Mộng Vô Biên

Chương 17: Trốn Chạy




Từ khi sinh ra cho đến lúc tôi nhận thức được mọi thứ, bắt đầu biết từng con chữ. Lúc đấy người nuôi tôi không phải bố, mà cũng chẳng phải là mẹ, đối với tôi khi ấy "gia đình" chính là sơ cùng những đứa nhóc trong trại trẻ mồ côi. Nhưng trong một lần tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa các xơ, dù chỉ là thoáng qua song từng câu từng chữ mà những người tôi từng coi là gia đình vẫn luôn khắc sâu vào trong tâm trí tôi đến tận bây giờ.

Chúng tôi chính là các "thực phẩm" được chính phủ giao dịch để đổi lấy nền hòa bình hữu nghị giữa các quốc gia. Các bạn không nghe nhầm đâu "thực phẩm" đúng như nghĩa đen của nó.

Chỉ cần đợi đến khi chúng tôi đủ tuổi họ liền vờ nói chúng tôi rằng có bố mẹ đến nhận nuôi rồi đem từng đứa từng đứa một sang biên giới nước khác. Mặc dù đã có một số đứa trẻ tìm vô vàn cách thoát khỏi đây nhưng tất cả đều trở thành công cốc.

Ngoài lý do trên, tôi chẳng còn lý do nào nữa để tôi phải lưu luyến nơi đây.

Hiện tại tất cả những thông tin để thoát khỏi cái lồng giam này tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát. Chúng tôi đã tìm ra cách thoát khỏi cái chốn địa ngục trần gian đã giam cầm thứ ước mơ tự do đầy màu hồng của không biết bao nhiêu đứa trẻ.

Có người nói nếu cuộc đời là một bộ phim thì mỗi người chúng ta sẽ đóng một vai trò được sắp đặt sẵn trong đó. Hay có những người mang bên trong mình hoàn cảnh khắc nghiệt đến mức một giấc mơ cũng không dám ước mơ gì, vì họ biết nếu bản thân ước mơ quá nhiều thì thực tại sẽ đẩy họ sẽ rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng ngay tức khắc. Dù cho là vậy, họ vẫn có quyền mong ước đến một cuộc sống hạnh phúc hơn, tốt đẹp hơn..

Và dù không muốn thì chúng ta bắt buộc phải hoàn thành hết vai diễn của mình mà chẳng thể nào khước từ. Trong bộ phim đó, mỗi vai diễn đóng đều bộc lộ sự trần trụi của bản thân trước những sóng gió, qua mỗi phân đoạn mà số phận đã sắp đặt sẵn.

Tôi vẫn còn nhớ khi mình còn nhỏ tôi thường chạy ra phía ngào và nắm lấy thanh sắt cánh cửa, cố gắng nheo cặp mắt của mình nhìn về phía xa xa, nơi đã bị bao phủ sau màn đêm của dãy hàng rào sắt lạnh lẽo.

Chúng như những chất xúc tác thúc đẩy cảm xúc tò mò đang dần bùng cháy trong lòng như thể muốn phá đi cánh cổng trước mắt để tận mắt trải nghiệm những gì mà tôi không thể nhìn thấy. Nhưng trong phút chốc, một giọng nữ thánh thót lại vang lên, cắt phăng đi cả những gì tôi đang nghĩ.

"Chẳng biết bên ngoài có gì nhỉ?"

Bên ngoài!

Đó dường như cũng là câu hỏi mà bất cứ đứa trẻ nào đều mong ước ít nhất một lần trong đời, "Mái ấm Thiên Ân" nơi tôi cùng những đứa trẻ khác đã cùng nhau lớn lên. Nhằm mục đích cuối cùng chính là phải đợi đến khi chúng tôi lên mười hai tuổi là sẽ được các xơ tìm cho ba mẹ nuôi.

"Một nơi tràn ngập hạnh phúc?"

Vừa nói, tôi vẫn không khỏi tò mò thế giới ngoài kia sẽ trông như thế nào, liệu có giống những gì chúng tôi được xem trong sách không.

Nghe tôi nói thế, Kim chỉ lạnh lùng đáp:

"Rõ ràng là dối trá mà."

"Dối trá?"

Nhưng tôi lại chưa hết thắc mắc, tiếp tục quay sang hỏi cậu con trai đứng bên cạnh Kim:

"Hoàng, cậu nghĩ sao?"

Lê Ngọc Hoàng là một cậu bạn mọt sách trong nhóm ba người chúng tôi. Cậu được Kim thường ví như "cuốn từ điển sống", đôi khi còn làm mấy trò chẳng giống ai cả. Còn Kim lại khác hẳn với Hoàng, tính cách nhỏ lúc nào cũng lạc quan, yêu đời, luôn luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhất của từng thành viên trong gia đình. Nhưng dù cho tính cách mỗi người có khác biệt thế nào đi chăng nữa, bọn tôi vẫn luôn tìm ra cách để luôn phối hợp ăn ý với nhau trong mọi việc. Đó chính là mối liên kết mà chúng tôi gọi là "gia đình".

"Tớ không biết nữa. Nhưng chắc Kim sẽ biết đấy, phải không?"

"Tớ chả quan tâm. Tớ không thích xơ Nga nói dối."

Không quan tâm đến câu hỏi của Hoàng, Kim chỉ chăm chăm đến những gì trong lòng nhỏ đang nghĩ đến mà buộc miệng nói ra. Tuy nhiên nhỏ lại không biết rằng đâu đó trong nội tâm tôi đang tranh đấu với nhau. Một bên thì muốn được bước chân qua cánh cổng để xem thế giới "bên ngoài" ra sao. Một bên lại chỉ cần được ở mãi nơi đây cùng với Kim, Hoàng và những đứa trẻ trong đại gia đình mang tên Thiên Ân này mà thôi.

Dù trong lòng nghĩ là thế, tuy nhiên sớm muộn gì cả ba chúng tôi đều sẽ phải rời khỏi ngôi nhà này, và càng nghĩ đến việc phải chia xa mọi người, hai dòng nước mắt âm ấm lại tự dưng trào ra.

Giá như.. Giá như.. Chúng ta có thể sống cùng nhau mãi mãi..

Những suy nghĩ như vậy là điều hết sức bình thường và đối với bất kỳ đứa trẻ nào sau khi rời khỏi mái ấm Thiên Ân ắt hẳn đều sẽ nghĩ thế.

Từ nhỏ đến lớn, người tôi từng gặp càng lúc càng nhiều, người rời xa tôi cũng càng lúc càng nhiều.. Có người rời bỏ tôi, cũng có khi tôi rời bỏ người khác. Tuy chậm rãi nhưng lại xót xa đến quặn thắt con tim, mặc khác có những người khiến cho người ta phải nuối tiếc vì ta không thể nào biết được khi nào ta mới được gặp họ lần nữa.

Reng.. Reng.. Reng..

Tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ ăn tối vang lên, phá vỡ đi sự nhộn nhịp giờ vui chơi. Từng tốp từng tốp mấy đứa nhóc chen chúc nhau như đàn ong vỡ tổ rồi lại xếp hàng lần lượt đâu ra đấy để rửa tay chân, sau đó trật tự ngồi vào bàn ăn.

Thực đơn bữa tối hôm nay vô cùng đơn giản, bao gồm: Cá kèo kho rau răm, canh bông bí tôm, rau muống xào tỏi và tráng miệng với mận.

Món cá kho rau răm rất ngon, thịt cá ngọt, béo, có vị mặn ngọt kết hợp với vị đặc trưng của rau răm và vị cay cay của ớt, tiêu.

Canh bí đỏ nấu tôm nấm hương. Thịt tôm cùng nấm kim châm được ninh nhiều giờ trong nước bí đỏ nhằm tăng tối đa hương vị đậm đà. Để cân bằng hương vị của món ăn, quả thật không thể thiếu một món ăn bình dân nhưng ngon như rau muống đẹp mắt, giòn ngon được xào xơ, nêm nếm lại gia vị vừa ăn. Hương thơm hấp dẫn của tỏi và tiêu xay sẽ kích thích vị giác đầu tiên và kết thúc bằng món tráng miệng với mận đỏ rực.

"Chúng ta phải xa anh Thiện thật sao?"

Câu hỏi tưởng chừng vu vơ của Hạ Anh, chỉ mới bảy tuổi khiến không khí trong phòng ăn dần trở nên căng thẳng đến lạ thường.

Có mấy đứa đang ăn, miệng còn ứ đọng, bỗng khóc òa lên. Mấy đứa trưởng thành hơn thì ngưng cả đũa, hai hàng nước mắt cũng vô thức từ từ tuôn ra, tạo nên một thứ âm thanh đầy hỗn tạp khiến ba đứa lớn như tôi, Kim và Hoàng cũng chỉ ăn được vài ba miếng rồi bắt đầu đi dỗ từng đứa một.

Đánh mắt qua xơ Nga, từ lúc Hạ Anh hỏi đến giờ, xơ vẫn thản nhiên ăn cơm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh ấy, xơ Nga chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Mãi cho đến khi giọng nói ngô nghê của nhóc Thiện cất lên an ủi mọi người, lúc đấy cả căn phòng tựa hồ thay da đổi thịt, bất ngờ tràn ngập tiếng cười, vô vàn lời động viên như tiếp thêm sức mạnh để nhóc Thiện có thể hạnh phúc khi gặp gia đình mới của mình. Đôi khi đâu đó lại vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của sự chia xa. Những cái nắm tay, cái ôm vội vã không kịp nói thành lời. Cho đến lúc này tôi vẫn không thể nào hiểu được, tại sao nhóc Thiện chỉ mới bảy tuổi mà sao lại được bố mẹ nhận nuôi sớm thế? Không phải đợi đến mười hai tuổi mới được về ở chung với bố mẹ nuôi sao?

Thật kỳ lạ.

"Cậu cũng nghĩ như tớ sao?"

Hoàng bỗng dưng nắm lấy vai tôi khiến tôi giật bắn mình, tính động thủ cho cậu vài phát nhưng rồi lại thôi. Thở dài một hơi thật sâu, tôi trả lời:

"Ừ."

Không biết Kim từ đâu lấy ra một con rô - bốt siêu nhân đưa cho chúng tôi. Rô - bốt siêu nhân là món quà do chính tay xơ Nga thức cả đêm để làm vào năm lên bảy của của nhóc Thiện, nên lúc nào nó cũng giữ khư khư bên mình. Thiện rất yêu quý món đồ chơi này. Tôi còn nhớ trước lúc đi nó còn nắm chặt lấy con rô - bốt và tự tin nói:

"Chỉ cần có nó ở bên em sẽ không còn sợ gì nữa. Khi lớn lên em sẽ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ để còn bảo vệ xơ Nga cùng mọi người nữa.".

Sau cùng, trước khi đi Thiện còn giơ hai ngón tay hình chữ V rồi cười nữa, nụ cười ấy thật đẹp biết bao!

"Các cậu tuyệt đối không được thất bại đấy." – Kim nói.

"Chúng ta mau đi thôi."

"Ừ."

Thấy tôi ủng hộ kế hoạch của Kim, Hoàng cũng không do dự gì mà liền gật đầu.

Thường thì việc rời khỏi nhà vào buổi tối là không được phép nên xơ Nga chắc chắn đã khóa trái cửa lại. Tuy nhiên, ổ khóa của cánh cửa cũng không quá là phức tạp nên tôi và Hoàng chỉ trong vài giây đã có thể mở được cánh cửa chỉ bằng chiếc kẹp tóc rồi phóng nhanh ra ngoài.

Khu rừng chúng tôi hay chơi nay bỗng trở nên huyền bí và sâu thẳm hơn bao giờ hết, vẫn là phong cảnh đấy, nhưng lại có điều gì đó vô cùng khác biệt. Thỉnh thoảng trong màn đêm đen khịt, chỉ có ánh đèn pin của hai đứa tôi lại lấp ló đâu đó những đốm sáng kỳ lạ.

Từ lâu, màn đêm của khu rừng nổi tiếng vì những câu chuyện ma hoang đường, hư thật lẫn lộn mà xơ Nga thường kể cho chúng tôi, mà chỉ có tôi và Hoàng thường là hai đứa can đảm nhất dám ở lại nghe đến hết câu chuyện, còn mấy đứa khác thì trùm chăn kín hết người mà run rẩy. Thế nhưng kể từ lúc bước chân vào trong khu rừng này, hai chúng tôi lúc nào cũng cảm thấy rờn rợn. Thấy tôi như thế, Hoàng liền hỏi:

"Cậu có sao không Bảo."

"Tớ không sao đâu." – Tôi cười.

"Mặc vào đi, kẻo bệnh đấy."

Nói rồi Hoàng cởi chiếc áo len mình đang mặc đưa cho tôi. Bởi vì thể trạng tôi khá yếu, dễ bị bệnh vặt hơn mọi người nên tôi liền nhận lấy áo khoác rồi cảm ơn Hoàng một tiếng.

Bất chợt từ phía xa xa cách chúng tôi khoảng chừng hai ba chục mét, mờ mờ xuất hiện nên một bụi cỏ đáng ngờ làm hai đứa tôi vừa chạy, vừa đánh ánh mắt ngờ vực nhìn nhau.

Cả cái mái ấm này dường như chúng tôi đã khám phá hết tất cả mọi ngóc ngách từ lâu rồi nên dĩ nhiên chẳng có bụi cỏ dại nào mà chúng tôi lại không biết. Rõ ràng hơn là khi sáng, tôi, Kim và Hoàng còn đi dọc con đường này ra "Cánh cổng" vậy mà lại chẳng thấy, thế sao giờ nó lại xuất hiện ở đây nhỉ? Hay là.. Tôi thầm tự nhủ tất cả những gì trước mắt chỉ là do trí tưởng tượng tạo ra nhằm trấn an tinh thần, nhưng càng đến gần bụi cỏ càng hiện ra rõ nét hơn.

Đó là những cánh tay được mọc lên từ các khoảng đất khô. Chúng cứ quằn quại, nham nhở như vẫy gọi những con người tiến vào sâu hơn nữa.

"Đây là thứ gì vậy?" – Hoàng sợ hãi hỏi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoàng sợ hãi đến mức này. Mồ hôi cậu làm ướt đẫm cả áo, hai đầu gối run lên bần bật như muốn đập mạnh vào nhau, cậu vô thức lùi về sau vài bước.

"Aaa.."

Chưa kịp định thần gì, tôi bỗng nghe tiếng Hoàng vang lên. Đến lúc quay lại thì lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa, tôi sợ hãi hét tên cậu lên để tìm kiếm được sự phản hồi nào đó nhưng lại khiến tôi sợ càng thêm sợ hơn.

Tôi vội vã chạy về phía con đường lúc nãy hai đứa đã đi qua. Những tiếng động, tiếng thở dốc, tiếng của những người đang đuổi theo phía sau, nhạt nhòa chỉ còn lại trong tai tôi.

Chạy đến khi rệu rã, đôi chân dường như đã không còn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, cứ được vài ba mét lại ngã xuống một lần. Cơ thể tôi như mất dần sức sống, đôi mắt lúc rõ lúc mờ, tay chân loạng choạng như thể muốn ngã gục xuống đất, đánh một giấc thật dài cùng màn đêm vô tận.

Mọi thứ trở nên mù mịt. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có duy nhất là một màu đen cùng sự trống trải tuyệt đối. Một thứ màu tưởng chừng như đã dập tắt mọi thứ. Một thứ màu sắc khó chịu đến nghẹt thở, thứ màu tượng trưng cho sự tang thương, dường như chỉ cần duy nhất thứ ánh sáng này thôi cũng đủ làm các sắc thái còn lại buộc phải ẩn mình không dám ra mặt.