Mộng Vu Lâu

Chương 1




Màn đêm bao trùm cả con đường tỉnh lặng , im ả đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng lá rơi xuống mặt đất , tiếng côn trùng kêu nỉ non đến thê lương .

" Trời đêm hanh khô , cẩn thận củi lửa "

Tiếng hô vừa dứt kèm tiếng gõ chiêng quen thuộc mỗi đêm ở thôn , trời đã về đêm nên hầu như tất cả dân làng đều đã đi nghỉ.

Một thân ảnh mặt y phục màu đen kèm với màng đêm như hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng ma mị , nhìn ánh mắt có thể nhận ra hắc y nhân này là một nữ nhân , nàng ta mang mạn che mặt nên không thể nhìn rõ dung mạo .

Ánh trăng chiếu vào đôi mắt sát lạnh như dao , cơn gió vi vu lướt qua thân hình mảnh khảnh của nàng ta càng nổi bật thêm sự lạnh lẽo chết chóc .

Đôi chân cũng không yên phận mà đi từng bước dẫm lên từng miếng ngói nhưng lại tạo ra âm thanh rất nhỏ , thanh đao trên tay nàng cũng không hề đứng yên ma sát trên mặt ngói , ánh trăng chiếu rọi vào khiến ánh sáng phát ra từ nó vô cùng đặc sắc .

Trong chốc lát nàng đã thả người xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng , tiếng bước chân càng lúc càng gần với thư phòng của một vị hào môn thế gia Châu Gia , nàng vẫn bình tĩnh từng bước, mỗi lúc một gần.

" Á ...Haha ! Châu lão gia , người đừng làm như vậy mà , tiểu nữ sẽ không thể chịu đựng nổi đâu "

Tiếng cười nói kèm với tiếng rên rỉ thác loạn , cầu xin, nỉ non . Tất cả đều lọt vào tai nữ nhân đang đứng rất gần cánh cửa , giống như chỉ cần đẩy nhẹ là có thể thấy được toàn bộ cảnh xuân trước mắt .

Ánh mắt nàng lạnh lùng đến đáng sợ , không nhìn ra vẻ đang tức giận hay chế nhạo , bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường công hoàn mĩ.

" Châu Khải ... Đã đến lúc ngươi phải đi rồi"

Không đợi người phía bên trong nghe thấy, nàng đã trực tiếp tung cửa xong vào , cảnh tượng một lão già mập mạp đầy mỡ đang nằm trên thân một nữ tử thẹn thùng rên rỉ không thể đặc sắc hơn .

Thấy có người xong vào hắn ta dừng động tác lại, giữ nguyên tư thế liếc nhìn về phía cửa to tiếng quát.

" Ngươi là ai ? nữa đêm dám xong vào phủ của ta , người đâu mau tới lôi hắn ta ra ngoài "

Vừa nói hết câu đã có thứ gì đó lạnh lạnh trên cổ , hắn lơ đãng nhìn xuống thì phát hiện ra thanh kiếm đang ở trên cổ mình , nữ nhân ở phía dưới thân hắn cũng lật đật ngồi dậy mặc vội y phục xộc xệch ngồi sang một góc , gương mặt tái nhợt , tay chân run rẩy.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần , nàng có thể đoán được lần này khá nhiều người , ý cười trên mặt nàng càng trở nên sắt lạnh.

" Đại hiệp , xin ngươi thủ hạ lưu tình , ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu "

Nàng vẫn giữ im như cũ , gương mặt không hiện ra chút biểu cảm nào, nhàn nhạt nói.

" Nhiệm vụ lần này của ta là giết chết ngươi"

Gương mặt hắn trở nên xanh mét , vừa hay quân lính của hắn vừa tới nên hắn cũng có chút đắc ý.



" Ta có thể trả cho ngươi nhiều hơn , nếu không ngươi cũng không có đường thoát thân , cả hai chúng ta đều có lợi "

Hắn tỏ ra vô cùng hài lòng với lời đề nghị này , chỉ cần nàng đồng ý thì tất cả sẽ theo sự sắp xếp của hắn . Môi nàng có chút động đậy cười khẽ.

" Ta không thích nhiều lời "

Vừa nói dứt câu , nàng vung kiếm soẹt qua một đường , máu phúng ra tung tóe đỏ thẫm cả căn phòng . Nữ nhân ngồi ở gốc tối nãy giờ vẫn im bặt , tay chân bấu víu vào nhau đến rỉ máu, thân hình run rẩy tột độ .

Tiếng quân lính hét to đầy phẫn nộ khi thấy nàng cũng với tình cảnh trước mắt , trong số đó có một tên kêu gào lùi lại phía sau vài bước.

" Là Tuyết Cơ , ả ta là Tuyết Cơ ..."

Thấy tên đó la toáng những tên còn lại cũng không xa lạ gì với cái tên này , cái tên mà khiến cho bao nhiêu người phải chán ghét và khiếp sợ .

Nàng vẫn lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa , âm thanh khe khẽ từ miệng thốt ra nhẹ như lông hồng.

" Nếu các ngươi đã biết rồi , thì ta cũng không cần phải nói nhiều làm gì "

Biểu cảm lạnh giá thờ ơ ngồi xuống mép giường cạnh xác chết của Châu Kha , nàng chỉ tay về phía những tên lính đang sợ hãi trước mặt.

" Mau qua đây , nếu các ngươi cùng nhau ***** *** cô ta , ta sẽ tha cho các ngươi một mạng "

Vừa nói xong nàng chỉ về phía nữ nhân ngồi trong mép giường , như không thể tin được ả ta nhìn nàng bằng cặp mắt lạnh lẽo cùng câm hận.

Bọn quân lính đứng bất động phía trước , nàng lấy một thanh đao nhỏ gọn ném về phía nữ nhân kia rồi khoanh tay đứng nhìn màn kịch do mình tạo ra.

" Nếu ngươi muốn không bị làm nhục thì hãy giết chúng , ta cho ngươi một canh giờ ! nếu ngươi còn sống thì ra ngoài gặp ta "

Nói xong nàng bước ra khỏi cửa , vừa đóng cánh cửa lại liền nghe được tiếng thét chói tai của nam nhân cùng với tiếng dung tục của nữ nhân , khiến màn đêm tĩnh lặng trở nên sinh động . Vì Châu Kha dẫn tình nhân về phủ nên chỉ đem theo vài tên lính , đúng lúc gặp được nàng thì xem như hắn xui xẻo.

Đã một canh giờ trôi qua , bên trong đã yên tĩnh không còn nghe được bất cứ động thái nào , nàng tỏ vẻ đầy thất vọng xoay người bước được vài bước thì nghe thấy phía sau tiếng cánh cửa mở rộng ra.

Một thân nữ nhân trên người bê bết máu bước từng bước ra khỏi cửa , chân tay đầy rẫy những thương tích từ nhỏ đến lớn, quần áo rách đến tả tơi trên tay vẫn không quên cầm thanh đao mà nàng đưa, càng nhìn càng thấy bộ dạng thảm hại của nàng ta .

" Ngươi đúng là ả tiện nhân độc ác .."

Âm thanh không nhanh không chậm nhưng vẫn nghe thấy hơi thở của nàng ta trở nên mệt mỏi. Nàng xoay người lại nhìn nàng ta với vẻ mặt vô cùng hứng thú.



" Hôm nay ta chơi đến đây thôi , xem như ngươi tự cứu lấy mạng mình đi , nếu không muốn mất mạng tại đây thì mau rời khỏi nơi này "

Nói xong nàng kiễng chân xoay người bỏ đi nhanh như chớp. Trong một đêm Châu phủ đã bị thiêu rụi chỉ còn lại tro tàng cùng với chiếc thẻ bài đề tên"Tuyết Cơ "

Sáng hôm sau trên con phố vắng lặng ngày thường bỗng chốc trở nên náo nhiệt , trong một khách điếm dân làng đều kéo tới thật đông nghe người kể chuyện thao thao bất tuyệt. Hắn ta là một lão già râu tóc đã bạc đi vài phần nhưng mồm mép lại vô cùng nhanh nhạy.

Trong cái thôn này có mấy ai là không biết đến độ tàn bạo của nàng , nào là giết người, phóng hỏa , cướp ngục, việc nào khiến cho dân làng phẫn nộ nàng đều đã làm hết . Sau khi giết người xong nàng vẫn không quên để lại thẻ bài mang tên của mình, khiến cho nhiều người nghe đến cái tên này cũng vô cùng kinh hãi.

" Mọi người không biết đâu , giữa đêm hôm qua đã có một vụ thảm sát vô cùng tàn bạo , cả Châu phủ đều chết trong biển lửa chỉ còn lại đống tro tàn "

Vừa nghe xong mọi người đều kinh hoàng bàn tán xôn xao, có người nói không biết Châu lão gia đã đắc tội gì với Tuyết Cơ mà đi đến kết cục này.

Lão ta thấy phía dưới xôn xao cũng nao núng kể tiếp chuyện.

" Ả nữ nhân này đúng là coi trời bằng vung , giết người xong còn để lại tấm thẻ bài mang tên ả , đúng là quá ác độc đi "

Vừa nói xong trên mặt hắn tỏ ra thương xót , cầm trên tay một tấm thẻ bài , trên đó còn in rõ dòng chữ"Tuyết Cơ "

" Các vị , nếu ta nghe không lầm thì thứ này mang về treo ở trước nhà sẽ tai qua nạn khỏi , gặp giữ hóa lành , nhìn thấy tấm thẻ bài này nàng ta sẽ không ra tay với người có nó "

Có một tên trề môi nói rằng tên này đang lừa đảo, nhưng đã có vài người chú ý đến lời hắn nói cũng do dự mà tán đồng . Thấy mọi người do dự hắn liền nói tiếp.

" Ta đảm bảo với các chư vị ở đây , những điều ta nói đều là sự thật không có nửa lời giả dối "

Thấy mọi người bị lây động hắn liền giả vờ kể khổ nhét vào túi cất đi , dân làng thấy vậy liền tiến tới tỏ ý muốn mua.

" Mười lượng bạc , không thương lượng "

Nói vừa dứt câu , tất cả mọi người đều đứng hình trong giây lát .

" Muốn ăn cướp của bọn ta à "

Chỉ là một miếng thẻ bài khắc lên vài chữ mà đã bán đến tận trời , tên này muốn ăn cướp giữa ban ngày hay sao. Mọi người đều hô hoán chỉ trỏ hắn ta lừa tiền người, thấy mọi chuyện đã đi quá xa hắn ta liền xách túi rời khỏi khách điếm .

" Khoan đã ! "

Một âm thanh trong trẻo vang lên phá tan bầu không khi náo nhiệt , nhìn về phía người phát ra âm thanh là một nam nhân còn rất trẻ , ngũ quan anh tuấn, hắn mang trên mình bộ xiêm y màu xanh nhạt tạo nên vẻ thoát tục .

Vì chỉ nhìn từ xa nên không thể thấy rõ dung mạo, nhưng cũng có thể coi là mỹ nam đủ khiến cho các cô nương trong thôn say đắm.