Mộng Vu Lâu

Chương 12




Thấy thân nàng đầy máu , Tiểu Vân bên trong vô cùng khiếp sợ , nàng chỉ ra ngoài nữa ngày đã thành ra thế này , Tiểu Vân vội vàng đóng cửa lại rồi đỡ nàng lên giọng , thay y phục cầm máu vết thương. Ở đây là Tây Ô Cốc, nếu cốc chủ biết tiểu thư bị thương thì rất khó giải thích nên cô đã không truyền thầy lang.

Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ , bên ngoài là tiếng thị nữ.

" Phu nhân , cốc chủ mời người đến thư phòng uống trà "

Bên trong Tiểu Vân vô cùng run rẩy, không dám nói năng lung tung , lúc này Tuyết Cơ cũng bị tiếng nói đánh thức , nàng gắn sức nói vọng ra ngoài với vẻ yếu ớt.

" ***Nói với cốc chủ , ta tới ngay "

" Tiểu thư*** !"

Nàng lắc đầu nhìn Tiểu Vân , nếu lần này nàng không đến , với tính cách khó đoán của Ôn Huyết thì nàng không biết hắn sẽ làm gì , thay vì ở đây đoán mò tốt hơn nàng nên đi gặp hắn để tránh nghi ngờ. Tên đó thật biết mời người khác đúng lúc .

Đến nơi , nàng không cho ngươi báo với hắn mà chỉ đẩy cửa bước vào , nhìn xung quanh thấy phòng ốc trang trí khá tỉ mỉ , sạch sẽ đến từng chút một , không hổ danh là cốc chủ.

Thấy hắn đang ngồi chăm chú vẻ tranh hầu như không để ý đến sự xuất hiện của nàng .

" Huynh cho gọi ta "

Hắn lúc này mới để ý đến phía sau có người liền quay lại nhìn, nhìn thấy nàng ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn cười nói chỉ vào bức tranh trước mặt.

" Nàng xem ! bức tranh này có đẹp không ?"

Nàng tiến đến gần nhìn vào bức tranh hắn vừa chỉ , người hắn vẽ là chân dung của một nữ nhân đang cầm một cây đàn, tuy vóc dáng bất phàm nhưng lại không thể nhìn rõ mặt , rõ ràng hắn vẽ quá xấu, nàng thật sự không mường tượng ra nổi nữ nhân nào lại xấu số đến thế .

Không biết phải đáp lời hắn thế nào , cũng không thể làm trái lòng mình , nàng đành phải đến gần nắm lấy tay hắn đang cầm cọ vẽ từ từ đưa lên chân dung trước mặt, từng nét từng nét vẽ rõ ràng sinh động , lúc đầu là bức vẽ vô hồn khi qua tay nàng lại vô cùng thanh tao, mĩ lệ .



Nàng chỉ lo chăm chú đến bức vẽ mà không hề để ý đến ánh mắt Ôn Huyết lướt qua chiếc cổ trắng ngần của nàng rồi nhìn lên mặt nàng vô cùng chăm chú , nàng vừa nói vừa cầm tay hắn tiếp tục vẽ.

" Huynh xem , vẽ tranh phải vẽ rõ ràng thì người xem mới có thể nhìn ra nó đẹp ở đâu "

Tuy nàng tay cầm kiếm , nhưng trước đây cũng đã từng học qua một số thứ như là cầm kì thi họa nàng có đủ. Vẫn không thấy hắn trả lời nàng mới quay sang nhìn , cả hai bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách này chỉ cần nàng hay hắn nhích tới một chút là có thể môi chạm môi .

Mắt nàng mở lớn nhìn hắn , hắn thì thờ ơ nhìn nàng , cả hai cứ thế thất thần một lúc, nàng mới chợt nghĩ đến mình đang có hành động gì, nhìn hắn rồi lại nhìn sang tay nàng đang nắm tay hắn thì vô cùng khó tả .

Giật mình định buông tay đứng thẳng dậy, không ngờ tay hắn vòng qua eo nàng kéo nàng đến gần hắn. Rốt cuộc tư tế này là gì đây vô cùng mập mờ, ám muội .

Tay kia của hắn cũng không ăn phận mà nắm lấy cổ nàng từ phía sau định chặt, hắn nhất người lên chạm nhẹ vào môi nàng . Lúc đầu nàng còn chưa có phản ứng gì , sau thì mới biết hắn đang làm gì hai tay liền đẩy mạnh hắn ra , chỉ tiếc rằng hắn là nam nhân còn nàng là nữ nhân, dù nàng có công phu thì hắn cũng có , nếu so đi tính lại nàng cũng không thể nào thoát ra được , hai mắt nàng trừng lớn nhìn đôi mắt đen ngần cùng với đường gân máu trong mắt hắn .

Bàn tay hắn mỗi lúc một xiết chặt , đưa môi nàng dây dưa triền miên đến lúc môi nàng đã tê dần mất hết cảm giác mới buông nàng ra.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc gần với nam nhân , nhưng nàng cũng biết hành động vừa rồi của nàng và hắn là trái với tác phong của nàng . Nàng đưa bàn tay che miệng , mắt hơi ngấn lệ , tim đập nhanh hơn , tay chân nàng khẽ run không nói một lời mà chạy nhanh ra khỏi phòng .

Phản ứng của nàng làm cho hắn vô cùng bất ngờ , không phải là nụ hôn đầu đấy chứ , hắn nghỉ thầm , sao có thể, nữ nhân này cũng đã trưởng thành dù là yêu đương cũng là lẽ thường tình , sao lại dùng thái độ này để đối đãi với hắn.

Vừa thấy Tuyết Cơ chạy nhanh ra ngoài , A Tinh bên ngoài lập tức đi vào trong , nhìn thấy hắn một mặt thăng trầm , không nói gì thì cô khẽ hỏi.

" Công tử , phu nhân sao lại ôm mặt chạy ra khỏi phòng "

Thấy hắn vẫn ngồi cười tủm tỉm , lát sau mới thay đổi sắt lạnh lạnh lẽo như cũ nhàn nhạt nói.

" Chuyện ta sai ngươi làm , ngươi đã điều tra tới đâu rồi ?"

A Tinh kính cẩn đáp.



" Thuộc hạ đã đi theo phu nhân , không thấy có gì bất thường , chỉ là..."

Hắn nhìn nàng với vẻ khó hiểu.

" Hôm nay thuộc hạ có việc đột xuất nên không đi theo phu nhân , nghe tên canh cửa nói phu nhân ra ngoài lúc trưa nhưng đến giờ vẫn chưa từng thấy về "

Lúc này cảm xúc của hắn có chút biến hóa.

" Ý ngươi là...?"

A Tinh thấy hắn thăm dò thì không dám nói tiếp.

" Nàng ấy của chính không đi lại thích leo tường sao?"

A Tinh hoảng sợ chấp tay kính cẩn nói.

" Thuộc hạ không dám "

Hắn nheo mày một lúc bèn ra lệnh.

"***Ngươi tiếp tục thăm dò , có gì khác thường thì lập tức báo cho ta biết "

" Thuộc hạ tuân lệnh*** "

Nhận lệnh xong nàng cũng không ở đó mà định ra ngoài .

" Khoan đã , ngươi đã cho người làm chuyện ta giao phó chưa?"