành tiếng: "Thầy ơi~~~ Ưm~~~ Sâu quá~ Sâu quá~~~"



"Sâu quá nhưng sướng quá phải không?" Tô Thuỵ Minh vừa nâng cậu lên rồi thả cậu xuống không ngừng, vừa nói: "Muốn ăn tinh dịch của thầy, thì kẹp chặt cái miệng bên dưới của em vào."



"Ưm~ Muốn~ muốn tinh dịch của~ thầy~" Bị cảm giác truyền đến từ cửa sau tách rời lí trí, Trương Khải cố gắng co chặt cửa động.



"Hự..." Tô Thuỵ Minh thở dài một hơi, y làm chậm lại, rồi đột nhiên chuyển động nhanh và mạnh hơn.



Sự đâm rút trong cửa động co chặt càng ngày càng dữ dội hơn, Trương Khải thậm chí có thể cảm nhận rõ rệt động tác cọ vào vách ruột của phần đỉnh và mạch máu trên cây hàng đó.



Trong sự xỏ xuyên hết lần này đến lần khác, hoạ mi của cậu càng sôi sục hơn, cuối cùng...



"Ư~ Em muốn~~ bắn~~~ Ưm~~~ bắn~~~" Cậu ngẩng đầu lên, vừa hét vừa đạt cao trào. Hoạ mi đứng thẳng phun ra một dòng dịch trắng, đáp xuống đùi cậu và đùi Tô Thuỵ Minh.



Mà cửa sau của cậu cũng càng co chặt hơn trong khoái cảm khi cao trào, kẹp chặt cây hàng khổng lồ bên trong.



"Ngoan ngoãn ăn tinh dịch của thầy nào", Tô Thuỵ Minh nhấc Trương Khải lên lần cuối cùng, dùng sức ấn mạnh về phía dương vật nóng rực cứng ngắc của mình, sau đó bắn tinh trong cơ thể cậu.



Bắn hết giọt tinh dịch nóng bỏng cuối cùng vào vách ruột co rút ấy, Tô Thuỵ Minh ôm chặt Trương Khải đang yếu ớt dựa vào mình từ đằng sau, thì thào bên tai cậu: "Em yên tâm, sau này em đến nhà thầy, thầy sẽ đút no cả hai cái miệng trên dưới của em."